Cách đây độ chừng vài năm mình có nhận tin nhắn từ quê gửi lên với nội dung đại khái là: “Ba của Đăng dạo này lo chơi game suốt ngày”, kiểu là tối ngồi đánh đến 11h khuya, 5h sáng đã dậy sớm đánh tiếp. Một chút thông tin về ông già: khoảng 60 tuổi, quản lý 2 công ty, có 3 con nhỏ (đứa nhỏ nhất nhỏ hơn cả con mình) và chơi độc nhất trò World of Tanks. Mình cũng gọi về nói vài câu kêu bớt bớt đi và hầu như đều nhận những câu trả lời hú hoạ, duy có một câu nó đặc biệt ấn tượng:
“Thấy ba chơi game vậy thôi chứ ba đang làm việc.” – Một câu nói mà mình và mấy thằng bạn nhậu vẫn thường nhắc lại như một câu chuyện cười, vừa nể ổng và vừa thấy ổng hài hước.
Đến một tuần gần đây mình mới hiểu phần nào câu nói đó.
Một ngày công việc của mình trộm vía có thể nói là rất nhiều, có những hôm 5-6h sáng thức dậy tắm táp và vài việc lặt vặt xong là ngồi vào bàn gõ phím, check email và dùng điện thoại cho đến 8-9h tối là chuyện bình thường, nhiều năm làm việc với cường độ như vậy nó cũng làm mình có những kinh nghiệm xử lý công việc dễ thở hơn nhưng đến thời điểm hiện tại thì hoạ hoằn lắm, trộm vía phải đến khi gần 40 tuổi mình mới ở mức đi ngang hàng hoặc đi trước được một chút cái task list, chứ bây giờ vẫn với và hàng ngày vẫn nghĩ ra những cái phải theo đuổi, học hỏi. Vì vậy nếu bây giờ người ta hỏi mình có thời gian chơi game không thì câu trả lời hiển nhiên là: KHÔNG.
Nhưng câu trả lời dài hơn cho câu hỏi này phải được đặt tiêu đề là CÓ VÀ KHÔNG cùng một lúc. Hiển nhiên một con người bình thường có thể dành ra 60 phút mỗi ngày chơi game chứ? Mình không phải Elon Musk (mà bản thân Elon vẫn có thời gian lên Twitter hú hoạ vài câu wibu reference và tự nhận mình Elon-chan?), CÓ là như vậy nhưng KHÔNG là vì các bạn ở đây một khi có gia đình rồi các bạn sẽ hiểu phần nào: Chúng ta dễ rơi vào giữa lưng chừng khi tự hỏi bản thân tại sao phải dành ra 60 phút để chơi game mà không dành thời gian cho vợ con, hay học hỏi thêm gì đó hỗ trợ cho công việc?
Đấy, có thì đúng là có, nhưng ngại lắm. Mình quản lý một cty 5-10 người có những người trong số họ đã có gia đình, người ta tin tưởng mình mà thay vì cố gắng phát triển giữ vững công ty, kiếm thêm hợp đồng mà lại ngồi tìm hiểu sâu về lore của một con boss nào đó trong Hollow Knight rất dễ có cảm giác “có gì đó sai sai ở đây”.
Ngày trước có khi dành được vài tiếng để chơi game (lúc đó mới làm HSBT còn cái cớ là “vì công việc”, dạo sau này bận rộn nó còn 2 tiếng, 1 tiếng rồi có khi ít hơn. Là một người luôn quan niệm không bao giờ dành hết cuộc đời mình cho công việc hoặc những viễn vông kiểu như “đợi 60 tuổi nghỉ hưu rồi chơi” nên trong thời gian ít ỏi đó mình cũng bắt đầu bắt chước ông già ở quê, kiếm vài trò để rong chơi ngắn ngủi giữa khoảng thời gian break-time. Đôi khi giữa những buổi họp mình mở Hearthstone lên làm vài ván (Mech Paladins nếu ai quan tâm), đôi khi ngồi trên xe chẳng làm gì mở Clash Royale lên chỉ để làm một việc vuốt qua vuốt lại Collection ngắm Prince, Hog Rider, đôi khi bước vào quán beer mở Pokemon GO coi có con hệ cỏ lửa cùi bắp nào đó không. Một kiểu gamer hời hợt dễ bị nguyền rủa, thấy deal ngon là bấm mua thậm chí không bao giờ dùng đến quân bài đó, Pokemon GO cả tuần có khi không đi được km nào.
Ấy vậy mà mình thấy vui.
Eddie, front-man của nhóm nhạc Pearl Jam luôn hớp một ngụm vang trước khi trình diễn ở các live show như một kiểu mà dạo gần đây mình hay gọi là “Giải trí 5 giây”, trước mỗi bài hát cũng mỗi cái kiểu “tôi uống rượu nhưng thực ra tui tập trung cho công việc”. Rượu của Eddie cũng như World of Tanks của ông già ở quê hay những lần vuốt qua vuốt lại trên Clash Royale, là một lọ buff damage hay buff máu, là một thứ xoa dịu cảm giác (cá nhân mình nghĩ) mình không dành cả cuộc đời trên bàn giấy, 5 phút với Mech Paladins P2W không nhiều, nhưng đủ để tạm gạch bỏ dòng chữ “Thằng Đăng là một thằng all-in business man”.
Mấy ngụm rượu của Eddie nó cho ra vài câu như thế này trong bài Black:
I know someday you’ll have a beautiful life
I know you’ll be a star
In somebody else’s sky
But why
Why
Why can’t it be
Why can’t it be mine
Công ty đầu đời mình đi làm là một công ty du lịch, ông sếp đầu đời có một câu mình nhớ mãi, ổng giải thích lý do vì sao ổng đọc thơ và mình cũng nên như thế hoặc tìm những thứ tương tự: “Vì nó sẽ là những thứ sau này nuôi sống tâm hồn mày giữa cuộc đời”, ông sếp của mình chọn thơ, còn mình chọn nhạc, sau này là game. Có thể nói những thứ này nó “nuôi sống” mình.
Nên mấy bữa trước tự nhiên chán game, nhạc không nghe vô được một chút gì mình bắt đầu đâm ra hoang mang lo lắng, vì nếu bây giờ nhả mình ra khỏi công việc, xong thời gian với gia đình, khi chỉ còn thằng Đăng Bông trong căn phòng đóng kín mà lại không có hứng “spent sometimes with myself” nữa thì khá là thảm hoạ. Mình rất sợ cảm giác không còn đam mê cái gì, nhìn vào đám Hearthstone P2W, Clash Royale P2W, nhìn mấy em Honkai Impact “mới đụng chạm nhẹ đã giận dữ” mình không có một chút hứng thú nào thế là dẹp hết xoá hết, nhờ thằng bạn một việc kiểu như “đi tìm giùm anh một cái trò chơi 5 giây nào đó để hold on to”.
Mình nghĩ đến những thú vui khác như thử bò vô mấy quán rượu, chỗ mà mấy ông khách lui tới hay ngồi và nói về những dự án chục tỉ cho đến triệu đô, định nghe ngóng học hỏi mà vỡ ra mấy ổng còn tuyệt vọng đến mức phải níu kéo, gọi với theo mấy em phục vụ hỏi “Theo em bao nhiêu tiền là đủ?”, có khi còn trống rỗng hơn mình. Đến đều đặn một tuần cố gắng bỏ game, bỏ nhạc qua một bên, chỉ tay vào cái tủ rượu hàng hot của quán và nói với người phục vụ là anh muốn thử hết mỗi chai một shot, thử cả tuần ngày 2 lần từ nặng đến nhẹ, từ mấy chai “Made by the Sea” đến những chai Mễ Tây Cơ được quảng cáo uống vào là khô khốc cả người các thứ mình cũng không quên hỏi vặn lại “có thể nào khô cạn bằng anh không?”. Em phục vụ im lặng.
Sáng nay Sài Gòn nhộn nhịp trở lại, em gái mình gửi cho một tấm hình tổ đội thú nhồi bông ngày xưa, ngày còn chừng 4-5 tuổi mình yêu nó vô hạn. Xem tấm hình xong cảm thấy trong người nó khá hơn. Chiều Sài Gòn mưa, tối được ăn 5 con cá đục chiên, xong xuống lầu ngồi nghe We May Never Love Like This Again trộm vía thấy khá hơn một chút nữa, nhạc bắt đầu đi trở lại từ tai đến tim. Thôi coi nó như một crisis mà thằng chơi game hoặc một thằng có gia đình nào cũng sẽ trải qua. Mình gọi cho ông già (true story) và nói là giờ con mới hiểu câu hồi trước ba nói vụ World Of Tanks, ổng cười cười, hai ba con cúp máy và lát sau mình thấy tin nhắn “Ba gửi con 30 triệu”….nhầm…”Ba có gửi cà ri bò cho con”!
Mà đúng ra câu của mình không phải là “Thấy chơi game chứ đang làm việc” mà là: Tìm một cái game soul-mate để có thể toàn tâm toàn ý cho công việc. Chính xác là như vậy.
quào, anh 40 tuổi rồi cơ :))