Một bài viết thanh minh cho Vampire Rain – YES ! Nó Suck nhưng không suck đến mức đó

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Vampire Rain có lẽ là 1 trong những tựa game kì quặc nhất từng được làm ra, nó có 1 concept khá cool và thú vị nhưng có lẽ trong quá trình phát triển game thì nhiều thứ lục đục xảy ra và một đội ngũ còn quá non trong thể loại ? Ý tôi là nếu bạn nhìn vào đội ngũ của Artoon năm đó, quá nửa nhân viên là từ SEGA cũ hay SNK cũ mà ra ngay cả chính nhà sản xuất lẫn Director của game là Naoto Ohshima và Shigeru Okada là 2 cựu binh máu mặt từ SEGA Sonic Team năm xưa. Với Shigeru thì bạn có thể tranh cãi rằng lão cũng từng làm kha khá Job lẫn Game cho hệ Xbox trong chiến lược đánh vào thị trường Nhật của máy Xbox original nhưng điều mà chắc chắn vẫn sẽ phải khiến bạn buồn cười đó là: ” Bro, ông không thể đi tắt đón đầu Gojira hay François Coulon trong một nốt nhạc đâu ” – ý tôi là lão này từng chuyên làm game Arcade, Platformer và Adventure và bây giờ đùng một cái lão được ném cho một cái Task kiểu như: ” Làm 1 tựa game Stealth Action nghiêm túc “. Seriously ? Nhưng nếu có điều gì bạn có thể tha thứ cho Shigeru thì đó là lão luôn được cảm ơn cũng như được xem là có đóng góp cho sự phát triển và hình thành của cả cái Series Senran Kagura…

Game có hẳn 1 đoạn Intro mở đầu khá ấn tượng với việc Samantha Miller đang trên đường về nhà, đúng lý ra thì ca làm việc của cô phải tan sớm hơn dự kiến thế nhưng giờ đã là giờ giới nghiêm, và chỉ một mình Samantha đi lạc lõng giữa những con hẻm đen tối và đường phố của bóng đêm. Chuyện gì xảy đến rồi cũng sẽ phải xảy đến, số mệnh của Samantha bắt gọn cô và những gì mà người chơi cảm nhận được đó là sự kinh hoàng tột độ rồi tắt phụt đi. Sau đó game bắt đầu vào với chủ đề của nó, những báo cáo về những cư dân mất tích, đột biến… và cuối cùng: ” Vampire “. Nó khá ấn tượng cho thấy ít nhất là có ai đó trong team có con mắt điện ảnh và 1 tầm nhìn, ít nhất là trước khi vào game và bạn thấy những cái… không đáng thấy.

Anyway đi thẳng vào vấn đề – Tội lỗi của Vampire Rain… Vô số tội, tội đáng trách lẫn tội không đáng. Phần lớn thì tôi cho rằng cái tội nghiêm trọng nhất vẫn là để cho cả 1 team còn quá non làm tựa game này qua đó dẫn đến nhiều cái tội khác trong game. Thêm 1 lí do nữa có lẽ là nó được làm trong đúng thời kì chuyển giao quá độ từ 6th gen lên 7th. Trò chơi đã được phát triển từ năm 2005 và đến lúc ra lò là 2007 trên XBOX360 đầu tiên – Theo 1 số nguồn tin phỏng vấn thời đó thì đúng lý ra Game có dự định là Cross Gen giữa đời 6 và đời 7 đó thế nhưng vì những quyết định từ phía sản xuất cũng như khi đó Microsoft đang tập trung Push XBOX360 với ưu thế đó là ra đời trước tận 1 năm nên toàn bộ Game được dồn vào Gen7th. Một điểm dễ thấy đó là vì đây vẫn là năm 2007, so với bối cảnh lúc đó thì nhiều Model trong game khá là chi tiết. Bạn được chứng kiến ngoại hình nhiều nhân vật đầy đủ hình thù, nếp nhăn hằn, vẻ Western nhưng vẫn có lai với phong cách thiết kế chủ đạo của các nhà làm game Nhật nên nó tạo ra cho họ 1 cái gì đó khá là Aesthetic – không đủ Realistic để đọ nhau với nhiều game khác nhưng vẫn đủ tiêu chuẩn. Chẳng hạn như nhìn anh chàng nhân vật chính Lloyd bạn có thể bắt gặp cái nhìn sắc bén của Solid Snake nhưng một chút bất cần đời của Francis York Morgan, cái cách mà anh chàng này cho bạn ấn tượng đó là khi luôn giữ gương mặt lạnh lùng, vẻ bình tĩnh điềm thản đến mức mới đầu vào game tôi cứ thắc mắc nếu như Lloyd mới thật sự là thủ lĩnh của cả cái team này chứ không thể nào như lão Harrison kia được. Cô nàng Claire Kelly kể ra cũng khá Hot nếu bạn xét theo mặt bằng chung thời đó hay tay Hanson nhìn trông già trước tuổi mặc dù hắn là kẻ trẻ nhất cả team. Mặc dù là 1 nhóm đặc nhiệm Covert Ops dày dặn kinh nghiệm nhưng họ vẫn chỉ là 1 đám người mảnh khảnh yếu ớt không thể so sánh với tốc độ cũng như giác quan của 1 lũ Vampire-Nightwalker mạnh mẽ mà Game cố tình Push được. Dù có dàn nhân vật đủ tầm là như thế nhưng kịch bản trong game thì nói thật là nó khá là tầm trung và nhàng nhàng hạng B đến B-. Theo như tôi hiểu thì bạn biết đấy ? Những năm 2000s đó đang bị ảnh hưởng bởi 1 phong cách Ma Cà Rồng Modern có lai giữa sự huyền bí lẫn cả khoa học. Một ví dụ rất dễ thấy đó là loạt Blade của Wesley Snipes trước khi lão bị tóm vì tội trốn thuế khi đó đang khá là cool và tiếp tục tạo tiền đề cho nhiều thứ tiếp theo. Rồi bạn có cả Series Vampire từ John Carpenter – không phải là thứ gì đó quá lớn nhưng cú Cult Hit là đủ để ra thêm 2 phần Sequel lên thẳng DVD =))). Và rồi cũng cùng giai đoạn 2006 đến 2007 đó thì bộ phim 30 Days of Nights, Brotherhood Of Blood… Ý tôi là từ phim hạng A cho đến hạng B C khi đó thì Vampire vẫn đang là 1 chủ đề trào lưu rồi thậm chí cả game khi đó với các trò chơi như Darkwatch, Vampire The Masquerade, Nosferatu… và mấy thằng cha của Vampire Rain cũng muốn bắt trend nhanh chóng.

Trò chơi giới thiệu về một thế giới quan chung của nó nơi mà chỉ từ 2 Vampire thuần chủng ( Created by Nature ) kéo theo 1 thế giới hiện đại nơi mà các Vampire mới được tạo ra bắt đầu dần dần kiểm soát và chiếm trọn các vùng đất, thành phố. Ước tính cứ mỗi năm, vài nghìn đến vài chục nghìn người được cho là ” Biến mất ” – điều đó dẫn đến Chính Phủ Mỹ đau đầu và thành lập cục AIB nhằm tìm cách giải quyết vấn đề. Giám đốc của AIB lúc này là Dixon – sau 1 biến cố khi gia đình ông bị Ma cà rồng sát hại đã đề xuất và chỉ đạo 1 kế hoạch tác chiến nhằm tiêu diệt ma cà rồng chúa và tạo ra hiệu ứng dây chuyền để các ma cà rồng con chết đi. Toàn bộ thời lượng nửa đầu của game sẽ là về các chiến lược cũng như diễn biến của kế hoạch này và trò chơi diễn ra với 1 tiết tấu cực kì chậm rãi. Toàn bộ thời lượng các màn chơi đầu chủ yếu hướng dẫn cho bạn sơ qua về cơ chế của game trước, dạy bạn về cách vũ khí cũng như hoạt động của kẻ địch và sau đó là giới thiệu những vũ khí mới, chiến thuật cũng như tricks, mechanic… Và dĩ nhiên. Nhắc đến gameplay của Vampire Rain thì tất cả mọi người đều nhớ cách mà trò chơi CỰC KÌ TRỪNG PHẠT VÀ ỨC CHẾ NHƯ THẾ NÀO ! Như đã nói: Trong trò chơi này thì lũ Vampire là Boss còn bạn chỉ là 1 tên Creep ghẻ dựa dẫm nhiều vào sự lén lút và đồ chơi công nghệ – Bị spot trong chưa quá 0,5 đến 1 giây và lũ Ma Cà Rồng sẽ lao đến bạn theo đúng phản xạ tự nhiên chứ không hề có đi kiểm tra trước hay phải báo cáo gọi đồng bọn đến như cách mà A.I của MGS làm đâu. Cứ Expose trong 1 khoảng thời gian nhất định thì nó đồng nghĩa là bạn ăn lol nhiều hơn là an toàn, trò chơi tạo ra cái sự nặng nề của việc:  Chỉ mép mép cái đầu bạn lộ ra khỏi chỗ nấp, và đám Vamp cũng có thể biết. Rồi đến cái phần bàn chân bạn lộ ra, chúng cũng biết. Tiếng động lộp bộp từ 1 khoảng cách chúng cũng sẽ biết… Phần lớn những người chơi đến với Vampire Rain mong chờ MGS hay Splinter Cell hay kể cả Hitman ở đây đều sẽ sớm bị vả sau 2 hits bởi họ sẽ không bao giờ ngờ được rằng mình có thể bị phát hiện chỉ bởi 1 chi tiết nhỏ nhặt nhất. Cứ lèo vèo vài cái là bụp, nhạc nền thay đổi và lũ Vamp lao thẳng đến bạn không thương tiếc. Và khi quá nhiều người không thể chơi được game thì hiển nhiên là kéo theo rất nhiều hệ lụy rồi.

Các tai hại tiếp theo mà bạn dễ để ý thấy đó là môi trường không quá đa dạng. Chủ yếu vì tổng dung lượng của game nằm ở mức 3GB đến 5GB nên có lẽ khi nhận thấy là tốn nhiều thời gian và Assets để dồn cho Model chi tiết cũng như Model vũ khí các thứ và thế là họ tối giản hóa các khâu môi trường và NPC. Bối cảnh của game được đặt ở Los Angeles tuy nhiên thay vì được tự do ngao du cả thành phố thì bạn được phân công các nhiệm vụ ở các quận và phân khu nhất định. Trong đó phần lớn môi trường là Assets được tái sử dụng, NPC thì đi 1 đoạn sẽ thấy hiện tượng lặp hoặc cùng một mẫu model đó nhưng quần áo thì khác. Cái tông màu chủ đạo mà game lựa chọn chủ yếu là đen và hạn chế sự tương phản thông qua việc tối giản hóa khâu Lighting cũng như dùng bóng tối để che bớt các khuyết điểm trong đồ họa, Thậm chí trùng lặp nhiều chỗ trong không gian luôn như thể họ chỉ lấy các mảng giống nhau, phá ra đập đi xây lại không gian hoặc lười và lặp lại hết luôn mỗi lần bạn xong một màn chơi ở chỗ này, sang màn chơi khác và nhận ra cả lũ vẫn đang loay hoay tại 1 góc nào đó ở thành phố và… mọi thứ lại giống nhau ! Có NPC còn thảm họa đến mức bạn nhận ra họ lấy luôn cả các model mặt của các nhân vật chính, paste hẳn vào nhưng thay đổi đi vài chi tiết vậy. Và chỉ cần có thế thôi là giết kha khá phần này của game, vì bạn nhìn cái gì cũng thấy giống nhau và phải đến giữa game thì họ mới bắt đầu đưa thêm vào 1 vài map mới hoặc địa danh độc nhưng cũng chỉ thế thôi – Cảm giác này của game khá là nhạt và cảm thấy trống rỗng nhiều lúc nên bạn chẳng thể làm gì được hơn cả. Dù game có hệ thống tính Rank qua đó họ đưa vào các Minigame – trò săn tìm Medal hay 1 vài section phụ, secret nếu bạn khám phá ra được nhưng vẫn chẳng thể làm gì được hơn. Mục tiêu của mỗi màn chơi ngoài nhiệm vụ chính ra thì chủ yếu đó là: Thu thập Medal, thu thập đạn dược cho súng, thu thập các trang thiết bị nếu có… Và cố hoàn thành game ở mức Rank S cao nhất để mở khóa cả tấn contents khác, Trials hay các thứ…

Về mặt contents và thời lượng thì game lại khá dài, dù nó không đúng kiểu ở đây cho lắm. Một cái buồn cười và gây ức chế tiếp theo đó là Game dài là đúng, nhưng thay vì cho người chơi những tuyến nhiệm vụ xuyên suốt và liền mạch hơn chút thì họ lại bẻ nguyên nửa đầu game với các màn chơi ngắn dài đủ kiểu với tiết tấu rất chậm, phải đến giữa game thì nó mới trở nên thú vị hơn 1 chút như tôi đã nói. Và cũng với nửa đầu game này thì bạn dần nhận thấy 1 vấn đề bất cập lớn nhất của game – Đường lối chơi game ở đây. Để lấy ví dụ cho dễ hiểu thì nó sẽ gần giống như các bản Hitman đầu tiên hay 1 số màn Splinter Cell trong các phần đầu của nó, hay thậm chí giống cả Thief: Deadly Shadows. Đó là khi thay vì tạo ra 1 môi trường Immersive hay tạo ra cảm giác thích thú và khoan khoái cho game thủ được thử nghiệm nhiều cách thức chơi khác nhau thì đối với các màn chơi hay phần chơi này, bạn sẽ phải chơi theo đúng những gì Dev đã vạch ra. Giống như cảm giác ở Hitman Contract một số màn gần như là bất khả thi nếu bạn không đi theo cái phần pattern đã được vạch ra này. Vampire Rain xa vào đúng cái đó – khi người chơi không được khuyến khích được tự do tự tại 1 chút mà thay vào đó, như đã nói: Vì bạn quá yếu ớt, vũ khí mở đầu thì như đồ chơi cho nên bạn phải thật sự Stealth 1 cách nghiêm túc, mà quá nghiêm túc ở chỗ bạn sẽ cần phải thử nghiệm không gian, tìm kiếm điểm mù, hạn chế tiếp xúc với các kẻ địch hoặc dân thường và qua đó tìm ra con đường đúng đắn mà được vạch ra ở đây chẳng hạn như thay vì lội trực tiếp trên đường và ngõ hẻm thì bạn sẽ muốn cân nhắc đến các phương diện cao hơn chẳng hạn như trèo ống, trèo thang rồi platform tất tần tật để lên nóc nhà hoặc các vị trí tầm cao thuận lợi, qua đó bạn có thể quan sát 1 chút toàn cảnh bên dưới hoặc từ các cung đường cao này thì bạn dễ dàng nhận thấy những lối đi đúng đắn hơn. Nó không hẳn là không hay nhưng như tôi đã nói rồi đấy, kiểu chơi này theo tiêu chuẩn của chính năm 2007 nhìn lại cũng đã hơi lỗi thời rồi chứ đừng nói là với 1 trò chơi có tính trừng phạt cao như Vampire Rain. Đến ngay cả Splinter Cell hay Hitman các bản về sau bắt đầu từ giai đoạn 2005 trở đi là Dev đã học thiết kế lại và cố gắng tạo ra nhiều cách thức khác nhau hơn dành cho người chơi để thưởng thức chứ không cần lúc nào cũng phải quá Stealth hay Full Force xả súng, có khi là thích thì kết hợp cả hai hoặc để cho người chơi được tự do hơn tìm ra nhiều cách khác nhau để vượt qua thử thách hơn. Qua đó thì bộ não của người chơi được kích thích hơn thay vì cứ phải dập khuôn theo 1 cái gì đó. Vì thế mà từ một concept thú vị của việc lùng sục, thâm nhập 1 thành phố bóng đêm của Ma Cà Rồng bị biến thành cái sân chơi ném bóng dành cho học sinh với phương thức chủ đạo ở đây là Trial và Error ( Thử nghiệm – mắc lỗi – hiểu ra – rút kinh nghiệm ).  Đến nửa game sau thì sao ? Nói chung là lắm lúc vẫn bị như thế nhưng vì các màn chơi nửa sau của game dài hơi hơn và người chơi bắt đầu được cho vũ khí xịn hơn như dao UV để Stealth Backstab, hay khẩu shotgun M3 đủ mạnh để thổi bay những con ma cà rồng với 1 phát bắn ở cự ly gần, Sub Machinegun khó bắn xa nhưng có tốc độ bắn nhanh thích hợp để cứu nguy ở tầm trung và tầm gần… Đây cũng là lúc mà thiết kế không gian bắt đầu có tiến triển 1 chút xíu đó là khi tôi là thằng player ở đây và tôi bắt đầu được tự do thích thú hơn khi ít các giới hạn và rào cản hơn, tôi có thể thử nghiệm nhiều cách chơi và thưởng thức khác nhau hơn miễn là đạt được mục đích, qua được màn và không die. Thêm 1 điểm đáng khen đó là game có cơ chế Necrovision khá thú vị, Night Vision thì lại khá vô dụng vì tôi hầu như chả bao giờ cần nhìn đêm nhiều cho lắm vì nhiều level không quá tối đến mức đó. Necrovision là 1 thứ khá hữu dụng hòa với mechanic của game khi nó cho phép bạn Spot được đâu là người thường và đâu là ma cà rồng. Và với ma cà rồng thì nó còn có tác dụng sâu hơn khi cho phép bạn phân biệt luôn cả ma cà rồng thường lẫn ma cà rồng bố mẹ mà qua đó, nếu giết được con bố mẹ thì đám chọi con hay bình thường do nó tạo ra cũng sẽ tự hủy không tốn kém thêm đạn dược. Khá là thú vị khi tôi nhòm qua một top NPC hay kẻ địch cố gắng spot được điểm bất thường chỉ để thấy rằng ngay cả trong 1 tốp Ma Cà Rồng ngụy trang đỏ quạch vẫn lòi ra vài chấm xanh của con người, hay mừng hơn khi tìm thấy thằng ma cà rồng bố mẹ trốn sau một lũ con chấm đỏ và não tôi kiểu: ” SUSSUS AMOGUS ! “. Game cũng sẽ sớm nhồi vào đầu người chơi một cái cảm quan tactic thực tế hơn đó là khi ra thực địa và sử dụng vũ khí, đạn dược sẽ là 1 thứ cực kì nên cân nhắc nhất là trong các chiến dịch dài hơi mà không có sự hỗ trợ. Nơi mà người ta đếm số viên đạn hơn là đếm băng đạn với áp lực của việc bắn từng phát đạn chính xác, nhanh gọn nhưng không phung phí.

Và dĩ nhiên thì nửa sau của game cũng là lúc cốt truyện bắt đầu diễn biến thú vị hơn rất nhiều.

* WARNING SPOILER !  * Đây là lúc mà tôi xin được bắt đầu phần thanh mình:
Còn nhớ lúc tôi nói về kế hoạch tác chiến và chiến dịch của nhóm 4 người Lloyd, Harrison, Hanson và Kelly chứ ? Sau nửa game, bạn hạ được tên trùm ma cà rồng đầu tiên là Edward Van Dyke và góp phần kéo theo đó là cái chết của 1 lượng lớn ma cà rồng dưới trướng hắn, giải phóng 1 phần của Los Angeles. Dixon và cả tổ chức AIB được 1 pha vui sướng vớ bở để rồi bộp 1 phát, cả lũ phát hiện ra rằng hóa ra Edward cũng chỉ là 1 tên, còn 3 tên trùm khác vẫn đang nắm quyền kiểm soát và với cái chết của Edward thì chúng đã bắt đầu đánh động có mùi bất chắc không ổn. Vì thế mà kế hoạch bắt đầu trở nên bung bét hơn và Dixon nổi nóng, đến mức gần như là ÉP cả nhóm phải tiếp tục truy lùng 3 tên còn lại nhưng trong điều kiện khó khăn ngặt nghèo với việc cả nhóm còn không có đủ vũ khí,đạn dược, nhu yếu phẩm hay kể cả là thông tin các thứ… Để tránh mất vui thì tôi xin được không spoil các phân đoạn quan trọng ở đây, bao gồm cả mấy pha Plot Twist. Tuy nhiên đây cũng là vấn đề cần nói – có 2 pha Plot Twist trong game ( không tính pha tiết lộ có 3 kẻ phản diện chính khác bên cạnh Edward ) thì pha đầu tiên làm hơi ẩu đoảng trong việc giới thiệu 2 nhân vật tiềm năng của game đó là 2 ma cà rồng thuần chủng Lord Hessler và học trò Monique của lão. Tôi nói là khá đoảng bởi vì đằng nào ngay từ khi vào đầu game bạn đã được giới thiệu sẵn về 2 con người này rồi và như 1 lẽ tự nhiên đó là họ phải có vai trò rất quan trọng trong cốt truyện thì game mới dành kha khá screentime chỉ để nhắc bạn đi nhắc bạn lại cách mà Hessler gặp Monique như thế nào… Và vì thế tôi cảm thấy khá ngớ ngẩn khi trò chơi làm ra vẻ kiểu cố gắng khiến bạn tập trung vào 4 kẻ kia để rồi đến cuối thì lòi ra là bạn xót 2 người này – và như tôi đã nói thì họ có vai trò trong game đấy và ngay từ đầu game họ như cố tình show cho bạn rồi lại thiết kế thành plot twist cho bạn… Chắc tôi nên cười vì pha chơi hơi cao này ? Trong khi đó cái plot twist thứ hai của game thì nó lại có vẻ được hơn tất thảy. Tôi sẽ không spoil đâu nhưng nó khá hiệu quả bởi bạn sớm được cảnh báo rằng có chuyện gì đó không ổn với cả 2 bên lực lượng của AIB và ma cà rồng nhưng cái sau đó thì lại khá bất ngờ, không phải là kiểu có bên khác can thiệp vào hay giới thiệu thêm cái gì đó đâu nên có lẽ bạn sẽ phải tự đoán vì tôi đã nói là sẽ ko spoil đoạn này rồi. Vì thế có lẽ đây tạm là 1 điểm cộng cho cốt truyện, ngoài ra thì Lord Hessler tạo cho tôi một bất ngờ kha khá bởi họ xây dựng lão hơi bất cần đời và trái ngược với toàn bộ dự đoán của tôi. Nói cho dễ hiểu vì tôi khá ấn tượng bởi tôi nhớ phải đến năm 2009 thì True Blood mới có Season 2 và khi đó thì họ giới thiệu chúng ta với cha – The Maker của Eric Northman đó là Godric. Vampire Rain ra mắt năm 2007 và tôi thật sự không biết phải nói thế nào. Hessler có cái máu Edgy giống hệt Godric không chỉ bởi cái cách mà 2 người này đều đã là Vamp lâu đời mà cái thái độ, ăn nói, sự bất cần đời rồi pha thêm tí triết học của cả 2 là giống hệt nhau. Nếu bạn thắc mắc rằng chuyện gì xảy ra khi ngay cả Vampire cũng trầm cảm và thay đổi sau gần vài nghìn năm tuổi, cái suy nghĩ kiểu thời gian không thay đổi hình dáng nhưng trí não thì vẫn già đi, Hessler và Godric giống nhau đến gần 75 đến 80%. Nó chỉ khác ở việc Godric đã rơi quá sâu và như chúng ta đã biết thì ông yêu cầu được chết sau gần vài nghìn năm sống, mặc cho sự ngăn cản hay cố gắng thuyết phục của Eric. Còn Hessler thì sống không hoàn toàn có mục đích, Sure Hessler cũng muốn loài của mình được vươn lên sống thịnh vượng đấy nhưng… kể cả sau đó thì ông ta cũng lại không biết phải làm gì, cứ như vậy thôi. Hessler cứ lạc lõng như vậy với mong mỏi được vượt qua làn ranh cùng với Monique và điều này nằm lại như là 1 giấc mơ dở dang của cả hai vậy ( 1 chút na ná của Vampire Hunter D khi mà 1 con ma cà rồng cũng có mơ ước và ham muốn riêng cùng với 1 ai đó chúng yêu chứ không đơn thuần chỉ là về việc sống và hút máu ). Ngoài ra thì phần phát triển nhân vật của 1 số nhân vật chính hay phụ khác làm khá Ok. Nó không phải là quá đỉnh hay tốt nhất nhưng vẫn được chẳng hạn như tôi cảm thấy gắn bó với cả team của Harrison và Lloyd bởi sau biết bao biến cố và thăng trầm. Hay các nhân vật nữ như Monique, Maggaret làm khá được… Tôi đã nhắc đến việc nhóm 4 kẻ phản diện ma cà rồng nhìn vừa cringe nhưng vừa thích theo kiểu So Bad that it good như thế nào chưa nhỉ ? Cụ thể thì nếu Edward trông giống 1 tay Biker xăm trổ thì hãy chờ đến khi bạn nhìn thấy các thành viên còn lại trong nhóm từ Thomas, Charles, Maggaret. Thomas là 1 Vampire Nibba và chúa ơi, tôi cười sặc cả tiết với cái gã này ! Tại sao ư ? Tưởng tượng mấy thằng cha Dev không biết phải làm thế nào và họ cho Thomas mặc nguyên bộ đồ da bó màu tím, mặc dù đây vốn là 1 game có các thiết kế và chủ đề Goth lộ rõ ra nhưng nhìn vẫn không thể nhịn được cười – màn đấu boss với Thomas bạn sẽ trải qua chuỗi platform dở hơi xuyên suốt cả cái nhà kho và để tăng tính khủng bố thì Thomas sẽ cười hahahaheehee suốt cả màn. VÂNG Ạ ! Đã Vampire, Nibba giờ thêm cả combo Chúa Hề luôn đấy =))) Cái cảm giác vừa cười vừa sướng là khi bạn kết liễu Thomas, tiếng cười kết thúc và hắn sẽ ” Á Ợ ” hấp hối suốt từ lúc quằn quại cho đến lúc chết và tôi kiểu như : ” chắc cái này để xả Stress đây mà ” kiểu khi bạn chứng kiến 1 trò chơi quá cố để nghiêm túc và kết thúc lại là ngược lại. Màn đấu trùm của Maggaret thì lại ok hơn và đáng khen hơn chút bởi màn chơi này có áp dụng 1 chút chiến thuật khi bạn phải tìm cách xoay đèn chiếu, khóa bóng và spot được cô ả để cả team cùng xả đạn vào, và Maggaret thì vẫn đủ khôn để biết cái đèn có giới hạn và tìm cách nhảy sang các điểm mù mà nó không chạm tới được, gần như cho tôi cái cảm quan rằng cái này thì còn có thể ít nhất còn thấy đỡ đỡ và nghiêng về MGS được. Còn màn đấu Boss với Charles thì hỗn loạn hơn khi game ném cho bạn khẩu Barret M82 và 1 lượng đạn dược kha khá, phase đầu thì bạn cố làm hắn gián đoạn, hạ đám Vampire hỗ trợ hắn rồi đến Phase 2 thì bắt đầu giống game hành động tiêu chuẩn hơn khi Charles cứ bay và bắn cầu năng lượng liên tục buộc bạn phải vừa né vừa nhắm chính xác mà hạ hắn. Voice Acting của các nhân vật chính là tạm được đầu tư kĩ nhất nhưng voice acting của đám NPC hay Script thì thôi rồi, cái mà bạn được nghe là 1 cái giọng Anh hết hơi nói kiểu Mỹ mà hài hước là super cringe – cứ như thể mấy thằng cha này cắt lương của Voice Actor và họ trả đũa bằng cách diễn không nghiêm túc vậy.

Với 1 gameplay kì quặc nhưng sự thật là nó không hoàn toàn quá tệ. 1 Điều tốt đẹp cuối cùng ở Vampire Rain có lẽ là nó vẫn đáng để thưởng thức khi cái tay cầm được đặt vào tay đúng người đúng pro. Nó hỏi rất nhiều ở bạn, đôi khi là một trục trặc hoặc một quyết định thiết kế kỳ quặc khiến bạn phải vò đầu bứt tai trong giây lát, nhưng ít nhất nó có ý nghĩa về tổng thể. Bạn có thể tìm thấy một logic và lý do cho sự pha trộn kỳ lạ của nó giữa Splinter Cell, Resident Evil, MGS… Vấn đề là Vampire Rain cứ trừng phạt bạn tàn nhẫn và quá mức bất cứ khi nào bạn không làm những gì bạn phải làm, nó đạt được mục đích của nó khi thuyết phục bạn rằng: ” STEALTH IS A MUST “. Nếu bạn không phải là mẫu người kiên nhẫn, điều đó có thể khiến bạn tức giận, Rage, muốn throw controller hay thắc mắc tại sao mình lại dành thời gian cho thứ chết tiệt này, nhưng ít nhất bạn có thể thử lại. Sự thật là, rất nhiều thứ trong số này thực sự khá tuyệt cho dù những bạn không muốn nghĩ đến chúng. Trong những hoàn cảnh như vậy, cố gắng lẻn qua cả một cái ổ của những con ma cà rồng nhạy bén khát máu là 1 điều khó khăn nhưng vẫn đủ kích thích. 1 sai lầm nhỏ và bạn chết – cái sức nặng của việc sống còn bằng cách nào đó lại hiệu quả ở đây không thua kém gì 1 game kinh dị. Trong khi lén lút trên những con phố ngập mưa của L.A., bạn phát hiện ra một con Vamp đang định tấn công một cô gái yếu ớt, trò chơi bất ngờ spam ra 1 khẩu sniper và hiển nhiên, 1 phát headshot chính xác và kịp thời cứu lấy cô gái và cho bạn 1 cái cảm giác mãn nguyện nào đó. Hay đỉnh cao đó là khi tôi trong vai Kelly xinh xắn, bằng 1 may mắn nào đó, tôi hoàn thành được 1 trong những cái Trial khó nhất của game đó là vượt qua 1 con phố tràn ngập ánh mắt của Ma cà rồng với những cái Pattern và Timing sát đến tận cổ và… Tôi vượt qua được. Và nếu buộc phải nhận xét thì nhiều cái Trials và Side Mission của game còn tốt hơn mấy cái Virtual Trainning mà MGS ném vào bạn, ít nhất nếu bạn ưa thích phong cách hướng dẫn trong game phải đi đôi với thực hành hay phải thật thực tế và sát với game hơn thay vì cứ hướng dẫn kiểu trẻ con đi từ A đến B bla bla thì Vampire Rain khá cool. Không thật đấy, khá là khó tin nhưng Vampire Rain lại làm được điều này. Hiếm hoi khi tôi thấy trong các kiểu hướng dẫn của game Stealth thì mặc dù không hẳn là quá ưa kiểu Virtual Trainning của MGS nhưng tôi lại thấy thích Virtual Mission của Headhunter và Trials của Vampire Rain. Thậm chí có 1 cái rất hay khác trong Vampire Rain mà tôi không hiểu sao ai lại đưa nó vào. Nếu bạn đua S rank và Medal thì hiển nhiên là sẽ mở khóa được mục Gallery của game trong đó có phần Lore chung và Backstory của 1 số nhân vật. Đây là 1 phần khá hay bởi cái cách mà Backstory được viết toàn chữ Wall Of Text nhưng văn hay thật sự, có đầy đủ story và context đàng hoàng và bạn thật sự dành ra cả tiếng chỉ để ngồi đọc phần này vì nó cuốn như tiểu thuyết vậy. Đây là cái thứ mà bạn tưởng như chỉ hiện diện trong 1 số sách Lore của nhiều tựa game dài hoặc đơn cử là lối viết văn của game DND và CRPG thì tự nhiên trong 1 trò chơi Action Stealth không mấy người để tâm thì… Cái này lại hiện diện.

Anyway để tổng kết lại thì: Sure tôi vẫn sẽ khuyên bạn TRÁNH THẬT XA VAMPIRE RAIN RA nếu bạn không thể chịu nổi kiểu tốn thời gian khi thật sự chơi Pure Stealth hay những kiểu game có lối Design của những năm 2000s đã khá lỗi thời nhưng nếu bạn muốn tìm kiếm sự hoài niệm, xét lại hay 1 cái trải nghiệm của việc bồn chồn nấp nấp, cố gắng di chuyển mà ko tạo ra tiếng động thì Vampire Rain vẫn là 1 tựa game rất được. Sure nó có cả tá các khuyết điểm của riêng nó nhưng sau khi chơi thì tôi nhận ra rằng nó không quá tệ như cách mà đám Journalist thổi phồng nó lên quá chớn vì cái lũ Insecure này không chịu nổi cảm giác của việc vấp ngã và từ chối đứng dậy, thích ăn vạ hơn. Yes, tôi vẫn sẽ bảo nó Suck nhưng ít nhất nó xứng với điểm 6 hoặc 7 nếu may mắn, nếu bạn yêu thích việc làm một con ma lởn vởn quanh chiến trường không một ai biết, không một kẻ địch nào đoán ra được sự hiện diện của bạn và bạn thành công.

HenryMason AKA TranVietBach
As your service

Cùng tác giả

Lake Haven – Chrysalis: Bí ẩn ở thị trấn Lake Haven

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Gungage – sự thử nghiệm thú vị của Konami

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Lunacid – Giấc mộng trăng rằm

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Seven Mansions: Ghastly Smile – nụ cười lạnh lẽo

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Cùng tác giả

Lake Haven – Chrysalis: Bí ẩn ở thị trấn Lake Haven

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Gungage – sự thử nghiệm thú vị của Konami

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Lunacid – Giấc mộng trăng rằm

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Seven Mansions: Ghastly Smile – nụ cười lạnh lẽo

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ
Henry Mason

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ
Silence is always beautiful, and a silent person is always more beautiful than one who talks

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện