Skyrim Vanilla (P.13): Những nhiệm vụ phụ đáng chú ý Vol.3

Huyền thoại ★

  

Tiếp tục những nhiệm vụ phụ hấp dẫn trên hành khám phá Skyrim của The last Dragonborn:

The book of love

Đây có lẽ là một trong những nhiệm vụ nhẹ nhàng và đáng nhớ khi The last Dragonborn nghe theo tiếng gọi của Mara – thần tình yêu – để trở thành một chuyên gia tâm lý giải quyết các vấn đề về tình cảm hay một bậc thầy mai mối mặc cho bản thân anh vẫn còn đang độc thân vui vẻ. Đúng là thời đến cản không nổi.

Không biết cơn gió nào đưa The last Dragonborn – bậc thầy mai mối – đến với Ivarstead, một vùng quê yên bình với những trang trại trồng hoa màu và từng tốp những đàn bò nhở nhơ gặm cỏ. Anh gặp một cô gái trẻ có tên là Fastred đang lạc lối trong mối quan hệ tình cảm phức tạp của mình. Cô yêu một anh chàng có tên là Bassianus và cô muốn theo người mình yêu rời quê hương để đến Riften. Mẹ của cô thì đồng ý vì bà muốn con gái mình được hạnh phúc. Còn bố cô thì phản đối vì tương lai của vùng quê Ivarstead sẽ ra sao nếu như những người trẻ tuổi ai cũng rời đến Riften. Ngoài ra một chi tiết mấu chốt hơn khiến bố cô phản đối đó mà cô đã từng yêu say đắm một anh chàng có tên là Klimmek và bố nghĩ rằng cô còn trẻ và chưa có gì để chắc chắn về mối quan hệ mới này. Tìm hiểu thêm thì The last Dragonborn mới biết được rằng Bassianus và Klimmek là bạn của nhau. Bassianus thì có vẻ đúng như một tay chơi đích thực với vẻ ngoài điển trai, ăn nói khá và có vẻ như khá lười biếng. Trái ngược hoàn toàn thì Klimmek trông thật thà, chất phác và chăm chỉ làm ăn. Mỗi tội Klimmek không hiểu về tâm lý phụ nữ, đấy có lẽ là lý do khiến anh không dám thổ lộ tình cảm của mình và đánh mất trái tim của Fastred và tay anh bạn Bassianus.

Giờ đây ta được quyền lựa chọn hoặc là nói cho Bassianus biết rằng anh có thể đưa

Fastred đến Riften vì mẹ cô ấy sẽ thuyết phục người bố hoặc là khích lệ Klimmek để anh có dũng khí nói lên tình cảm mà anh dành cho cô.

Tôi đã chọn cách thứ hai đó là khích lệ Klimmek để anh thổ lộ tình cảm của mình với Fastred vì tôi nghĩ chắc rằng cô Fastred vẫn còn chút tình cảm dành cho Klimmek và Bassianus chỉ là một lựa chọn vội vàng – một kẻ biết chớp thời cơ với những lời mật ngọt của mình.

Và chúng ta sẽ được chứng kiến cuộc đối thoại hài hước nhất từ một anh bạn khô khan dành cho người mình yêu:

“K: Fastred, I have something to say to you.

F: Klimmek? What is it?

K: I don’t want you to leave Ivarstead.

F: Why not?

K: Because… I would miss you.

F: But i thought you only cared about your fishing!

K: What good are fish if you have to eat them alone?

F: Oh, Klimmek…”

Ngoài ra chúng ta còn phải đến Markarth mai mối cho một pháp sư nghiên cứu về di tích của tộc Dwemer tên là Calcelmo thầm yêu trộm nhớ đến nữ cận vệ của lãnh chúa. Bằng cách gửi lá thư tình mà còn không phải do Calcelmo viết. Haha ngoài ra nếu đã theo dõi bài viết của tôi từ trước thì bạn cũng sẽ biết về những bí mật khác của nữ cận vệ của lãnh chúa.

Sau đó là giúp đỡ cho linh hồn của một đôi tình nhân có thể gặp lại nhau, một tình yêu trường tồn theo thời gian không gì có thể chia cắt, kể cả cái chết.

Và cuối cùng thì… The last Dragonborn cũng đã có thể được lấy vợ.

Laid to rest


Trái ngược với những câu chuyện tình hạnh phúc trong nhiệm vụ The book of love, nhiệm vụ Laid to rest lại cho chúng ta thấy bi kịch của một gia đình và mặt trái của tâm lý đám đông.

Phiêu lưu đến vùng đất Morthal, The last Dragonborn được nghe người dân kể một câu chuyện thương tâm về căn nhà đổ nát hay đúng hơn là tàn tích của một trận hỏa hoạn. Căn nhà thuộc về Hroggar người cha may mắn đã sống sót trong khi vợ con mình đã không qua khỏi. Câu chuyện này đã trở thành một chủ đề bàn tán của người dân hiếu kì với những nghi ngờ càng lúc càng lớn khi Hroggar không nhưng không đau buồn cho những người thân đã khuất mà anh bạn nhanh chóng cặp kè với một người phụ nữ khác. Có người tin rằng Hroggar là nguyên nhân của vụ cháy thế nhưng không có bằng chứng để có thể khẳng định. Lãnh chúa của Morthal còn sẵn sàng trả tiền cho ai tìm được bất cứ thông tin gì hữu ích cho việc điều tra.

Khám phá căn nhà cháy, bắt gặp linh hồn người con gái và phải chơi chốn tìm với cháu nó để có thể moi được thêm ít thông tin. Trong quá trình đi tìm cháu thì The last Dragonborn bắt gặp một người đàn ông đi tìm vợ. Có vẻ như vợ anh đang mất tích. Đúng là kẻ hai hộp sữa người không hộp nào. Và rồi ta tìm được vợ của anh bạn kia, cô ta tên là Laelette, ả là một vampire và biết thêm được rằng mọi sự đều có dây mơ rễ má dính dáng đến người tình nhân mới của tay chồng khốn nạn Hroggar.

The last Dragonborn nhanh chóng tìm đến nhà Alva – người tình mới của Hroggar và boom ả ta cũng là một vampire đã quyến rũ Hroggar biến anh thành một nô lệ đồng thời là chủ mưu của cuộc hỏa hoạn và hơn thế nữa ả ta còn âm mưu biến cả Morthal trở thành một bịch máu dự trữ vô hạn cho chủ nhân của ả.

My life is dreary. Where is my prince come to rescue me? Where is my bold Nord warrior to sweep me off my feet?

I met a man today when picking nightflowers. He is exciting and exotic. We kissed in the moonlight. It was so romantic. I’m going to see him again tonight.


Now I understand the true colors of the night. Movarth has shown me the true black of night and the true red of blood. He has promised me a feast of blood if I do his bidding in Morthal.

Hroggar was easy to seduce. Movarth said I should find a protector first, someone to watch over my coffin during the day. Hroggar is perfect.

Laelette came to visit me tonight. She slaked my thirst. I’ve hidden her away to let her rise as my handmaiden. I’ve spread the rumor in town that she left to join the war. Fools.

Movarth has confided his grand plan to me. I am to seduce the guardsman one at a time and make them my slaves. Then he and the others from the coven can descend upon Morthal and take the entire town. We won’t kill them. They will become cattle for our thirst. An endless supply of blood and an entire town to protect us from the cursed sun.

Hroggar’s family is becoming inconvenient. I’ve told Laelette to kill them all, but make it look like an accident. Hroggar must be seen as innocent if he is going to be my protector.

That little fool! Laelette burned Hroggar’s family alive. I asked for an accident and she gave me a scandal. To make matters worse, she tried to turn his little girl, Helgi. Except Laelette couldn’t even get that right. She killed the child and left the body to burn.

Something is wrong with Laelette. She keeps talking about Helgi. I think her mind has snapped. She seems to think that the child can still be brought back to be her companion.

There is a stranger in town, looking into the fire. I’ll have to be careful.

Với sự đồng ý của lãnh chúa Morthal, The last Dragonborn dẫn đầu một đám đông người dân đang giận dữ với khí thế xung thiên tiến về nơi ẩn náu của vampire thủ lĩnh. Thế nhưng đến trước của hang thì ai cũng nhìn nhau đùn đẩy trách nhiệm chỉ duy nhất người đàn ông đi tìm vợ lúc trước là không chùn bước.

Thủ lĩnh của bầy vampire có tên là Movarth khiến tôi liên tưởng nhiều đến hình ảnh Dracula vì hắn ta có hẳn một câu chuyện riêng được nhắc đến trong cuốn sách IMMORTAL BLOOD

The moons and stars were hidden from sight, making that particular quiet night especially dark. The town guard had to carry torches to make their rounds; but the man who came to call at my chapel carried no light with him. I came to learn that Movarth Piquine could see in the dark almost as well as the light – an excellent talent, considering his interests were exclusively nocturnal.

One of my acolytes brought him to me, and from the look of him, I at first thought he was in need of healing. He was pale to the point of opalescence with a face that looked like it had once been very handsome before some unspeakable suffering. The dark circles under his eyes bespoke exhaustion, but the eyes themselves were alert, intense, almost insane.

He quickly dismissed my notion that he himself was ill, though he did want to discuss a specific disease.

“Vampirism,” he said, and then paused at my quizzical look. “I was told that you were someone I should seek out for help understanding it.”

“Who told you that?” I asked with a smile.

“Tissina Gray.”

I immediately remembered her. A brave, beautiful knight who had needed my assistance separating fact from fiction on the subject of the vampire. It had been two years, and I had never heard whether my advice had proved effective.

“You’ve spoken to her? How is her ladyship?” I asked.

“Dead,” Movarth replied coldly, and then, responding to my shock, he added to perhaps soften the blow. “She said your advice was invaluable, at least for the one vampire. When last I talked to her, she was tracking another. It killed her.”

“Then the advice I gave her was not enough,” I sighed. “Why do you think it would be enough for you?”

“I was a teacher once myself, years ago,” he said. “Not in a university. A trainer in the Fighters Guild. But I know that if a student doesn’t ask the right questions, the teacher cannot be responsible for his failure. I intend to ask you the right questions.”

And that he did. For hours, he asked questions and I answered what I could, but he never volunteered any information about himself. He never smiled. He only studied me with those intense eyes of his, committing every word I said to memory.

Finally, I turned the questioning around. “You said you were a trainer at the Fighters Guild. Are you on an assignment for them?”

“No,” he said curtly, and finally I could detect some weariness in those feverish eyes of his. “I would like to continue this tomorrow night, if I could. I need to get some sleep and absorb this.”

“You sleep during the day,” I smiled.

To my surprise, he returned the smile, though it was more of a grimace. “When tracking your prey, you adapt their habits.”

The next day, he did return with more questions, these ones very specific. He wanted to know about the vampires of eastern Skyrim. I told him about the most powerful tribe, the Volkihar Clan, paranoid and cruel, whose very breath could freeze their victims’ blood in the veins. I explained to him how they lived beneath the ice of remote and haunted lakes, never venturing into the world of men except to feed.

Movarth Piquine listened carefully, and asked more questions into the night, until at last he was ready to leave.

“I will not see you for a few days,” he said. “But I will return, and tell you how helpful your information has been.”

True to his word, the man returned to my chapel shortly after midnight four days later. There was a fresh scar on his cheek, but he was smiling that grim but satisfied smile of his.

“Your advice helped me very much,” he said. “But you should know that the Volkihar have an additional ability you didn’t mention. They can reach through the ice of their lakes without breaking it. It was quite a nasty surprise, being grabbed from below without any warning.”

“How remarkable,” I said with a laugh. “And terrifying. You’re lucky you survived.”

“I don’t believe in luck. I believe in knowledge and training. Your information helped me, and my skill at melee combat sealed the bloodsucker’s fate. I’ve never believed in weaponry of any kind. Too many unknowns. Even the best swordsmith has created a flawed blade, but you know what your body is capable of. I know I can land a thousand blows without losing my balance, provided I get the first strike.”

“The first strike?” I murmured. “So you must never be surprised.”

“That is why I came to you,” said Movarth. “You know more than anyone alive about these monsters, in all their cursed varieties across the land. Now you must tell me about the vampires of northern Valenwood.”

I did as he asked, and once again, his questions taxed my knowledge. There were many tribes to cover. The Bonsamu who were indistinguishable from Bosmer except when seen by candlelight. The Keerilth who could disintegrate into mist. The Yekef who swallowed men whole. The dread Telboth who preyed on children, eventually taking their place in the family, waiting patiently for years before murdering them all in their unnatural hunger.

Once again, he bade me farewell, promising to return in a few weeks, and once again, he returned as he said, just after midnight. This time, Movarth had no fresh scars, but he again had new information.

“You were wrong about the Keerilth being unable to vaporize when pushed underwater,” he said, patting my shoulder fondly. “Fortunately, they cannot travel far in their mist form, and I was able to track it down.”

“It must have surprised it fearfully. Your field knowledge is becoming impressive,” I said. “I should have had an acolyte like you decades ago.”

“Now, tell me,” he said. “Of the vampires of Cyrodiil.”

I told him what I could. There was but one tribe in Cyrodiil, a powerful clan who had ousted all other competitors, much like the Imperials themselves had done. Their true name was unknown, lost in history, but they were experts at concealment. If they kept themselves well-fed, they were indistinguishable from living persons. They were cultured, more civilized than the vampires of the provinces, preferring to feed on victims while they were asleep, unaware.

“They will be difficult to surprise,” Movarth frowned. “But I will seek one out, and tell you what I learn. And then you will tell me of the vampires of High Rock, and Hammerfell, and Elsweyr, and Black Marsh, and Morrowind, and the Summerset Isles, yes?”

I nodded, knowing then that this was a man on an eternal quest. He wouldn’t be satisfied with but the barest hint of how things were. He needed to know it all.

He did not return for a month, and on the night that he did, I could see his frustration and despair, though there were no lights burning in my chapel.

“I failed,” he said, as I lit a candle. “You were right. I could not find a single one.”

I brought the light up to my face and smiled. He was surprised, even stunned by the pallor of my flesh, the dark hunger in my ageless eyes, and the teeth. Oh, yes, I think the teeth definitely surprised the man who could not afford to be surprised.

“I haven’t fed in seventy-two hours,” I explained, as I fell on him. He did not land the first blow or the last.

Và cuộc hành trình của The last Dragonborn vẫn còn tiếp tục…

Cùng Series

Zubazu

Huyền thoại ★

  

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện