To the Moon, âm nhạc và sự nuối tiếc

Khách quen

  Thợ sửa ống nước

Có hai điều gây ấn tượng cực mạnh với mình từ lần đầu tiếp xúc với To the moon. Thứ nhất là thời lượng chơi cực kỳ dễ chịu, lúc trước khi mua, mình có lướt qua cơ số review trên Steam thì thấy số giờ chơi trung bình tầm 4,5 giờ, rất hợp với người không thích đầu tư nhiều thời gian vào “game ngoài sở thích” như mình. Nói thật là sau một khoảng thời gian ăn nằm với Dota và Skyrim các kiểu, nhìn thấy một game có thời lượng chơi ngắn như vậy làm mình hứng thú và cảm thấy nhẹ nhõm, không mang nặng tâm lý kiểu “Cái này chắc phải mày mò lâu lắm mới quen hết được”. Thứ hai là ở phần âm nhạc, phải nói là nhạc của game nằm ở tầm xuất sắc, nó là loại nhạc bạn vừa có thể nghe trước khi đi ngủ (bảo đảm khó ngủ tới đâu nghe chừng 10 phút là vào cõi mộng lúc nào không hay) vừa có thể đặt làm nhạc chuông báo thức, chỉ cần vài nốt vang lên bên tai là ngồi dậy bắt đầu ngày mới được rồi. Đặc biệt một điều, nhạc game cực kỳ “gợi”. Tưởng tượng bạn chưa bao giờ biết tới cái game tên là To the moon, chỉ cần nhắm mắt lại nghe thôi là dễ dàng liên tưởng tới một chuyện tình đẹp không hoàn hảo. Âm nhạc trong game như một đống cát lún ấm áp yên ả âu yếm êm ái, nó hòa quyện vào bầu không khí xung quanh, nó ôm lấy người chơi và kéo người chơi chìm vào thế giới riêng của trò chơi. Cái cảm giác lôi cuốn kỳ lạ của âm nhạc này trước giờ mình chỉ mới trải qua một lần, đó là trong episode 1 của Life is strange, khi Max nhét earphone lên tai và bước ra ngoài cửa lớp sau khi nói chuyện với thầy giáo kiêm nhiếp ảnh gia đáng kính Jefferson.

Sau phần nhạc hay và ấn tượng, đến phần cốt truyện. Dĩ nhiên, đây là một game kể chuyện là chính, tất cả những cái khác liên quan tới gameplay chỉ là mấy cái râu ria bên ngoài, chỉ point and click, đọc hội thoại, done. Cảm nhận của mình về cốt truyện: To the moon giống như một sự pha trộn giữa 80% là Eternal sunshine of the spotless mind và 20% của Rừng Na uy, Ghajini, Inception và Memento vậy. Tuy nhiên, cái đáng nói ở đây là mình không cảm được Eternal sunshine dù nó được mọi người khen rất nhiều, được đánh giá rất cao và còn được lọt vào top 100 bộ phim đáng xem nhất thế kỷ 21 của BBC, bla bla… và cái game này cũng vậy. Cốt truyện vừa đủ tốt, nhưng vấn đề là nó chỉ vừa đủ tốt thôi. Mình thích hình tượng con thỏ, mặt trăng và những câu chuyện phía sau. Mình thích cách xây dựng 2 nhân viên Neil và Eva, đặc biệt là thanh niên Neil. Theo chân Neil và nghe anh này lý luận hay ho, hài hước và hả hê hơn nghe Mác Lê Nin nhiều. Mặc dù vậy, mối quan hệ giữa hai nhân vật chính lại không tạo được ấn tượng mạnh với mình. Cảm giác từ lúc bắt đầu chơi là thấy có mùi buồn buồn tủi tủi, khi ngay chỗ giới thiệu act 1, câu quote mở đầu hiện lên “I never told anyone but… I’ve always thought they were lighthouses.” , mình đã nghĩ bụng cái game này chắc chắn phải hay lắm đây, vừa đọc câu đầu là thấy cảm xúc tràn trề rồi, không hiểu tại sao cực kỳ thích câu này, dù lúc đó vẫn chưa biết là của ai, ai nói, nói trong hoàn cảnh nào. Nhưng càng về sau cho tới lúc hết game, cảm xúc nó cứ bình bình, ngang ngang ở đó, không có một khoảnh khắc nào để có thể gọi là vỡ òa hay “lên đỉnh”. Chỗ hơi hơi buồn nhất mình cảm nhận được là lúc 2 nhân vật chính ngồi nói chuyện ở chỗ lễ hội hằng năm rồi gửi nhau con deformed duck. Nhưng đến lúc kết thúc, mình còn ngờ ngợ “Ơ vậy là hết rồi à”. Ok game cũng… tốt.

Vớt nốt đoạn cuối, để nói về cái gọi là gameplay. Thực ra cái này chỉ là râu ria thôi, nhưng mình là người để ý tới tiểu tiết nhiều hơn cái chính, nên phải nói về gameplay một chút. Phải nói gameplay point and click của game góp một phần không nhỏ trong việc… giữ cảm xúc của mình ở mức bình bình. It hurts me a lot. Chỉ nội việc tìm đồ hay nhấn vào chỗ này chỗ kia bằng con chuột thôi cũng khiến mình khó chịu, nó cứ tù túng một cách khó hiểu. Đồ họa pixel phải nói là đẹp và hợp với game này, nhưng nó lại khiến mình khó di chuyển. Nhiều lúc mình không biết cái gì đang nằm trên bề mặt, cái gì nhô lên cao. Đặc biệt là lúc đầu game, khi mình phải lặn ngụp mất hơn 30s mới nhận ra cái cầu thang để đi từ chiếc xe hơi lên nhà Johnny. Sau đó nữa là cách tìm các memory link (không biết nhớ đúng không), nhiều lúc mình đang muốn nhanh lên, phải nhảy ngược về quá khứ xem quá khứ của ông ấy ra sao, chỗ này hay quá. Nhưng đi tìm vòng vòng một hồi không ra lại… chán. Giá như có cách nào để trải nghiệm của mình mượt mà hơn một chút thì tốt. Còn cái điện tâm đồ của ông bác sĩ đưa mình đầu game với mấy cái note thu thập được thì có vẻ hơi thừa, không thấy có tác dụng gì mấy.

Tạm kết, trải nghiệm chung xuyên suốt game của mình: Một chuyện tình đẹp, có bi có hài, được kể bởi con lười Flash (trong Zootopia) cà lâm. Đợt này đang sale, giá 41k, nên mua. Có thể đợi thêm vì lần này chưa phải là lần sale khủng nhất của game này.

Oreo<3

Khách quen

  Thợ sửa ống nước
Giữa nước lọc và bia không cần phải có cà phê.

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


1 cụng ly

  • Vân - 02.07.2018

    Cảm ơn anh ad! Đọc cái review của a rất thú vị. Bản nhạc cũng dễ chịu lắm 😀