Đây có lẽ là 1 trong những cái game đáng nguyền rủa nhất tôi từng chơi, nhưng chắc chắn nó sẽ là 1 món Classic kinh điển mà bạn ko thể bỏ qua bởi nếu các brother đã từng sống cùng tôi qua cái thời điên rồ của Gen6th PS2 và XBOX thì yeah, videogame hồi đó dù đã lên một tầm cao mới nhưng vẫn phải có chút hương vị gì đó của sự ngu ngốc, cringe và edgy sheet. Và cái game này không là ngoại lệ: ” Voice Acting không thể 9x được hơn, cốt truyện với những tình tiết cải lương, mô tuýp các nhân vật có phần ngu ngốc và quan trọng nhất là – những nhân vật làm cảnh khi mà họ cứ vèo vèo cái là chết rất nhanh chóng =))) Anyway đi sâu hơn vào game thôi nhỉ.
Trước tiên thì so với mọi người thì game này không phải quá to tát gì lắm nhưng hiếm ai biết thì đây từng là 1 trong những Tittle đình đám của Hàn Quốc trên máy PS2, 1 studio Hàn hịn được back up hùng hậu bởi chính Sony Entertainment Korea. Bị ảnh hưởng bởi phong trào kinh dị vẫn còn khá hùng hậu lúc bấy giờ như Resident Evil, Silent Hill và năm 2005 đó là khi The Suffering đang là 1 topic kinh dị nóng hổi trên mọi phương diện và mấy cha này cũng muốn có thứ gì đó để đời như vậy. Well, đi sâu vào game thì có vẻ nó khá nhiều vấn đề hơn mức bạn nghĩ…
Game debut bằng Trailer và Playable Teaser khá nhanh chóng vào năm 2004, khi đó mọi thứ vẫn còn khá là khác biệt so với phiên bản Retail chính thức mà mọi người biết. Để showoff Tech Engine của game thì cái mà họ đưa vào đó là những model có thể nói là khá chất lượng cao. Không đỉnh như nhiều game AAA của phương Tây nhưng đủ để kích thích nhất là khi Studio làm việc với game chỉ vọn vẻn độ hơn 2 chục đến 3 chục người. Đồng thời đó là khả năng để hiển thị nhiều model trên màn hình cùng 1 lúc và nhiều mảng texture chi tiết… Tất tần tật khá là ấn tượng… Đặc biệt là cái cần nói đến đây là game làm cho cấu hình của máy PS2. Nhưng rồi điều gì đến thì cũng sẽ đến. Bản retail của game cắt giảm kha khá, thiết kế lại UI và nhiều thứ khác, mọi người không bao giờ biết được tựa game này có thể đi xa chính cái giới hạn của nó đến đâu.
Bàn về gameplay, well xin lưu ý là tôi đang nói về gameplay của nó trên chính phương diện 2005 đấy nhé, chứ nếu năm 2021 mà vẫn còn kiểu tư duy làm game thế này thì ăn chục rổ gạch vào mồm cũng không oan đâu. Điểm thất bại nặng nề nhất của Mystic Nights chính là ở mảng gameplay chủ đạo. Như mọi tựa Survival Horror tiêu chuẩn, bạn có các thứ như hệ thống chiến đấu, quản lý items… Và quan trọng nhất. Đây là game gen6th nên kiểu chơi survival horror truyền thống ở đây đó là nhân vật chính của game không nhắm bắn theo kiểu tâm trên màn hình mà lại là kiểu nhắm hướng, và nó không có autoaim nên bạn có thể tranh cãi rằng đây đích thị là Resident Evil theo nghĩa nào đó. Mọi kẻ địch trong game không khác gì 1 đám Sponge với phản xạ và hành vi tương tác chỉ quanh đi quẩn lại là di chuyển, bị đau và tấn công. Resident Evil các phiên bản Survival Horror gốc của kỉ gen 6th như Code Veronica hay Outbreak dĩ nhiên cũng là như vậy nhưng ít nhất bọn họ có thêm vào các hình thức reaction chẳng hạn như ở Code Veronica, bạn có thể dùng Shotgun thổi các mảng của con Zombie và thấy sức sát thương thật sự hay trong Outbreak, mỗi phát Critical Shot từ súng lục hay Knockback shot có thể khiến đám Zombie bị Stun hoặc Daze trong 1 thời gian ngắn, cho thấy là bạn đang thật sự chiến đấu với thứ gì đó. Trong Mystic Nights thì lũ kẻ địch lắm lúc không khác gì những cái tảng thịt đứng lù lù chắn đường bạn hoặc buộc bạn đi đường khác, hoặc chúng có thể lao vào tấn công chẳng theo bất kì pattern nào cả nhưng bạn vẫn có thể vượt qua sau khi đã nắm hết những gì chúng có thể làm. Để tăng sự lười nhác, chơi ở các cấp khó thì kẻ địch sẽ càng trở nên lì lợm, bullet sponge hơn và có tần suất tấn công tăng lên theo kiểu kì cục nhưng vẫn giữ cái sự clunky và lề mề chết giẫm đó. Nói ngắn gọn và đơn giản, kẻ địch trong game nhiều con được ném vào cho có là chính chứ chẳng thể nói chúng là cái gì đó cả. Cái pattern đơn giản và chủ đạo ở đây là BẮN BẮN BẮN cho đến khi bạn thấy nó ngã xuống, nằm yên đó và không bao giờ dậy lại nữa thì thôi. Trên thực tế nếu bạn hỏi tôi, có lẽ trong game tôi chỉ thấy có đúng 2 kẻ địch thật sự là gì đó với 1 con là kiểu lập trình cực kì lười và ức chế còn một con thì phòng thủ từ đầu đến sáng cũng dc. Con phòng thủ này là 1 dạng kẻ địch cận chiến với 2 lưỡi đao to ở tay và cái cách mà tôi thích ở nó đó là chuyển động trông có vẻ rất chuyên nghiệp khi nó chạy đến áp sát bạn, bạn định bắn hay chém và nó biết giơ 2 cái tay lên đỡ và phải mất 2 phát shotgun để knockback nó hoặc rình và timing lúc nó bỏ tư thế phòng thủ ra và tấn công nhanh luôn. Kẻ địch gây ức chế ở đây là đám xe máy, chúng phóng nhanh như lũ Exciter phá làng và xóm với lợi thế là quanh người toàn gai và lưỡi nên nếu bạn không giữ khoảng cách với chúng bởi sát thương là cực kì đau đớn cũng như chưa kể đòn của chúng là auto knockback bạn và kể cả khi bạn đã bị knockback rồi, bạn vẫn có thể nhận sát thương và chết như thường. Và sự lười nhác ở đây là khi bọn họ spam những con này ở các đoạn hành lang dài và hẹp, nhằm ép bạn vào việc phải hạ những con này ở các cung đường kết nối nơi chúng không thể đến được bằng súng từ xa và kiếm nếu có thể giữ được khoảng cách, theo 1 pattern đó là khi nào chúng lao đến, âm thanh ở gần thì bạn biết phải chĩa súng nhắm vào đâu, chúng đến, bắn và chúng đi thì lại chờ đến khi cái pattern này lặp lại. Nó super cringe và super tedious ( mệt mỏi nhưng theo nghĩa phiền toái chứ không phải mệt mỏi vì bạn thật sự bỏ công bỏ sức ra làm được điều kì tích như Beat được Ninja Gaiden Master Ninja hay Ultimate Ninja chẳng hạn ). Và tôi vẫn đang nói theo tiêu chuẩn 2005 đấy nhé, tôi của năm 2005 có thể chơi trò rắn săn mồi trên máy Nokia cục gạch vài tiếng chỉ để phá kỉ lục và lập 1 cái kỉ lục mới nhưng No Fking Way bạn bảo tôi phải giết thứ này đi giết thứ này lại lần thứ N theo cùng 1 cách và tôi phải tận hưởng việc này.
Để khiến nó tệ hơn, well đây là option duy nhất bởi cái cách level design và map layout của cả cái game này 99% là hành lang và hành lang, hầu như cùng một màu và cùng 1 kiểu assets, ah yeah, nhắc đến level design thật tiện lợi ở đây vì… CHẲNG CÓ CÁI LEVEL DESIGN CỤ THỂ NÀO Ở ĐÂY CẢ ! Vì chúa tôi biết nó là 1 cơ sở thí nghiệm nên có lẽ đó là 1 điều dễ hiểu nhưng… nhưng… Thằng quái nào xây cái thứ khỉ gió này vậy ? 99% là hành lang, các phòng thường to bé thất thường và build không khác gì vài cái nhà kho, assets thì giống nhau rồi phân bổ lộn tùng phèo, rồi gọi nó là cơ sở nghiên cứu ? WTF ? Umbrella Main Shaft trong các bản RE cũ nhìn còn chất lượng gấp tỉ lần mặc dù chúng ít phòng ít gian hơn nhưng đầy đủ các chỗ và cơ sở có mục đích chủ ý. Còn trong Mystic Nights ? Cả 1 tá máy móc, chỗ lồi lên, máy tính, thùng, màn hình, kính,mảng hộp, thiết bị vân vân lung tung phèo mix hết với nhau và hầu như là bạn chẳng tương tác với chúng làm gì cả nên công việc ở đây thường là, dọn dẹp, giết quái vật, lấy tài liệu ( phục vụ cho vài câu đố ) rồi đi ra… Chẳng có gì khác cả. Sau khi clear game lần đầu thì bạn mở khóa được siêu năng lực cho phép nhân vật hóa thành dạng Boss Vamp và phải nói thật, khỏe và trâu thì đúng là trâu thật nhưng cơ chế combat vẫn lù khù và chậm chạp 1 cách kinh khủng.
Và cái core mechanic của game… Đây có lẽ sẽ là thứ ngu ngốc nhất xét trong mọi hoàn cảnh của game – RPG ! Vâng đúng rồi ạ, khi giết các kẻ địch bạn nhận được 1 lượng Exp cộng vào cho cái vũ khí mà bạn sử dụng để giết chúng, vũ khí có thể lên level và tăng dam. Ngoài ra khi lên đến level nhất định thì chúng còn tự biến đổi hình dạng từ nghiêm túc cho đến lố bịch. Lấy ví dụ như khẩu súng lục nếu bạn nhìn kĩ thì trông giống 1 khẩu Socom, ở level 4 nó biến thành khẩu Socom huyền thoại của MGS2 với giảm thanh và laze… Sang level 7 nó trở thành 1 khẩu lục dài dạng Ebony và Ivory của Dante… Còn Level 10 nó thành cái mịa gì thì tôi chẳng thể giải thích nữa… Hiểu nôm na thì nó sẽ giống kiểu súng skin xanh đỏ tím vàng hình thù kì cmn dị chả để làm gì… ngoài việc bắn được ra đạn laze và trông như có sát thương mạnh nhất. Hay khẩu M4a1 ở level 4 được lắp thêm ống ngắm và giảm thanh nhưng ở LV7 bằng 1 phép màu kì lạ nào đó nó biến cmn thành 1 khẩu M60 bản không càng và không phụ kiện còn Lv10 thì thành súng Alien cmn luôn ???? Sure nó tạo ra cho bạn động lực cày cuốc đấy nhưng nghiêm túc nhé ? Càng level cao thì lượng Exp yêu cầu để lên level càng tăng lên và bạn sẽ chẳng thích thú gì với việc loanh quanh loay hoay quanh đi quẩn lại ở một số vị trí hay phân đoạn map nhất định chỉ ngồi chờ để kẻ địch lại respawn ra rồi farm đâu. Game RPG tiêu chuẩn cho bạn nhiều động lực để cày cuốc hơn là chỉ mỗi việc biến đổi vũ khí lol. Và vì game là 1 dạng game Linear nơi mà lựa chọn của bạn gần như là không có hoặc là ảo ảnh nên đừng bận tâm nhiều gì cả, cứ biết qua là qua, phá đảo là phá đảo. Có multiple ending dĩ nhiên nhưng cách để kích hoạt thì khá ngu học, nó liên quan đến việc bạn phải tìm đủ và đọc đủ các tài liệu trong game thông qua các Data Stick mà bạn tìm mật mã rồi mở khóa. Tôi nói là nó ngu học bởi vì không có 1 cách nào chính xác để nói cho bạn biết bạn làm đúng hay không cả, bạn cảm tưởng bạn làm việc này 1 cách rất cảm tính nhiều lúc hơn là biết chắc mình cần làm cái gì. Và hiếm hoi thì game oái oăm ở chỗ không có cái nào gọi là best ending cả, sure ở mọi ending bạn đều sống, nhưng trải nghiệm để cho ra outcome đó, suy nghĩ của anh ta về mọi việc lại là thứ khác biệt ở đây. Nó khá ngu ngốc và lười nhác vì nếu như bạn chẳng bận tâm nhiều đến cốt truyện – thứ mà nhiều khả năng sẽ xảy ra, bạn cũng chẳng cần bận tâm gì về nhân vật cho lắm, cứ biết sống là sống. Và nó là nghịch lý ở đây bởi nếu bạn nhìn vào context của game thì, game có character development đối với 2 con boss chính của game – 2 trong số các nhân vật thuộc nhóm tổng của bạn khi đến tầng B3 và B4, để tránh bất ngờ thì tôi sẽ không spoil đâu, dù vào game thì chẳng mấy chốc là bạn nhận ra nhanh chóng thôi.
Cái phần gỡ gạc nhất của game lại đến từ Multiplayer, which nếu bạn xem xét concept kể cả thời điểm bây giờ hay thời đó thì có vẻ khá hợp lý và ổn áp. Ồ và dĩ nhiên thì nếu bây giờ mà bạn vẫn muốn chơi Online thì trước tiên cần bản Copy nguyên gốc bằng tiếng Hàn của game trước là 1 này, sau đó chạy qua server giả lập và kiểm tra kết nối đấy nhé. Game này may mắn là có vẻ như có 1 bộ phận tâm huyết kiến tạo lại và duy trì server giả lập giống như bên comunity của Resident Evil Outbreak. Có thể khá lằng nhằng đấy vì trận đầu tiên của tôi gần như là 200 đến 300ping và trong khi chúng nó đã gần clear map rồi thì tôi tụt lại kha khá. Phần chơi online của game có cơ chế như này. Nhiều nhất 1 team 4 người kẹt lại trong khu cơ sở, mục tiêu của họ là liên tục giết các quái vật, đấu boss, làm các nhiệm vụ phụ nếu có với 1 cái twist là ở chỗ, có 1 kẻ Betrayer ! ( giống với Imposter dĩ nhiên ). Tay Betrayer này có nhiệm vụ là trong khi đang ở ngầm trong nhóm người này, liên tục quấy phá nhiệm vụ, cắn trộm và tìm mọi cách để sao cho không ai biết mình chính là thủ phạm ở đây, And yeah, Đây là 1 cái game như vậy trong thời kì của máy PS2, 1 điều không phải quá to tát nhưng cũng đủ cho bạn mường tượng được thể loại này trên máy PS2 sẽ chơi như thế nào.
Về phần âm thanh và lồng tiếng như đã nhấn mạnh vào lúc đầu bài là đây là 1 game theo tiêu chuẩn cũ nên bạn không đòi hỏi được gì nhiều rồi. OST nhàm chán và nhạt nhẽo, không có gì đáng nhớ. Voice acting super cringe đến mức bạn cười sặc sụa chứ không phải feel theo cái dòng cảm xúc gì cả. Cách mà diễn viên lồng tiếng là người Hàn nhưng giờ họ phải cố phát âm vài từ tiếng anh gần như đều là tên riêng và không có 1 chút trọng lượng hay gì cả. Để tăng phần 90s, bọn họ đọc từ Allen thành A Lẻn ( Lẻn Lẻn Lẻng theo đúng nghĩa đen đấy nhé =))) Điểm cộng cao nhất của game có lẽ là đến từ phần tạo hình quái vật. Nó không hẳn là quá đẹp hay gì nhưng tôi cho nó điểm vì nó đúng với linh hồn 1 thời của máy PS2, những con quái vật bộc lộ phần gore và bùi nhùi, các texture đen, nâu, đỏ chèn lên tạo cảm giác của những lớp xác thịt và máu me. Phong cách siêu hình và một chút vân hằn kiểu Giger lai với phong cách alienation của Lovecraft, những con quái vật dĩ nhiên không ngần ngại showoff một chút fanservice, với những con creep nữ – loại kẻ địch đầu tiên mà bạn chạm trán trong game, show off toàn bộ phần thân trên ở trần ( yeah bạn tưởng tượng được rồi đấy ) nhưng cái twist ở đây là da thịt chúng nhăn nheo, chảy xệ của việc mất đi dần dần sự sống, phần bụng phanh hẳn ra cho thấy bộ xương và toàn bộ các cơ quan nội tạng bên trong đã không còn. Những cái bàn hay giường theo cách nào đó có vẻ học đua đòi theo con Abstract Daddy từ Silent Hill 2, có những con quái nhỏ với cả người là những lưỡi móng có lợi thế đánh nhanh và chạy áp sát trông như thứ gì đó lai tạp giữa Alien và Run Like Hell… Nhưng vẫn khá là ấn tượng khi ai đó thật sự bỏ thời gian ra cho khâu này tốt đến thế, chỉ giá như gã làm gameplay cũng được tâm huyết như vậy thì có lẽ những khuyết điểm tệ hại trong gameplay mà tôi nói ở trên đã được khắc phục.
Đánh giá chung: Thật sự nếu bạn chơi vì cốt truyện thì tôi vẫn sẽ khuyên bạn chơi game này, nhưng dĩ nhiên là bạn nên chơi Easy rồi vì kiểu thiết kế lười nhác này cộng thêm việc không có nhiều giá trị mở khóa cho lắm nên nếu bạn muốn chơi phần Hard để thử thách kĩ năng thì cũng đừng nên. Bởi phá đảo ở cấp Hard không thưởng thêm cho bạn nhiêu đâu lắm đâu, mà chưa kể thời gian phải bỏ ra ở cấp Hard là thật sự phiền phức bởi cái việc Grinding nó là hard code thẳng vào game rồi, nên nếu bạn không grind mà lại còn ở cấp Hard thì hiển nhiên là mọi thứ đều khó và dai ức chế 1 cách không công bằng. Also như đã nói nếu bạn muốn thử sức tí ở phần Multi của game thì như thường lệ lại phải qua 1 giai đoạn đau đầu với vấn đề setup mà kể cả nếu bạn qua được bức tường setup này thì sẽ là đến phần căn thời gian vì như tôi đã nói rồi đấy, server đặt bên Hàn Quốc và không phải lúc nào cũng có người on đâu nhé, phải căn khung giờ đấy.
So yeah, that’s all i can say
HenryMason still fking busy with HALO !
Stop calling me all the time Ngôn ! I am not THE WOK !