Nhập vai Silence channal

Khách quen

  

https://www.youtube.com/watch?v=WSIMg_wvy1I

Vào một đêm giông bão năm 1993, hai cô gái trẻ đã quyết định ở lại trong một ngôi nhà hẻo lánh ở sâu trong những cánh rừng ở Trung Đông. Ngôi nhà này được cho là bị ma ám, nhưng các cô gái không quan tâm đến những lời đồn đại và đã qua đêm ở đó. Hai ngày sau đó. người dân địa phương tìm thấy một trong hai người cách ngôi nhà khoảng 300 mét đang ngồi quỳ gối lẩm bẩm một thứ gì đó giống như một bài hát. Vài ngày sau, xác của cô gái đó được tìm thấy đãng treo cổ trên một cái cây lớn! 

Hai năm sau vụ việc, ba nam sinh đã quyết định cùng nhau ở trong ngôi nhà này để chứng minh những tin đồn là chỉ là nhảm nhí. Thế nhưng không ai nghe được bất cứ một tin tức gì về họ sau đó nữa. 

John Martin, một nhà báo chuyên nghiệp 32 tuổi, sau khi nghiên cứu, đã rất quan tâm đến câu chuyện và quyết định sẽ đích thân đến ngôi nhà hẻo lánh này để điều tra…

Tôi đến ngôi làng vào lúc 7h sáng. Nơi đây ẩm ướt và bị bao quanh bởi những làn sương mù dày đặc. Những người dân địa phương nói rằng khu vực này đã bị ám. Có thể thấy rằng những câu chuyện kỳ lạ xuất hiện gần đây đã củng cố cho tin đồn này. Tôi cũng sẽ không ở lại đây quá lâu đâu vì tôi đâu có muốn mình mất trí. Chỉ vài tấm ảnh, vài báo cáo nhanh về khu vực này và một một vài khu vực lần cận rồi tôi sẽ phắn khỏi đây. John Martin – tháng 12, 1996.

Để xem chúng ta có gì ở đây. Một tờ thông báo tìm người mất tích. Sarah Safavi, mắt xám, tóc nâu, rời nhà vào ngày 18 tháng 7 năm 1978 vào khoảng 8h sáng để đi gặp bạn và chưa quay trở lại. Hừm cũng khá thú vị đấy

Tôi bắt đầu tiến vào khuôn viên của căn nhà hoang. Có những âm thanh kì lạ phát ra từ phía ngôi nhà. Cánh cổng tự mở toang. Những âm thanh càng lúc càng lạ hơn nghe như tiếng những đứa trẻ đang chơi đùa hoặc… đang gào thét… tôi không biết nữa. Hy vọng là cơn mưa sẽ không quá tệ vì tôi không muốn phải mắc kẹt ở cái nơi rùng rợn này đâu.

Bên trong căn nhà tối đến mức tôi còn chẳng thể nhìn thấy tay mình. Mặc dù đang là buổi sáng. Có tiếng động lạ xuất hiện. 

CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNGGG! 

Không có tiếng đáp lại. Lần mò một lúc cuối cùng tôi cũng may mắn tìm được một cây nến. Tôi lục túi quần và lôi ra một cái bật lửa để thắp nến. Tôi thực sự đã quá chủ quan khi không đem theo một chiếc đèn pin. Trong một ngăn bàn tôi tìm thấy một quyển sổ và một chiếc chìa khóa. 

Không rằng biết chiếc chìa khóa này sẽ được dùng để làm gì nhỉ? À đây rồi có một cánh cửa bị chặn lại ngay sau cái tủ này. 

Một tầng hầm ư. 

Căn nhà này có vẻ rộng hơn tôi nghĩ. 

Rời đi trước khi quá muộn ư. Tôi sẽ không ở lại lâu đâu, chỉ vài bức ảnh thôi mà. Tôi tiếp đi tiếp đến cuối hành lang dài dẫn đến một căn phòng lớn khác. 

“Gia đình Spinners là một trong những lãnh chúa của khu vực này. Họ sống trong một dinh thự rộng lớn và sang trọng. Khi tôi còn nhỏ, tôi luôn nhìn dinh thự của họ từ xa và mơ ước được tận mắt ngắm nhìn khung cảnh bên trong. 

Ước mơ của tôi cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực chỉ sau một thời gian ngắn! Thế nhưng một giấc mơ chỉ thực sự đẹp khi nhìn nó từ xa mà thôi. Bây giờ tôi chỉ ước rằng mơ ước ngày đó của tôi chưa bao giờ trở thanh hiện thành hiện thực.


Tháng 5, 1981”

Tôi có thể hiểu được tình cảnh của chủ nhân cửa bức thư này. Phải nằm trong chăn mới biết chăn có rận đúng chứ. Chờ đã. Tại sao lại có một chiếc TV ở đây? Ai đã bật nó lên vậy?

Ờ… tôi… tôi nghĩ là đã quá đủ cho báo cáo của tôi rồi. Tôi nên về ngay thôi. 

Cái gì thế này… Đã quá muộn rồi?… haha trò đùa hay lắm 

Cửa đã khóa, tôi nghĩ tôi nên tiếp tục để tìm lối thoát khác thôi. 


Cái thứ chất lỏng màu đỏ này là gì đây? 

Kia rồi tôi đã nhìn thấy một ống thông gió ở ngay bức tường phía cuối phòng. 

Tôi khá tò mò không biết đường ống này sẽ dẫn đến đâu. 

Chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy… 

Chờ đã kia có phải là… 

Cuối đường ống lại dẫn đến căn phòng lúc trước… mọi thứ vẫn y nguyên thế nhưng tôi có cảm giác có thứ gì đó rất khác lạ. Một cảm giác mà tôi không thể nào lý giải nổi. 

Thế nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến những vấn đề đấy. Tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây. 

Đây rồi cánh cửa hầm… Đã… đã từng có một cánh cửa ở đây… tôi đang gặp ảo giác sao… bức tường gạch kiên cố này… không thể nào…

Tôi phải quay lại xem sao…

… 

Thứ quái quỷ gì vậy… 

Con,,, con đường này… nó… nó lẽ ra phải là một ngõ cụt…

Tôi đi từng bước, từng bước, cố gắng hít thở đều và trấn tĩnh bản thân… 

Lại là một ngõ cụt khác. Trên tường có một dòng chữ. Tôi cô đơn. Là ai? Chiếc đài Radio này…mở nó lên xem sao…

Âm thanh từ chiếc Radio vang lên làm tôi lạnh sống lưng. Tôi từ từ quay lại… những bước tường hiện lên chi chít những dòng chữ nguệch ngoạc… Cơn ác mộng tháng 11… Cơn ác mộng tháng 11…

Không gian cũng bắt đầu thay đổi. Ở cuối hành lang xuất hiện một cánh cửa hắt ra một thứ ánh sáng màu đỏ quỷ dị. Tâm trí tôi như bị hút về phía cánh cửa ấy. Tôi không thể làm điều gì khác.

Cảnh cửa lại dẫn đến một hành lang khác. Và ở cuối con đường lại là một cánh cửa khác. Đến từ từ tiến lại, bấm chuông và cánh cửa mở ra. Tôi đang ở đâu thế này. Đây là một căn phòng rộng lớn và cực kì lạ lùng. Chiếc ghế ở cạnh lò sưởi đung đưa liên tục, đồng hồ thì quay với tốc độ chóng mặt, bức ảnh một đôi vợ chồng không hề có mặt mũi và vẫn là cái giai điệu kỳ lạ đó phát ra từ chiếc Radio.

Một cuốn sách được mở trên bàn cho tôi thấy một góc nhìn khá sâu sắc về cuộc sống:

“Cuộc sống sẽ tiết lộ, một cách lạnh lùng và thản nhiên, những gì ẩn sau chiếc mặt nạ mà mỗi người chúng ta đang đeo. Có vẻ như mỗi người đều sở hữu cho mình một số khuôn mặt. Có một số người cả đời chỉ dùng duy nhất một chiếc, và sau đó, một cách tự nhiên, nó trở nên bẩn và nhàu nát.

Một số người khác chăm sóc những chiếc mặt nạ của mình với hy vọng truyền lại cho con cháu của họ. Một số khác nữa không ngừng thay đổi khuôn mặt của họ. Nhưng sau tất cả, khi về già, một ngày nào đó họ sẽ nhận ra rằng chiếc mặt nạ họ đang đeo là chiếc mặt nạ cuối cùng và nó sẽ sớm bị mòn, và rồi, từ đằng sau chiếc mặt nạ cuối cùng, khuôn mặt thật sẽ từ từ hiện ra.”

Ngay bên cạnh trên bàn điện thoại mà một mảnh giấy khác cho ta một danh sách những cái tên và tuổi của họ. Dòng đầu đã bị gạch đi, số còn lại thì không. Trong đó đáng chú ý nhất là cái tên Sarah Safavi 32 tuổi vì cô đã từng xuất hiện trước đo trong một tờ thông báo mất tích từ tận năm 1978 – 18 năm tính đến lúc này.

Phía sau mảnh giấy là một vài gợi ý có thể sẽ hữu ích sau này. Trong một ngăn kéo ở cuối phòng. Tôi tìm thấy một chiếc hộp với mật mã 3 số. Từ những gợi ý tìm thấy từ trước tôi dễ dàng mở được chiếc hộp và có trong tay một chiếc chìa khóa của căn phòng ngay bên cạnh. 

“Bà Spinners đã mang thai được vài tháng, tôi đã được nhận vào gia đình này và tôi sẽ chăm sóc bà ấy trong khoảng thời gian bà ấy mang thai.

mọi thứ đều ổn, trái với tưởng tượng của người dân trong làng, ông bà Spinners rất tốt bụng và đối xử tốt với tôi, mặc dù… Tôi luôn có một cảm giác kỳ lạ, và nó càng trở nên tồi tệ hơn kể từ khi chị gái của ông Spinner đến đây…”

Tờ ghi chú này có vẻ như có cùng chủ nhân với tờ ghi chú tôi tìm được trước đây. Tôi mạnh dạn phán đoán đây có thể là một bé gái, giọng văn khá mộng mơ bạn biết đấy. Cô đă từng rất mơ ước được sống ở nơi đây cho đến khi Bà Spinners mang thai và cô được nhận nuôi để chăm sóc bà ấy. Thế nhưng có vẻ như câu chuyện không được suôn sẻ cho lắm.

Tôi tiện tay lấy luôn cái đèn bão trên bàn, ngắm nghía sơ đồ mê cung và tự hỏi bản thân rằng chúng có ý nghĩa gì?

Tôi định bụng sẽ quay lại phòng khách thì ôi thôi… cánh cửa lại mở ra lối vào một mê cung… Những âm thanh kì quái như những tiếng nói trong đầu làm cho tôi mất phương hướng…

Sau khi mày mò một hồi lâu với trí nhớ không quá tệ về sơ đồ của mê cung thì tôi cũng tìm được lối ra. Cánh cửa lại mở vào căn phòng khi nãy. Thế nhưng giờ đây có chút thay đổi. Trên bàn là một chùm chìa khóa và rối ra phòng khách đã quay trở lại. 

Chiếc chìa khóa này mở ra cánh cửa ở phía cuối chân cầu thang. 

Không gian bắt đầu có những thay đổi…

“Ngôi nhà bị thiêu trong lửa

Một cô bé cô đơn khóc không thôi

Quá khứ tự mình lặp lại”

Ở cuối hành lang lại xuất hiện một cánh cửa hắt ra một thứ ánh sáng màu đỏ quỷ dị. Tâm trí tôi như bị hút về phía cánh cửa ấy. Tôi không thể làm điều gì khác.

Cánh cửa mở một hành lang hẹp…

Và ở cuối hàng lang là một khu vực đổ nát như một căn hầm đang khi công. 

Cuối cùng tôi cũng đã đến một căn phòng đặc biệt. Đó như một hành lang dài với rất nhiều những cảnh cửa đóng kín ở 2 bên, ở cuối hành lang là 2 đưa trẻ đăng nắm tay nhau đứng trước một màn hình TV. Tôi từ từ tiến lại gần…

Đầu tôi choáng váng. Tôi có cảm giác đây giống như một nhà thương điên. Tôi cố gắng lê từng bước đến cuối hành lang nơi ánh sáng của chiếc TV nhiễu sóng còn đang leo lét. 

“Gia đình Spinners hiện đang có hai cô con gái, nhưng không may bà Spinners đã qua đời khi sinh nở. Một trong 2 người con gái có khuôn mặt và cơ thể dị dạng khiến cô trở nên khác biệt với những thành viên khác của Gia đình Spinners. Chị của ông Spinner định bỏ rơi đứa bé đáng thương trong làng. Tôi không thể nào quên được cái cách ông Spinners bị bà ấy nhồi sọ như thế nào về sự tiêu cực của đứa trẻ: Đứa trẻ xấu số này là nguyên nhân khiến ông mất vợ, nó chẳng giống chúng ta chút nào, cứ nhìn nó mà xem. không phải là một trong số chúng ta …

Tháng 6, 1983”

Không gian lại tiếp tục biến đổi… Và cánh cửa trước mặt lại đưa tôi đến một căn phòng lạ lẫm. 

“Mặc dù cảm thấy khá khó khăn để vượt qua, tôi cuối cùng cũng đã quyết định mở ra một chương mới sau hai năm. Tôi đã cố gắng để bỏ lại quá khứ phía sau. Tôi muốn bắt đầu lại. Tôi muốn rời khỏi thị trấn này. Mọi nơi nơi đây đều gợi lại cho tôi những kỷ niệm mà bác sĩ khuyên tôi phải quên đi. Có lẽ tốt hơn là bắt đầu mới.

Tháng 3, 1980”

Sau khi thực hiện theo những chỉ dẫn… 

Thì cuối cùng căn phòng khóa trong phòng bếp cũng đã được mở ra. 

“Julia chưa bao giờ được giới thiệu là một trong những thành viên của gia đình Spinners. Có vẻ như Julie là đứa trẻ duy nhất trong biệt thự và Julia sẽ đóng vai con gái tôi ở một góc nào đó phía bên kia căn nhà. Không giống như những người khác và bất chấp sự phản đối, Julie vẫn yêu em gái mình. Cô bé dành phần lớn thời gian với Julia trong căn phòng nhỏ, nơi đã trở thành một phần không thể thiếu của cô ấy. Hai đứa trẻ không hề biết họ là chị em hoặc có thể cả hai đều biết và chỉ giả vờ là những người xa lạ. 

Tháng 9, 1988”

Căn phòng bỗng nhiên biến đổi. Bức tranh trên bàn bỗng chốc biến thành những cánh cửa sổ thông với nhau như đang phản chiếu lại căn phòng. Cho đến cửa sổ cuối cùng dẫn tôi đến một đường hầm hẹp, sâu thẳm và tối đen như mực. Cuối đường hầm là một hành lang kỳ lạ nơi rất nhiều những đường hầm khác được kết nối với nhau.

Phía cuối hành lang là một một vực sâu không đáy… Và cuối cùng tôi cũng đã có cho mình quyết định cuối cùng. 

Sực sâu không đáy lại đưa tôi đến một hành lang khác… rồi lại một căn phòng khác… để rồi cuối cùng… tôi tim được cánh cửa dẫn đến sự thật.

“Họ tên:Sarah Safavi

Ngày vào viện: 7/1978 Tình trạng: Kết thúc điều trị

Tóm tắt y tế:

Sarah đã mất đứa con của mình, Julia, trong một trận hỏa hoạn vào năm 1977 và hậu quả là cô mắc chứng trầm cảm cấp tính.

Cô cảm thấy tội lỗi về cái chết của con mình. Chứng trầm cảm của cô trở nên trầm trọng đến mức cô phủ nhận cái chết của con mình và ảo tưởng về việc được ở bên con gái mình. Vào tháng 7 năm 1978, cô được chồng đưa đến bệnh viện này, một tuần sau khi cô cố gắng tìm con ở ngoài trời. Việc điều trị của cô bắt đầu ngay khi cô nhập viện. Sự kiên trì trong các buổi trị liệu đã góp phần giúp cô hồi phục và giờ cô có thể xuất viện tâm thần.

Theo các cuộc thảo luận trước đây của chúng tôi, cô ấy có thể muốn làm bảo mẫu. Chúng tôi tin rằng có công việc này, dưới sự giám sát của một chuyên gia, ngoài chúng tôi, có thể giúp cô ấy hồi phục. Cần phải xem xét rằng bệnh nhân có thể trở lại trạng thái trước đây trong trường hợp bị chấn thương tình cảm.

Tháng 2, 1980”

Căn phòng lại lại tiếp tục biến đổi…

Tôi tỉnh dậy và thấy mình đang ngâm mình trong bồn tắm. Tôi nhanh chóng định thần lại và bước ra ngoài. Vẫn là khung cảnh căn nhà lúc trước. Có một tiếng hát của một bé gái cất lên trong không gian yên tĩnh. Tôi bước từng bước về phía giọng hát. Giọng hát dẫn tôi lên tầng 2. Tôi có thể thấy qua khe cửa khép hờ hình bóng của một bé gái. Tối từ từ bước lại gần… 

Căn phòng đã khóa, tôi đành phải tiến về phía căn phòng ngủ ở cuối góp hành lang. Sau khi hoàn thành những chỉ dẫn và giải được mật mã, cuối cùng tôi cũng biết được thứ gì đang ẩn giấu phía bên trong hộp an toàn kia. Đó là… một băng cát sét.

Tôi định bụng rằng sẽ xuống tầng một để tìm một chỗ có thể xem băng thì…

Không gian lại biến đổi thêm một lần nữa. Tôi lại thấy mình đang đứng ở hành lang kỳ lại lúc trước. Tôi cứ thế bước đi. Từng ngã rẽ, không gian như đảo lộn. 

“Ông bà Spinners là những người tử tế và tôi yêu họ như gia đình mà tôi đã mất. Tôi nóng lòng chờ đợi thành viên mới của gia đình chào đời. Tôi hy vọng đó là một cô gái. Chăm sóc một bé gái có thể giúp tôi vơi đi nỗi thống khổ. Tôi không muốn gia đình Spinners biết về quá khứ của tôi. Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ nên không cần phải nhìn lại. Thành thật mà nói, tôi hơi ghen tị với bà Spinners. Tôi ước tôi vẫn còn là một người mẹ.

Tháng 11, 1989”

Tôi vẫn tiếp tục bước đi. Cho đến khi…

Tôi lại thấy mình đang đứng trong căn nhà cũ. Cánh cửa ở căn phòng khách đã mở ra. Và tôi chỉ biết rằng bản thân chạy như bay vào trong hành lang tối đó.

Hàng lang tôi đưa tôi đến một căn phòng khác. Nơi có chiếc TV với những biểu tượng kỳ lạ và một tờ báo với tiêu đề trang nhất: Biệt thự của nhà Spinners đã cháy thành tro…

Sau khi giải được câu đố, một cánh cửa khác mở ra đưa tôi đến một căn phòng khác. Căn phòng này có nét tương đồng với căn phòng trước đó. Chỉ khác rằng, nơi đây hoang tàn đổ nát… như những gì còn sót lại của một trận hỏa hoạn. Trung tâm của căn phòng là một chiếc TV bên cạnh một đầu băng cát sét. 

Tôi đút cuộn băng cát sét vào và một bản tin xuất hiện lên màn hình:

“Vào tháng 11 năm 1989, một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu rụi căn biệt thự của nhà Spinners. Đáng buồn là người con gái của gia đình, Julie Spinners và 2 người giúp việc đã không qua khỏi. Những làm chứng đã cho biết gia đình Spinners đã tìm được cách thoát ra khỏi đám cháy trước khi ngọn lửa bùng lên dữ dội. Thế nhưng cô bé Julie đã chạy về phái căn nhà và không bao giờ quay trở lại. Một số người cho rằng Julie đã quay lại để giải cứu bảo mẫu của mình, Sarah Safavi, người được cho rằng đã ở bên cô từ ngày cô bé chào đời.”

Đoạn băng kết thúc, tôi theo bản năng đi về phía cánh cửa ở cuối hành lang. Tôi cứ thế bước đi về phía trước cho đến khi tôi nhìn thấy gì đó ở phía trước. Đó có vẻ như là bóng của 2 người phụ nữ 1 già, một trẻ đang nắm tay nhau. 

Tôi bỗng thấy mình tỉnh dậy và ngồi trước một chiếc TV nhiễu sóng. Tôi định thần lại và nhận ra căn phòng quen thuộc khi lần đầu tiên đặt chân đến đây. Một âm thanh nhẹ nhàng cất lên, tôi đi về phía cửa chính. 

Và rồi cuối cùng cánh cửa cũng đã mở ra…

Đã vài tháng trôi qua kể từ ngày đầu tiên tôi đặt chân đến căn biệt thự này. Tôi là  John Martin và giờ đã là một ông lão 60 tuổi. Có vẻ như chẳng ai tin vào những điều tôi kể lại. Do các sự kiện đáng ngờ liên tục được báo cáo bởi người dân địa phương, Cảnh sát đã nghiêm phong căn nhà vĩnh viễn và cấm công chúng lại gần. 

Điều gì đã thực sự xảy ra trong quá khứ của căn biệt thự này vẫn còn khá mơ hồ…

Tôi chỉ tiếc rằng khi lần cuối tỉnh lại ở căn phòng đó, tôi không chui qua đường ống dẫn khí như cách tôi đã vào căn nhà này…

Ký ức của tôi cũng dẫn mai một với thời gian… thế nhưng… tôi biết rằng mình đã thực sự ở đó…

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện