Lần đầu tiên mình biết đến nó là vào năm 2006, khi đọc Thế giới Game, thời đấy thì ở Hà Nội chủ yếu là hàng đĩa cho PC. Có mỗi Hotgame, Xgame bán console thôi, miền Nam có Hiệp Lực, Mimi,…phải công nhận rằng trong ấy chuộng Nintendo hơn ngoài này, thế nên DS cũng là một mặt hàng xa xỉ, và nổi tiếng không kém PSP của Sony.
Trên tạp chí lúc đó đăng khá nhiều game, mà đến bây giờ cũng có thể gọi là huyền thoại, chẳng hạn như Castlevania Dawn of Sorrow, Metroid Prime Hunters, New Super Mario Bros, Advance Wars, Valkyrie Profile: Covenant Of The Plume… Lúc cái máy DS đầu tiên về lớp mình thì hồi đó đang học cấp 2, tụi nó biết mình thèm nên cứ đến lúc giải lao là lôi ra bấm, chúng nó cho nhau mượn mà có mỗi mình không được. Thời đó ngây thơ không biết gì chứ nói thẳng ra là đám đó đã coi mình như người thừa của lớp rồi, mang tiếng luôn săn tạp chí game mà không được chơi thì có cay cú không cơ chứ, đậu xanh rau muống.
Thằng Đ.M nhà giàu, có cả PSP lẫn DS, mỗi lần đến lớp là cả đám bu vào y hệt ngôi sao thần tượng vậy (oai như cóc luôn). Và thằng này cũng thuộc dạng keo kiệt nhất, những đứa chơi giỏi, hoặc làm bài tập giúp nó mới được thử chơi, còn hội của nó chắc chỉ được cầm 5 phút. Máy nó có trò Trauma Center hay ho lắm mà mình không được đụng vào, đấy là mình còn chỉ thằng bạn nó cách vẽ Healing Touch để làm chậm thời gian đấy nhé (thế mới đểu, sau qua nhà nó chơi thì thấy cả xác PS2 Fat và GBA đời đầu, đúng là lũ lắm tiền nhiều của).
Thằng S. thì đỡ hơn, tuy chia sẻ cái PSP thoải mái nhưng mà vẫn có một số đứa không được chơi. Nó cẩn thận đến nỗi năm lớp 8 mình mới được chạm vào. Cơ mà cả 2 thằng cũng có lý do của nó, vì thời ấy tiền còn có giá, cái DS 2 triệu 8 còn PSP 3 triệu hơn, mất đồ là ăn đòn nát đít ngay.
Mấy thằng đầu gấu trong lớp như V.A, Đ.H,… hầu như không dòm ngó đến mặt trận handheld nên 2 thằng kia hầu như chả xung đột mấy. Tụi này chủ yếu cày MU với VLTK, tiền đâu sắm con máy hack bây giờ. Mà gia đình của 2 thằng cũng nghiêm. Đ.H mình ko biết chứ nhà thằng V.A đánh con nhiều lần vì mấy tội như điểm kém, quên làm bài tập hay đánh nhau rồi, chính mình cũng chứng kiến ông nó đánh nó nên biết.
Ngoài 2 thằng Đ.M và S. ra thì con V. cũng được người nhà chiều, cả thằng T.“răng mẻ” nữa. Đầu cấp 2 vác cái máy Mp3 hiệu Sony vào trường, riêng thằng T. chơi hẳn quả Ipod Touch xịn nhất thời đó. Nếu không tính cán bộ lớp và GVCN thì 4 đứa này thuộc dạng “tư sản”. Cơ mà dĩ nhiên không dám mang laptop vào lớp rồi, vừa khó giấu, mà cũng chẳng có wi-fi thì chỉ có nước chơi game offline mà thôi (VGA thời đấy toàn mấy con như Geforce 4 MX, sang hơn tí thì có 4200ti, 5200ti, còn xịn sò cỡ 6800 Ultra thì chỉ có đại gia mới sắm nổi).
Nhiều khi ông trời cũng làm những việc không ai ngờ tới, vào một ngày mưa, thằng Đ.M đánh rơi cây bút cảm ứng của máy DS trong WC. Mình lúc ấy chắc vì ức chế do vừa cãi lộn với nó xong, nhặt được cây bút, thế là ném thẳng lên mái tôn, trúng góc kẹt không lấy gậy khều được, trong lòng hí hửng vì trả thù thành công, cơ mà có vẻ thằng này giàu quá nên mặt cứ tỉnh bơ như không (hết cả Trauma center, Love Plus với Picross 3D nha con).
Điều trùng hợp là về sau cái máy DS Lite của mình cũng bị mất bút như vậy, và 2 cái bút đều bốc hơi vào thứ 6 ngày 13 (sắp xếp thế mới gọi là ông trời chứ, à quên mình chưa nói hết, 2 cái bút trùng màu, hình như cũng trùng lô sản xuất luôn).
Nhắc đến máy của mình, sau khi đạt học sinh tiên tiến và thuyết phục bố mẹ gãy lưỡi, cuối cùng cũng được ra hàng chọn lựa. Máy mình màu bạc, đẹp không có một vết xước, và săn được hàng sale nên cũng tiết kiệm chút ít. Cảm giác cầm vào con máy nguyên seal giống như các bạn mê giày chạm tay vào đôi Converse xịn vậy đó. Và vì máy đã hack nên không tốn tiền mua game (trong khi máy Switch thì Nin làm gắt hơn hẳn, báo hại đến bây giờ mua máy mà không dám hack). Phụ kiện cũng bình thường như bao đời máy khác thôi, cục sạc, bút, máy, thẻ r4 và thẻ micro sd để chép game.
Về nhà, khui hộp, lắp thẻ và mở máy lên… OK, máy chạy tốt, không lỗi lặt vặt gì, chép game từ romulation.net. Hồi đó ít vào emuparadise nên lười, trước tiên là tìm mấy bản Castlevania chơi đã. Click vào link US, gõ captcha, tải, giải nén file blah blah… Done!
Vì trước đây mình đã cày bản trên di động rồi nên cũng nắm được cơ bản, mặc dù mới chơi cũng có phần bỡ ngỡ (bản di động rút gọn đến mức không thể rút gọn hơn, không ngợp mới là lạ).
Sau khi hạ con boss đầu tiên của bản Dawn Of Sorrow, như bình thường thì mình sẽ đc hồi máu và nhận đủ exp để lên LV. Ơ khoan, màn hình dưới hiện ra hình vẽ, ý của game là phải quệt bút theo như mẫu, mình không biết nên quẹt tùm lum. Hậu quả là boss hồi sinh, thôi kệ đánh tiếp vậy, rút kinh nghiệm cho lần sau.
Đi đến đoạn có mấy tảng băng chắn đường, phá lớp băng này kiểu gì đây?
Lần hồi một lúc thì cũng đến chỗ con boss có soul dùng phá băng, hehe may quá nó bị xích chặt nên không bay nhảy được. Hơi phiền vì boss room hơi nhỏ, cứ thế đánh tà tà, thỉnh thoảng lượm vài món đồ ngon (áo quần trang sức vũ khí máu mana…).
Cứ thế mà đến phòng con boss điều khiển rối, thực ra nó tấn công cũng không nhanh lắm, nhưng phòng thì rộng, lại phải bay nhảy nhiều. Nó thả hình nộm vào cái quan tài đóng sập một phát là mình mất máu rồi. Riêng con này phải dùng lục tỉa mấy cái hình nộm, xong ra giữa phòng táng đầu boss (có lẽ lấy bối cảnh năm 2036 nên game mới có súng, trước giờ đa số các phiên bản Castlevania không có súng ống cung tên). Thằng H.”Xồm” chuyên hạ boss Megaman cũng ăn hành suốt 2 giờ đồng hồ với con này (chả biết nếu Dark Souls mà ra vào thời đó liệu có khiến chúng nó đập máy ko nhỉ). Nghĩ kỹ thì boss Castlevania khá chậm, nếu bình tĩnh xử lý là sẽ qua, nhưng bình tĩnh kiểu gì giữa một bầy “chim lợn” ồn ào thế này cơ chứ. Chưa kể giờ nghỉ khá ngắn, có lúc sắp giết được boss, cô vào thì chỉ kịp gập máy giấu dưới ngăn bàn (thằng nào to gan để trên bàn là bị tịch thu ngay).
Nói chung là cả 3 bản Castlevania trên DS đều phát huy tốt phong cách của Symphony of the Night. Game Metroidvania hiện đại đầu tiên, biết kế thừa (từ âm nhạc, cốt truyện, gameplay, thiết kế màn chơi, nhân vật…) và sáng tạo nhưng không mất chất (hệ thống soul, các màn chơi đặc biệt, các loại vũ khí đa dạng).
Thật đáng tiếc khi Konami giờ chạy theo lợi nhuận mà không giữ nổi người tài (giờ các thành viên chủ chốt từng làm dự án này chuyển sang làm Bloodstained: Ritual of The Night và rất thành công). Hãng hà khắc với nhân viên đến mức ép buộc họ phải dùng mail của công ty khi làm việc. Thậm chí nếu mà công việc không ổn thỏa, thì nạn nhân cầm chắc một suất giáng chức thành nhân viên vệ sinh hoặc lắp máy Pachinko ngay lập tức.
Mình vẫn thích nghe nhạc của dòng này. Những Pitch – Black Intrusion, After Confession, Scarlet Battle Soul… Và đặc biệt nhất là Bloody Tears, đã đi vào tâm trí một thằng dốt nhạc, ghét giao hưởng thính phòng. Ấy vậy mà lại thích chất nhạc không đụng hàng của game, dù không quá đáng sợ nhưng vẫn đủ huyền bí và u ám, thỉnh thoảng lại phớt chút màu buồn, màu của những oan hồn bị Dracula sai khiến (yêu vợ không sai, nhưng trả thù cả những con người vô tội không hề tham gia hành hình Lisa thì chẳng thể chấp nhận được, các cụ gọi đó là giận cá chém thớt anh em ạ).
Nhờ vào sự khai sinh của dòng game, hằng hà sa số những tên tuổi đã lấy cảm hứng và gặt hái nhiều thành công (ví dụ điển hình có thể nói đến Hollow Knight, UnEpic, Dead Cells… Cho đến những cái tên ít phổ biến hơn như Koumajou Densetsu hay Touhou Lunar Nights…).
Rất nhiều nghệ sĩ đã tham gia vào dự án này, Kinuyo Yamashita, Koji Igarashi, Michiru Yamane… Và dưới những đầu tàu ấy, thương hiệu Castlevania sừng sững lướt qua dòng thời gian đầy biến động, và từ một trò chơi trở thành nét văn hoá không lẫn vào đâu được của Konami, bên cạnh những Contra, PES (đã đổi tên thành efootball) và Yugioh.
Soma Cruz, kẻ được chọn trở thành kiếp sau của Dracula, lại chính là thành phần chống trả quyết liệt nhất. Dù anh hiểu mình sẽ phải trở thành Hoàng Tử Bóng Đêm nếu không có lá bùa của Mina. Và chẳng thể tránh khỏi việc chiến đấu với số phận để được tự do, chứng kiến khoảnh khắc tòa lâu đài sụp đổ cùng với những người đồng đội chí cốt. Cùng họ đón vầng thái dương ấm áp ấy và mỉm cười bước đi trên con đường tương lai sạch bóng ác quỷ, không hề gợn chút nghiệp chướng mà tiền kiếp của anh đã gây ra cho loài người. Mà cho dù hắn có hồi sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì vẫn luôn có những vị anh hùng đứng lên chống lại sự áp bức, chống lại cái ác, dù cho người đó không mang dòng máu Belmont, hay thậm chí còn không phải con người.
Leon, Simon, Trevor, Richter, Julius, Alucard, Hector, Jonathan, Shanoa, Soma… Ở bất cứ thời đại nào, trong những hoàn cảnh khó khăn đến đâu, họ vẫn kiên định theo đuổi một mục tiêu duy nhất: Hạ gục Dracula, ngăn chặn âm mưu của hắn và đem lại sự bình yên cho nhân loại (lan man quá, có lẽ ngoại trừ dòng Mortal Kombat ra thì đây là lần tiếp theo mình viết lê thê như thế này).
Biết đâu một ngày đẹp trời, dưới ánh nắng ban mai, trong một quán cà phê nhỏ, hoặc góc học tập, lại có một chàng trai, cô gái, hay cậu bé, cô bé nào đó đang tập dượt những giai điệu buồn của “Bloody Tears” trầm lắng nhưng tràn đầy cảm xúc nghệ thuật ấy thì sao? Và biết đâu những người đó lớn lên, già đi và truyền lửa cho thế hệ kế tiếp, để mọi người luôn nhớ về huyền thoại “Lâu đài ma”, cổ điển nhưng chẳng bao giờ bị lãng quên…
Biết đâu được… Cuộc đời này vốn khó ngờ mà!
F c k to KONAMI