Khi ta không chơi game (P.2): The collector xóm!

Huyền thoại ★

  

Hộp Paradox hay hộp đen là cái tên tôi hay gọi cái hộp quý báu của mình thế nhưng nó đơn giản chỉ là một cái hộp bánh cũ nơi tôi cất những vật kỉ niệm để một ngày nào đấy đẹp trời và rảnh rỗi (lười) như hôm nay tôi có thể mở lại xem từng thứ một. Mân mê và hoài niệm!

Khởi đầu của bộ sưu tập của tôi là một bộ sưu tầm tiền xu thế nhưng sưu tầm được khoảng hai năm tự dưng tôi thấy nó không có nhiều ý nghĩa cho lắm. Thế là tôi dừng, tôi chọn những đồng có giá trị nhất đẹp nhất mừng tuổi cho cho hai đứa cháu. Tính sơ sơ chắc cũng đủ để mừng tuổi 2 đứa đến năm chúng nó vào đại học. Tôi chỉ để lại đồng xu 5 nghìn VNĐ vì nó to nó chắc nó đẹp và tôi thích nó nhất. À tôi cũng còn giữ cả đồng tiền giấy 10 nghìn cũ ngày xưa màu đỏ cả tờ 100 nghìn cũ màu nâu nhìn khá thích mắt. Ai nói tiền Việt Nam không đẹp chứ.

Lục trong hộp ra tôi còn thấy mấy lá bài magic (tôi quen gọi vậy rồi) thế nhưng chẳng phải là sưu tầm gì đâu cũng chỉ là vài lá đáng nhớ nhất để làm kỉ niệm một thời thôi. Ngày xưa chơi bài magic có quan trọng bài real hay fake gì đâu chơi vui là được. Mà toàn dịch bậy theo kiểu nhìn hình chém nội dung là nhiều. Nếu có điều kiện và thời gian để mà sưu tầm bài real như mấy anh bạn collector cũng hay lắm cơ mà chi nhiều tiền ra cho một lá bài (thực ra là mẩu giấy) thì với tôi nó thực sự không đáng.

Sau cùng thì tôi cũng chỉ để lại:

Lá bài thần Osiris một phần vì nó đẹp, một phần vì trận đấu giữa Yugi và Marik thông quan hình nhân ở battle city là trận đấu có thể nói là hay nhất trong toàn series;

Một lá bài trap card có tên là The Selection vì cái tên hay thiết kế đẹp và là một trong những lá cạm bãy hiếm hoi giết được cả thần;

Yubel và Elemental hero sparkman (tôi thích lá này lắm vì nhìn phản quang rất thích mắt) để tưởng nhớ đến Yugioh Gx. Tôi rất thích Yugioh Gx vì bối cảnh học đường và những trận đấu trong Gx không một chiều và dùng nhiều sức mạnh tình bạn như bản đầu. Mọi trận đấu đều rất cân não và thú vị. Rồi thì series bài hành tinh…

Lá Black rose dragon con rồng đẹp nhất Yugioh 5Ds

Rồi thì Divine knight ishzark, kẹo dẻo, rồng exceed summon No.17, tà thần Avatar,…

Trong hộp Paradox của tôi còn có cái máy ảnh du lịch sony cybershot hơn chục năm tuổi rồi. Độ phân giải có 7.2 Megapixels thôi chắc cũng nhỉnh hơn camera của máy điện thoại cục gạch một chút thế nhưng mà ngày đấy có cái máy để chụp hình là tôi khoái lắm rồi. Máy đến bây giờ vẫn chạy ngon nghẻ nhé mặc dù bây giờ tôi toàn chụp ảnh bằng máy polaroid không à.

Điện thoại nắp gập Nokia đầy đủ phụ kiện. Rồi thì Nokia quả xoài, Blackberry Bold 9900 nhưng tôi vẫn còn sử dụng chứ chưa đến nỗi cất vào hộp. Lâu lâu chán dùng Smartphone thì lại lôi mấy cục gạch ra dùng cũng hay ho phết. Không Internet, không mạng xã hội thế nhưng cũng vì thế tôi đỡ bị phân tâm hơn, nhắn tin thì mỏi cả tay nhưng được cái âm nhạc thì nghe vẫn rất tuyệt.

Lân la một hồi rồi tôi cũng lôi cuốn nhật kí ra đọc lại. Đọc đến đâu là tôi nhớ lại đến đó. Viết nhật kí thật sự là một việc rất tuyệt. Thế nhưng thật lòng là tôi bỏ viết nhật kí từ năm lên đại học chủ yếu vẫn vì lười. Thế nhưng từ đợt bố tôi lôi ra quyển nhật kí hành quân từ thời bố tôi còn trẻ. Bố lật từng trang kể lại chuyện cho cả nhà nghe mà tôi khoái lắm. Cơ mà vẫn lười viết lắm vì viết ra nó không phải lúc nào nó cũng đúng như ý mình nghĩ trong đầu thế thành ra tôi chuyển sang ghi âm. Tối nào bây giờ trước khi đi ngủ cũng khiểu:…dự án xyz thành công tốt đẹp, trời không mưa, khu bên cạnh vừa có một bạn nữ mới chuyển đến khá xinh nhưng hơi chảnh, thằng abc sáng nay không chào mình, ông anh nợ mình mấy trăm mà ỉm đi… Cố gắng giả giọng chậm và khàn khàn nghiêm trọng như Rorschach journal trong Watchman trước khi ho sặc sụa.

Hay kiểu mỗi khi bắt tay vào một dự án nào cũng cập nhật tình hình thường xuyên như trên phim mấy nhà khoa học khi nghiên cứu hay làm. Cách này tôi thấy khá hay mà cũng chẳng tốn công là bao, sau này có dịp nghe lại còn có cái mà chém gió :)).

Chắc sẽ có người nghĩ trong đầu rằng:…Thế quái nào mày lại để một bức tượng cute đến thế kia trong bộ siêu tập tạp nham của mày cơ chứ?…

Cái đấy thì đơn giản là do tôi tự làm từ nặn khuôn cho đến tô màu nhưng không phải cho tôi mà để tặng cho người con gái đầu tiên mà tôi cảm nắng. Thế nhưng nó vẫn ở đây thì bạn đã biết kết quả là như thế nào rồi đấy :)).

Câu chuyên là vào cuối năm lớp 9, đầu cấp 3: tôi có tình cờ biết một người bạn thân của chị họ tôi (bằng tuổi) và phải lòng bạn ý luôn. Một cô gái mạnh mẽ, cá tính và thông minh. Tôi cứ giữ tình cảm trong lòng như thế cho đến cuối lớp 10 khi đấy tôi là dân toán còn bạn kia là chuyên lý. Hai lớp thì sát cạnh nhau. Tôi cũng đánh bạo tặng cho bạn ý một món quà với một bức thư nho nhỏ để xem tình hình thế nào. Tôi cũng nghĩ nát óc xem nên viết gì đấy nhé chẳng nhẽ lại: Chào cậu…Tớ là…Tớ thấy cậu xinh lắm… tất nhiên là không! Tôi viết tặng cho bạn ý một bài thơ (mặc dù cũng khá tấu hài):

Bầu trời cao trong xanh

Mây trắng trôi lặng lẽ

Ánh nắng vàng trải nhẹ

Lên hàng cây, bãi cỏ


Trong không gian yên tĩnh

Bỗng thấy ở xa xa

Người con gái dịu dàng

Vừa chơi đàn vừa hát

Cũng đã một năm rồi

Từ ngày thi cấp ba

Được may mắn gặp bạn


Lại được thi cùng phòng

Mái tóc tết gọn gàng

Giọng nói ấm nhẹ nhàng

Khuân mặt đầy khả ái

Tôi nhớ mãi ngày đấy

Mà lòng bao bồi hồi

Nhớ cô ban đáng yêu

Vừa ngoan vừa học giỏi

Đã biết bao nhiêu lần

Tôi gặp bạn gần bên

Nhưng sao bao xao xuyến

Chẳng nói được lên lời

… còn dài lắm nên thôi tôi xin phép ! Tôi nhờ một người “bạn thân quen cả 2” để nhờ chuyển hộ món quà (quá sai lầm). Và hôm sau quà được trả lại cũng từ tay người “bạn thân quen cả 2” đấy. Tôi cũng hơi thất vọng thế nhưng cũng không quá lâu và đưa ra nhận định của mình: giống loài con gái cũng cần được đưa vào viện bảo tàng như những loài thú khác!

Bẵng đi một thời gian tôi mới nghe ngóng được tin tức là ngày xưa có một anh khóa trên cũng tán bạn ý suốt và hay nhờ người “bạn thân quen cả 2” trên tặng quà cho bạn ý. Lúc đấy đầu óc tôi bắt đầu làm việc cật lực để móc nối các sự việc nhau và cuối cùng tôi vỡ òa trong sự thật (với tính cách của tôi thì bạn biết đấy): Lên kế hoạch troll tới bến bạn ý ngay và luôn. Thế nhưng mà mọi thứ chỉ diễn ra trong đầu tôi mà thôi. Bởi vì như một câu nói mà mẹ tôi đã nói mà tôi rất thích: .. Một câu chuyện hay khi nó là một câu chuyện còn dang dở… Chuyện gì đã qua nó là kỉ niệm, ta yêu nó, ta tôn trọng nó như một phần của chúng ta.

Lại tiếp câu chuyện về bộ sưu tập của tôi. Sưu tập tiền xu tôi bỏ một phần vì tiền xu nó cũng hao hao giống nhau nếu mà để trưng bày thì cũng không đẹp lắm chưa kể bảo quản không cẩn thận thì lại dễ han :C. Cầm đồng xu trên tay tôi không có cái cảm xúc mà tôi cần (hoặc có thể là tôi đã khác). Thế thành ra tôi cũng chẳng mặn mà sưu tầm tiền xu nữa.

Cách đây chừng 2 năm, chính xác là hè năm 2017, gia đình tôi có vào Nha Trang. Sáng sớm ngày thứ 2 cả nhà cùng ra bãi biển. Tôi ngồi trên bờ nhắm biển lúc mặt trời còn chưa lên, gió mát. Thật sự cảm giác rất thư giãn. Chẳng biết lần mò thế nào tôi lại nhặt được một viên đá màu trắng khá đẹp. Tôi mang nó theo thi thoảng lấy ra mân mê thì lại nhớ đến cái cảm giác lúc ngồi ngoài bãi biển. Từ đấy cứ mỗi khi đi đâu tôi lại chọn một viên đá mà mình ấn tượng nhất đem về để làm kỉ niệm. Có thể đơn giản là một hòn đá thô kệch nằm bên đường đôi khi có thể là một viên đá mĩ miều hơn trong cửa hàng. Vì với tôi giá trị không nằm ở xuất xứ của chúng. Có thể với nhiều người nó là thứ bỏ đi thế nhưng trong mắt tôi hay những người đã hiểu được từng câu chuyện nhỏ đằng sau thì nó là vô giá.

Tôi mệnh thổ nên cũng nên cũng thích đá thích sỏi. Sau này khi mà bộ sưu tập cũng đã kha khá rồi tôi dự định sẽ xếp ngay ngắn vào bể cá cảnh. Thi thoảng ngắm nghía nhớ lại những kỉ niệm xưa mà lòng không khỏi tự hào!

Cháu có nhìn thấy bể cá kia không? Cả tuổi trẻ của ta ở trong đó cả đấy. Đứa cháu mắt tròn mắt dẹt không hiểu gì. Chỉ có người chú mỉm cười khoái chí. Một cuộc hành trình đặc biệt theo cách của riêng ta!

Tôi cất từng món đồ trong bộ sưu tập của mình một cách đầy cẩn thận…

Đầu tôi thì nhớ đến giai điệu của bài Sit next to me của Foster the people, miệng thì ngâm nga:… Now it’s over, we’re sober…

Tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ quay lại với hiện tại. Còn nhiều việc phải làm!

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện