Devil May Cry, một series game hack and slash vốn dĩ ban đầu lẽ ra chỉ là một phần Resident Evil khác của Capcom nay đã trở thành một tượng đài trong lòng của rất nhiều game thủ không phải vì nó hay theo kiểu sâu sắc gì cả, mà tất cả là do… sự over the top rất “Nhật Bản” nằm ở trong gần như mọi thứ mà game đưa ra- Từ nhân vật ngầu bá đạo bất cần đời đến những pha nhồi combo chặt chém SSS với góc quay camera hỗn loạn và những câu chuyện “Anh hùng diệt quỷ cứu cả thế giới” quen thuộc nhưng được thực hiện theo cách rất tốt (đa phần là vậy). Với những ai bắt đầu chơi game ở cái giai đoạn tuổi teen, nhân vật Dante- con trai của Quỷ Sparda và người mẹ phàm trần Eva cùng cuộc phiêu lưu/ đối đầu với các nam thanh nữ tú như Trish, Lady, Nero, Vergil sẽ luôn luôn là một điều gì đó vô cùng gần gũi.
Dĩ nhiên là một gamer lớn lên cùng với sự phát triển của PS2, tui đã chơi qua tất cả các bản Devil May Cry (DMC) đã ra mắt, và đây buồn cười thay mới là lần đầu tiên mà tui viết về một trong những series video game tui vô cùng yêu thích. Và để chào mừng Devil May Cry 5 sắp ra mắt thì tui sẽ “càm ràm” nhanh về từng tựa game một.
*Tui không chơi theo đúng thứ tự phát hành lắm, tuy nhiên để cho tiện thì tui sẽ viết theo đúng thứ tự đó nhé*
Devil May Cry
Về mặt cá nhân, đây chính là bản DMC thứ hai tui được đụng vào, sau khi trở thành fan của nó vì một phiên bản “không cần nói ai cũng nghĩ tới đầu tiên”. Tuy nhiên, để nói chỉ riêng về tựa game này và suy nghĩ về nó như kiểu “Lần đầu tiên Devil May Cry xuất hiện trong làng game thế giới”, cũng như việc Resident Evil 4 với góc nhìn qua vai, đây có lẽ chính là một trong những game đã cách mạng hóa lối chơi hack and slash. Nên nhớ, trò này ra mắt vào năm 2001, chỉ có một năm sau khi có PS2 mà thôi.
Và tui có nói ở trên rằng DMC vốn dĩ ban đầu được phát triển như một game Resident Evil đúng không? Phải, nó lẽ ra là RE4 đấy, và Dante chính là “Leon Kennedy” đấy (Thật ra là làm một nhân vật mới tên Tony, nhưng ý là Dante lẽ ra là main của RE4, và tên Tony Redgrave sau này được Dante sử dụng như là để tri ân RE lẫn Chris Redfield), mà rồi họ đã có một quyết định cực đúng đắn là nên cho tựa game này đứng riêng, đến nỗi sau này RE bị chọc là “một game zombie chậm chạp” sau khi giết thần diệt quỷ cùng Dante. Và vì vốn là từ RE phát triển thành, đây chính là tựa game DMC “kinh dị” nhất xét về mặt không khí, kiểu như Capcom vẫn còn giữ lại cái chất rợn rợn gáy nổi tiếng của RE và đem vào trong đây, khi âm thanh và hình ảnh đánh sáng rất âm u (cốt cũng để che những thiếu sót đồ họa bấy giờ) để rồi khi quái xuất hiện thì mọi thứ lại chuyển qua một màn tả xung hữu đột chấn động càn khôn.
Một điều nữa để nói về DMC chính là… nó khó vãi cả $)%*(# ra. Một phần cũng vì quái và cả boss đều rất trâu bò lì lợm và quạt tay một phát cũng tuột máu tựa Dark Souls ấy (hay Demon Souls hồi đó), một phần là vì cái sự cứng ngắt trong gameplay mới được tạo ra vô cùng non trẻ nhưng lại là nền tảng cho sự hỗn loạn lừng danh sau này. Điều đó không có nghĩa là gameplay tệ. Heck, hãy nghĩ thời 2001 mà có một game cho ta quay cuồng cùng kiếm và súng mà xem, cả một bầu trời sung sướng đấy.
Về mặt nội dung thì chúng ta theo chân anh chàng thợ săn quỷ ngầu lòi Dante, với mái tóc bạch kim và bộ đồ màu đỏ máu xem chừng như bất tử khi kiếm đâm xuyên người chả hề hấn gì, đi theo một cô nàng có hình dạng giống hệt mẹ anh đến một lâu đài mà cô bảo Chúa quỷ Mundus- kẻ đã bị cha anh là Sparda giam cầm- rồi sẽ trở lại. Cả game chính là một hành trình chặt chém quanh lâu đài và đồng thời cũng là để chúng ta có cái nhìn sâu hơn về huyền thoại Quỷ vương Sparda cùng với bi kịch trong gia đình của Dante: chiến đấu với người anh song sinh bị hóa thành con quỷ Nelo Angelo, những nỗi đau thầm kín trong anh về cái chết của mẹ và là cả một sự trưởng thành trong tính cách của mình.
Nói chung, màn ra mắt của DMC và Dante là quá ấn tượng. Tuy đơn giản nhưng nó đã phát triển được nhân vật Dante trở thành một tượng đài mới gần như tắp lự, mặc cho việc lồng tiếng khi đó… hơi tệ. Và dĩ nhiên, cũng như những thứ ăn khách, nó phải có phần tiếp theo.
Devil May Cry 2
Đây chính là phiên bản bị xem là con cừu đen của cả series (chính xác hơn là trong những game gốc, ta sẽ bàn vấn đề này sau). Những điều khiến cho nó bị ghét chính là gameplay nhàm chán, Dante ngoại trừ cái xác (cũng thay đổi nhiều thôi rồi) thì lại không hoàn toàn có được bản chất phớt đời như cái cách người ta đã yêu mến từ phiên bản đầu tiên, nếu không muốn nói là nhạt nhẽo- ấy là chưa kể còn búng xu hệt như Two-Face kẻ thù của Batman; và tiếp đó sự xuất hiện của một nhân vật cũng chán òm tên là Lucia và cốt truyện ngăn chặn tên doanh nhân Arius đang muốn mở lại Hell’s Gate để chiếm sức mạnh từ thế giới quỷ…
Tựa game này do không được phát triển bởi Hideo Kamiya và Capcom Production 4, thế nên nhiều người vốn không muốn nó nằm trong dòng thời gian chính lắm, chưa kể do cái kết mở khá… vô duyên của nó nữa. Nhưng sự thật thì, trái với ý nghĩ của rất nhiều fan, nó còn diễn ra trước cả DMC 4 theo tiết lộ của Capcom. Cả Dante và Lucia đều là những nhân vật điều khiển được, câu chuyện được kể một cách song tuyến và từ góc nhìn của hai người chúng ta sẽ có một câu chuyện chán một cách hoàn thiện hơn. Tuy nhiên, tui sẽ có một chút ý kiến trái chiều.
Theo cảm nhận cá nhân tui thì, trừ cái cốt truyện chả có gì đặc sắc, DMC2 có những điểm sáng hiếm hoi nhưng bị lu mờ bởi những thứ tệ hại và cả bởi cái màu sắc tối òm “cố tình dark deep” của nó. Điều đầu tiên đó chính là cơ chế điều khiển chiến đấu của DMC2 mượt mà hơn người tiền nhiệm rất nhiều, thậm chí tui đánh giá điều này cao hơn cả phiên bản DMC hay nhất sẽ đến tiếp sau đây. Đó là việc nhào lộn, chạy nhảy và đánh kiếm bắn súng linh hoạt hơn, dẫu cho vài góc camera bị đứng là một điều ngu ngốc nhất khi chơi DMC. Về sau nó bị đổi thành “styles” trong DMC3 và trước mỗi màn hoặc khi gặp mấy cái Divinity Statue thì mới đổi được, còn ở DMC2 thì chỉ cần nhớ vài động tác là có thể phối hợp được nhiều “styles” ngay, và nó tiện hơn khá nhiều (cho đến khi DMC4 đã khiến cho chỉ cần chỉnh D-pad là Dante đổi style ngon lành). Tuy nhiên hệ thống vũ khí quá “cổ điển” theo kiểu light, balance và heavy thì quá sức tẻ nhạt; vũ khí cũng chẳng đa dạng.
Tính cách của Dante bị thay đổi thành một tên siêu lạnh lùng, ít nói cứ như một nhân vật hoàn toàn khác thật ra cũng có cái hay của nó. Nhiều người đã suy đoán rằng kiểu Dante bị một chút PTSD sau phần game đầu tiên: giết anh ruột, bị đồng đội “phản”, nghe ra nhiều sự thật hay đại loại đã khiến anh chàng khép kín hơn… Đó cũng là một cái hay khi ta chứng kiến một nhân vật ở những giai đoạn khác nhau- cái này chắc khủng hoảng trung niên quá. Dante tuy ít nói, nhưng mở miệng ra câu nào là gắt câu đó khiến cho những câu thoại của anh có sức nặng hơn rất nhiều. Heck, xem đoạn “King? Here’s your crown” mà xem!
Tui có nói rằng tui nghĩ hình ảnh Dante bản này mới là ngầu nhất trong tất cả, kể cả DMC5 sắp ra chưa nhỉ?
Devil May Cry 3: Dante’s Awakening
Đây chính là phiên bản DMC đầu tiên mà tui được đụng vào (bởi vậy từ cái này về ngược lại DMC mà chơi thì mới hiểu cảm giác bị “lật” gameplay nó khổ cỡ nào), và vô tình thì bối cảnh câu chuyện này cũng là một prequel của bản tiền nhiệm kể về cuộc chiến giữa Dante và người anh trai song sinh Vergil (bị biến thành Nelo Angelo kể trên). Và đây chính là lúc DMC thật sự lột xác, gần như hoàn thiện hết tất cả những gì tốt nhất và đặc trưng nhất của nó, biến DMC3 nói riêng và series DMC nói chung thành một huyền thoại mới trong làng game.
Bắt đầu từ đâu đây nhỉ? Hãy nói về gameplay nhé. Đây chính là game DMC chặt chém đã tay và thử thách bậc nhất cả dòng game. Cái “yếu điểm” camera nay đã được thay thế bằng một thứ còn… “mất dạy” hơn chính là sự tự do gần như hoàn toàn trong việc chỉnh góc quay camera (dẫu chưa thật sự tốt 100% nhưng vẫn cứ là tự do). Hệ thống vũ khí giờ đây cũng cực kỳ đa dạng (theo nghĩa đen luôn từ kiếm đến công tam khúc, đến đao Lửa Băng như Close Up, đến bao tay găng tay kungfu panda đến guitar điện!) dù mỗi lần chỉ được đem theo 2 con hàng cận chiến nóng cùng với súng ống và như nói trên đó là hệ thống style tách biệt, nhưng nếu biết phối hợp thì bạn hãy chuẩn bị đạt “khoái cảm” là vừa.