#Survivorhorrorgenre
#Flashback
#Waittingtilljanuary
Trong lúc ngồi chờ đợi đến cái ngày định mệnh năm sau thì tôi tin chắc một chút hoài niệm không làm hại ai cả .
” Resident Evil ….. TWOOOOOOOOO !!!!! ”
Cái âm thanh kinh điển vang lại trong đầu đầy ám ảnh ; … đoạn phim mở đầu về một gã tóc ngôi lệch ất ơ hoặc một cô em hotchick có cặp mông gợi cảm bước vào thành phố trong sự kì lạ tột độ … Không một bóng người và tất cả những gì họ sớm nhìn thấy là những xác chết … từ từ sống lại và thèm khát thịt người một cách đáng sợ … anh bạn của chúng ta cứu được cô em hotchick kia trong gang tấc ; cả hai lên chiếc xe cảnh sát nhằm chạy trốn về phía sở cảnh sát RPD thế nhưng … Số phận không mỉm cười với cả hai khi mà họ lại bị chia cắt một lần nữa …
” They were parted by an unescapable destiny … This is just the begining of their worst nightmare …. ”
Haizz … những kí ức kinh điển …
Và bước vào game với một sấp cơ chế quen thuộc nhưng cũng mới lạ … Zombie đã không còn vài con tẻ lẻ như trước nữa mà giờ sẽ luôn tối đa là một bầy một đàn ; và càng đáng sợ hơn khi chúng bám khá sát đồng bọn nhằm tìm kiếm một miếng thịt tươi béo bở từ tay cảnh sát ngôi lệch và cô em mông má kia :))) … Tùy vào cấp độ mà bạn chọn thì inventory của bạn có thể có một số lượng đạn nhất định hoặc không … Và tất cả những gì mà bạn sớm biết bây giờ đó là tìm một cách nào đó vượt qua cái lũ mồm đầy răng và thịt kia đang kêu gào : ” Grargh ….. Grohgk ” để đến được cái đồn cảnh sát tạm an toàn kia và tái ngộ với người bạn mới quen …
Yep … cơ chế tank control truyền thống khiến bạn đi đứng khá robot nếu như không quen với việc đi lùi đi tiến – xoay hướng di chuyển ; mở màn hình status lên và thanh đo trạng thái truyền thống bằng nhịp tim … Một sấp giao diện từ hòm đồ ; file ; map và cả option điều chỉnh trong game … Bạn sẽ phải vận dụng tất cả những gì mình có lúc này với tiêu chí hàng đầu là sống sót … ” Ổn hay không ổn ” sẽ được biểu hiện bằng thanh trạng thái và dáng điệu của nhân vật từ việc bình thường … cho đến ôm bụng và nặng nhất là ôm chặt vết thương và đi khập khễnh …. và ahhh cái hòm đồ chết tiệt của bạn chỉ giới hạn đến một số ô nhất định ( thường là 8 ) … Một cảm giác khó chịu khi bạn đang full đồ và item trước mặt bạn là một cái bạn thực sự đang cần … Và trở về với cái thời khi mà save game cũng phải khổ sở vì bị giới hạn mà cụ thể ở đây là cái mớ hiên mực chết tiệt tiêu tốn một cái cho mỗi lần save – gây khá nhiều áp lực từ việc bạn phải biết save game khi nào là thích hợp nhất rồi cả ý thức không được phạm sai lầm quá nhiều bởi bạn không muốn phải load lại từ một đoạn nào đó cực kì xa với vô số công việc đâu nhỉ ? Tính áp lực của game được đẩy lên cao trào với việc càng về sau ; bạn sẽ càng phải phiêu lưu qua các khung đường chật hẹp với góc camera fixed hạn chế một số tầm nhìn và gây điểm mù Dù bạn sẽ có hỗ trợ từ giác quan notice của nhân vật khi họ sẽ luôn quay mặt về một phía gì đó nhìn thấy kẻ địch ; hay một item ; điểm đặc biệt ; …
Và cuộc tranh cãi giữa 2 thế hệ bắt đầu : … ( sẽ hơi nhột chút )
Some secondary schoolboy in the house : ờ sao anh lại chơi cái trò đồ họa đau mắt thế này ?
Me : vì đó là tuổi thơ tau …
That damn kid again : Nhìn nó xem : dồ họa xấu ; cách di chuyển lỗi ( a littlebit angry … ) ; cảm giác chẳng có độ khó ( hơi triggered ) … Có cả khẩu shotgun mà không bắn phát nào chỉ toàn chạy ư ??? ( suýt mất bình tĩnh … )
Me : ( câu này hơi mang tính cá nhân ) vì đó là cách mà mày trở thành đàn ông thay vì đặt khẩu súng vào tay một thằng trẻ con và nó bắt đầu siết cò không biết trời đất là gì ….
Kid : tại sao lại trở thành đàn ông với cái game từ thời Napoleon cởi truồng này ? Sao anh không chơi Resident Evil 5 6 ( chơi 4 nó vẫn chê đồ họa :)) ) …
Me : Vì đó là cách mà mày làm quen với nghịch cảnh ; khi mày là con mồi ; khi nỗi sợ chiếm lấy mày và mày biết … Chỉ 2 3 phát vồ hay đánh là mày lên thớt …Nỗi sợ tôi luyện mày ; nó khiến mày trở nên mạnh mẽ …Để từ đó … mày vượt qua nghịch cảnh và vươn lên … Không gì tuyệt hơn cảm giác mày sống sót trong trạng thái danger ; sống sót trong trạng thái poison sấp ngửa … Hay thậm chí chỉ là kết liễu được một con Boss trong trạng thái danger với một khẩu súng sắp hết cmn đạn và mày sắp nghĩ đến việc dùng dao … ( tôi tiếp tục ngồi chém thêm vài ba phút … ) … Resident Evil 5 quá nhiều hành động ( ý kiến cá nhân ) còn Resident Evil 6 tau chỉ ưa cấp No Hope vì đó là cái cấp mà tao lại cảm thấy nỗi sợ ùa về … Đó là điều khiến Resident Evil trở thành huyền thoại … Điều khiến nó trở thành kẻ đầu đàn của Survivor Horror …
Kid : Survivor Horror là gì ?
Me : Ngồi xuống và tau sẽ kể mày nghe về những huyền thoại …
Và thế là tôi kể nó nghe về Alone In The Dark ; Silent Hill ; Fatal Frame ; Haunting Ground ; Obscure …. Tôi biết sẽ khó mà bảo thằng bé phải chơi cái gì … Nhưng điều bất ngờ xảy đến … khi tôi đến nhà thằng bé đó và thấy nó để Silent Hill 1 2 ở trong cái máy tính của nó :
Me : tau tưởng mày không chơi game đồ họa đau mắt
Kid : Em cuốn từ ngày hôm qua rồi … Em đã cho Harry vào trường học nhưng đang bí …
Chắc là một kết thúc có hậu nhỉ ? Tôi chỉ nó khúc trường học và từ đó nó bắt đầu cuốn với thể loại này và cũng sớm đến khi nó sờ tay vào Resident Evil Classic … Và nó bắt đầu với Resident Evil Remake …
Lạc đề hơi quá rồi nhỉ ? Back to game
Âm thanh có thể nói đôi khi cũng hơi quái đản với tiếng bước chân lập cập lập cập trên cái nhạc nền ma mị với những tiếng grahh grohk gruhhh … Hiệu ứng âm vang được sử dụng khá nhiều trong game tùy vào khung cảnh ví dụ như là khi ở ngoài ban công đồn cảnh sát và vểnh tai lên thì bạn luôn có cảm tưởng rằng đám Zombie đang xâu xé ai đó ngoài kia … Hay từng căn phòng trong đồn có những vệt máu ; những cái xác với âm thanh vù vù , bí ẩn và ma mị hay thậm chí là cả cái không gian của cống ngầm tràn đầy những con quái vật đột biến với âm thanh của tiếng splash nước ; những rọt nước chảy tách tách từ đâu đó … Chưa phải là những cái đáng sợ nhất , một cái quen thuộc là khi cái không gian yên tĩnh đáng sợ lại chuẩn bị cho một màn bất ngờ nào đó chờ đợi bạn sau những cánh cửa ; những góc khúc rẽ … Và dĩ nhiên là trái tim mỏng manh của bạn sẽ luôn trong trạng thái trực chờ bởi bạn sẽ không bao giờ biết cái gì sắp đến …Voice acting khá ấn tượng dù tôi khá là thắc mắc sao thế méo nào lại có thằng chấm khoản này bad ??? Cơ bản vì với nền đồ họa PS1 nên bạn không thể đòi hỏi một gương mặt ô vuông nào đó phải bộc lộ cảm xúc để tương thích với lời nói … Thay vào đó họ đã tối đa hóa điều này thông qua cử chỉ nhiều hơn để thực sự tạo cảm giác vào cái cảm xúc của nhân vật lúc bấy giờ ( có ai quên được những câu quote kinh điển như ” Ada Wait ” với cái bàn tay vẫy gọi quen thuộc … Hay giọng của Annette Birkin tràn đầy tức giận : ” You! You murdered my husband! I know what you’re looking for! You came for the G-Virus, didn’t you? Well, you’re not taking this from me, this is my husband’s legacy! Now… where’s that spy you were working with earlier? You know who I’m talking about… ” … )
Nhưng có lẽ ; yếu tố khiến RE 2 trở nên vĩ đại và thành công lại nằm ở cốt truyện … Bởi nó không chỉ đơn thuần là chàng hoàng tử tóc ngôi lệch hay cô công chúa mông đẹp nào đó cố gắng sống sót và thoát ra khỏi thành phố … Nó là cả một biên niên sử kéo dài và xen lẫn với một số phần khác … Chưa kể hệ thống Zapping system trong game khiến plot đa dạng và giống như một chút của hiệu ứng cánh bướm với hai phần chơi A và B … Mỗi phần chơi sẽ đều là một kiểu ; một tuyến khác nhau với những lần chạm trán những con quái vật ; thứ tự một số nơi hay câu đố được sắp xếp lại … ( đến nay thì vẫn tranh cãi khá nhiều là Leon A -Claire B hay Leon B-Claire A là canon … ) Chúng ta được chứng kiến một số câu chuyện bên lề ở phần này như : Ada và lưới tình – khoảnh khắc khi tất cả đã nghĩ là Ada sẽ chết ( Voice Leon lại vang lên đau khổ : ADAAAAAAA !!!!!! …. ) Hay những câu chuyện về gia đình của Dr Birkin – kẻ đã chịu trách nhiệm cho tai họa lần này ; những tệp tài liệu về những cuộc chống trả quyết liệt khỏi những con quái vật … song đi đến thất bại … ; câu chuyện về một thành phố tội lỗi và tha hóa – con cừu của Umbrella và đến cuối cùng nó phải hứng chịu : ” Phán quyết từ Chúa Trời ” với hậu quả là hàng chục nghìn người dân vô tội phải trả giá ; các quan chức cũng bặt vô âm tín ; những lực lượng phòng thủ và duy trì người sống sót trở nên yếu thế trước những con quái vật … Raccoon City trở thành một trang biên niên sử dài đau thương ; bi tráng và cũng là trang biên niên sử – chapter hay nhất trong lịch sử toàn Resident Evil đến nhiều năm sau này ; plot các phần tiếp theo của RE luôn cố tạo lại chút gì đó Epic ; thành công như những gì Raccoon City đã làm … và biên niên sử của Racoon City vẫn kéo dài cho đến tận Resident Evil 3 với Jill Valentine ; Resident Evil Outbreak với một nhóm những người sống sót khác ; Resident Evil Darkside Chronicle và Umbrella Chronicle sẽ có nhắc lại đôi chút ; một event bên lề khác với nhóm USBC của Umbrella đối đầu nhóm Echo Six của quân đội ( rất đen là đội SlainSHIT game đã không thể làm tử tế cái này cho dù nó vốn đinh là non-canon sẵn và vì thế nên cũng chẳng ai nhắc nhiều đến nó … )
( Vẫn giữ quan điểm là LORE của Resident Evil tôi sẽ để thành một Topic riêng để bàn luận cũng như spoil … )
Chắc bài viết sẽ tạm kết thúc ở đây bởi nếu chỉ tóm gọn tựa game này bằng một bài viết nào đó dài đến bao nhiêu từ cũng không thể diễn tả được hết cái hay của nó ; những gì khiến nó thành tượng đài ; một thời oanh liệt của Playstation … Và dĩ nhiên lại thêm rất nhiều cuộc tranh luận và Debate giữa thế hệ survivor horror truyền thống với những fan hành động của các bản RE về sau …. arghhh …
HenryMason AKA TranVietBach
As your service