Mùa thứ 5 của cuộc sống (P.1)

Huyền thoại ★

  

Một năm có 4 mùa: Xuân, hạ, thu, đông. Thế nhưng với một số người còn có một mùa nữa – một mùa diễn ra song song và trải dài suốt cả 4 mùa…

Seasons of love

Mùa của tình yêu…

Có một điều buồn cười là cứ nhắc đến tình yêu là phần đa mọi người mặc định là tình yêu giữa nam và nữ. Thế nhưng tình yêu đâu chỉ có mỗi thế!

Tình yêu, đam mê và tuổi trẻ:

Phải có tình yêu thì mới có đam mê vì đam mê được sinh ra từ tình yêu mãnh liệt khi ta làm một việc nào đó mà việc đó cho ta cảm hưng phấn, say mê.

Hãy tưởng tượng mà xem, khi không có đam mê, mỗi buổi sáng bạn thức dậy vô định trong cái mớ bòng bong suy nghĩ rồi như một cái xác vô hồn lết đi như những cái máy đến chỗ làm rồi đúng giờ lại lê bước về kết thúc một ngày và rồi sáng mai lại lặp lại như thế. Những vòng lặp luẩn quẩn, cuộc sống vô vị vì bạn chỉ đang tồn tại, chẳng còn điều gì khiến bạn bận tâm.

Một người bạn đại học của tôi đã từng cảm thấy lạc lõng như vậy. Vào đại học theo nguyện vọng của bố mẹ vì lúc ấy bản thân cậu cũng chưa biết mình thích cái gì. Học được 2 năm thì cậu phát hiện ra là cậu chẳng thích cái nghề mà mình đang học. Cậu ấy kể với tôi rằng sáng chiều cậu vẫn lên giảng đường bình thường, tối về nằm ở nhà chẳng thiết đi đâu, ngồi xem Youtube đến chán rồi đi ngủ. Tôi khuyên cậu sao không bỏ đi mà theo đuổi đam mê. Cậu bảo rằng bỏ bây giờ thì sợ mọi người cười chê vì cái đam mê của cậu chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Tôi cũng chẳng biết khuyên gì hơn.

“Hãy chọn một công việc mà mình yêu thích và ta sẽ không phải làm việc một ngày nào nữa”.

Đấy là những gì mà tôi được nghe, thế nhưng thực tế thì có bao giờ hoàn hảo như thế…

Cách đây không lâu tôi có đọc một bài báo nhỏ có nói đến thế hệ Millennials, tôi không tìm lại được bài báo đấy thế nhưng tôi xin trích dẫn lại một đoạn mà tôi còn nhớ:

“…Có những người mất 30 phút mỗi buổi sáng, từ lúc tắt chuông cho đến lúc bật dậy ra khỏi giường. Đôi khi không phải vì thao thức hay buồn ngủ, họ chỉ đang nhìn chằm chằm lên trần nhà và nghĩ: tạo sao mình cứ phải bám dính lấy công việc chán ngán này cơ chứ? Cuối cùng thì họ cũng ngồi bật dậy, sửa soạn và đi làm…

…Thế hệ trẻ như những Santiago đi tìm Nhà giả kim, ước mơ của cuộc đời.

Bị kìm kẹp giữa ước mơ vươn xa và vùng an toàn của bản thân, mỗi ngày tới công sở của nhiều người trẻ như một “cuộc chiến” với mọi thứ tiêu cực trong đầu. Cuộc đời đi làm của họ là những chuỗi ngày mắc kẹt trong vô vàn vấn đề…”.

Những tấm bằng đại học vứt xó, những khoảng thời gian lãng phí vô ích,… xã hội còn quá nhiều những vấn đề không thể giải quyết trong một sớm một chiều.

Không phải ai cũng đủ dũng khí để theo đuổi đam mê đến cùng, nếu bạn đang được làm công việc đúng với đam mê của bản thân thì thật sự chúc mừng bạn, còn nếu bạn đang làm những công việc không đúng với đam mê vì nhiều lý do thì đừng lùi bước vì chẳng ai cấm chúng ta tìm ra những đam mê mới từ chính những công việc chúng ta đang làm. Hãy để đam mê mới này nuôi dưỡng cho niềm đam mê lớn nhất của bạn.

Tình yêu và mối quan hệ gia đình:

Gia đình một nơi mà mọi người yêu bạn một cách chân thành, một nơi là bệ phóng cho bạn đến những chân trời xa xôi và cũng là nơi luôn dang rộng vòng tay đón bạn trở về.

Gia đình tôi cũng như bao gia đình khác, một gia đình nhỏ với cuộc sống giản đơn.

Chúng tôi đều yêu thương nhau, có khác chỉ là cách thể hiện của mỗi người là khác nhau.

Sự quan tâm của mẹ:

Mẹ tôi là một người cực kì nghiêm khắc, quản lý cả nghìn quân thế nhưng khi ở nhà mẹ tôi lại hay tếu táo và nói nhiều. Cứ có mẹ ở nhà là không lúc nào không vui vì mẹ tôi hay pha trò còn bố con tôi thì thuộc kiểu ít nói. Mẹ tôi có thể ngồi cả ngày kể chuyện trên trời dưới biển, kể chuyện ngày mẹ còn nhỏ, kể chuyện bố tôi ngày xưa tán mẹ thế nào rồi thì truyện cười (toàn truyện cười bậy, bậy nhưng không phải bậy theo cách bạn đang nghĩ đâu nhé). Thế nhưng mà luật của mẹ đã đặt ra thì đừng có bao giờ làm trái, như việc bố và ông anh tôi cứ muốn hút thuốc là phải trèo lên tầng 3 vì mẹ bảo ra đầu hè hút thì gió lại quẩn vào nhà. Nghĩ mà cứ buồn cười.


Mẹ tôi thích nấu ăn và nấu ăn rất ngon.

Và tất nhiên là mẹ rất quan tâm nến chúng tôi nhưng bạn biết đấy với con trai chúng tôi sự quan tâm quá lại khiến chúng tôi thấy bực. Cứ mỗi khi đi xa là tối nào mẹ tôi cũng gọi điện cho từng đứa nói chuyện nhắc nhở ít nhất 15 phút rồi thì mới yên tâm. Nhớ ngày đi học đại học, lần nào về nhà cũng túi to túi nhỏ nhét vào cho con, có lần hai mẹ con tôi dỗi nhau chỉ vì nặng quá tôi bỏ bớt đồ ra xong lúc sau mẹ tôi lại nhét vào. Cơ mà đấy là ngày trước thôi chứ bây giờ mẹ càng quan tâm chúng tôi càng mừng, có khi là còn làm nũng thêm ít không biết chừng.

Cái bắt tay của bố:

Bố tôi là một người rất tình cảm và hay xúc động thế nhưng bố tôi lại không biết thể hiện sự quan tâm ra ngoài như thế nào. Không gọi điện nhiều như mẹ, thi thoảng bố tôi mới gọi ra xem tình hình, thiếu tiền thì bố gửi cho…

Và cái bắt tay của bố tôi là điều tôi ghét nhất. Cái bắt tay để thể hiện tình cảm của mình bởi vì bố tôi quá cứng rắn để có thể có thể ôm con vào lòng hay chí ít là cái vỗ vai.

Sự khích lệ tinh thần từ ông anh:

Có một sự thật là dù bạn có là một người lạc quan thế nào thì sau một ngày siêu tồi tệ – một ngày mà bạn cảm giác như cả thế giới chống lại bạn – thì bạn cũng không thể nào giữ nụ cười luôn trên môi và bỏ hết những suy nghĩ tiêu cự ra khỏi đầu ngay được. Và bạn sẽ đi về trong cái tâm trạng tồi tệ ấy và ôm hết những tâm sự theo bạn vào giấc ngủ hoặc bạn có thể tìm một người nào đấy mà chỉ cần nói chuyện vài câu thôi cũng đủ khiến bạn cảm thấy mọi thứ bình yên trở lại. Với tôi thì người đó chính là ông anh – một người có năng lượng tích cực nhất quả đất. Đôi khi chỉ cần nhìn thấy anh thôi cũng đủ sốc lại tinh thần cho tôi và tôi đã thấy ánh sáng hy vọng lấp ló đâu đây. Thế nhưng trước đây chúng tôi không hề ưa nhau chỉ vì câu nói: “… tuổi nhỏ thì làm việc nhỏ, tuỳ theo sức của mình…” của ông mỗi khi tôi thất bại một việc gì đó khiến tôi cáu tiết.

Đến mãi sau này tôi mới biết đấy là một cách khích lệ tinh thần của anh tôi vì ông anh tôi luôn quan niệm rằng:”…chỉ khi nào ta không mắc những sai lầm giống nhau thì ta mới có thể thành công…”

Khi lớn hơn rồi anh hay nói với tôi rằng: “…chú có làm gì thì làm, đừng bao giờ để cho bố mẹ phải buồn lòng…”, và tôi luôn nhớ mãi câu nói đó.


Sói già nũng nịu:

Là một anh bạn khá dữ dằn với người lạ nhưng đối với gia đình tôi, anh bạn lại dịu dàng. Anh bạn thích nằm ườn cả ngày dài bên cái ghế bố tôi hay ngồi đọc sách; anh bạn luôn ngoáy tít cái đuôi cộc chạy ra tận ngoài để đón mỗi khi nghe thấy một giọng nói thân quen; anh bạn cũng khá có trách nhiệm mỗi khi ngồi chơi cùng các cháu tôi; thêm một chút niềm vui nho nhỏ mỗi khi được dẫn đi chơi mỗi buổi chiều, hay mỗi khi được âu yếm vuốt ve… tình yêu của Sói đơn giản như vậy đó!

Tình yêu và cuộc sống:

Nôm na là tôi muốn nói đến việc bảo vệ môi trường chứ không phải là: “…I’m a marihuana, i can get you fu*ked up…”

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện