Nếu bạn đã là một người yêu thích thế giới game, thì tuyệt nhiên bạn hoàn toàn có thể nhận ra được nó có ý nghĩa trong cuộc sống của bạn nhiều đến mức độ nào. Tôi khá là chán ghét các định kiến về game của nhiều người, với tôi chúng có ý nghĩa rất nhiều, khi thông qua game tôi có thể bước vào cả một thế giới đầy đam mê và giúp tôi chìm đắm vào sự tưởng tượng mà quên đi buồn phiền từ thế giới bên ngoài. Và giờ đây tôi mong muốn tạo ra một list bự về game và cả lý do vì sao tôi yêu thích chúng đến như vậy để mọi người có một cái nhìn hoàn toàn khác về ngành công nghiệp này, và tất nhiên tôi sẽ chú trọng những yếu tố khác mạnh hơn cả yếu tố giải trí. Sau đây sẽ là 30 games tốt nhất tôi đã kinh qua, và tôi sẽ cố gắng để giới thiệu thêm nhiều game nữa theo tôi đánh giá là khá tốt dến thậm chí tuyệt vời, mặc cho tôi đã chơi qua hay chưa.
Xin nhắc trước, thứ tự những yếu tố để tôi yêu thích một game là như sau: Câu chuyện – Nhân vật – Lối chơi – Đồ Hoạ – Ý tưởng. Vì thế list của tôi vẫn mang yếu tố rất chủ quan cũng như không phải game nào tôi cũng kinh qua rồi vì những hệ máy khác nhau, bản quyền, v.v… Mong các game thủ thông cảm. Và mỗi series chỉ ráng chọn ra một game thôi nhe, dù thật sự rất muốn ghép nhiều game vào một vị trí hoặc nhiều game của một series, và tôi sẽ cố gắng đa dạng hoá thể loại game nhất có thể.
Cũng xin mọi người hãy nhớ một điều kể từ đây, ở mấy bài top này của tôi thật ra chỉ là theo thứ tự tôi có thể nghĩ đến đầu tiên khi được hỏi câu “Bạn thích game nào nhất?” nên có thể sẽ không phù hợp với nhiều người về thứ tự lẫn concept, nhưng hãy xem thử nhé.
PS: Tôi ít chơi game online, thế nên xin hãy hiểu vì sao tôi không đem game online vào list này.
PPS: Tôi không có XBOX 360, XBOX One, Wii (chỉ có giả lập Dolphin chưa chơi gì nhiều), PS3 và PS4… Nên có những game exclusive tôi chưa được chơi không có mặt cũng xin thứ lỗi (như The Last of Us, Uncharted, Halo, Ninja gaiden chẳng hạn).
PPPS: Đây là list của tôi, và sẽ dành nhiều yếu tố tình cảm hơn là chuyên môn… chắc sẽ không hợp ý nhiều người, nhưng mọi người cứ đóng góp ý kiến nhé.
10. Devil May Cry III: Dante’s Awakening
Cuộc chiến giữa Dante và Vergil sẽ luôn được nhớ là một trong những cuộc thư hùng mang tính “huynh đệ tương tàn” hay nhất làng game. Thậm chí đến cả cách xây dựng nhân vật cũng hoàn toàn hợp lý và đầy ẩn ý về việc “sở hữu quyền lực” trong tay. Dante là một gã giết quỷ kiếm tiền và mua vui, nhưng khi gặp Vergil muốn sở hữu sức mạnh để làm được mọi thứ vì sự ám ảnh về việc yếu đuối trong quá khứ càng làm cho Dante đổi tính và dần chúng ta có sự đầu tư cảm xúc với các nhân vật tốt hơn. Ngoài ra từ Lady, Jester đến các con boss cũng cực kỳ bad ass và hài hước theo lối rất riêng. Gameplay chặt chém hỗn loạn của DMC thì quá nổi tiếng rồi tôi không cần bàn thêm.
Lại một lần nữa, phải tiếp tục lựa chọn giữa 2 tựa game tuyệt vời để đưa lên list này là DMC 3 và DMC 4. DMC 4 có đồ hoạ tuyệt vời, đặc biệt bản Special Edition còn cho ta điều khiển Trish, Lady và Vergil; và cốt truyện ổn định thế nhưng để tính đến “nơi tình yêu bắt đầu”, tôi phải chọn DMC 3.
PS: Các bạn có thể bảo rằng bản DmC reboot năm 2013 là một tựa game tốt, nhưng với tôi nó chỉ ổn ở gameplay – đã cắt bớt vài yếu tố làm DMC gây nghiện, còn về nhân vật và câu chuyện với tôi nó cực kỳ vớ vẩn theo cách “Tây hoá”.
9. Far Cry 4
Chắc chắn tôi sẽ bị chỉ trích khi không chọn Far Cry 3 – tựa game làm cho Far Cry trở thành ngôi sao trong làng game với gameplay tốt lẫn villain Vaas xuất sắc (hay thậm chí Far Cry 2 làm cho sự sinh tồn trở nên thực tế hơn rất nhiều). Nhưng với tôi thì Far Cry 4 cho tôi nhiều cảm xúc hơn, và gameplay cũng “mới mẻ” hơn (chưa tính người ta bỏ qua 1/3 cuối của Far Cry 3 không hề hay).
Far Cry 4 giới thiệu một villain Pagan Min cực kỳ điên rồ nhưng hoàn toàn hợp lý, ngoài ra việc cho chúng ta lựa chọn theo phe Sabal hay Amita về số phận của Kyrat làm chúng ta phải thật sự đau đầu lựa chọn giữa đạo đức con người và truyền thống văn hoá, hay hơn, chính Pagan Min là người cho chúng ta nhận ra được sự hỗn loạn, hậu quả của những lựa chọn chúng ta đã thực hiện, một trò chơi tâm lý gây ảnh hưởng lâu dài làm cho kết thúc của game hoàn toàn là một sự tự do hệt như phong cách open world của Far Cry. Đó là điều khác biệt với sự tuyến tính của Far Cry 3.
8. GTA V
Chắc chẳng có gì bất ngờ khi tựa game này xuất hiện trên bất kỳ cái top list nào nhỉ, và tôi còn sợ mọi người sẽ bảo tôi sao nó không thể ở vị trí cao hơn hay còn các phiên bản khác.
Phải, nếu hoài cổ hơn tôi hoàn toàn có thể nghĩ ngay đến Vice City hay San Andreas, thực tế và đậm chất đời hơn thì bản IV, nhưng V sẽ luôn luôn là bản được yêu thích bậc nhất với nền đồ hoạ tuyệt vời, lối chơi Fast and Furious theo nghĩa đen (chạy xe quậy tứ tung và heist!) và ba nhân vật Franklin – Michael – Trevor đều có những góc nhìn từ buồn cười cho đến khá là thảm thương và làm cho chúng ta đầu tư rất nhiều cảm xúc vào các nhân vật này cho đến khi phải đưa ra các lựa chọn. Wow, nghĩ lại, mọi thứ sâu sắc hơn vẻ bề ngoài khắm bựa của nó nhiều.
Gameplay GTA thì quậy tưng bừng thế nào khỏi phải bàn cãi, và với bản này thì độ quậy được đưa lên mức cao nhất có thể với tốc độ cực cao và thoại thì “beep beep” khắp nơi. Xả stress tuyệt vời ấy nhỉ, mặc cho những phản ứng trái chiều nó nhận được khi GTA là một trong những dòng game hàng đầu bị đánh giá là tuyên truyền bạo lực.
7. Call of Duty: Modern Warfare 2
Series Modern Warfare có thể nói là cú chuyển mình tuyệt vời nhất mà Call of Duty từng làm được, từ đó cho ra khá nhiều những tựa game từ ổn đến xuất sắc nối tiếp, ví dụ: Advance Warfare và Black Ops 2 – ổn, World At World – tốt, Black Ops – xuất sắc. Mặc dù thế…
Thật ra mà nói là đáng buồn, Call of Duty sau cú đột phá xuất sắc của Modern Warfare (bản đầu ấy) thì dòng game này đã mất đi những gì tinh tuý nhất của mình khi bắt đầu đưa vào quá nhiều yếu tố điện ảnh vào game để mọi thứ trở nên drama không đáng (đúng nghĩa đen luôn, MW rip cảnh thả lính và rớt trực thăng từ Black Hawk Down, MW 2 rip off The Gulag từ The Rock). Dù tôi đánh giá cực cao gameplay và những khoảnh khắc rất ấn tượng được sử dụng hợp lý của bản đầu tiên, tôi vẫn phải dành tình cảm của mình cho Modern Warfare 2 lớn hơn, vì suy cho cùng tôi cũng là một con mọt điện ảnh.
Những pha cháy nổ dữ dội, nhịp độ game nhanh (cùng với độ khó chả thua kém phần đầu), cách chúng ta kết nối với các nhân vật như Ghost, Roach, Soap, Price, Ramirez,… ở các đầu chiến tuyến làm cho mạch truyện của phần 2 diễn ra rất hấp dẫn. Và đấy là còn chưa tính đến độ tranh cãi dữ dội nó đã gây ra… “Remember, no Russian”- một trong những điểm làm cho các fan gạo cội hơi phiền lòng nhưng phần nào đấy lại làm rõ về sự thật tàn nhẫn về các âm mưu chính trị trong chiến tranh.
Nếu bạn muốn game COD có yếu tố điện ảnh chỉ ba phần, bạn có thể sẽ thích Modern Warfare hơn. Nhưng nếu bạn không ngại sử dụng chúng đến 4-5 phần để tạo khoảnh khắc hay kể chuyện như tôi, thì Modern Warfare 2 là dành cho bạn.
6. Final Fantasy VIII
Những người gạo cội thì thích FF VI, rất nhiều người thì biết đến series FF qua Final VII, số ít người biết đến FF IX và quá nhiều người biết đến FF X và mặc cho sự dè bỉu của cộng đồng game quốc tế (tôi cũng khá ngạc nhiên khi sau này mới biết), rất nhiều gamer 8x, 9x ở Việt Nam lớn lên cùng với FF VIII (và FF VII) và tôi là một trong số đó. Thế nhưng, tôi yêu thích biên sử về các SeeD và Squall chống lại Ultimecia hơn là cuộc nổi loạn của AVALANCHE với SHINRA.
Thoại game và cả chuyện tình với Rinoa có thể hơi sến sẩm kiểu anime những năm 90 một tí, nhưng tôi không bận tâm, cái cách chúng ta nhìn thấy Squall trưởng thành từ một gã cô độc đến một thủ lĩnh đích thực và cả là mở lòng ra với Rinoa về những vết sẹo tâm lý trong quá khứ khá ấn tượng. Cách xây dựng nhân vật nhìn qua có vẻ hơi nông nhưng thông qua side quest lẫn các chi tiết nhỏ sẽ thấy nó có rất rất nhiều điểm thú vị, mà nếu gọi là nhân vật ấn tượng nhất game chắc phải dành cho Laguna. Đặc biệt chơi đánh bài gây nghiện khủng khiếp.
Cơ chế gameplay draw magic, junction khác biệt và scale level theo Squall làm game có một vài điểm “yếu” bị khai thác để chúng ta OP hơn hẳn nhưng với tôi cũng chẳng phải là vấn đề to lớn gì, vì suy cho cùng đây là một tựa game rất khác biệt so với mặt bằng chung của FF series, và nó cũng như tôi khác biệt hẳn khi ở xung quanh (đa số) người thân bạn bè vậy, thế nên tựa game này với tôi có những sự ảnh hưởng cá nhân rất mạnh. Và Squall Leonhart là nhân vật game mà tôi yêu thích nhất. Phải chi sẽ có một bản remake…
5. Okami
Okami với tôi là một bất ngờ từ cái cách nó xuất hiện đến cả từ ấn tượng đầu tiên đến những gì còn lại trong tôi cho đến ngày nay, và như tôi đã từng nói, nó là một game underdog (pun intended) đáng nhận nhiều sự tưởng thưởng hơn rất nhiều.
Câu chuyện liên quan đến cổ tích Nhật Bản, chúng ta được chơi một con sói và nó có một trong những sự phát triển về plot lẫn nhân vật tuyệt vời đến đáng ngạc nhiên kể cả khi lúc mới nghe về concept thì thấy có vẻ bình thường. Đồ hoạ ấn tượng sử dụng cell-shading với nét vẽ cổ điển trên nền mực sumi-e của tranh Nhật Bản làm cho nó đẹp một cách kỳ lạ với một tựa game PS2, âm nhạc đỉnh cao, gameplay khi nhanh khi thư thái làm cho cả combat lẫn nhịp độ rất đa dạng mà cân bằng. Ôi tôi đã khen quá nhiều rồi.
4. Batman Arkham Knight
Tôi có bảo Arkham City là game “siêu anh hùng hoàn hảo”. Và tôi vẫn giữ ý kiến đó. Nhưng nếu hỏi tôi game Arkham series nào tôi thích nhất tôi vẫn chọn bản Arkham Knight.
Tin tôi đi, tôi là PC gamer, thế nên tôi hoàn toàn hiểu những khó khăn mà các master race trải qua khi chơi Arkham Knight về mặt đồ hoạ và những glitch thê thảm không đáng có. Nhưng bỏ qua chúng hết đi (tôi từng chơi những game không hoàn toàn hợp với PC của mình nên cũng quen mà cắn răng chịu được), xét về câu chuyện ổn và đặc biệt là gameplay, Arkham Knight vẫn là một game tuyệt vời không thể bỏ qua về The Dark Knight.
Xét về khía cạnh “Be the Batman”, tôi vẫn cho rằng đây là game làm cho chúng ta thực sự là Batman khi bạn hoàn toàn có thể lướt trên mái nhà trong màn đêm và còn có thể sử dụng chiếc Batmobile để có thể free roam theo đúng nghĩa đen ở thành phố Gotham đang bị đe dọa bởi Scarecrow và Arkham Knight. Cơ chế combat cũng được nâng cấp tương tác với môi trường, đồ hoạ cực đẹp và cả các side mission có phần hấp dẫn hơn so với các tựa game trước làm cho Arkham Knight vượt lên trên thậm chí cả so với Arkham City, phải chi cốt chính và xây dựng vài nhân vật cũng tuyệt được như thế (có phải Paul Dini viết đâu, hic) và nó không có vấn đề đáng tranh cãi nào. Nhưng dù sao đi nữa, Arkham Knight vẫn là chương cuối tuyệt vời cho trilogy của Rocksteady.
3. Kingdom Hearts II
Một sự pha trộn giữa Final Fantasy và Disney đã làm cho Kingdom Hearts trở nên rất tuyệt vời, và sequel của nó thậm chí còn làm tốt hơn người tiền nhiệm.
Thật ra mà nói thì Kingdom Hearts khét tiếng là có một timeline cực kỳ rối ren, một tuyến nhân vật nhiều, dày và phức tạp đến quá đáng nếu bạn tính đầy đủ các phiên bản, tuy vậy thì chưa xét đến KH 3 sẽ ra mắt, KH 2 có một sự phức tạp vừa đủ và tuyến nhân vật dày cũng vừa đủ để chúng ta hoàn toàn có thể hiểu những gì diễn ra ở Chain of Memories giữa hai bản chính dù không chơi. Concept Heratless, Nobody được mở rộng làm dày lore đơn giản ban đầu, sự có mặt của các World Disney, các form mới và cả hệ thống combo liên hồi làm cho KH 2 nhanh, mạnh và hấp dẫn hơn rất nhiều về mặt gameplay. Và trên hết nó kể một câu chuyện tình bạn vượt qua tất cả các giới hạn, rào cản rất tuyệt vời và phù hợp với nhiều độ tuổi.
2. Bioshock Infinite
Đa số, có thể nói ra tôi hơi gây mích lòng, người ta chỉ nhớ đến Bioshock Infinite là một tựa game có cốt truyện nổ não, Elizabeth và hơi không để ý rằng nó có một gameplay không có gì nổi bật ngoại trừ Skyhook và thậm chí còn không có đánh boss cho đàng hoàng (không phải tôi nói nhé, trích lời thôi). Cũng vì vậy mà người hoài cổ hơn có lẽ sẽ thích Jack, Atlas và Andrew Ryan của Bioshock đầu tiên. Nhưng tôi thì xin chọn hậu duệ của nó vì nhiều lí do khác hơn chỉ là những điều anti nói.
Nhưng đó không phải là vấn đề gì, vì như đã nói plot và cách phát triển nhân vật cũng như những ẩn ý tôn giáo lẫn triết lý thâm sâu và cả khoa học về du hành không thời gian đã làm cho Bioshock Infinite trở nên vô cùng đặc biệt. Elizabeth được người ta nhớ đến không phải là một damsel in distress mà thật sự rất hữu ích trong combat, được phát triển vô cùng sâu sắc, thậm chí có phần xót xa. Cách phát triển các nhân vật như nhà Lutece và cả plot game cũng được sử dụng rất hay và hại não, cho thấy rõ chú trọng của Infinite là về nội dung cơ. Chưa tính hai bản DLC Burial at Sea cũng rất tuyệt vời tie in tất cả với Bioshock đầu, và nó là điểm tôi đánh giá nó cao nhất. Âm nhạc cổ điển như phát ra từ một cái gramophone (hay voxophone theo như game) càng làm cho mọi thứ tuyệt vời thêm cả khi ở màn hình chờ.
Còn về gameplay thì tôi cũng phải thừa nhận có phần đồng ý Skyhook về lâu dài cũng chẳng phải thứ gì ghê gớm, nhưng quan trọng chính là sức nặng của từng trận chiến, dù đó là với Vox Populi, Songbird hay dội quân của Comstock thì nó vẫn có một không khí nặng nề rất căng thẳng, hệt như cái không khí u ám cực trái ngược bao trùm Columbia đầy sắc màu.
1. The Witcher 3: Wild Hunt
Một từ, “tuyệt phẩm”. Có thể tôi viết bài này khi tôi đang rất cuồng The Witcher 3, chỉ mới review tuần trước và vẫn còn đang tiếp tục chơi nên sẽ có sự thiên vị. Nhưng hãy nhìn nhận sự thật The Witcher 3 là một siêu phẩm AAA thời hiện đại.
Tất cả mọi thứ từ nhân vật, câu chuyện về việc Geralt đi tìm Ciri, những ẩn ý về các vấn nạn xã hội, âm nhạc, đồ hoạ đều được The Witcher 3 thể hiện vô cùng xuất sắc. Việc lựa chọn ảnh hưởng đến ending của game càng làm cho nó có giá trị chơi lại cao hơn. Và cũng phải nói đã lâu, lâu lắm rồi tôi mới thật sự “yêu quý” những nhân vật được lột tả vô cùng chân thật như thế này trong một tựa game. Thậm chí, game thật sự đối xử với người chơi như một người lớn thực thụ để đối đầu với những tư tưởng, tình cảm rất rất thực, và CDPR còn có tâm chú trọng đến chi tiết một cách “quá đáng” từ những thứ nhỏ nhặt làm cho nó có một lượng content khổng lồ. Các side mission thậm chí mới là điểm nhấn lớn bậc nhất của game khi cho chúng ta trải nghiệm đời sống của một Witcher on the Path đúng nghĩa và từng nhiệm vụ dù giống nhau vẫn có những nét riêng biệt cụ thể.
Tôi đã review game rất dài, và dù đã nói không có thứ tự cụ thể, tôi vẫn dám khẳng định The Witcher 3 là game tôi yêu thích nhất mọi thời đại và sẽ khó có game nào top được nó ra khỏi vị trí số 1 trong vài năm tới.
Wow, 30 game của tôi… Thật là mệt mỏi và nói thật là vẫn còn nhiều lắm. Còn bạn, bạn thích những game gì, và chúng có ý nghĩa với bạn ra sao?