Khi heavy metal hòa vào nhịp súng shotgun hay là DOOM (2016)

Huyền thoại ★

  

#SkipStoryVLS

#NoStoryNoSorry

(Một bài viết hưởng ứng cho thử thách “Viết về game nhưng không nhắc cốt truyện” đang diễn ra trong nội bộ Hiệp Sĩ Bão Táp)

Lưu ý: Bài viết có hình ảnh máu me bạo lực, độc giả cân nhắc trước khi đọc.

Khi tui nói đến heavy metal, tui chắc chắn rằng tất cả sẽ nghĩ đến hình ảnh những tay guitar điện đánh ầm ĩ, tiếng gào thét của ca sĩ chính và những cú head-bang đồng loạt của khán giả bên dưới với đồi sừng quỷ được đưa lên khắp nơi 🤘 Âm nhạc và lời của những bài heavy metal cũng đầy những cảm xúc nội tâm “thô ráp” nhất được truyền tải qua những tiếng gào và nhạc dập như vậy.

Khi tui nói đến shotgun, tui dám tin rằng 90% tất cả những ai là fan của dòng game FPS sẽ nghĩ đến game này đầu tiên: DOOM. Cái tiếng “bùm lách cách” huyền thoại đó có lẽ là một trong những âm thanh gây nghiện nhất để chúng ta điều khiển Doomguy bắn tung mặt cả lũ quỷ và quậy tung cả Sao Hỏa, đó là còn chưa kể tiếng “bùm” cực dũng mãnh của super shotgun nữa. Cứ như thể, mặc cho cả BFG hay cả cây cưa máy lừng danh, với Doom thì đúng nghĩa chỉ một cây shotgun cũng đủ dọn cả thế giới.

Nói chung rằng khi nhắc đến hai thứ này, người ta sẽ nghĩ đến những gì dữ dội nhất và cũng mang đầy chất bạo lực “thuần khiết” nhất ẩn náu trong bản chất con người. Và bằng một cách thần kỳ, Bethesda với engine Id Tech 5 và Mick Gordon đã kết hợp chúng để tạo ra phiên bản reboot DOOM (2016), và có lẽ chính sự kết hợp này mới thật sự tạo nên cả sự thành công cực lớn cho sự trở lại của DOOM.

Chẳng qua lúc chơi DOOM tui cũng có chuyện cá nhân không vui và muốn lột bỏ hết những luân thường đạo đức hằng ngày, “nhập” trọn bản chất metalhead lẫn gamer của mình mà có thể xả stress theo một cách trọn vẹn nhất. Tuy nhiên, dẫu tui đã biết rằng game này có những soundtrack cực ngầu, và vì đơn giản nó là DOOM thì chắc chắn là bắn giết đã tay rồi, tui cũng không thể nào ngờ được rằng tui đã bị chiều chuộng đến một cách quá đáng như vậy, và tui cũng không nhớ bao lâu rồi mà tui chơi FPS mới được “đã” như vậy. RIP AND TEAR, MAN, RIP AND TEAR.

Lưu ý: Có thể sẽ có hình ảnh không phù hợp cho bà mẹ đang có thai và cho con… you know. À và người vô liêm sỉ nữa.

Thật sự thì việc vận dụng âm nhạc để tạo không khí, bối cảnh hay thậm chí là đẩy cảm xúc của người chơi không hề là một điều gì đó quá lạ lẫm. Đặc biệt là ở những game nặng về việc hành động, tiếng nhạc dồn dập cũng sẽ giúp cho cảnh hành động có gì đó nặng nề hơn, nhanh hơn, khiến cho người chơi cũng sẽ bị cuốn theo nhịp độ của chính hành động của mình. Tuy nhiên điểm khác biệt lớn nhất có lẽ chính là nằm ở chỗ: Những bản nhạc vẫn sẽ thường là một bản loop dẫu vẫn có thể tạo nên không khí, nhưng nó vẫn chỉ là “nhạc nền” – tức là nó chỉ có nhiệm vụ như một dạng môi trường xung quanh mà thôi.

Đó chính là điểm khác biệt của DOOM khi bạn đang chơi cả một bản nhạc của màn đó với súng và nắm đấm của bạn.

Để nói được vì sao nó khác biệt như vậy thì chúng ta phải đến với thiết kế đa số màn chơi của DOOM. Chúng đi theo một công thức như sau: đi qua những khu vực “hành lang” với quái xuất hiện khá lẻ tẻ, và rồi Doom Marine sẽ phải đi đến một căn phòng rộng lớn và tha hồ… mà bắn mà xả mà làm bất cứ cái quái gì cũng được miễn là bạn dọn dẹp “sạch sẽ” cả khu vực đó để rồi đi tiếp.

Những bản nhạc do Mick Gordon tạo ra cho những màn chơi và những pha chiến đấu kéo dài trung bình từ 5 đến 7 phút. Chúng luôn luôn bắt đầu với những âm thanh và nhịp điệu dai dẳng và rất subtle chỉ để có nhiệm vụ build up cho việc di chuyển trong những hành lang như vậy – hay thậm chí những lúc đi khám phá màn chơi tìm bí mật hoặc collectables còn chẳng có nhạc nhẽo gì cả, chỉ có âm thanh nền để giúp tạo không khí bối cảnh mà thôi, rồi khi những âm điệu build up đó dần hiện lên nó như thể báo hiệu rằng “này, bạn sẽ chiến đấu sớm thôi”, và chúng hoàn toàn rất đồng điệu với chính sự di chuyển của người chơi. Và khi vào đến nơi rồi, creep bắt đầu xuất hiện rồi thì cũng là lúc âm nhạc sẽ nhảy vào một đoạn transition và rồi… ALL HELL BREAKS LOOSE.

Đến lúc này thì mới hiểu rõ được cái cơ chế chiến đấu của DOOM nó hòa mình với âm nhạc và đúng nghĩa cho bạn chơi luôn cả bản nhạc như thế nào. Trước mắt thì hãy nói đến cái cơ chế “Glory Kill” vô cùng cục súc, đấm và xé bất kỳ thể loại quái nào khi nó đã bị làm yếu đi và sáng lên. Cơ chế này cực kỳ khuyến khích chúng ta hãy xông vào đánh giáp lá cà và dùng những khẩu súng tầm gần như shotgun (thật ra rồi thì sẽ quen súng nào cũng làm vậy) để làm tăng thêm sự linh hoạt trong di chuyển để vừa né đòn vừa bắn vừa đấm. Đúng theo nghĩa chỉ để cho chính adrenaline của bạn làm việc chứ chẳng phải là lý trí theo kiểu từ xa bắn ẩn nấp cho an toàn như… khá nhiều các game FPS khác (Wolfenstein mới cũng do Bethesda và Mick Gordon soạn nhạc chắc là một ngoại lệ nhỏ, nhưng bạn hoàn toàn có lựa chọn stealth).

Rồi đây mới là lúc cái chất giật gân nặng nề của heavy metal trong các đoạn cao trào giữa và cuối bản nhạc vang lên. Bạn hành động càng nhiều, các đoạn cao trào của nhạc càng lúc càng dồn dập hơn và nó sẽ loop liên tục giữa hai đoạn ấy và không hề bị cảm giác nhàm chán – và khi bạn giãn ra xa để chuẩn bị cho lần giáp lá cà tiếp theo nó sẽ “giảm” một tí, và rồi lại lên. Điều này, thú vị thay, đã biến cả cơ chế chiến đấu của DOOM gần như trở thành một sự phối hợp giữa FPS game và rhythm game, nhưng lại không phải vì bạn đang phản ứng theo nhạc để bấm nút, mà là bạn cả đang điều khiển cả nhạc game với cách chiến đấu của mình lẫn nhạc game khiến cho bạn phải muốn chơi như vậy.

Thế nên nếu bạn muốn mọi thứ thật “ầm ĩ”, bạn cũng hãy hành động thật “nhộn nhịp” vào đi! Hãy vận dụng tất cả những gì DOOM đã “chiều chuộng” bạn hết mức trong cơ chế gameplay và âm nhạc của nó! Tất cả những sự tổng hòa đó sẽ cho bạn một cảm giác vô cùng badass, như một kẻ đánh khắp thiên hạ không địch thủ một cách thật sự!


 

HÃY LAO VÀO ĐÓ, DÙNG SHOTGUN VỚI MOD BẮN THẲNG VÀO MẶT NÓ, RỒI NHẢY VÒNG RA, THÊM MỘT PHÁT NỮA. KHI NÓ SÁNG LÊN THÌ ĐỪNG NGỪNG NGẠI GÌ HẾT MÀ LAO VÀO XÉ XÁC NÓ, BẠN SẼ ĐƯỢC THƯỞNG BẰNG MỘT CHÚT HP ĐẤY. VÀ BẠN THIẾU ĐẠN ĐỂ LÀM CHUYỆN ĐÓ À, HÃY LÔI CÂY CƯA MÁY CHẾT TIỆT ĐÓ RA MÀ XẢ NÓ RA LÀM ĐÔI, ĐẠN DƯỢC SẼ TUNG TÓE RA CHO MÀ LƯỢM. VÀ KHI ĐÃ ĐÔNG QUÁ, DẬP QUÁ, ĐANG ĐIÊN MÁU LÊN MÀ BẠN MUỐN MỘT QUẢ KẾT THÚC THẬT HOÀNH TRÁNG, BIG F***ING GUN SẼ TRONG TAY BẠN MÀ THÔI, HÃY CHO NỔ TUNG HẾT TẤT CẢ TRONG NỐT CAO TRÀO CUỐI CÙNG ĐI NÀO…….. MUAHAHAHAHAHAHA.

Tui xin lỗi, hình như tả hơi chi tiết quá rồi, tui không có khát máu và có đời sống bạo lực đến vậy đâu, tin tui đi… Thế nhưng, rồi thì sao chứ, khi mà tiếng shotgun trong tiếng trống dập và guitar riff của DOOM đã giúp tui bình tâm giữa cái thế gian lòng người nham hiểm, dối trá và hành xử cũng bạo lực với nhau tệ hại hơn cả giữa người và quái vật trong DOOM này. Bạn có dám thử một lần không, hãy làm đi rồi cho Hiệp Sĩ Bão Táp biết nhé.


Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện