Vài dòng cảm nhận về combo Oculus Rift và Virtuix Omni (cũng như một số thiết bị VR khác)

Huyền thoại ★ ★

  

Thực ra mà nói, mình cũng mới chỉ trải nghiệm một số tựa phổ biến như Beat Saber, Truy Kích, vài minigame nho nhỏ như bắn robot, bắn cung và một vài tựa kinh dị không nhớ tên thôi, nhưng chừng đó cũng đủ để viết cho các anh em xem rồi, OK chúng ta vào chủ đề chính luôn nào.

Nói sơ qua một chút về hai thiết bị này, Oculus Rift là bộ thiết bị thực tế ảo do Oculus VR sản xuất. Công ty được thành lập vào tháng 7/2012 ở Irvine, California, bởi Palmer Luckey, Brendan Iribe, Michael Antonov và Nate Mitchell. Nhận ra tiềm năng của công nghệ này, Mark Zuckerberg, CEO Facebook đã quyết định mua lại Oculus với giá 2,3 tỷ $. Sau khi đàm phán không lâu, ngày 25/3/2014, Oculus chính thức về đội anh Mark. Kể từ đó họ liên tục cải tiến, phát triển và đưa ra thị trường các phiên bản kính Oculus, điển hình như Oculus Rift, Rift S, Go, Quest… Thiết bị này mô phỏng lại cảnh vật với góc nhìn 360 độ, khiến người chơi có cảm tưởng như đang ở trong thế giới game, chỉ cần quay đầu đến bất cứ góc độ nào đều cảm nhận được chức năng này. Ngoài ra hai cần điều khiển của bộ thiết bị cũng được làm tốt, motion control với gyroscope đều hoạt động trơn tru, mình đánh Beat Saber mà hầu như khó có thể cảm nhận được độ trễ, nhưng vẫn Miss ầm ầm (chắc tại mình noob…).

Về Virtuix Omni, thiết bị này mô phỏng lại chuyển động của phần thân dưới, nói nôm na là những hành động như đi, chạy… đều được nó chuyển thành cử động của nhân vật trong game, thay thế cho Analog trái trên tay cầm (thú thực là dùng cái này chơi mệt bỏ xừ, chạy hộc cả bơ mà nhân vật chỉ “lết” được hơn 200m, trong khi dùng cần Analog nhàn hơn mà đỡ tốn công, có lẽ tại cảm biến của đôi giày chuyên dụng và bề mặt tiếp xúc của cỗ máy không ăn khớp với nhau cho lắm). Hồi mới ra thì mấy bố sáng lập đòi 500 đô/cái chưa kể các chi phí phát sinh, nên hầu như chỉ có đại gia nhà giàu hoặc các công ty giải trí mới dám hốt về. Royal City chịu chơi thế mà cũng chỉ có 3 cái ở trung tâm trò chơi, mà bây giờ muốn hốt cũng chẳng được nữa rồi, vì Omni giờ chỉ bán cho các tập đoàn chứ không bán cho cá nhân nữa, chính sách kiểu gì vậy mấy thằng kia??? Mu’tha fuck’ah Jan Goetgeluk!!!

Cách đây vài năm thì một cửa hàng ở Thái Hà có Event chơi Beat Saber trúng thưởng, mình mon men thử sức, do tay không được to, số lần thử chỉ khoảng 2-3 lần nên dù đã cố hết sức mà vẫn không lọt nổi top 20. Trông bọn Tây lông với Nhật đánh dễ thế mà đến lúc trải nghiệm mới thấy khó ăn, chắc thằng top 1 cửa hàng đó phải có phản xạ nhanh lắm nhỉ. Sau này trong các Event như Sony Show, và một vài cái nhỏ nhỏ, thì Beat Saber luôn là tựa VR Game được xuất hiện nhiều nhất ở các gian hàng, và lúc nào cũng có một hai tay to Pro bá đạo hơn đám đông, sẵn sàng giật quà Giveaway ở mọi lúc mọi nơi. Có thể tầm ảnh hưởng của Beat Saber vẫn chưa to bằng Osu hay Project DIVA được, nhưng với Beat Saber 2 hay 3 thì chưa chắc à nha…

Như đã nói ở trên thì Royal City có ship về trung tâm 3 bộ Omni + kính VR, mấy trò mình thử đều tương thích khá tốt với thiết bị, còn tổng cộng có bao nhiêu trò thì mình chịu, ra đấy thường xuyên chủ yếu để ném Bowling chứ có mấy khi chơi cái này đâu. Nghe thằng bạn, cùng với lời quảng cáo của hội nhân viên nên mới rút 50k ra thử đó chứ. Cảm nhận đầu tiên về món hàng này… umm, có lẽ là khá thích thú. Trò Truy Kích chơi theo chế độ Team Deathmatch, chia ra 2 phe bắn nhau (dĩ nhiên là bắn với bot rồi, chứ nếu bắn với người thật thì đến cả mấy thằng sửu nhi tiểu học cầm điện thoại chẳng ngại cho người chơi lên dĩa đâu).

Mấy khẩu súng tuy Animation cứ giật giật nhưng ngắm khá chính xác, mỗi tội là không thể nào vừa chạy vừa bắn với tình huống thế này được, cho nên nếu bị 3-4 thằng úp sọt thì gục là cái chắc. Ngoài ra nếu ai không thích bắn kiểu đối kháng như vậy thì cũng có phần Story, trong đó bạn vào vai một lính biệt kích bị lạc ở trong phòng thí nghiệm đầy Zombie, và phải làm mọi cách để sống sót và thoát ra khỏi nơi đó. Lúc đầu khi bắn nhau với Zombie, do tụi nó chạy chậm, sức chịu đựng yếu nên chỉ cần nã vài viên là hạ gục được, cho dù cảnh vật xung quanh tối tăm tù mù, chỉ có vài cái đèn gần hỏng thắp sáng.

Nhưng đến đoạn đi ra đường cái mới gọi là ác mộng, xe cộ qua lại liên tục, mà mình phải đi hết mới tìm được lối ra, chưa kể đến cái thiết kế ất ơ của Omni, thế nên cứ mỗi lần đến đoạn này là phải load lại Save, do xe chạy nhanh mà mình thì đi như rùa bò, vừa đi được vài bước thì mấy con “Heo rừng bọc thép” lại cán nát người (nếu có cái tay cầm ở đây thì chắc đã không chết lãng xẹt như thế), mấy ông Trung Quốc làm game chán thật.

Sáng hôm sau…

“Ê, cái game VR lần trước có vẻ ngon đấy, mày còn tiền không, đi với tao ra chỗ hôm qua”

“OK men, cơ mà chỉ có 70k, ai ăn ai nhịn đây?”

“Tao vẫn còn 30k tiền ăn hôm trước, góp với mày là đủ cho 2 thằng đấy”

“Royal City thẳng tiến!!!”

Hai thằng còn đeo nguyên thẻ sinh viên, hiên ngang bước vào trung tâm…

“Chị ơi cho em 2 vé, mở trò hôm qua nhé!!”

“Hôm nay máy gặp trục trặc, chỉ có mỗi trò bắn cung thôi, hai em có chơi không?”

“Không sao chị ạ, đằng nào em với nó cũng đang muốn thử trò mới, Truy Kích mãi cũng nhàm rồi ạ”


“100k tất cả, thời gian cũng chỉ được từng ấy thôi đấy!!”

“OK chị!!”

Thế là mỗi thằng một máy, Dive-in vào thế giới VR dưới tư cách cung thủ. Trò chơi cũng không có gì khó nhằn, chỉ là đi đến chỗ bắn và kéo cung nhắm vào bia đích. Cơ mà bắn trượt cũng nhiều, có vẻ trò này dễ hơn Truy Kích một chút, so với bắn cung thật thì không có độ nặng của dây cung nên cũng đỡ mỏi hơn. Càng về sau bia nhắm càng ở vị trí khó, đã thế còn di chuyển theo kiểu cực kỳ khó đoán, cộng thêm thời gian có hạn, nên mình bắn trượt liên tục, thằng chiến hữu cũng chẳng khá hơn là bao. Hết giờ, hai thằng thất thểu ra về, phần vì rã rời đôi chân với cái của nợ Omni, phần xấu hổ khi làm trò cười cho đám đông bên dưới, phần chóng mặt, buồn nôn như bị say xe vì đeo kính VR quá lâu (đáng lẽ ra nhà sản xuất phải cải tiến cái vụ này, đeo 15 phút mà cảm tưởng như cả tiếng đồng hồ, đầu nhức như búa bổ, cảm giác ngồi màn hình PC cũng không đến nỗi như vậy, các anh em có đồng ý không?).

Sau vài lần đi chơi thì mình bắt đầu thèm, muốn mua một bộ về để cày cho quên ngày tháng, khổ nỗi cản trở đầu tiên là ví tiền: Một bộ như vậy có giá gần 20 triệu, và phải có PC thì mới dùng được (4-5 chỉ vàng thì ví tiền sinh viên năm nhất làm sao đú nổi cơ chứ). Cản trở tiếp theo là phần cứng: Hầu hết kính VR trên PC đòi hỏi công nghệ VR Ready, thứ chỉ có trên các dòng GTX 10xx trở lên, trong khi máy mình lại sử dụng GTX 960, con VGA không hề hỗ trợ thứ này, mà mình mới mua được có vài năm, ôi công nghệ phát triển nhanh quá đi mất, hay là mình xui vì mua nhầm con hàng tồn kho hạ giá chăng?

Cái chứng chỉ khốn nạn…

Phải tìm cách khác, chứ không thể vì viêm màng túi mà hoãn cái sự sung sướng này được. Ngoài PC ra thì vẫn còn có một vài lựa chọn như PS VR của Sony, Google Cardboard của Google, Samsung Gear VR của Samsung, Labo VR của Nintendo, chưa kể các hãng nhỏ khác. “Thượng vàng, hạ cám” nghĩ mãi mà không biết nên chọn cái nào, tâm lý “Của rẻ là của ôi” vẫn ăn sâu trong tâm trí mình từ hồi bé, thế nên để cân bằng giữa hiệu năng và giá cả luôn là một bài toán đau đầu. Cuối cùng để chữa cháy, mình chọn đại cái Samsung Gear VR trong lúc chờ đợi tích đủ 20 triệu cho hàng xịn, cũng như cái VGA có VR Ready kia.


Hóa ra mình nhầm, trải nghiệm Gear VR cũng không đến nỗi tệ, lắp cái Smartphone vào kính đem lại cảm giác không hề kém mấy thằng PC hay PS4, mặc dù chơi được một lúc lâu lại phải sạc pin cho điện thoại, nhưng ít ra cũng có thể gọi là thỏa mãn niềm đam mê bấy lâu (từ hồi chơi hack cơ mấy ông ạ, Sword Art Online là mãi về sau rồi). Lục lọi trên kho app của Gear VR, mình tìm ra khá nhiều trò, trong số đó có trò bắn robot, tên thật là gì mình cũng không nhớ, chỉ nhớ là được cầm súng bắn mấy con robot mà tạo hình gần giống, nhưng nhỏ hơn mấy con Mech trong Sakura Taisen thôi. Hồi ấy ăn tham, cứ đến chỗ có điểm thưởng hay vàng hoặc vũ khí mới thì mình bất chấp cạm bẫy, vực sâu, cứ thế lao vào ăn chiến lợi phẩm một cách tham lam thôi. Nhưng rất tiếc, VR không phải side-scrolling như Megaman X4 đâu mà trổ tài vượt cạm bẫy được, thế nên cái nết đánh chết không chừa, load lại checkpoint sơ sơ 50 lần chứ chẳng ít. Lúc thì lọt xuống hầm chông, lúc thì hít hơi ngạt, lúc thì bị mấy cái bánh xe gắn lưỡi cưa nghiến chết, tham thì thâm mà…

Ngoài ra thì còn khá nhiều game khác, hành động bắn súng có, thậm chí nhập vai RPG, và cả xây dựng thành phố cũng không ngoại lệ. Ngoài ra cũng phải kể đến các tựa Walking Sim, phần lớn là game kinh dị, kiểu như Slender Man hay đại loại vậy. Mình có trải nghiệm qua một tựa khá ngắn, trong đó nhân vật tỉnh dậy trong một căn nhà hoang, nhiệm vụ là phải khám phá những gì trong đó. Game hầu như không bắt người chơi điều khiển nhiều, chỉ đi theo hướng dẫn thôi, mình có cảm tưởng đây giống một đoạn demo hơn là game. Bản thân căn nhà hoang đó, nhân vật chính không phải “sinh vật” duy nhất tồn tại. Đoạn đầu thì có một cái bóng mặc áo đỏ lướt qua màn hình, và mình chắc chắn “nó” không phải là người. Càng về sau âm nhạc càng ghê rợn, các hiệu ứng hình ảnh càng ngày càng bóp méo không gian xung quanh. Và khi đến đỉnh điểm cuối game, “nó” nhảy xổ ra trước mặt mình, với khuôn mặt xám ngoét, mắt trắng dã, bộ váy đỏ dính đầy vết bẩn chằm chằm nhìn người chơi. Vì “nó” mà mình bật ngửa, suýt giẫm phải chân một bạn đằng sau, phải rối rít xin lỗi người ta, may mà họ hiền nên bỏ qua, mấy cái game VR này mà đào sâu vào phần kinh dị thì chắc ối thằng mất ngủ, tệ hơn nữa nếu mấy tựa kinh điển như Fatal Frame hay Kuon mà có bản VR thì… well, you know what I mean, gamers…

Lúc ở cửa hàng, mình đã muốn đi rồi nhưng mấy ông bán hàng cứ gạ chơi trò này hay lắm, thôi đằng nào cũng vậy nên thử luôn. Lần này là trò tàu lượn siêu tốc, một trò khá cũ nhưng thường được đem ra demo cho các cửa hàng. Và… đúng là sai lầm khi nghe hội đó dụ dỗ, hồi đầu thì bình thường nhưng càng về sau, con tàu lúc thì bổ nhào xuống, lúc thì chạy ngược lên, lúc thì quay 360 độ, mà mấy bố ấy muốn tăng độ phê hay sao ấy mà chỉnh tốc độ tối đa, đã thế lại không cho bám vào cái ghế gần đó… tầm 30 phút sau, eo ôi mình chóng mặt buồn nôn, ruột gan lộn tùng phèo, suýt cho những gì ăn được hôm ấy trong dạ dày tống ra ngoài, mấy tuần sau vẫn chưa hoàn hồn nổi… hic.

Dĩ nhiên không thể nào bắt các hãng công nghệ làm VR như Sword Art Online hay Ready Player One trong thời gian này được, nhưng cứ hy vọng, nếu công nghệ thăng hoa phát triển, một ngày nào đó có lẽ tôi cũng như các anh em sẽ thấy một phép màu nào đó trở thành sự thực chăng? Công nghệ phát triển nhanh lắm, không gì là không thể mà, phải không? Biết đâu “Kayaba Akihiko” đời thực hiện giờ có thể là một chàng sinh viên công nghệ, hay một đứa trẻ đam mê máy móc đang vùi đầu vào nghiên cứu, để một ngày không xa, thành tựu ấy sẽ được đền đáp thì sao? Có thể lắm, ai mà nói trước được.

Và để kết thúc bài viết này, mình xin phép được trích dẫn những câu thơ giản dị từ một nhà thơ – game thủ vô danh nào đó trên Internet:

Đến bao giờ đôi cánh mới tung bay
Khi thực – ảo chẳng còn những xa cách
Tôi ngồi đây mơ mộng suốt đêm dài
Về thế giới không phải là đất mẹ

Cho dù đó chỉ là những dữ liệu
Tôi vẫn muốn chìm đắm vào tự do
Để hiểu được niềm đam mê bất tận
Giữa những kẻ lấy nơi đây làm nhà

Dù đài báo phụ huynh có ném đá
Tôi vẫn mong một thiên tài xuất hiện
Biến ước vọng hiện ra ngay trước mắt
Làm con tim xao xuyến chốn hư vô

Ngày hay đêm không quản ngại lo lắng
Tôi chỉ cần thế đó, chỉ vậy thôi
Cùng súng đạn thanh gươm và lá chắn
Khám phá hết cho thoả thích cõi lòng

Tôi chờ ông đấy, Đoàn Trưởng Kayaba

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


2 cụng ly

  • - 03.08.2020

    Cái này mà đc chơi game 18+, gắn thêm cái cảm biến ở trym mà dập nữa thì phê lòi


  • Omega Fadiz Tertas - 04.08.2020

    Lúc ấy phải thêm cái AI biết chiều chuộng như vợ chiều chồng mới sướng
    Hồi VR mới ra có cả vụ dùng Âm Đ*o giả Tenga, cắm vào hệ thống rung giật liên hồi, thêm bộ đồ cảm biến nữa, cơ mà tôi mới thấy Screenshot chứ cách nó hoạt động có lẽ cũng dễ tưởng tượng
    Nghề gái gọi chuẩn bị bước vào thời suy tàn rồi