#Henry: Tiếp tục những sự kiện tại hòn đảo Gadiwell xui xẻo. Cũng xin cảm ơn Biohaze, Project Umbrella và Crimsonhead Elder vì những nguồn tư liệu quý giá. Tiếp tục giai đoạn đầu thiên niên kỉ 2k…
Biohazard The Wicked North Sea – The Elegant Beast Of The North Sea (Continue)
Khu vực này trở nên tối tăm hơn bởi bầu trời đêm. Mưa to dữ dội đập vào kính chắn gió trong khi cần gạt nước hoạt động như điên, nhưng mặt trước vẫn bị che phủ và khó nhìn thấy. Norse đột nhiên phanh gấp lại. Các lốp xe trượt trong bùn và cả chiếc sedan dừng lại ở một góc chặn đường.
“Có chuyện gì vậy, có chuyện gì sao?”
Kate băn khoăn hỏi khi ngồi cạnh ghế tài xế, Norse không trả lời và nhìn chằm chằm vào phía trước. Rain và Kate theo hướng nhìn của anh để tìm ra những gì anh đã thấy, rùng mình một cách vô tình. Qua cơn mưa và gió, phía trước là hai đèn đỏ mờ.
“Có gì vậy?”
Trong giọng nói của Kate, người ta có thể cảm thấy sự sợ hãi.
“…Đó là một chiếc xe tải.”
Nó phải là xe tải của ba công nhân không trở về đêm qua. Nó đã lao ra khỏi đường và bị tông. Nó đã mắc kẹt trong khu rừng. Khám xét chiếc xe và…
Chương 2: Umbrella
Norse và Rain đã phải qua đêm trong ngôi nhà của Bale mà không chớp mắt và lái chiếc sedan về điểm đến lúc này của họ. Ngọn hải đăng đó ở trên một vách đá cao lên phía đông của hòn đảo. Người ta nói ngọn hải đăng ấy trước đó đã bị phá hủy vì hệ thống của nó đã lỗi thời và ánh sáng của nó cũng yếu, và một ngọn hải đăng mới được dựng lên xa hơn về phía đông khoảng ba mươi năm trước. Khu vực này đầy sương mù dày đặc kể từ khi họ rời khỏi căn nhà. Sương mù trở nên sâu hơn khi ngọn hải đăng đổ nát đã ở rất gần như những tấm màn che màu trắng đục hoàn toàn ép chiếc sedan từ mọi hướng và quấn quanh nó lại. Chắc chắn rằng chiếc xe sẽ rơi xuống mặt biển nếu như họ không cẩn thận khi dọc theo vách đá. Norse cầm tay lái cẩn thận. Chẳng bao lâu sau, chiếc sedan đã đến được khu tàn tích của ngọn hải đăng trải dài trên vách đá. Họ ra khỏi xe và đi dọc theo cánh đồng cỏ ẩm ướt một lúc trong sương mù, bức tường gạch đỏ sập đổ có thể được nhìn thấy một cách mù quáng. Vẫn còn một chút thời gian trước khi đồng hồ điểm sáu giờ. Cả hai chờ Paul xuất hiện. Nhưng anh ta chưa bao giờ xuất hiện, thậm chí là sáu giờ.
“Paul đâu rồi Paul!”, Rain gọi to.
Trước khi giọng nói của cô ấy kết thúc, BANG! Một tiếng súng vang lên.
“Rain…”
Norse theo phản xạ nắm lấy vai Rain và nằm thấp về phía cỏ. Âm thanh đó bây giờ chắc chắn là một khẩu súng trường. Norse nghe tiếng đoàng. Nhưng họ không thấy gì trong sương mù sâu. Và rồi, “Ough!”. Dạ dày của Bale không ngừng chảy máu. Norse nhanh chóng xé áo và tìm cách bịt nó lên vết thương của Bale để cố gắng cầm máu. Bale gật đầu yếu ớt với một nụ cười biết ơn và bắt đầu nói dưới hơi thở đau đớn về một sự thật thậm chí còn gây sốc hơn.
“Tôi bị bắn bởi một tay bắn tỉa do Umbrella Pharmaceuticals thuê.”
Ông ấy nói rằng Umbrella Pharmaceuticals đã sử dụng một tay bắn tỉa để bắn Bale và thậm chí đã sát hại Paul.
“Công ty dược Umbrella đang bí mật tiếp tục nghiên cứu về T-Virus… Thứ mà lẽ ra phải dừng lại cách đây 20 năm.”
Hai mươi năm trước, trong khi Bale vẫn còn trong quân đội, một sự cố bí ẩn đã xảy ra trên hòn đảo này với kết quả của nỗ lực điều tra bí mật công ty Umbrella bằng sức mạnh và nguồn lực của quân đội, ông phát hiện ra một loại virus đáng sợ, T-Virus, mà được nghiên cứu và phát triển trong phòng thí nghiệm đó. T-Virus, theo Bale, khi ai đó bị nhiễm bệnh, toàn bộ cơ thể của họ phát ra một nhiệt độ cao và sốt phát ban với ngứa dữ dội, và rồi họ chết. Sau đó, họ dường như sống lại như một thây ma. Bốn ngày trước, Bale đã đi vào rừng để bắn thỏ về nhà làm đồ ăn cho Rain. Ở đó Bale gặp một thây ma. Bale cũng đã thấy những con thây ma cách đây hai mươi năm. Anh ta ngay lập tức cố bắn súng săn của mình nhưng một tiếng súng vang lên ngay trước đó và con thây ma gục xuống đất, đầu nó bị thổi bay trong một nốt nhạc. Sau đó một chiếc xe tải chạy qua. Một số người đã xuống xe, những người đàn ông với mắt sắc bén mà không hề giống như dân trên đảo, những người sau đó nhanh chóng thu hồi cái xác kia vào trong xe và lái đi. Nhưng rồi Bale vẫn đứng trong sự ngạc nhiên hoàn toàn và bị tấn công bất ngờ. Bale bỏ chạy. Bằng cách nào đó ông đã về được nhà, nhưng vào buổi tối, ông lại bị tấn công. Những người đàn ông rất sợ rằng Bale đã nhìn thấy con thây ma đó. Sau đó, Bale bị truy đuổi và trốn thoát khỏi tầm nhìn của những người đàn ông lang thang từ nơi này đến nơi khác trên đảo này.
“Người dân đảo cũng mơ hồ nhận ra được những con thây ma. Nhưng không ai muốn tin vào chúng, và đối thủ của họ lúc này là Umbrella Pharmaceuticals. Họ không thể mở miệng…”
Hai mươi năm trước, khi Umbrella chuẩn bị xây dựng phòng thí nghiệm trên đảo này, họ cũng tài trợ hệ thống phà di chuyển từ đất liền, lắp đặt điện và xây dựng một bệnh viện duy nhất trong làng. Ảnh hưởng đó vẫn tiếp tục ngay cả bây giờ và người dân đảo không thể bất chấp mà kháng cự lại họ. Vì vậy, họ tự nhiên cảnh giác với Norse và những người khác.
“Đêm qua, Paul đã nói với tôi một cô gái tên là Kate, người đã đến hòn đảo với mọi người đã mất tích. Vì vậy, tôi đã đi vào rừng, và tìm thấy nơi này.”
Với bàn tay run rẩy của mình, Bale nhấc lên một cái giày sneaker màu xanh đẫm mồ hôi từ túi bên trong bộ đồ của mình.
“Đó là của Kate! Không nghi ngờ gì về nó.”, Rain đã khóc.
“Tôi đã nhặt chiếc giày này trước phòng thí nghiệm Umbrella trong rừng. Cô gái chắc hẳn đã được đưa vào đó.”
Bale có một cơn ho dữ dội và nôn ra máu từ miệng ông.
“Chú, đừng chết! Chú ơi!”
“N– Cậu bé Norse à, có một khẩu súng và đạn trong túi đó. Rain… Xin hãy đưa Rain yêu quý của tôi ra khỏi hòn đảo này một cách an toàn. Làm ơn đi.”
Bale nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy nước mắt của đứa cháu gái yêu quý của mình.
“Chú yêu cháu, Rain… Nếu cháu đi, chú sẽ ở một mình. Nhưng chú– cháu sẽ ổn thôi.”
Với những lời cuối cùng, ông bình tĩnh nhắm mắt lại.
“Chú!”, Rain ôm lấy Bale và rơi lệ.
Trước khi họ kịp nhận ra được điều gì, lớp sương mù tan biến và bầu trời xanh đã hiện ra phía trên đầu, nhưng Rain tiếp tục khóc, tiếng khóc mãi mãi vang vọng trong đống đổ nát của ngọn hải đăng. Norse không biết phải an ủi Rain tội nghiệp ra sao. Anh lặng lẽ mở chiếc túi da cũ ở bên Bale. Một khẩu Colt cũ hàng quân dụng nhưng được duy trì tốt với chiếc đèn pin phát ra ánh sáng cùn và ba hộp đạn xuất hiện từ bên trong. Chiếc sedan chở Norse và Rain lại lăn bánh. Họ đang hướng đến khu rừng phía tây của hòn đảo để điều tra phòng thí nghiệm bị bỏ hoang của Umbrella Pharmaceuticals.
Norse muốn để Rain an toàn ở đâu đó, nhưng cô kiên quyết theo anh ấy và nói rằng cô ấy hoàn toàn muốn biết tung tích của Kate và sự thật về cái chết của chú mình. Khi họ đến lối vào của khu rừng, đoàn làm phim từng gặp trước đó đang quay về phía sau bức tường núi cao chót vót ở trung tâm của hòn đảo. Norse nhìn người đàn ông tóc vàng đó với đôi mắt bình thường, nhưng anh không nghĩ ra là ai. Có chắc rằng anh ta là diễn viên?
Người đàn ông theo kiểu đạo diễn trong chiếc kính râm đó dõi theo chiếc sedan của Norse đang tăng tốc. Họ đi vào khu rừng tối, ẩm ướt, cây cối bao quanh hòn đảo này. Norse và Rain đẩy mạnh, đẩy sang một bên những bụi cây nhằm che kín chiều cao của họ. Họ rời khỏi xe vì sợ bị phát hiện và đến đây trong khi đi bộ. Trước khi đến cuối khu rừng và họ đã thấy khu vực phòng thí nghiệm phía trước. Norse kiềm chế Rain và quan sát tòa nhà từ phía sau một bụi rậm. Khi nhìn nó khá xa một đỉnh đồi, chắc chắn là tòa nhà kiểu Bắc Âu sang trọng được mô tả trước đây, nhưng gần như có thể thấy lớp sơn rách và các tấm thối rữa rải rác, làm cho dễ dàng để nói nó đã bị bỏ hoang trong một khoảng thời gian dài. Không có dấu hiệu của bất kỳ người nào xung quanh. Mọi thứ yên lặng và tĩnh mịch. Norse rút súng từ thắt lưng, nạp đạn và quay sang Rain. Khuôn mặt của cô trông nhợt nhạt từng chút xám xịt với đôi môi run rẩy xinh đẹp kia. Rốt cuộc, anh lẽ ra đã không nên mang cô ấy đến. Norse hối hận nhìn về phía bên trong. Nhưng anh không thể để cô ấy một mình ở đây.
“Đi nào.”
Khi Norse gật đầu nhẹ với Rain, họ nhảy ra khỏi bụi rậm và lao về phía tòa nhà. Rain theo sau một chút. Bước chân của họ giẫm lên những chiếc lá chết với âm thanh vang lên một cách kì lạ. Hai người trèo qua một hàng rào bị thủng và nhanh chóng trốn đằng sau một bức tường bên của tòa nhà để quan sát khu vực. Vẫn không có dấu hiệu của con người ở quanh đây. Mùi gỗ chết của bức tường mạnh mẽ tấn công mũi của họ, có lẽ là do mưa hôm qua. Giống như tòa nhà, cỏ dại đã phát triển trong khu vườn chưa được cắt tỉa, những con côn trùng nhỏ và nhện di chuyển trên mặt đất. Có lẽ phòng thí nghiệm này đã bị đóng cửa. Hay những nghiên cứu vẫn tiếp tục bên trong và thây ma xuất hiện như một kết quả? Nếu đúng như vậy, T-Virus có thể bị rò rỉ trong không khí ẩm ướt, mỏng manh và ảm đạm này. Norse lạnh người vì sợ hãi. Ở mức nào, họ cần phải đi và kiểm tra bên trong tòa nhà. Rain cũng có cùng một quyết tâm. Cô bám lấy Norse và anh siết chặt bàn tay mềm mại của cô.
Norse từ từ nâng súng lên vai anh và nắm chặt nó khi anh bắt đầu bước từng chút một dọc theo bức tường phòng thí nghiệm. Rain theo sau. Trong khi đi xung quanh tòa nhà, họ phát hiện ra bốn cánh cửa bao gồm lối vào phía trước, nhưng mọi thứ được nhồi nhét với những chùm cây thường xuân xoắn và dường như không có ai sử dụng những cánh cửa gần đây. Trở về vị trí ban đầu, Norse nghĩ về việc phá cửa bằng vũ lực để vào trong nhưng được xem xét lại, nghĩ rằng nên có lối vào nơi phòng thí nghiệm này vẫn còn sử dụng được, và một lần nữa đi vòng quanh để xem. Lần này anh ta đi kiểm tra khắp mọi nơi cũng như cửa ra vào. Hai người bắt đầu đi lại và đi vòng trở lại, nhưng ngay lập tức…
“Ahhhhh!”, Rain hét lên và nhảy lên.
“Chuyện gì đã xảy ra!?”
“C… cổ của tôi!”
Khi Rain tuyệt vọng cố sờ soạng khắp cổ, một con tắc kè nhỏ rơi xuống đất và bò đi. Nó nằm dưới mái hiên và dường như rơi trên cổ cô.
“Tôi xin lỗi…”
Rain xin lỗi bằng một giọng trầm, nhưng Norse cố gắng không di chuyển trong khi nhìn xuống mặt đất gần nơi con tắc kè rơi xuống, nên cô cũng quay mặt xuống đất theo cùng một cách. Có một số dấu chân của đôi giày lớn được cho là của một người đàn ông. Xét khoảng thời gian thì lại khá là gần đây. Kỳ lạ thay, dấu chân không ở trước cửa. Có vẻ như người có dấu chân đó đã bị… HÚT vào tường. Norse chạm vào bức tường trước mặt và từ từ chạy những ngón tay của mình. Chẳng bao lâu anh dừng lại ở một điểm trên tường. Nó khá nhỏ, nhưng có một vết lõm. Norse nhấn mạnh.
Anh nghe thấy âm thanh của tiếng mở khóa ở đâu đó và bức tường trước mặt họ trượt xuống mà không có âm thanh, mở ra khoảng trống lớn như một người. Norse và Rain bước vào phòng thí nghiệm. Các dấu chân giống nhau trên mặt đất gần một cái bàn đã đi vào bên trong hành lang. Có lẽ dấu chân vẫn còn rõ ràng bởi vì anh ta đi trên mặt đất lầy lội trong mưa. Norse và Rain theo đuổi họ. Cái dấu chân bắt đầu mờ. Một vài mùi kì lạ trộn lẫn giữa mùi mốc và bụi trôi dạt. Các dấu chân rẽ hướng trong hành lang nhiều lần và biến mất trước một cánh cửa nào đó. Trời tối với một sự câm lặng dồn dập, lại không hề có bất cứ một cái cửa sổ nào. Norse nín thở và rút súng. Anh nhìn thấy một cái núm cửa và từ từ xoay nó, báo hiệu cho Rain cẩn thận đứng sau anh. Nó dường như không bị khóa. Cánh cửa mở ra một chút. Norse nhanh chóng nhảy vào trong, ngắm nghía xung quanh với khẩu Colt.
Không có ai ở đây.
Nó giống như là phòng riêng của một nhà nghiên cứu làm việc ở đây. Đó là một căn phòng vô vị chỉ với một cái bàn nhỏ, một cái giường và một giá sách trên tường.
Nhưng có dấu chân trên sàn nhà đầy bụi và có những đốm chấm. Gã chủ sở hữu căn phòng này đã làm cái quái gì vậy? Norse và Rain kiểm tra khắp căn phòng nhưng không thể tìm thấy gì cả. Khi họ quay trở lại hành lang, họ quyết định kiểm tra nó lần lượt từ phòng trước.
Tầng đầu tiên chia ra đáng kể ở hai khu vực. Nửa phía đông là các phòng riêng của các nhà nghiên cứu và một phòng ăn, và nửa phía tây là một phòng khách và văn phòng. Nhưng không có dấu vết nào của chúng đã được sử dụng trong một thời gian dài và giờ chúng trải đầy bụi bặm. Tầng hai chủ yếu là phòng thí nghiệm. Có những đồ thủy tinh phức tạp, bình, cốc, ống nghiệm…, vô số loại thuốc thử trên kệ, kính hiển vi đảo ngược, thiết bị giám sát băng ghế dự bị. Trên sàn là một xi-lanh nitơ lỏng và tủ lạnh đầy khuôn. Tuy nhiên, tầng hai giống như tầng một, không có dấu vết sử dụng gần đây. Khi nó bật ra, chủ sở hữu dấu chân chỉ đi qua lại giữa cánh cửa ẩn của bức tường và phòng riêng của nhà nghiên cứu mà không bước vào bất kỳ phòng nào khác. Norse và Rain trở lại căn phòng đầu tiên một lần nữa tự hỏi liệu có một nơi nào đó họ bỏ qua, xem xét lại để không bỏ qua một sợi tóc nào.
“Cawwcaaww…”, Những tiếng chim hoang dã từ khu rừng vẫn vang vọng lại vào đây.
“Nhìn này Norse… Lạ thật…”
Có vẻ như cái đoàn làm phim kì lạ kia trông giống như… Những nhà nghiên cứu?
Chương 3: Lời chào mừng từ lâu đài
Đánh giá từ ngoại hình và tên của những vị khách công ty cho đến chỗ ngồi của họ, tất cả họ đều phải là VIP của các công ty trong kinh doanh với Umbrella Pharmaceuticals. Norse và Rain bất ngờ sau những gì khám phá ra ở cơ sở thí nghiệm bị bỏ hoang thì giờ họ được mời đến lâu đài của một vị quý tộc làm việc cho Umbrella. Gilliam, tay quản gia, hướng dẫn Norse và Rain đến chỗ ngồi cuối cùng.
“Ngài Norse và cô Rain, mọi người ở đây.”
Khi tất cả các thành viên ngồi vào ghế của họ, Gilliam từ từ nhìn xung quanh tất cả mọi người tham gia, và trong một giọng nói đặc biệt lớn với phẩm giá hơn trước, tuyên bố.
“Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ lâu. Xin hãy thứ lỗi cho chủ nhân dinh thự này, Mylène Beardsley, chủ nhân thứ 17 của gia đình Beardsley.”
Cánh cửa đối diện với bàn của Norse và những người khác mở mạnh mẽ sang trái và phải, cái bóng nhỏ của một người xuất hiện từ phía bên kia. Một chiếc váy dài lấp lánh với những viên đá quý nhỏ và lớn được khâu. Một vương miện và vòng cổ tuyệt đẹp với bảy màu sắc của đồ trang sức lớn sắp xếp theo một hàng. Và đó là cô chủ nhỏ Mylène. Cô ta từ từ đứng trước bàn ăn và nở một nụ cười mờ nhạt với vẻ đẹp lạnh lùng, như một bức tượng gốm phương Đông. Ngay cả Norse và Rain cũng phải nín thở trong vẻ đẹp của cô ta. Đây là Mylène Beardsley. Từ sự nhộn nhịp của những chiếc ghế gần đó, họ thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi biết rằng cô ta đã mười bảy tuổi. Họ không thể nắm bắt được sự phẩm giá và quyền lực của của cô ta để trở thành một thứ cao quý của thời đại này. Nó được ban cho bởi lẽ tự nhiên. Đây có phải là thứ được gọi là dòng máu cao quý không? Mylène nhìn quanh khách và gật đầu nhẹ với họ.
“Thưa quý vị, chào mừng đến Lâu đài Beardsley của tôi. Hãy tận hưởng chính mình tối nay.”
Giọng của cô ấy nghe tựa như khúc dương cầm dễ chịu. Khi nhà “bảo trợ” của chúng ta ngồi xuống, các bồi bàn nhanh chóng xuất hiện và đi vòng quanh rót rượu vào những chiếc ly bạc đặt trước mặt khách.
“Cô Mylène, cảm ơn lời mời của cô tối nay. Cô càng ngày càng trưởng thành và đẹp hơn.”
Trong số các vị khách, một người đàn ông cao tuổi mập mạp mở màn những lời đầu tiên về phía cô.
“Tôi là ngài White, Chủ tịch Rochetant Electronics. Tôi đã gặp cô tại một hội nghị chuyên đề ở Paris cách đây hai năm. Trông cô thật mạnh mẽ và tươi khỏe.”
“Đó cũng là nhờ hợp chất vitamin của Umbrella.”
Người đàn ông cao tuổi mang một biểu hiện của niềm vui lớn tại Mylène khi cô ta nhớ tên của mình. Sau đó, các vị khách vội vã nói chuyện với cô ta như “một đám bướm đêm cố lao về phía cái đèn huỳnh quang lấp lánh kia”, cố gắng để trở thành FIRST BLOOD :)).
“Cô Mylène, chúng tôi đã thông qua ý tưởng của cô vào loại thuốc giảm đau mới nhưng cuối cùng nó đã được phát hành và thông qua nhờ có sự hợp tác chung với Umbrella.”
“Cổ phần của Umbrella trong các giao dịch của công ty chúng tôi trong năm nay cuối cùng đã vượt trên 70%. Nhờ đó, doanh số bán hàng của công ty chúng tôi đã cho thấy sự tăng trưởng khác biệt so với năm ngoái.”
Dịch vụ “buôn dưa lê bán dưa cà” và những câu chuyện kinh doanh như vậy đã tuôn trào hết ra trong thời gian tại bữa tiệc tối. Hầu hết là những câu chuyện về một thế giới khác đối với Norse và Rain, nhưng họ không thể không bị sốc bởi Mylène tận tâm nhớ tất cả tên và vị trí của những vị khách ngồi và có thể nói trôi chảy với kiến thức kỹ thuật và thuật ngữ trong phát triển dược phẩm. Cứ như cô ta là thiên tài bẩm sinh vậy. Một điều nữa đã trở nên rõ ràng. Có mối liên hệ giữa Umbrella Pharmaceuticals và gia đình Beardsley. Theo như họ nghe được từ cuộc trò chuyện của khách, gia đình Beardsley không chỉ đơn thuần là nhà cung cấp đất đai. Họ thậm chí là một đầu não lớn của Umbrella Pharmaceuticals. Nếu đúng như vậy, tại sao cô ta lại tự mời mình ngồi vào ghế này? Cô ta có thực sự có chuẩn bị cái bẫy nào không? Khi bữa tối tiến triển, Norse vẫn chỉ quan sát Mylène. Ánh mắt sắc bén của anh buộc không thể rời khỏi cô ta trong những nghi ngờ. Cô ta có thể nhận thấy nó. Tuy nhiên, đôi mắt cô ta hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của anh như thể anh không tồn tại. Norse hiểu ý định của cô ta khá rõ ràng. Cô ta muốn ngụ ý rằng anh chỉ là một vị khách hoàn toàn vô giá trị. Người phụ nữ lớn tuổi ở ghế kế tiếp nói chuyện với Norse.
“Ồ anh bạn thân mến. Anh chưa nói một từ ngay từ những phút đầu, tên anh là gì vậy? Sao anh quen biết gia đình Beardsley?”
Bà ấy dường như có một sự tò mò với Norse, cho dù bạn nhìn nhận nó như thế nào, thì nó vẫn khá là không phù hợp giữa những người phụ nữ và quý ông cao giá đang ngồi. Có vẻ như một sự tò mò mạnh mẽ đã nhắm vào Norse.
“Không, tôi chỉ là một khách du lịch đến hòn đảo này một cách tình cờ.”
Nhưng trước khi Norse có thể ăn, một giọng nói vang lên từ chỗ của “cô chủ nhỏ”.
“Ồ, anh Norse là một người lính ưu tú hoạt động trong đơn vị chống khủng bố chuyên ngành của quân đội Anh, đội CRW.”
Tất cả những vị khách trên bàn ăn chiêm ngưỡng vẻ mặt của Norse đều ngạc nhiên trước lời nói của Mylène.
“…Đó là quá khứ.”
Đôi mắt Norse đối đầu với Mylène lần đầu tiên. Ở đó, anh nhận thấy sự thù địch sắc nét trong đôi mắt màu nâu vàng kia.
“Hai năm trước ở Ireland, các chức sắc của LHQ đã bị IRA bắt cóc. Anh ta tham gia vào nhiệm vụ giải cứu. Nhưng chiến dịch thất bại. Đội của anh ta bị xóa sổ và vì thế anh ta rời quân đội và bây giờ chỉ đơn thuần là lang thang, không biết vậy đúng không?”
Ả khốn này đã đào bới quá khứ quân sự hàng đầu bí mật của mình như thế nào khi nó hoàn toàn là TUYỆT MẬT? Khi chứng kiến những nụ cười trong phòng, Norse một lần nữa nhận thấy mọi người đang ủng hộ cô ta. Sức mạnh của Umbrella Pharmaceuticals liệu có thật sự chỉ là của một công ty quốc tế? Chẳng bao lâu, bữa ăn kết thúc, các vị khách được dẫn đến phòng kế tiếp và được phục vụ món tráng miệng kèm rượu vang. Các nhạc công xuất hiện, chơi một hợp xướng tiết tấu nhẹ. Trước khi họ để ý thì Mylène đã “mất hút” khỏi căn phòng.
“Rain, tôi sẽ đi tìm Kate.”
Norse nói bằng giọng thấp trong sự nhộn nhịp của khách và nhẹ nhàng đứng dậy. Mặc dù họ đã chuẩn bị cho những tình huống như thế này một thời gian, khi bị bỏ lại một mình, Rain cảm thấy không thoải mái. Nhưng Norse ngoan cố từ chối lời đề nghị của Rain để tìm Kate. Một cô gái mười bảy tuổi không biết cách chiến đấu làm một điều như vậy sẽ chỉ gây nguy hiểm cho cô ấy và có thể dẫn đến kéo Norse chậm hơn. Norse bước ra từ phòng ăn vào hành lang và giả vờ nhìn chiếc đồng hồ Breitling của mình để kiểm tra nếu có ai xung quanh. Anh hứa sẽ quay lại sau ba mươi phút nữa. Nếu Norse không quay trở lại với Rain trong thời gian đó, Rain phải thoát khỏi lâu đài này bằng bất kỳ phương tiện cần thiết nào. Đó là những kế hoạch tiếp theo. Norse bắt đầu bước nhanh xuống hành lang, bóp nghẹt bước chân của mình. Kate nên bị giam giữ ở đâu đó trong lâu đài này. Khi anh tìm đường quay ngang quay dọc, có một cánh cửa lớn ở cuối. Tuy nhiên, một người hầu của lâu đài đứng trước mặt nó.
“Thưa Ngài, Ngài định đi đâu?”
“Um, tôi chỉ tham quan chút thôi.”
“Nơi này là phòng riêng của gia đình Beardsley. Nếu không có lời mời, anh không được vào.”
Mặc dù người hầu đã lịch sự, anh ngoan cố từ chối và Norse không thể kìm được. Miễn là không có bằng chứng nào kết luận rằng Kate đã ở đó, anh không thể đủ khả năng để làm xoay chuyển mọi chuyện. Anh nhanh chóng quay trở lại những lối đi khác. Khi anh quay trở lại hành lang, cái gã đeo kính trông giống đạo diễn lại xuất hiện.
“Anh cũng đang ngắm cảnh à? Lâu đài này quả thật có một sức hút không tưởng, tôi thật sự muốn được quay ở một nơi như thế này.”
Norse không còn nghĩ rằng anh chàng này là một đạo diễn phim. Nhưng bất kể danh tính của người đàn ông là gì, việc tìm kiếm Kate là ưu tiên hàng đầu lúc này. Norse đi ngang qua, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với gã này.
“…Hãy cẩn thận.”
Đạo diễn nói từ phía sau. Norse tiếp tục đi bộ hành lang để tìm manh mối. Nhưng những người trong lâu đài đã đứng trước mỗi phòng và anh không thể đi thêm nữa. Sự mất kiên nhẫn và mất bình tĩnh bốc lửa tràn ngập khuôn mặt của Norse. Anh đã hết thời gian. Anh không thể trở lại với không có gì. Norse từ bỏ và trở về phòng nơi những vị khách mời ngồi trong một vòng tròn, tuy nhiên, không có dấu hiệu nào của Rain ở đó. Có chuyện gì với cô ấy vậy? Khi anh hỏi người phụ nữ lớn tuổi ngồi bên cạnh Rain, Gilliam đã cho gọi Rain và họ cùng nhau rời khỏi cửa sau. Norse nhảy ra ngoài cửa vào hành lang. Tuy nhiên không có dấu hiệu nào của cả hai.
“Kyaaaa!”
Tiếng hét của một cô gái vang lên. Trời đã mưa. Norse bắt đầu chạy về phía giọng nói. Sau khi rẽ một số góc, một cánh cửa vẫn mở lọt vào tầm nhìn của anh. Trực giác của anh ngay lập tức nói với anh rằng đó là một cái bẫy. Thủ phạm đã lấy Rain trốn thoát và cố tình dụ Norse bằng cách mở cửa. Nhưng anh không thể không đi. Anh rút súng từ thắt lưng lên eo và đi qua cánh cửa. Một hành lang mới mở rộng thêm ở phía bên kia cánh cửa. Khoảnh khắc Norse sắp bắt đầu chạy, anh cảm nhận được ánh xạ của kim loại lạnh cực kì xa xăm.
BLANG!
Âm thanh áp đảo của tiếng súng bắn trúng và Norse lăn mạnh trên sàn nhà. Bức tường phía sau anh bị vỡ và một mảnh rơi nhanh chóng trên lưng anh. Một khẩu súng săn!? Lần này, thanh âm vang qua nơi anh nằm, gần tai anh nhưng lặng lẽ.
Một cái nòng giảm thanh! Có nhiều hơn một kẻ thù. Một kẻ bắn súng giảm thanh có thể hạ anh một cách chính xác mà không tiết lộ vị trí của hắn, và một kẻ với một khẩu súng săn có thể hạ gục Norse bằng sức mạnh áp đảo. Có bao nhiêu kẻ thù tất cả vậy? Norse lăn đến bức tường ở phía đối diện và ẩn nấp trong bóng tối của một bộ giáp trang trí. Tuy nhiên, khẩu súng săn kia đã thổi bay bộ giáp cùng với bệ của nó vào hư vô với một âm thanh ĐOÀNG. Norse nhanh chóng nhảy ra khỏi bóng của bộ giáp với khẩu Colt bắn trả theo hướng của những tiếng súng nổ.
Khoảnh khắc đó, Rain tỉnh lại trên giường. Bên cạnh giường, căn phòng nhỏ, trống rỗng và vô vị. Một thành viên trẻ của nhóm quay phim canh trước cửa. Khi Rain thức dậy, anh lặng lẽ rút súng ra để đe dọa cô phải im lặng. Rồi một cánh cửa mở ra và Mylène nhanh chóng bước vào, cùng với Gilliam. Ngay lập tức nhảy ra khỏi giường, Rain cố gắng bắt đầu chạy về phía cánh cửa mở và tay quay phim nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô và đập mạnh cô vào giường.
“Aw, điều đó hơi thô bạo chút, tôi thành thật xin lỗi, Rain.”
Mylène nói với hàm ý khinh bỉ.
“Kate đâu rồi!? Và Norse?”
Mylène nhún vai và nhẹ nhàng đưa tay về phía một thứ gì đó đang được mang đến trước Rain tuyệt vọng. Một trong những người hầu mang vào một cái khay phủ bạc. Khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta tràn đầy mồ hôi nhờn và bàn tay của họ đẩy xe run rẩy từng chút một.
“Chúng tôi đang mong đợi cô và đặc biệt chuẩn bị món ăn chính này. Vậy thì, tại sao cô không mở nó nhỉ?”
Người hầu lặng lẽ rời đi như để lảng tránh. Bất cứ thứ gì họ đặt trước mặt cô thật đáng sợ, Rain có thể hiểu rằng nó thật khủng khiếp. Cô nhìn cái nắp bạc. Có gì ở bên trong? Cô nắm lấy chiếc nắp màu bạc với đôi bàn tay run rẩy của mình, lấy cái dĩa và nhấc nó lên. Đó là một đĩa súp bình thường với một bình đựng hơi nước trong suốt. Rain trong giây lát nhẹ nhõm nhưng vô tình nhận thấy hai quả cầu màu trắng kích thước trứng chim cút trôi nổi trong món súp. Món súp đung đưa khi cô rụt rè đưa nó gần mặt. Khoảnh khắc cô nhận ra nó là gì, tiếng hét đáng kinh ngạc phát ra từ miệng Rain.
“Aahhhh!”
Đó là hai con mắt của ai đó trôi lơ lửng.
Thở một hơi thật mạnh, Norse mạnh mẽ di chuyển để tránh đạn. Chạy zig-zag xuống hành lang, khẩu súng săn và súng giảm thanh vẫn nhắm bắn vào anh cùng một lúc. Mặc dù chạy, Norse tuyệt vọng trước vị trí và khoảng cách của những kẻ bắn súng. Đặc biệt, tay bắn tỉa nhắm vào anh rất chính xác. Những viên đạn của gã đó lóe và tiếng vang lên từ trên cao. Norse lăn lộn một cách rộng rãi khi anh kiểm tra cây cột kế tiếp để trốn đằng sau. Anh thay đổi hướng rơi của cơ thể anh trong không trung và ném súng lên trần nhà như là một phép thử. Trí tuệ của Norse đã chính xác. Hình bóng của một người đàn ông nhắm vào anh từ cây cột đã đi vào tầm bắn của anh, và anh ta bóp cò khẩu Colt mà không chần chừ.
BANG!
“Gahh!”
Với một tiếng kêu, người đàn ông bị bắn xuyên qua ngực và ngã đầu tiên. Tiếng gãy xương và một lần nữa tiếng sàn nhà vang vọng qua hành lang. Khẩu súng lục Desert Eagle với nòng giảm thanh rơi từ tay người đàn ông, tạo ra âm thanh khô khốc khi nó lăn xuống hành lang. Lúc đầu, anh đơn độc. Nhưng Norse sớm bình tĩnh trở lại. Có nhiều kẻ thù, nhưng xét đoán từ những tiếng súng, không còn nhiều nữa. Có lẽ khoảng hai hoặc ba người bao gồm cả người đàn ông mà anh vừa mới giết.
Khoảnh khắc đó, Rain thấy Norse chiến đấu qua một dạng camera an ninh được kết nối với tivi ở phòng cô. Mylène đã bắt giam cô và ép cô phải quan sát qua một bộ định tuyến của camera kết nối với tivi, trong căn phòng chật hẹp và được giam giữ kín này.
“Thật đáng ngưỡng mộ đấy. Người đàn ông đó chiến đấu vì cô thật mạnh mẽ. Nhưng nó vô ích. Nếu tôi kích hoạt thứ này, anh ta không thể làm gì ngoài việc chết dù anh ta có chiến đấu tốt đến mức nào. Cô sẽ được xem khoảnh khắc sự sống rời bỏ anh ta ở đây.”
Tiếng cười của Mylène vang lên trong không gian một lần nữa.
Cuộc chiến của Norse tiếp tục. Anh nấp sau một cây cột trong khi lăn lộn. Anh kiên định thở trong khi nhanh chóng nạp đạn.
BLANG!
Một khẩu súng săn vang lên gần trụ cột lẩn trốn của anh bị trúng trực tiếp và bị hở rất nhiều. Tuy nhiên khoảnh khắc nó trúng đạn, Norse nhảy ra khỏi bóng của cây cột và chạy thẳng qua hành lang. Bảy viên đạn đã được nạp vào khẩu súng săn. Norse đã biết rằng kẻ tấn công bằng súng săn kia đã bắn tất cả các viên đạn của mình và sẽ phải nạp đạn. Tình hình chiến đấu sẽ thay đổi hoàn toàn nếu anh có thể hạ được gã có hỏa lực mạnh mẽ kia. Gã kia rút khẩu súng giảm thanh dự phòng bắn vào Norse chạy qua hành lang. Tuy nhiên, anh không chú ý đến nó và theo một đường thẳng, anh lao vào bóng của cây cột nơi kẻ tấn công bằng súng săn đang che giấu bản thân hắn. Đúng như anh đã đoán. Kẻ tấn công đó vẫn đang nạp lại đạn khẩu súng săn. Kẻ thù hoảng sợ nhìn vào Norse khi anh ta đưa khẩu súng ngắn bằng tay trái của mình và chĩa nó vào bên người đàn ông. Không thương xót, Norse bắn một, hai, ba viên đạn vào bên sườn hắn. Sự sống rời bỏ hắn và hắn nhanh chóng ngã vào người Norse. Norse bắt được hắn và xoay người hắn lại để kiểm tra. Kẻ còn lại cuối cùng, thằng ngốc lại tiếp tục đến gần phía tiếng súng vừa phát ra. Nòng giảm thanh là để giúp hắn có thể che giấu vị trí. Cơn hoảng loạn của hắn trở nên nghiêm trọng với Norse khi anh xuất hiện bất ngờ. Với cơ thể của cái gã đã chết kia như một tấm khiên, Norse tiếp tục rút súng ra và bắn vào tên còn lại. Người đàn ông trúng đạn liên tiếp và ngã uỳnh xuống sàn. Norse nã cho đến khi băng đạn của anh trống rỗng. Sự im lặng cuối cùng cũng quay trở lại cái hành lang bằng âm thanh của băng đạn rỗng rơi lộp cộp trên sàn nhà. Mỗi một gã đã chết đến từ những đơn vị khác nhau. Norse lấy đạn từ xác chết của chúng và lấy khẩu Itacha M37 và nạp đạn mới, đeo khẩu súng Colt và khẩu súng lục Desert Eagle giảm thanh vào eo và bắt đầu chạy một lần nữa vào sâu hành lang.
Rain lo lắng đã quan sát Norse và trận chiến của anh trên màn hình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cùng với cô ấy, Mylène đang nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt “aw” và nhún vai về phía Gilliam đang ở phía sau họ.
“Cấp dưới của anh có vẻ hơi vô dụng… Gilliam nhỉ?”
Gilliam nhanh chóng cắn môi. Rồi Mylène lại đối mặt với Rain.
“Anh chàng vệ sĩ của cô khá là tốt đấy. Đúng là những gì tôi mong đợi từ một cựu chiến binh CRW.”
Nhưng cô ấy nở một nụ cười lạnh lùng và sống lưng của Rain lại đông cứng lại.
“Nhưng đến đây là xa rồi. Bây giờ tôi sẽ mời anh ta đến một chương trình rất đặc biệt…”
Norse chạy. Chạy với ý thức của mình hướng về trong lâu đài rộng lớn. Với mỗi góc rẽ, anh ghi nhớ vị trí của từng cánh cửa và chạy trong khi vẽ một bản đồ ghi nhớ vị trí. Norse dần dần điền vào những chỗ trống của bản đồ ba chiều toàn bộ lâu đài trong đầu. Nhưng điều gì đó bí ẩn đã xảy ra vào lúc đó. Đối mặt với một hành lang chết chóc và nhanh chóng trở lại điểm ban đầu, thực tế từng hơi khác so với bản đồ trong đầu anh. Tôi chán ngấy, có cảm giác kĩ năng của tôi đã giảm sút đi chỉ trong một năm? Một nỗi lo âu mơ hồ xảy ra với Norse khi anh đang giữa trận tranh chiến.
Nhưng anh dừng lại, bị sốc khi thấy mình chết ở một góc nào đó. Chắc chắn anh đã đi qua đây một lúc trước, mặc dù vậy. Tuy nhiên, bây giờ nó đã là ngõ cụt. Đây không phải là ảo giác. Anh ta không đi sai đường. Anh nghĩ bức tường di chuyển và thay đổi con đường. Có lẽ anh ta đã vô tình bị dẫn đến một nơi nào đó theo động cơ thầm kín của người khác. Khi anh nhận ra, một âm thanh nặng vang lên sau lưng anh và một bức tường mới nhô ra từ góc nơi anh vừa mới chạy, chặn đứng sự rút lui của anh.
Nếu điều này tiếp tục, tôi sẽ bị đóng khuôn như “một cái Sandwich của Jill”! Norse lại nhảy vào trạng thái chạy hồng hộc. “Liệu tôi sẽ thoát kịp lúc chứ!?”. Anh lăn giữa khoảng trống trong khi những bức tường dần đóng kín. Anh chạy qua những khoảng trống nhanh và nhẹ nhàng khi chúng đóng lại trong từng giây với một âm thanh gầm gừ. Khi Norse gục hẳn xuống với đầu gối, anh nguyền rủa nó. Nơi này… nó giống như một ngôi nhà ma ám. Nhưng một cảm giác đột ngột đánh vào anh trước khi anh kịp thở. Sàn anh đứng cũng bất ngờ biến mất dần.
Một cái bẫy!?
Vào lúc anh nhận ra, cơ thể của Norse đã bị hấp thụ vào cái miệng mở của bóng tối như là một hố đen.
“Noorrsee!?”
Trong khi Rain hét lên, cái hố do màn hình chiếu từ từ đóng lại.
“Nó kết thúc ở đây. Anh ấy đang bị kéo xuống địa ngục.”
Một Mỳlene vui vẻ từ từ đưa vào miệng cô một tách trà thảo mộc hoàng gia do người hầu của cô mang đến. Rain giận dữ nhìn cô ta, nhưng đột nhiên gục xuống tuyệt vọng sâu sắc, nằm xuống sàn nhà trong một cơn kinh hoàng. Chỉ tiếng cười gào thét của Mỳlene rung lên trong tâm trí cô ấy, hết lần này đến lần khác.
Norse lấy lại ý thức trong bóng tối. Lúc đầu, anh từ từ cố gắng di chuyển các ngón tay rồi đến chân tay của mình. Sau đó, hông và cổ của anh ấy. Chúng đau nhức, nhưng may mắn thay, dường như anh ấy không bị gãy xương hay gì đó nghiêm trọng cả. Khi anh đứng dậy, có một đoạn hành lang dài. Anh khó có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong bóng tối. Nhưng anh đã nhận ra rằng anh bị bao quanh bởi một mùi hôi thối mãnh liệt lấp đầy nơi đó, bất cứ nơi nào. Anh không thể nán lại. Có người ở gần đó.
Uhhhhh…
Trong bóng tối phía sau anh, anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Uhh…uhhhh…
Anh nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước. Không phải chỉ một người. Đó là một số lượng đáng kể. Norse giơ tay lên sàn nhà xung quanh và nhanh chóng tìm kiếm. Anh may mắn tìm thấy khẩu súng ngắn M1911 vẫn còn trên eo của anh ấy. Nhưng anh không thể tìm thấy nơi khẩu Desert Eagle đã rơi xuống. Trong khi đó, bất cứ ai đang bước chân tiếp cận anh ấy càng ngày càng gần. Trong khoảng cách cận kề, anh cảm thấy âm thanh khạc khàn của hơi thở thối rữa. Mắt anh đã quen với cái bóng tối đáng sợ với hơi người này. Anh ta rút khẩu Itacha M37 từ thắt lưng và bắn về phía cái mùi và âm thanh phát ra trong bóng tối đó. Nổi bật trong chiếc đèn pin của khẩu súng săn là một con zombie nữ với mái tóc không được che chở, một con zombie với hàm răng đã mất và một zombie với khuôn mặt rũ xuống và một nhãn cầu lòi ra. Âm thanh phát ra từ những cái xác bị thổi bay trong bóng tối. Có hiệu quả. Ít nhất ba trong số đám zombie đã bị thổi bay đi. Tuy nhiên, hơi thở hôi thối khà vào cổ của Norse từ phía sau. Anh ta quá bận tâm về phía trước, anh nghĩ, nhưng anh chậm chạp. Có một đôi tay run rẩy quấn quanh cổ anh. Tất cả sẽ kết thúc nếu Norse bị cắn. Tuyệt vọng, anh xoắn cơ thể mình cố thoát khỏi sự nắm bắt của con zombie. Tuy nhiên, cánh tay của zombie cũng đã nắm chặt vào cổ anh. Thịt thối rữa treo trên làn da trần và một mùi lạ xé mũi Norse. Trong khi đó, zombie cũng xuất hiện từ phía trước. Chúng dần dần tiếp cận con mồi, người đã len lỏi vào hang của chúng với tiếng rên rỉ thấp. Norse dí chặt khẩu súng săn mà anh nắm giữ vào bụng của zombie đang siết chặt quanh cổ anh. COUGH ĐOÀNG… mùi của dịch dạ dày thối rữa trên mặt anh ta.
Anh phát hiện một cầu thang. Anh ta chạy nhanh lên. Norse nhanh chóng bị sốc. Một ánh sáng chiếu nhẹ từ cửa sổ trần trên trần của hàng cột cao. Có lẽ ánh sáng trong lâu đài bị rò rỉ. Hình bóng của một nữ zombie xuất hiện trong ánh sáng chói lóa. Quần áo của cô ấy mặc đã bị rách nát và bẩn thỉu, nhưng Norse vẫn nhận ra một màu áo Parka viền màu vàng.
Kate!
Cả hai mắt của Kate đã bị văng ra ngoài, có lẽ đã bị khoét hoặc rơi, để lại các hốc tối và rỗng với máu đen chảy dài trên má cô. Thịt bị xé toạc ra khỏi quai hàm của cô do bị các zombies khác cắn, lộ ra một phần xương màu vàng. Kate đẩy cả hai tay ra để ý thấy mùi của một con người và không vững chắc, tiếp cận Norse.
Ohh ohhh… Uhh uhhh…
“Chuyện này thật điên rồ! Kate!”
Nhưng đã mất đi ý thức của con người, Kate không còn có thể nhận ra Norse nữa. Đối với cô, Norse giờ chỉ là thức ăn.
Ohh ohhh… Uhh uhhh…
“Dừng lại. Làm ơn dừng lại!”
Nước mắt giàn giụa làm mờ tầm nhìn của Norse. Nước mắt ướt đẫm của Norse khi trông thấy Kate bị biến thành một zombie, hòa lẫn với sự giận dữ không khoan nhượng đối với nữ chủ nhân của lâu đài này. Kate tiếp cận cho đến khi cô ấy đứng trước mắt của Norse.
“Tha thứ cho tôi, Kate… Kateeee!”
Kí ức dần hiện về…
#Xin hãy dừng lại…Dừng lại…Tôi đang…Rơi lệ…Rơi lệ…Khóc…Khóc…Khóc…Khóc…
#We love you Kate…This is one final peace…Sobb…Sobb…sniff sniff…
“Tha thứ cho tôi, Kate… Kateeee!”
Giọng nói của Norse vang lên với một tiếng hét và tiếng khẩu Itacha ĐOÀNG lên. Khi đầu của Kate bị thổi bay thành những mảnh nhỏ, máu đen tuôn ra từ cổ và cơ thể cô từ từ rơi xuống sàn nhà. Đây là cách duy nhất. Để Kate có thể ra đi thanh thản và ở trên thiên đường. Nơi cô không còn phải chịu một cơn đau đớn về thể xác và tinh thần nào nữa. Cúi đầu quỳ xuống trước xác chết của Kate, Norse nhắm chặt mắt lại, lấy lại bình tĩnh và bắt đầu chạy. Lòng hận thù ả chủ nhân dần dần bừng cháy mạnh mẽ. Sau khi chạy một lúc, anh vẫn đang bị thương và lạc trong một hành lang rộng lớn với con đường kéo dài theo mọi hướng. Tôi nên đi đâu? Nhưng anh ấy không thể chọn một hành lang khi có tận… mấy cái. Anh nghe thấy âm thanh của zombie đang tiến đến từ mọi hướng. Có lẽ có một lỗ hổng, một lối thoát. Khi Norse đang do dự, lũ zombie đã đến rất gần anh. Đã đến những giây phút cuối cùng, lũ zombie đã bao vây đường tiến và lui của anh. Norse cố gắng thoát khỏi sự bao vây, giữ khoảng cách với chúng khi nã đạn lên từng kẻ địch. Nhưng có quá nhiều. Anh chắc chắn sẽ hết đạn trong tình huống này. Tại sao có rất nhiều zombie ở đây vậy? Có những zombie dường như là những người hầu lâu đài. Một số người dường như là dân làng. Những người khác mặc áo khoác thí nghiệm màu trắng. Ả khốn Mylène đang làm cái quái gì trong lâu đài này? Sau đó, một bộ giáp cổ được đặt ở góc sau lóe sáng lên trong khóe mắt anh. Nó đã từng là một hầm ngục cách đây vài trăm năm thì phải? Với một thứ như vậy mà xuất hiện ở một nơi như thế này. Khi Norse bằng cách nào đó thoát khỏi nanh vuốt của lũ zombie, anh nhanh chóng lao vào bộ giáp. Nhưng anh không thấy gì lạ khi nhìn vào nó. Đám zombie thay đổi hướng đi lao theo Norse và bộ áo giáp. Sau khi kiệt sức nặng nề, anh lao xuống và đẩy bộ áo giáp. Một vài zombie bị nghiền nát bởi sức nặng của bộ giáp rơi xuống. Một bệ xuất hiện trong một không gian trống trải, cách vị trí bộ giáp một chút. Có một đòn bẩy lớn ở đó.
Norse ngay lập tức kéo mạnh đòn bẩy. Không có thời gian để thử, anh kéo đòn bẩy về phía mình với tất cả sức lực. Tuy nhiên, có những dấu hiệu cho thấy đòn bẩy có lẽ đã hoen rỉ, không nhúc nhích quá nhiều cho dù chỉ là một chút milimet. Các zombies đằng sau Norse bám vào chân và cánh tay của anh khi anh chiến đấu với đòn bẩy. Đồng thời, những con zombie mở miệng ra. Phát ra tiếng rên rỉ và hơi thở thối rữa khiến anh ta ghê tởm. Nhưng không cản được Norse dồn những hơi sức cuối cùng của mình và kéo đòn bẩy. Đòn bẩy hoạt động. Khoảnh khắc đó, toàn bộ căn phòng bị tấn công với những rung chấn dữ dội. Những bức tường bao quanh rơi như những hạt mưa, như thể bị một trận động đất lớn tấn công.
Các zombie bám vào Norse rơi xuống một cách yếu ớt trước rung chấn. Bức tường trước mặt anh di chuyển và một khoảng trống lớn như một người xuất hiện mà anh có thể qua được. Khi Norse nhảy vào không gian mà không hề do dự, một tiếng động kinh khủng bao trùm căn phòng với một vụ va chạm. Các phòng khách, nơi mời khách trò chuyện sau bữa ăn đột nhiên xảy ra rung dữ dội. Sau bữa ăn, ly rượu vang rơi vỡ trên sàn trong khi ly cà phê rơi khỏi bàn.
“Đó có phải là trận động đất không?”
“Bình tĩnh, ổn định đi!”
Các nhân vật VIP quỳ xuống đất và rên rỉ trong sự lo lắng sợ hãi tột cùng. Một tách trà thảo mộc yêu thích của Mylène rơi xuống sàn, vỡ vụn. Gilliam hỗ trợ cô khi cô gần như trượt khỏi ghế.
“… Wha… Chuyện quái gì xảy ra vậy?”
Rain cũng bị ngã xuống sàn. Bám tay Gilliam, Mylène đứng dậy và nhìn chằm chằm vào màn hình. Nhưng màn hình chuyển sang màu đen và không phản chiếu gì cả. Một đám mây bụi dày đặc vẫn xoay quanh hành lang. Norse bò ra khỏi không gian trong sự hoài nghi khi tiếng chuông inh ỏi đến đau tai. Một đống mảnh vỡ vụn được trải đầy trước mắt. Tay chân của những con zombie bị nghiền nát khắp nơi.
Anh ngẩng đầu lên. Toàn bộ trần nhà đã rơi hoàn toàn trên sàn nhà. Có lẽ trần nhà đã sập hết hoàn toàn. Năm thế kỷ trước, có lẽ những người xây dựng lâu đài muốn đề phòng bất trắc nếu họ bị kẻ thù dồn vào chân tường. Điều này là khá là khó để nói. Norse được cứu bởi một cái bẫy được xây dựng bởi tổ tiên của gia đình Beardsley. Anh cố quay trở lại cầu thang phía trên đống đổ nát. Nhưng anh nhận thấy ánh sáng bị rò rỉ từ một phần của bức tường đổ sập trong cơn dư chấn của trần nhà rơi xuống. Norse phá vỡ bức tường bằng khẩu súng còn lại trong tay. Một ống nhựa cỡ lớn màu trắng xuất hiện từ bức tường bị vỡ. Ánh sáng mờ đục phát ra từ nó. Norse nhấc con dao lên và xé cái ống đang cố mở nó ra. Trong số đó, vô số sợi cáp quang và điện rất dày xen kẽ chặt chẽ. Norse nín thở. Đây có thể là băng đạn cuối cùng còn lại của anh. Anh cầm khẩu súng ngắn về phía ống. Sau đó, anh ta bắn viên đạn vào ống từ một khoảng trống khác.
Phòng hành chính của lâu đài được bao bọc trong màu đỏ của những chiếc đèn báo động khẩn cấp được kích hoạt gây ra bởi Norse, kích hoạt cái bẫy trần rơi xuống. Hơn một nửa số camera giám sát đã không hoạt động được và hệ thống bắt đầu rò rỉ nước và khí gas ở khắp mọi nơi. Cái bẫy thậm chí làm cho các bức tường trong hành lang di chuyển, và một số người hầu đã hy sinh, bị đè nát bởi các bức tường rơi xuống. Ở giữa sự hỗn loạn, một vụ mất điện đột ngột xảy ra trong lâu đài. Tất cả các phòng và hành lang đều được bao trùm trong bóng tối cùng một lúc.
“Đó là một vụ mất điện!”
“Một vụ mất điện!?”
Bảng điều khiển và bộ phận ngắt được kiểm tra ở khắp mọi nơi. Tuy nhiên họ không thể thực hiện được việc khôi phục chúng. Trong khi đó, các vụ nổ xảy ra ở nhiều nơi trong lâu đài. Khí gas rò rỉ bốc cháy, lửa vô tình lấp đầy bầu trời. Tuy nhiên, bây giờ nguồn cung cấp điện của phòng máy chính đã bị nướng chín và không ai biết tại sao. Họ hoảng sợ.
“Anh đang làm cái quái gì thế? Nhanh lên, chuyển sang nguồn cung cấp điện dự phòng!”
Giọng than thở thất vọng của Gilliam vang lên khắp hành lang.
“Nhưng có vẻ như nguồn mạch chính đã bị cắt đứt rồi.”
“Vậy hãy bỏ qua chúng và cố nối lại các mạch dây khác đi.”
Tuy nhiên thì mọi thứ giờ đã trở thành một thảm kịch còn nặng nề hơn. Những người hầu với những bình chữa cháy trong tay gào thét trong sự rối loạn, cố gắng dập tắt những ngọn lửa từ vụ nổ đường ống gas. Mặc dù đúng ra họ nên hợp tác chặt chẽ và nắm rõ lâu đài. Song họ vẫn có thể bị lạc trong chính cái biển lửa lúc này. Bằng cách nào đó, họ vẫn cố gắng ngăn chặn ngọn lửa. Luồng không khí trong lâu đài nóng ran với sức ép và mùi khét. Theo gió, một mùi hôi thối, mùi thịt cháy đập vào mũi của những kẻ đang cố dập lửa. Ở phía bên kia của ngọn lửa đang rực cháy, có thứ gì đó đang loạng choạng. Rồi một cái bóng tiến lại gần họ, cả hai tay dang ra.
“Không đời nào, đó là…?”
Một con thây ma xuất hiện từ ngọn lửa. Rồi nó bám vào cổ của người hầu đầu tiên, người vẫn đứng trong sự kinh ngạc hoàn toàn.
“Gyaaaaa!”
Ông ta hét lên trong đau đớn dữ dội và sức nóng. Vùi dập trong ngọn lửa, con thây ma ăn xác của ông ta, nhuốm máu ông ta. Những người hầu hoảng sợ, vứt bỏ bình chữa cháy của họ và chạy trốn trong sự hỗn loạn. Nhưng những bước chân kỳ quái vẫn phát ra từ những đoạn hành lang mà họ đang đi. Một người hầu nhanh chóng dừng lại. Cùng với đó, mạch điện trong nguồn cung cấp dự phòng cuối cùng đã được sửa chữa, chiếu sáng lâu đài. Tuy nhiên, tất cả đã quá muộn. Ngay trước mặt họ, một nhóm zombie tiếp cận. Với tiếng rên rỉ, vô số cánh tay dang ra và tấn công những người đầy tớ. Từ phía trước và phía sau, răng nanh của zombie đâm xuyên qua vai và cổ họng của họ. Máu đỏ tươi bắn tung tóe từ miệng của những con zombie đang xâu xé, nhỏ xuống từ trên cao như một vòi hoa sen. Đây là đại tiệc của những cái xác… (insert George A. Romero)
“Các ổ khóa điện tử đã bị trục trặc, đám zombie đang xổng chuồng!”
Gilliam hét lên trong khi quan sát những hình ảnh từ những camera vừa mới được hồi phục trong phòng hành chính của lâu đài. Tất cả các hình ảnh hiển thị trên màn hình camera đã được lấp đầy bằng bầy đoàn zombie.
“Đúng vậy, có thể trong lúc đó các ổ khóa từ các lối đi trong tầng hầm cũng được mở ra, có khả năng nó đã giải phóng lũ zombie.”
“Làm gì đó đi! Lâu đài có thể bị phá hủy trong những vụ như thế này.”
Một lần nữa, những cái đèn báo động lại bắt đầu nhấp nháy.
“ĐẠI HỌA RỒI! Zombie đã xâm chiếm phòng nghiên cứu hệ thống khí. Hệ thống đã bị phá hủy và có khả năng nguyên mẫu suy hô hấp thần kinh khí VKQ-III đã bắt đầu rò rỉ!”
“CÁI Đ** GÌ CƠ???”
“KHÍ ĐỘC ĐANG RÒ RỈ TRONG LÂU ĐÀI!”
Phòng khách, nơi các vị khách VIP của bữa tiệc được tập hợp giờ đây ngập tràn khói của ngọn lửa bùng cháy khắp mọi nơi. Họ ngoan ngoãn tin rằng những người phục vụ đã dập được lửa và tất cả đang chờ khói thoát ra, vẫn giữ miệng và mũi với khăn tay,nằm sát đất trên sàn nhà. Đột nhiên, cánh cửa được mở ra ở phía hành lang. Khói dày hơn chảy vào phòng khách từ đó. Họ thấy cái bóng trong khói. Tất cả các vị khách cho rằng đó là một nhân viên cứu hộ.
“Oh, oh, cuối cùng… Cậu có thể đến đây giúp không?”
Người phụ nữ già gần cửa nhất đã mệt mỏi vì chờ đợi và đứng dậy, tiến đến cái bóng. Nhưng cô ấy dựng đứng lại với đôi mắt mở toang khi nhìn cái bóng đứng trong làn khói. Đứng trong làn khói là một zombie có ngực bị nhuộm trong máu đỏ tươi từ miệng. Một nửa xác thịt trên má nó đã bị mất, xương hoàn toàn lộ ra. Nó rên rỉ, từ từ tiếp cận, rên rỉ trong không gian. Rồi cái miệng lớn của zombie bắt được và cắn chặt khuôn mặt của bà lão.
Các vị khách đã há hốc miệng cùng nhau tại hiện trường. Ngay cả những tiếng thét cũng không còn vang lên nữa. Trước mặt họ, zombie nhai và cắn nát gương mặt của người đàn bà. Có thể nghe thấy âm thanh của tiếng nhai xương nặng từ miệng. Sau đó máu trộn lẫn với nước bọt chảy nhỏ xíu, rơi xuống từ miệng của nó.
“Một người, đang ăn một con người.”
Các vị khách kinh hoàng trước cảnh tượng. Người đàn ông già khỏe mạnh từng ca ngợi Mylène ngã uỵch xuống đất do cơn đau tim (NÀY THÌ THỰC PHẨM CHỨC NĂNG CỦA UMBRELLA NÀY). Từ cánh cửa mở rộng, zombie bước vào phòng này đến phòng khác. Những vị khách còn sống chạy đến cánh cửa ở phía đối diện. Tuy nhiên, zombies cũng xuất hiện ở ngay đó. Họ là những thây ma của những người giúp việc và một vài người khác – những người mà đã phục vụ bữa tối cho các vị khách quý chỉ mới vài tiếng trước đây. Bây giờ thì các vị khách quý, các VIP xin được trả ơn và boa cho những người phục vụ đã mang cho mình những bữa ăn ngon miệng bằng cách… TRỞ THÀNH MÓN ĂN CHO CHÍNH NHỮNG NGƯỜI PHỤC VỤ. Và rồi một luồng khí xanh chảy vào phòng từ phía sau lũ zombie. Đó là một loại khí thần kinh bị rò rỉ từ phòng khí. Những vị khách hít vào nó bị nghẹt thở từng người một và chết trong những cơn co giật.
Tuy nhiên, khí này không ảnh hưởng đến zombie, một khi đã chết và hồi sinh. Trong cái làn khí đó, họ lại bắt đầu lang thang tìm kiếm thức ăn tươi. Khi lâu đài rơi vào hoảng loạn, người đàn ông đóng vai trò đạo diễn đã nhanh chóng trốn thoát đến nơi an toàn trong bãi đậu xe. Ông mất tất cả các cộng sự của mình như là một kết quả và bản thân ông trốn thoát trong gang tấc. Mặc dù ông ta đã làm hại những người cộng sự đã chết của mình, cuối cùng thì giữa họ chỉ là mối quan hệ bằng tiền. Ông ta không định hi sinh thêm bất cứ cái gì nữa. Nhất là lợi ích của bản thân lúc này. Trên tất cả, nhận thức được vai trò chỉ giống như kẻ được thuê mướn của bản thân, nhận ra là chống lại những thế lực to lớn kia chỉ là chuyện viễn tưởng. Và ông ta đã có một nửa số tiền trong tay. Ông ta sẽ không tự tử ở cái nơi điên rồ như vậy. Người đàn ông mở cánh cửa xe và ngồi vào. Tuy nhiên, một cánh tay đột nhiên lòi ra và giật đứt cổ họng của lão đạo diễn. Những bóng mắt thối rữa trừng mắt nhìn thẳng ông đạo diễn với chiếc kính râm. Lão chỉ đơn giản là bị ghim xuống ghế lái xe. Nước bọt thối rơi vào mặt người lão và hòa quyện cùng máu và nước mắt. Lão vẫn cố chống cự khi cánh tay zombie siết chặt cổ lão. Lão vùi những ngón tay của mình vào cái da thịt mỏng, nhão của nó, vẫn cố bóp nát cái làn da thối nát kia. Nhưng nó không quan tâm, con quái vật nhe răng vào gần cổ họng. Kính râm rớt xuống từ chỗ ngồi của tài xế. Máu tươi tràn lên trên các mảnh, tạo thành một vũng lớn.
“Chết tiệt, lâu đài này tiêu rồi…”
Gilliam quan sát các sự kiện tàn bạo trên màn hình của văn phòng quản lý và lấy một đĩa bạch kim từ túi ngực của mình.
“Anh Gilliam, đó là gì vậy?”
“Đó là chìa khóa để mở một đường dây trực tiếp với giám đốc điều hành của Umbrella.”
Gilliam đưa đĩa vào một khe. Sau đó một bản demo ngắn của hệ điều hành Umbrella, nó chỉ ra rằng một đường dây trực tiếp đã được mở với giám đốc điều hành. Gilliam chờ một chút và nhanh chóng bắt đầu gõ.
“Mylène Beardsley đã mất kiểm soát bằng các hành động ích kỷ của mình trong việc phát triển chủng virus NEO T-Virus tăng cường tập trung ở đây trên đảo Gadiwall.
Bây giờ các cơ sở nghiên cứu đã rơi vào hỗn loạn, đầy zombie thử nghiệm. Với sự chấp thuận của giám đốc điều hành của Umbrella trong việc dọn dẹp sạch bằng chứng. Theo ý của tôi, là một thành viên của bộ phận hành chính đặc biệt đơn vị thứ hai, tôi sẽ ngay lập tức loại bỏ Mylène Beardsley.”
“Anh Gilliam, đây là…?”
Thành viên Phòng Hành chính trên ghế kế tiếp nhìn thẳng vào mặt Gilliam.
“Chấp thuận thủ tục… Anh giờ sẽ có mọi quyền hạn bao gồm cả những quyền trước đó của cô ta.”
Gilliam lấy một khẩu súng lục bạc từ ngực. Một khẩu Cobra 645 inch King được sản xuất bởi Colt. Một khẩu súng mạnh mẽ với một ổ xi lanh và quay bạc, nòng dài chiếu sáng bằng thép không gỉ bạc.
“Tôi thật mệt mỏi vì cứ phải làm “điều dưỡng viên” cho con nhỏ ương bướng đó. Từ bây giờ tôi sẽ nắm quyền kiểm soát và giải quyết mớ hỗn độn này. Cố gắng tìm cách phong tỏa khí gas và mở đường cho tôi.”
Tại thời điểm đó, Norse cuối cùng cũng đặt được chân lên mặt đất từ mê cung. Nhưng trước mắt anh, anh chứng kiến một thảm họa đang diễn ra, nằm ngoài tầm kiểm soát của tất cả, là những cái xác đang “ầm ầm” khắp nơi. Chắc chắn một số đã bắt đầu trở thành zombie. Trong vài phút nữa, những con quái vật sẽ thức dậy và đi lang thang để tìm thức ăn. Rain có thể sống sót sau tất cả những thứ này không? Mọi thứ dường như vô vọng. Tuy nhiên, Norse không có ý định rời khỏi lâu đài này cho đến khi anh có thể tìm thấy Rain. Từ góc phía trước, những người hầu lâu đài đông đúc với cái ngực rách toang của họ. Khí xanh từ từ bao quanh họ. Một binh đoàn của địa ngục. Đó là khí độc thần kinh, và tác động còn rất nhanh! Norse nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại của khí. Những bức tường lại bắt đầu đóng dần đóng dần. Khí gas bị cô lập không thể nhanh hơn. Norse chạy một cách tuyệt vọng. Sau đó, anh nhảy qua khoảng trống của bức tường cuối cùng và đến nơi có thể là phía sau của lâu đài. Không có dấu hiệu của zombie, quái vật hay khí độc ở đó. Giữ khẩu súng ngắn, Norse tiến lên lần nữa. Chẳng bao lâu sau, anh đối mặt với một cánh cửa kim loại màu đen. Cả công tắc lẫn ổ khóa đều không tìm thấy ở đâu. Nhưng khi anh đứng trước cửa, cánh cửa bình tĩnh mở ra, như thể mời anh…
Chương 4: Tận cùng của cơn ác mộng
Norse được chào đón bởi bầu không khí lạnh trong phòng. Vào một không gian mở ra hoàn toàn, chỉ đơn thuần là mở ra một sàn bạc lạnh lẽo. Norse cẩn thận bước vào căn phòng lạnh với khẩu súng ngắn bên hông. Ngay khi anh bước tới, giọt nước rơi xuống dưới chân anh; nhỏ giọt, nhỏ giọt. Norse nhìn lên trần nhà. Khoảnh khắc tiếp theo, mắt anh như bị đóng đinh vào đó. Những cái bình lớn lấp đầy trần nhà của căn phòng lớn. Từng người một, họ hoàn toàn là con người. Một lượng lớn các bình khổng lồ treo trên trần nhà. Được lưu trữ ở nhiệt độ thấp, bề mặt của chúng được phủ trong sương giá trắng. Nhưng chất lỏng màu sắc khác nhau nổi bên trong có thể được nhìn thấy thông qua sương giá. Đó là những con quái vật hình người mà Norse đã gặp phải trong hành lang ngầm kéo dài vào lâu đài từ phòng thí nghiệm, toàn bộ cơ thể họ được phủ một mái tóc đỏ. Norse chậm rãi và cẩn thận tiến vào giữa phòng. Rồi một âm thanh nặng nề xuất hiện phía sau anh. Khi anh quay lại, cánh cửa anh bước vào đã đóng chặt. Nhưng anh đã chuẩn bị cho điều đó khi anh bước vào căn phòng này.
“Cuối cùng anh cũng đến phòng thí nghiệm thần thánh của tôi.”
Khi Norse quay sang giọng nói, một màn hình lớn xuất phát từ trần nhà ở giữa căn phòng. Đó là Mylène… Và dưới chân cô ấy là Rain, nằm sát với hai tay bị trói sau lưng.
“Rain!”
“Norse!?”
Một cảm giác nhẹ nhõm đột ngột dâng lên trong Norse. Cùng lúc đó, anh ta sôi sục với sự tức giận và hận thù trước sự tàn ác của Mylène với những gì ả đã làm với Rain và Kate.
“Mylène, để Rain đi!”
Tuy nhiên, khuôn mặt kinh hoàng của Mylène được chiếu lên màn hình, chỉ nở một nụ cười lạnh lùng.
“Sao anh dám, tại sao anh lại ở trong lâu đài của tôi? Anh có muốn bị xé toạc không? Hay anh muốn trở thành một mẫu vật? Một con chuột bạch thí nghiệm để phát triển quái vật?”
Norse vô tình tra hỏi từ mà anh chưa từng nghe cho đến lúc đó.
“Mẫu vật?”
“Đúng, các mẫu sinh học được phát triển để tiến đến trở thành “DẠNG SỐNG” vượt trội.”
“Nhưng kể cả khi chúng… zombie. Không phải sản phẩm T-Virus của Umbrella tạo ra zombies sao?”
Mylène lắc đầu nhẹ về phía Norse.
“Đúng vậy. Nhưng chúng vẫn chỉ là sự thất bại. Anh không muốn là một trong những “TẠO VẬT TUYỆT ĐẸP” của tôi sao?”
Bây giờ con khốn chắc chắn đã đề cập đến nó, Norse đã gặp những con quái vật hình người khác với những con zombie được thúc đẩy chỉ bởi bản năng của cơn đói, rồi một con quái vật nữ với mái tóc bạc.
“Công nghệ gen có được sử dụng cho những con quái vật này không?”
“Vâng, giống như bản thân tôi, những tạo vật tuyệt đẹp này là bước tiến mới của công nghệ tái tổ hợp và xáo trộn ADN.”
“Mylène, Vậy cô…???”
“Vâng, tôi là kết tinh của một thí nghiệm do gia đình Beardsley thực hiện.”
“Gia đình của Beardsley?”
“Trong nhiều thế hệ, gia đình Beardsley đã trở thành bậc thầy trong các lĩnh vực sinh hóa như nghiên cứu phân tích sinh lý não và phân tích vi khuẩn, virus… Họ nhanh chóng bắt đầu nghiên cứu di truyền, thứ mà đã trở nên thịnh vượng trong thế kỷ này. Cha tôi đã thành công trong các thí nghiệm “TÁI TẠO CON NGƯỜI” thông qua các kỹ thuật di truyền thực tế.”
“Đó là những gì cô sở hữu??”
Mylène nở một nụ cười và chỉ vào “ngôi đền” của mình.
“Ở đây đấy.”
“Bộ não của cô…?”
“Đúng vậy, bộ não của tôi. Có một câu chuyện được kể rất nhiều rằng bộ não con người chỉ sử dụng một phần chức năng của nó. Cha tôi đã giải phóng tiềm năng của bộ não con người thông qua thao tác gen và cống hiến mình để nghiên cứu phát triển nó. Và tôi là kết tinh của nghiên cứu này.”
“…Con gái ông ta là kết quả của những thí nghiệm của con người?”
“Ông đã mở rộng khả năng của các tế bào hoạt động bằng cách giảm điện trở giữa các khớp thần kinh trong não, làm tăng đáng kể tốc độ và lượng điện thông tin và tiến hành sắp xếp lại các nguồn nhớ dữ liệu của bộ não ban đầu, sử dụng công nghệ kĩ thuật để thay thế nó làm nền tảng và do đó nâng cao năng lực và tốc độ hoạt động. Anh có thể nói như vậy không?”
Mylène tiếp tục trêu chọc giống như khúc giao hưởng đen tối vậy.
“Sau đó, tôi tiếp tục mở rộng khả năng của mình thông qua các kỹ thuật công nghệ hiện đại.Tôi đã xây dựng một chương trình tái tạo lại DNA và hoàn thành một mối liên kết giữa bộ não và máy tính của tôi như là một kỹ thuật mạng lưới. Những điều đơn giản như lần mò sự nghiệp của anh từ các ngân hàng dữ liệu của quân đội. Nếu anh muốn, tôi thậm chí có thể cố tình kích hoạt 1 vũ khí hạt nhân của một quốc gia lớn từ rìa hòn đảo phía bắc này, và tôi sẽ có thể phá hủy thế giới như những mô tuýp của một cuốn tiểu thuyết rẻ tiền!”
“…Ôi chúa ơi.”
“Tuy nhiên, Norse, anh lại đơn giản là đang cản trở mọi thứ trên hòn đảo này. Nếu như anh không đến, mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.”
“MÀY không cần phải tiếp tục…”
“Tôi sẽ cho anh một hình phạt thích đáng vì tội dám can thiệp vào tham vọng của tôi.”
“Tham vọng?”
“Vâng, sự phát triển của Virus Neo-T vượt qua T-Virus gốc. Sau đó, tạo ra những con quái vật mạnh mẽ hơn thông qua việc kết hợp các gen di truyền tuyệt vời. Sau đó tôi chắc chắn sẽ đứng trên đỉnh còn cao hơn cả của Umbrella.”
“Tại sao cô thèm khát được đứng trên cả Umbrella vậy?”
“Cả thế giới đều tin là Umbrella được sáng lập bởi Ozwell E. Spencer. Nhưng sự thật là gia đình Beardsley – cha tôi đã hỗ trợ ông ta đắc lực nhất trên cương vị đối tác làm ăn vào thời kì Umbrella mới được sáng lập.”
“Cái gì cơ?”
“Đúng vậy, gia đình Beardsley kể từ lúc đó đã hỗ trợ đắc lực Umbrella bằng những kiến thức, nghiên cứu về sinh học và hóa học. Thậm chí đóng góp để nó có thể đạt được như bây giờ. Hiển nhiên là sau khi cha tôi mất. Tôi trở thành một thành viên của hội đồng quản trị và lãnh đạo một bộ phận cũng như vài cơ sở.”
“Vậy nên cô nhắm đến vị trí tối cao?”
“Có một điều hiển nhiên là tại sao tôi phải làm cho những kẻ ngu ngốc này? Trong khi với những nghiên cứu của gia đình Beardsley, tôi có thể đứng trên cả chúng. Và sau đó là đến lượt cả thế giới để tôi thống trị.”
Mylène nói trong khi mắt cô ta vẫn hướng về cái trần nhà. Với một biểu cảm nham hiểm.
“Quá nhiều sinh mạng đã phải hi sinh trong chuyện này.”, Norse đáp trong tức giận.
“Tôi thấy đó là cái giá tạm chấp nhận được. Kể từ khi đó là để cho tham vọng của tôi có thể trở thành sự thực.”
Mylène cố tình tỏ vẻ thánh thiện “dỏm” trong khi nhìn thẳng vào Norse.
“Tuy nhiên thì tôi đã đánh giá quá thấp anh Norse à. Một sinh vật lạ hoắc đến nơi này và phá hỏng mọi thứ của tôi, vượt qua cả bẫy của tôi. Trên thực tế thì tôi cũng có chút ngưỡng mộ anh. Vì thế nên tôi muốn thử thách anh và muốn anh chết. Vì tôi là “giống loài” mới. Là tương lai của con người. Là sự tiến hóa. Tinh hoa của cả dòng họ Beardsley với kiến thức và sự uyên bác. Tôi không thể nào bị vượt mặt bởi một kẻ thoái hóa, một loại người chậm tiến như anh. Hay một ai…”
Đôi mắt vàng của Mylène lộ rõ một sắc thái của sự mất trí.
“Tôi hiểu… Thả Rain ra… Cô ấy không liên quan đến chuyện này.”
“Sao phải bận tâm đến cô gái này. Cô ta còn chẳng đáng để làm một vật thí nghiệm.”
“Con người không phải công cụ của cô!”
“Tại sao không? Con người ngu ngốc vô vọng sống vô giá trị và chết vô giá trị. Không thể được như những “công cụ” thật sự của tôi. Để tiến hóa và vượt trội trong mọi thứ từ bộ não đến ngoại hình, là một ham muốn ấp ủ lâu dài và sai trái?”
“Chúng tôi sẽ đi. Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ cứu Rain và rời khỏi đây!”
“Hehehe… Được rồi. Tôi sẽ trả lại công chúa của anh như anh yêu cầu.”
Hình ảnh của màn hình bị xáo trộn và trở thành những đường quét chỉ, và một phần của một bức tường bật ra ngoài, là Rain… thoát ra khỏi cùm của cô như tia chớp, và bức tường trượt lại. Rain thắc mắc vì sao cô lại được tự do, nhưng nhanh chóng chạy về phía Norse.
“Norse!”
“Rain!”
Rain nhảy vào ngực Norse. Mặc dù ngực anh đầy mồ hôi, bụi và dính máu, cô biết tất cả đều là vì cô và vùi mặt cô trong một cảm giác yên bình. Norse ôm chặt lấy cơ thể của Rain. Khi đó, số phận nghiệt ngã của Kate lại hiện lên, bằng cách này hay cách khác, anh quyết phải bảo vệ Rain tới cùng. Mylène hiện lên trên màn hình một lần nữa và gọi hai người đang ôm chặt lấy nhau để chế nhạo họ.
“Hãy cố níu giữ khoảnh khắc ôm ấp Rain của anh đi.”
Những ngón tay mỏng manh, lươn lẹo của Mylène chuyển qua một cái hộp điều khiển ở bên cạnh.
CLANK!!!
Một trong những chiếc kén to lớn bắt đầu từ từ chuyển động. Sau đó, khoảnh khắc tiếp theo, nó rơi trên đầu họ với lực khủng khiếp và một âm thanh của tiếng cửa khóa. Norse ôm lấy eo Rain và né sang một bên. Trong lúc đó, cái bình rơi xuống sàn, chỗ cả hai đã đứng và vỡ vụn. Những mảnh vỡ của thủy tinh và một chất dịch nhầy dày tung tóe khắp sàn nhà. Rồi từ lúc đó, một con quái vật hình người từ từ đứng lên.
“Norse!?”
“Tránh xa ra Rain!”
Tiếng gào thét của con quái vật thức dậy chuyển động trong phòng. Khẩu súng săn ở eo của Norse dường như không ăn thua. Đôi mắt của con quái vật bắt được hai người trong tầm nhìn của nó. Khoảnh khắc tiếp theo, nó đột nhiên nhảy lên. Nó gầm gừ với những cơ bắp mạnh mẽ và cơ thể to lớn của nó bay lên trời. Tuy nhiên, khẩu súng săn ngắm chính xác vào nơi có vẻ là điểm yếu của nó. Khẩu Itacha M37 mạnh mẽ khai hỏa. Có một lỗ hổng lớn trong cơ thể đỏ của con quái vật rơi xuống trước mắt họ. Cơ thể lớn hai mét của nó đã nằm dưới chân của Norse, để lại một tiếng thét dài. Tuy nhiên, Mylène không bị lung lay chút nào và lại đưa ngón tay của mình lên bàn điều khiển. Một bình mới rơi xuống và một con quái vật mới được đánh thức từ đó một lần nữa. Khẩu súng săn của Norse gào lên một lần nữa về phía con quái vật đang lao vào họ. Đầu của con quái vật bị thổi bay đi và nó lơ lửng trong không trung, đâm thẳng vào bức tường ngang qua anh, rơi xuống đất nát bét.
“Đúng như dự đoán, thế còn cái này thì sao?”
Vài cái bình bắt đầu di chuyển giống như ngón tay của Mylène. Ổ khóa được thả ra và những cái bình rơi từ trên cao bắt đầu tấn công người Norse và Rain. Những mảnh vỡ thủy tinh và chất dịch nhầy bị vỡ tan khắp phòng. Tất cả đều cố sống sót lúc này, những con quái vật thức tỉnh tấn công cả hai với tất cả sức mạnh của chúng chỉ để tránh bị nghiền nát bởi khẩu súng hoặc chính những cái bình đang rơi từ trên cao khác. Một loạt đạn được xả ra từ khẩu súng săn với tiếng lên đạn chắc nịch từ tay trái của Norse, những con quái vật lần lượt gục xuống. Tuy nhiên, bảy viên đạn đã hết sạch. Và hiển nhiên là những con quái vật sẽ không chờ đợi. Norse rút khẩu Colt ở thắt lưng, nắm chắc khẩu súng và tiếp tục tiễn những con quái vật xuống thẳng địa ngục. Anh tiếp tục bóp cò về phía những con quái vật đang đứng dậy. Những con quái vật liên tục bị bắn vào đầu và tan thành chính cái mớ chất lỏng kia (Có vẻ giống RE 4 5 6 hơn rồi đấy khi cái gì cũng có thể tan thành vũng lỏng :))…). Trong khi chiến đấu với những con quái vật, Norse đưa súng săn cho Rain.
“Nhanh lên! Nạp đạn vào lỗ bên dưới ấy!”
“Đuợc!”
Với những ngón tay run rẩy, Rain nạp khẩu súng săn với những viên đạn mới từ những túi trên người Norse. Norse bắn những viên đạn còn lại trong băng đạn của khẩu Colt về phía những con quái vật bằng tay phải của mình. Răng nanh của một con quái vật tấn công từ bên trái cố ép lên Norse. Bây giờ móng vuốt của nó nhanh chóng hướng về phía sau cổ anh. Như một phản xạ, anh phản đòn vào quai hàm của nó bằng khuỷu tay trái của mình (Damn… Old Muscle Chris Redfield?). Khi anh né đòn và lộn, Norse vật lộn với con quái vật khi nó lăn xuống sàn nhà bây giờ tràn ngập chất lỏng kia và những mảnh thủy tinh. Những mảnh vỡ kính vỡ xuyên qua lưng áo khoác của anh và một cơn đau nhói xuyên qua lưng anh. Con quái vật gào thét cũng bị đau đớn nặng nề ở lưng như anh, và vào lúc đó, nó đã bị mất đi lợi thế về tốc độ. Norse không bỏ lỡ cơ hội. Trong khi lăn, anh dí khẩu súng đã nạp đầy đạn vào cổ họng của con quái vật. Anh bóp cò. Với độ giật của khẩu súng, những cơn co giật dữ dội chạy vào cánh tay anh và của con quái vật ngã xuống cùng Norse, nó đã chính thức chầu trời, ôm lấy người anh. Từ khoảng trống bên dưới cơ thể của quái vật, Norse nhanh chóng nã đạn vào những con quái vật mới sắp tấn công Rain. Norse khai hỏa khẩu súng. Những con quái vật ăn đạn từ mọi phía, phun máu nhưng thay đổi mục tiêu của chúng và tấn công Norse, đang nằm trên sàn nhà. Tuy nhiên, anh bắn nát óc của chúng trước khi chúng kịp tiếp cận con mồi. Cơ thể văng văng của quái vật giống như những miếng thịt găm đầy đạn, và Norse dẫm lên xác chúng. Norse biết anh ta đã hết đạn. Đếm đạn đã trở thành thói quen cho anh ta trong mọi tình huống. Một con quái vật còn lại tiếp cận ngay trước mắt anh. Anh không kịp nạp lại một băng đạn. Norse ném khẩu súng và băng đạn cuối cùng cho Rain và giật lấy khẩu súng săn đầy đạn, bắn vào những con quái vật đang tiếp cận với hơi thở thối rữa. Cả ổ đạn của khẩu Itacha M37 hết sạch sau vài nhịp tim. Những con quái vật như những hàng dài, ngã xuống sàn trong vô vọng. Chỉ còn lại những tiếng thở dài của Norse và gương mặt xuống sắc của Rain giữa cái biển chất lỏng và xác thịt.
Trong khi cố lấy lại sức, Norse lảo đảo sờ mó túi của mình. Tuy nhiên, đạn của khẩu Itacha chỉ còn khá ít. Nhìn lên, giờ chỉ còn một cái kén cuối cùng treo trên trần nhà.
“Ồ anh đã hết đạn, phải không?”
Thậm chí không quay sang màn hình, Norse đã nạp khẩu súng săn ba viên đạn cuối cùng. Máu tươi từ lưng anh đã nhuộm cánh tay anh, nhỏ giọt vì xuyên qua vô số mảnh thủy tinh khi anh lăn trên sàn nhà. Nhưng bất chấp nỗi đau, mắt anh đầy lửa.
“Sau tất cả Norse à, anh nghĩ rằng con bé này là bạn đồng hành đắc lực?”
Các ngón tay của cô gõ phím cảm ứng “M” ba lần. Sau đó, bình còn lại trên trần nhà rơi xuống trong rung động. Các vết nứt nhỏ chạy dọc theo bề mặt, lan rộng khắp nơi. Khoảnh khắc tiếp theo, cái bình bị phá vỡ với chất lỏng tràn lan và những mảnh kính, và một cái bóng sáng lấp lánh bạc nhảy ra. Khi Norse đang cố nghĩ về nó thì cái thứ kia lúc này trông có vẻ đặc biệt khi nó có vẻ có nhiều lớp và liên tục bật ra. Nó bay lên không trung, bật vào trần nhà và tấn công Norse, người cầm súng trong tay một lần nữa, không cho anh ấy có thời gian. Khoảnh khắc tiếp theo, móng vuốt sắc nhọn đâm vào vai trái của anh. Mặc dù ý thức của anh vô tình trôi dạt vào nỗi đau tột cùng, Norse vẫn kéo cò về phía cái bóng bạc không hề lung lay. Tuy nhiên, cái bóng bạc bất ngờ quay lại đột ngột và né những viên đạn bắn vào nó rất nhanh. Sau đó, nó lộn ngược ba lần, thoát khỏi hướng bắn của khẩu Itacha và phát ra một tiếng gầm thét cao từ miệng nó, chuẩn bị tấn công lần nữa. Đó là con quái vật nữ tóc bạch kim đứng trên đỉnh đồi dưới ánh trăng tròn.
Norse chỉa khẩu súng săn về phía con quái vật. Tuy nhiên, đối thủ né tránh hai viên đạn bắn ra điệu nghệ. Anh không thể kéo cò súng thêm một lần nữa rồi.
“Hehehe, có vẻ như ngay cả Norse thần thánh cũng gặp khó khăn trong việc đối phó với Millenia. Anh thích nó không? Một chiến binh vượt trội sinh ra bởi Neo T-Virus và ADN của tôi?”
“Sinh ra từ ADN của cô?”
“Đúng vậy, Millenia là một loài hoàn toàn khác biệt. Cô ấy hoàn toàn hiểu đúng suy nghĩ, cảm giác của tôi. Chẳng phải cô ấy rất khác biệt với những mẫu sinh học được tạo ra bởi T-Virus thô?”
Con quái vật màu bạc được tạo ra từ DNA của Mylène từ từ tiếp cận con mồi của nó trong khi thốt ra tiếng gầm gừ thấp. Dường như thậm chí không có một tế bào đơn lẻ nào vô dụng để chiến đấu trong cơ thể có hệ thống cơ bắp mạnh mẽ và nhanh nhẹn của nó.
“Rain, cô đã nạp đạn chưa?”
Giọng nói căng thẳng của Norse.
“V-vâng…”
Rain đáp lại bằng giọng phẫn nộ với khẩu súng trên tay.
“Cô có thể bắn bất cứ lúc nào.”
Bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Norse vẫn cầm khẩu Itacha M37. Anh nhắm vào con quái vật Millenia. Tuy nhiên, Millenia dễ dàng né tránh ngay cả khi anh ấy bóp cò. Không có ích gì cả. Millenia có thể tấn công anh vào lúc này. Anh không thể tấn công Millenia chỉ đơn giản là do nó căn thời gian quá chuẩn so với anh. Sau đó, nó chắc chắn sẽ lao qua và cào đứt cổ họng anh chứ không phải vai anh nữa. Đôi mắt vàng Mylène ló ra từ khoảng trống mái tóc bạc của nó. Nó bắt được Norse ở giữa tầm nhìn và nhắm vào cơ hội nhỏ nhất để tấn công. Cả hai đều dần dần di chuyển sang một bên trong khi duy trì khoảng cách của nhau. Họ không chớp mắt một lần. Người mà mất cảnh giác kẻ thù ngay cả trong giây lát, sẽ chết. Còn quá ít đạn. Làm thế nào để chống lại thứ chết tiệt này? Làm thế nào để tôi chiến thắng? Norse tư duy.
“Giờ thì chẳng thú vị chút nào cả. Làm thế nào đây nhỉ?”
Mylène lại nghịch với bảng điều khiển. Hai, sau đó ba bình rỗng mới xuất hiện trên trần nhà và bắt đầu rơi xuống liên tục. Norse nhảy sang một bên để tránh chúng. Millenia nhảy ngược lại. Nhiều mảnh thủy tinh vỡ vụn và bay trong không trung, chặn tầm nhìn của Norse. Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả các mảnh kính được nhuộm màu bởi một cái bóng màu bạc. PHẬP! Cô ta nhảy ra trước mắt của Norse. Anh tuyệt vọng bóp cò khẩu súng săn song Millenia né những đường đạn như Agent Smith chết tiệt. Miệng nó to hơn và răng nanh sắc nhọn của nó tỏa sáng. Millenia lao vào Norse với tốc độ khủng khiếp. Norse buộc phải đỡ những chiếc răng nanh với nòng khẩu súng săn. Tuy nhiên, chiếc răng nanh mạnh mẽ của nó cắt sâu vào trong ống kim loại như nhai nát. Với cả hai tay, Norse mạnh mẽ quay khẩu súng săn đang mắc răng Millenia về phía Rain.
“Bắn nó đi! Bắn!”
“Nhưng…”
“Không sao đâu, bắn đi!”
Quyết tâm, Rain nhắm vào nó bằng cả hai tay và bóp cò. Tuy nhiên, vào lúc đó, răng nanh của Millenia đã nhai gãy khẩu súng chỉ còn một nửa. Millenia va chạm với người Bắc Âu và cả hai bị mắc kẹt trong vũng lỏng. Viên đạn của Rain cắt xuyên qua không trung và trúng tường. Cô nhanh chóng nhắm mục tiêu một lần nữa. Nhưng cô không thể căn thời gian để bắn khi cả hai đang vật lộn trên sàn. Những chiếc răng nanh của Millenia nhắm vào cổ họng của Norse lần nữa. Anh rút con dao chiến đấu được đặt trên chân phải của mình và tuyệt vọng chiến đấu trở lại. Răng nanh lao thẳng về phía con mồi của chúng. Một cơn đau cấp tính chạy qua vai trái của Norse một lần nữa. Anh xoay người để tránh một cú đánh trực tiếp vào cổ họng và Millenia đâm vào vai trái của anh, làm tổn thương nó bằng móng vuốt. Vết thương khá sâu. Con dao của Norse cũng đâm xuyên cánh tay trái của Millenia. Tuy nhiên, không còn bất kỳ sức mạnh nào trong tay để nắm lấy tay cầm. Millenia như dồn sức vào cánh tay con dao bị mắc kẹt. Con dao bị đẩy lùi lại từ bên trong cơ, bị bẻ gãy.
“Tôi tự hỏi sức mạnh thật sự của “nửa kia” bản thân tôi như thế nào nhỉ?”
Những gì diễn ra trước đó chắc chỉ như một màn phô diễn mà thôi. Tiếng cười đắc thắng của Mylène, được chiếu lên màn hình, vang lên. Norse không còn cách phản công nào khác. Anh bất lực bị kéo xuống bởi con quái vật Millenia và một khi nó rút ra những móng vuốt được nhúng vào vai trái của anh ta, nó sẽ chắc chắn găm vào cổ họng của Norse.
“Đứng yên, Millenia!”
Những móng vuốt của Millenia dừng cách miệng của Norse chỉ vài cm với âm thanh của giọng Mylène. Khi anh từ từ nâng cơ thể lên và chạy ra, Rain lao tới Norse, ôm và đỡ anh. Vai trái anh nhuộm máu. Hình ảnh trên màn hình tắt và phần tường nơi Rain lúc trước bật ra lại bật tiếp, và Mylène xuất hiện.
“Có vẻ như bế tắc rồi đúng không? Anh có thiết tha mạng của mình không? Quỳ xuống trước mặt tôi, Norse!”
“Không bao giờ. Tôi là một con người.”
“Anh thật sự ngu si đần độn. Tốt thôi, tôi sẽ không bao giờ phải nghe lại cái miệng xấc xược đó nữa.”
Millenia lùi lại một bước, như thể hiểu được suy nghĩ của Mylène. Rain vô tình chỉa khẩu M1911 vào Millenia. Mylène chế nhạo.
“Bắn đi. Nhưng liệu ngón tay của cô sẽ bóp cò trước khi móng vuốt của Millenia cắt cổ cô khỏi cơ thể sao?”
Giữ chắc khẩu M1911, Rain trở nên cứng đờ. Trước đó thì sự căng thẳng đã bắt đầu lan ra toàn bộ cơ thể của cô. Mylène đã đúng. Rain sẽ bị đâm bởi con quái vật. Cô ấy dường như không thể bóp cò. Nhưng trong tình huống này, Norse sẽ chết. Nhưng đột nhiên cả căn phòng bị rung chuyển rất lớn. Các vụ nổ liên tiếp vang lên từ xa.
“C-cái gì thế này?”, Mylène thét lên.
Một tiếng nổ lớn làm rung chuyển căn phòng xa hơn.
“Một vụ nổ, bây giờ, có thể nào…”
“Yeah, đó là âm thanh của hệ thống điện bùng nổ. Lâu đài này tiêu rồi, Mylène.”
Mọi người nhìn về phía giọng nói. Một phần của bức tường, nơi Mylène nổi lên trượt xuống một lần nữa, và Gilliam mặc một bộ đồ màu trắng tinh khiết xuất hiện.
“Gilliam! Anh… Anh không được vào phòng này như thế!”
“Rất tiếc, có vẻ như tình cảm của chúng ta kết thúc tại đây công chúa ạ. Cựu giám đốc nghiên cứu và phát triển của Umbrella, Mỳlene Beardsley.”
“Anh đang nói cái quái gì vậy? Ý nghĩa của cái này là gì vậy?”
“Đây, tự xem đi.”
Gilliam rút một mảnh giấy về Mylène, đọc thật to.
“Thông báo chính thức từ Hội đồng quản trị Umbrella số 5927-DY-99. Chúng tôi đã đưa ra một quyết định liên quan đến các thí nghiệm nguyên mẫu T-Virus và những căng thẳng trên đảo Gadiwall. Các cơ sở nghiên cứu ở lâu đài Beardsley đã bị phá hủy bởi những hành động ích kỷ của bản thân và đồng thời cô đã gây ra cái chết của những giám đốc điều hành các công ty đối tác thương mại quan trọng của chúng tôi. Tình hình cực kì nghiêm trọng và khó tha thứ kể cả khi chúng tôi cân nhắc những thành tựu và đóng góp của cô. Vì thế nên vị trí Giám đốc Phát triển và Lãnh đạo cơ sở của Mỳlene Beardsley chính thức bị bác bỏ và toàn quyền được giao phó cho một thành viên của bộ phận hành chính.”
“Tôi bị… BỊ SA THẢI???”
“Đúng vậy, từ giây phút này cô chỉ còn là một cô gái đơn độc không có gì cả.”
“KHÔNG… KHÔNG THỂ NHƯ THẾ… KHÔNG THỂ NÀO… TÔI ĐƯỢC GIA ĐÌNH BEARDSLEY TẠO RA… TÔI LÀ THẾ HỆ TIẾP THEO… LÀ TƯƠNG LAI CỦA LOÀI NGƯỜI…”
“KHÔNG… MÀY LÀ MỘT THẤT BẠI… MỘT SỰ Ô NHỤC…”
Gilliam nói một cách lạnh lùng và tàn nhẫn trước cô gái mà hắn đã từng phục vụ một thời gian trước đó.
“Có vẻ như sự nghịch ngợm của cô đã kết thúc, Mylène. Chuyện này sẽ không xảy ra nếu như cô ngoan ngoãn và tuân theo quy tắc của công ty.”
” Gilliam, MÀY… MÀY…”
Giọng của Mylène run rẩy vì giận dữ và hận thù. Gilliam tiếp tục.
“MÀY ĐÃ TỰ Ý XÂY DỰNG MỘT BÃI THỬ RIÊNG CHO MÀY SÂU TRONG LÂU ĐÀI. BẤT CHẤP VIỆC THỬ NGHIỆM CÁC MẪU T-VIRUS CŨNG NHƯ NEO T-VIRUS. LẠI CÒN BẤT CHẤP CẢ VIỆC THỬ NGHIỆM LÊN CON NGƯỜI MỘT CÁCH MẠO HIỂM. RỒI VÌ THẾ MÀ CẢ LÂU ĐÀI TRÀN NGẬP ZOMBIE. NHỮNG NHÀ NGHIÊN CỨU TÀI GIỎI CŨNG BỊ NHIỄM VÀ VIRUS LÂY LAN RA BÊN NGOÀI. MỘT MỚ HỔ LỐN DO MÀY “ỈA RA” VÀ BẮT BỌN TAO PHẢI LAU DỌN “CÁI SỰ NGU DỐT” CỦA MÀY. MÀY LÀ MỘT CON BÉ NGỖ NGỊCH. CẤP TRÊN LẠI CÒN PHẢI NHẬN ĐƯỢC NHỮNG BÁO CÁO VỀ NHỮNG CÁI “SẢN PHẨM” CỦA MÀY.”
Gilliam kiên quyết tiếp cận cô ta, vặn mạnh cánh tay phải của Mylène.
“Mày nghĩ mày đang làm gì vậy?”
Không quan tâm đến nỗi đau của Mylène, Gilliam giật một chiếc máy phát tín hiệu giống như đồng hồ từ cổ tay cô và ném nó xuống sàn, dẫm nát lên nó. Quái vật Millenia đã gầm gừ đến tận lúc đó, nhưng rồi gần như ngừng di chuyển như thể nó ngủ thiếp đi. Sau đó Gilliam tiến hành các thủ tục như đúng hẹn và nhanh chóng thoát khỏi đây. Mylène mất hết tất cả và dồn sự mất trí của mình vào Norse và Rain. Nhưng không… giờ Millenia vô dụng. Không còn gì nữa. Norse và Rain nhìn thẳng vào Millenia và dĩ nhiên, nó không còn là một mối đe dọa nữa. Nó không còn né đạn nữa. Và Rain đang có súng trong tay.
Rain đã phải chờ đợi người chú mất tích của mình và đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân khi đuổi theo bạn mình, nhưng cô thật sự tin vào chính mình cho đến cuối cùng. Cô ấy có thể chiến đấu với thứ này bằng chính mình. Rồi cô cứ thế bóp cò, Rain nắm chặt khẩu súng của chú cô trong tay phải và siết cò súng liên tục. Mylène ngu xuẩn vẫn cố bảo vệ thành quả của mình bằng cách cố cản Rain. Song đúng như Gilliam đã nói… CÔ TA ĐÃ THẬT SỰ MẤT NÃO RỒI.
BANG! BANG! BANG!
Chống lại những kẻ khủng bố, bạn được dạy là không cần tiếc nuối một băng đạn nào cho đến khi kẻ thù ngã xuống, ngay cả khi kẻ thù là trẻ con. Đó là luật sắt của CRW. Lần lượt lần lượt… Từng cái lỗ nhỏ hiện ra trên thân thể của Mylène khi ả ta kiên quyết đứng giữa đường đạn. Lần lượt lần lượt, những bông hoa đang nở trên chiếc váy trắng của cô ta dần trở thành những bông hồng đỏ rực với một mùi tanh nhè nhẹ. Rồi cô ta từ từ gục xuống sàn, co giật với đôi mắt vẫn đang mở. Giờ thì cô ta chính thức được Thần Chết đến đoạt mạng.
“Cô ấy chết rồi…”
Rain lẩm bẩm với giọng run rẩy.
“Ừ”
Norse nhanh chóng trả lời. Cho đến bây giờ, Rain đã quên mình đang ở đâu và nhìn xuống một cách buồn bã. Kia là cơ thể đã chết của một cô gái thiên tài ở tuổi cô. Tuy nhiên, gần như không còn thời gian cho họ nữa.
“Thôi nào Rain. Hãy ra khỏi địa ngục này càng sớm càng tốt.”
Rain gật đầu với những lời của Norse và họ bắt đầu tiến đến phần tường mở nơi Gilliam đã biến mất trong khi cô dìu Norse bị thương một cách cẩn thận. Khi họ chạy, cả trần nhà đang sụp đổ. Thứ duy nhất còn lại trong căn phòng lúc đó là xác của Mylène và con quái vật Millenia vẫn bất động. Nhưng vào lúc đó, đôi mắt vàng của Millenia lại bắt đầu tỏa sáng.
“Nhanh lên! Chỉ còn ba phút thôi!”
Norse và Rain sống sót thoát ra khỏi lâu đài. Chính phủ Anh cũng như các tổ chức sớm được liên lạc và đến ngay Gadiwall để giải quyết những hậu quả tại đây.
Kết thúc những sự kiện ở đảo Gadiwall.
…
Next: RESIDENT EVIL ROSE BLANK (Như đã nói lúc trước và tôi quyết định vẫn sẽ viết lại về nó)
HenryMason AKA TranVietBach
As your service.