Có bạn từng hỏi tui một câu kiểu như “đối với anh HSBT như thế nào gọi là thành công?”, tui suy nghĩ và cố gắng trả lời một con số views nhưng thực ra nó cũng khá là hú họa vì bản thân mình cũng bất ngờ vì..thực sự không biết!
Trong công việc hàng ngày tui làm gì cũng có tính toán nhưng với cái website game này thì gần như là con số 0, nhưng HSBT thực sự là project ba năm qua tui dấn thân vào nhiều nhất, có rất nhiều đêm trước khi đi ngủ tui vẫn nán lại những suy nghĩ về chức năng, về một nội dung nào đó mình muốn làm cho web. Đối với tui ở cái tuổi này còn tìm kiếm được một đam mê mới và theo đuổi nó như thế đó đã có thể xem là một thành công.
Nhưng cái thành công lớn nhất có lẽ là mình thực sự xây dựng được một ngôi nhà mới cho riêng mình trên cõi Internet này, một thằng học IT bây giờ đi làm chủ một quán beer (digital), cuộc đời làm website của mình đã làm được rất nhiều cái, lớn có, nhỏ có nhưng chưa bao giờ có một website mình có thể dồn hết phần hồn mình vào như HSBT, mình được thể hiện hết cái cá tính và kiểu cách con người mình thông qua dự án này, đó chính là cái lớn nhất mình có được.
Và có thể các bạn không tin, nhưng mình đúng là đối xử với nó như một quán beer thực thụ! Hàng ngày khi mở máy tính lên tui thường chia màn hình ra làm hai: một bên để làm việc, một bên để xem report xem hôm nay web có bao nhiêu views, nhưng tui không muốn coi nó là views mà là những ly beer đang được phục vụ cho khách, tui hay mở mục Realtime ra để xem đang có bao nhiêu khách đến quán. Đôi khi ngồi ăn cơm với gia đình tui cũng nghĩ xem giờ này có ai vào quán không? Họ đang đọc bài gì, có cần giúp đỡ gì không? Trước khi đi ngủ tui lại nghĩ sắp tới mình nên làm thêm điều gì để phục vụ cho khách nữa? Một vài bài viết về Fez? Một bài phân tích về các boss trong Cuphead? Kiểu như vậy.
Có một hôm lúc đang cùng cả nhà ăn tối thì mình nhận tin nhắn từ Fanpage HSBT của một mem nói là “Sếp ơi web hết vô được rồi!”, sau khi gọi nhờ một bạn trong team fix xong ngồi xuống ăn tiếp nhưng không thể tập trung hẳn được, tui cảm thấy vui lạ thường vì kể từ cái ngày đầu chạy cái web này, từ lúc nó là một cái web về iPhone chỉ để thoả cái đam mê đến lúc đập đi xây lại nhiều lần thì tới giờ cũng có trong tay một sản phẩm khá là ổn, trộm vía, các bạn hay vào đọc guide Grim Dawn và các fan cứng thì mỗi lần thắc mắc gì về phần cứng đều vào HSBT nghiên cứu. Từ lúc không ai vào đọc mỗi ngày lèo tèo vài ba views (mà chủ yếu là tự mình vào xem) đến bây giờ ngày nào cũng nhận nhiều mail thông báo comment trên web và nhiều lần nghe tiếng teng teng thông báo có message trên Fanpage, có khi nó là 7h sáng, có khi tận 12 tối vẫn có người hỏi cách build PC hay muốn tìm vài game indie hay.
Hồi sáng Facebook lại như mọi năm lịch sự thông báo một vài kỷ niệm năm ngoái, mọi khi thì cũng bình thường nhưng năm nay để ý một cái khác là dưới tên Facebook của tui nó có thêm một dòng chữ là “Video Games”, tui thấy khoái vì giờ thằng Đăng Bông ngoài chuyện ăn kiêng uống beer làm website rồi kinh doanh lương thiện (80%) này kia ra thì nó cũng được gắn thẻ “game”, một chức danh mà mình rất thích và rất tự hào. Kiểu “uh oh thằng Facebook nó bự vậy mà nó cũng rảnh đi công nhận mình”.
Đôi khi trộm vía nặng không biết có phải mình đang tạo ra cho bản thân một công việc trong mơ hay không nữa, có thể tự funding cho cái mình thích mà không ảnh hưởng gì đến gia đình, giờ trong đầu sau khi lo chuyện công ty xong thì còn lại là lô lốc các câu hỏi kiểu như “hôm nay chơi tiếp WITCHER 3 hay một game nào đó mới?”, hay “tối nay chơi cho xong Old Man’s Journey?”. Có khi ngồi hí hoáy liệt kê ra danh sách game sắp tới muốn mua, có khi ngồi nghĩ làm sao để chơi Overwatch giỏi hơn, hoặc ngồi chọn kiểu tóc cho mấy thằng lính đánh thuê của mình trong XCOM. Đối với một thằng con trai thì chắc khó có gì hơn được
HSBT như thế nào mới là thành công? Mình không dám chắc, nhưng ở thời điểm này, chắc chắn nó mang lại cho mình rất nhiều niềm vui, vì không chỉ mình đang làm điều ý nghĩa cho anh em gamer mà ý nghĩa rất nhiều cho mình nữa!
“Thành công không phải là con số, nó là sự nỗ lực, tâm huyết và cảm xúc thăng hoa khi mà ta đạt được nó”
Bố em nói vậy đấy :v
Bố em thơ văn dữ vậy! =))
Hồi bé ông muốn thành nhà văn mà không được
Sinh ra thằng con muốn nó tiếp nối cái ước mơ ngày xưa ấy nhưng mà lại cũng không được
Nó lỡ yêu cái máy tính và có cô bồ nhí tên là “Game” mất rồi :v
kkk có sao đâu!