Lần đầu tiên mình biết đến ‘’bùng học’’ là đầu cấp 2, khi bọn trong lớp rủ đi cùng bọn nó có ‘’cái này hay lắm’’. Lúc đầu mình chỉ định đi một chút xíu rồi về, cùng lắm là muộn một chút, tiết học thêm mà, chắc không sao. Tưởng chỉ là ‘’chút xíu’’ thôi nhưng cuộc đời mình có chút thay đổi từ hôm đó.
Hồi đó tầm năm 2004, game đầu tiên mình chơi là DDay (Warcraft 3) và Half Life. Cả cái quán chỉ có tầm 15 20 máy ở sau trường bé xíu, thế mà lúc nào cũng có vài ba ông ngồi chia phe chơi 2 trò đó. Bọn mình lon ton tập tọe xin chơi cùng, chắc chơi gà quá nên toàn được coi là quân xanh dò đường soi máy (Half Life) hay bình vôi (DDay), mấy ổng đi qua cũng chẳng thèm đả động gì luôn. Nhớ hồi đó mình thích nhất là con Kiếm Điên trong DDay, đẹp trai lai láng lại có gấu bự đi cùng.
Thằng bạn mình lại thích Nightmare, xấu trai cục mịch vô cùng.
Hồi đầu bọn mình chỉ chơi 2 hero này thôi, thỉnh thoảng hôm tan muộn ra không gặp ai thì 2 đứa lại solo với nhau. Phải công nhận là con Nightmare khỏe hơn, thằng bạn mình lại luyện suốt ngày ở nhà nên mình thua hoài. Sau nó chỉ cho mình chơi nhiều hero khác như Mountain King hay Blade, nhưng vì Kiếm Điên đẹp trai quá nên mình không nỡ bỏ.
Hồi đó tiếng anh không sỏi, nhà lại không có internet nên có biết cách chơi sao cho hiệu quả đâu, cứ lao vào phi hết skill và ngủm đầu tiên là xong nhiệm vụ. Mình nhớ có những hôm đông đông tầm 4 vs 4, nhiệm vụ của mình chỉ là mang giấy bay và đứng ngoài hồi máu cho các ổng đánh nhau. Nhiệm vụ tuy chỉ là vậy nhưng thấy vinh quang lắm, vì mình ‘’cứu người’’ mà. Skill hiệu ứng tung tóe nhìn rất đã mắt, tuy vậy cũng phải liệu liệu mà đứng ra xa, chứ để mấy ông tướng chính bên kia chạm vào người thì 1s là đủ lên bảng.
Thỉnh thoảng bọn mình cũng chơi Half Life hay Đế chế đổi món. Sau tầm năm lớp 7 lớp 8, năm 2005 gì đó có game Gunbound mình cũng chơi thử. Sau đó 1 chút thì có chơi Crossfire, Ragnarok… Nói đến đây mới nhớ hồi đó mê Ragnarok lắm, đến nỗi canh cánh sau này phải tìm được game tương tự để chơi. Về sau vào ĐH ra trường mới tìm được vài game như vậy trên Steam, chơi để nhớ lại một mong mỏi thời còn bé xíu.
Tầm vào cấp 3 rồi sau vào ĐH mình bắt đầu chơi mấy game Esport chứ không chơi game online nữa. Dota rồi Dota 2, CSGO , Heartstone trở thành main của mình. Già rồi đi làm đi học nên ít chơi nhưng nghiên cứu kĩ lắm, chiến thuật hiện giờ là gì, khắc chế nhau ra sao, nên tập trung vào đâu… Không còn trẻ trâu lao đầu vào ‘’click and scream’’ nữa. Đợt vừa rồi cũng chơi Tree of Savior, chủ yếu là để nhớ lại Rag ngày xưa và những đêm thâu ingame nói chuyện với bạn bè, cùng guild đi qua bàn, săn boss. Mình nhớ có một đêm 1 ông bạn người Phil kể lể chuyện tình yêu của ổng trong đó, thế là cả đêm 4 đứa còn lại ngồi an ủi, đưa cảm nhận rồi lời khuyên, rồi thậm chí còn share porn để ‘’xem xong đi ngủ là quên hết ấy mà’’. Haha, vui và ấm áp ghê.
Giờ áp lực cuộc sống, không còn nhiều thời gian cho game được. Tuy vậy mỗi khi có bản update hay expansion mới của game yêu thích là mình lại bồi hồi, lại phải sắp xếp 1 2 đêm ngồi vui vầy với nó, đọc nó, nghiên cứu nó, chìm đắm và sống trong thế giới của nó. Nó như là một cái gì đó dịu mát từ tuổi thơ, cảm giác như lần đầu tiên đứa bạn mình dẫn vào thế giới game này, và chiều chiều trên bus đường về 2 đứa lại ngồi cùng nhau nói chuyện về những nhân vật, những sự kiện, những vị anh hùng,cùng với tất cả mơ mộng của tuổi thơ.
Cảm ơn bạn Giang đã chia sẻ HSBT, rất thích đọc câu chuyện mọi người viết ở đây, so cool
Ad có thể tiếp tục làm về game grimdawn đc k ạ :)) nghiền series đấy qUá