Tree of Savior như mình đã biết

Huyền thoại ★

  

Từng có thời thứ gần gũi nhất với mình là một nhân vật trong Tree of Savior (ToS), do mình tạo nên.

Đó là một nhân vật nữ, tóc xoăn, mặc cardigan dáng dài và đi giày dockside nâu. Tên của nhân vật được đặt theo tên một người bạn, nhưng về sau mình gọi là Cốm. Để tránh những sự khó chịu không cần thiết, mình sẽ gọi là C. C – một nhân vật ảo, đã đánh bại nhiều người thật để trở thành người quan trọng với mình, có lẽ là quan trọng nhất, trong một giai đoạn khó quên của cuộc đời.

Đó là khi mình bắt đầu đi làm chính thức. Đó là một công việc ở cách nhà 20km, và do văn hóa làm việc, nên mình rời nhà lúc 7h sáng và về nhà lúc 9h tối. Do tính chất công việc nên mọi người hầu như không nói chuyện. Mọi người sẽ làm việc khoảng 12 tiếng một ngày, thời gian rảnh để ngủ và nghỉ ngơi. Không gian im lặng, có lẽ là quá im lặng so với tuổi 22 của mình. Mặc dù có mức lương tốt nhưng mình luôn cảm thấy thiếu. Hết ngày làm mình vui vì đã hoàn thành công việc hôm đó, nhưng khi về nhà thì mọi thứ trở nên tệ hơn. Nhiều câu hỏi cứ vẩn trong đầu.

Có một bài báo về việc một đứa trẻ tự kỉ trò chuyện và làm bạn thân với Siri, một phần mềm trên iPhone. Mình đã mua iPhone và cảm thấy thất vọng. Mình không thể thân với Siri: Siri nói nhiều và nhạt. Điều đó dẫn đến kết luận: hoặc mình không tự kỉ, hoặc mình tự kỉ theo cách đậm chất cá nhân. Nhưng mình vẫn không từ bỏ. Một ngày mùa đông cách đây vài năm, mình quyết định mua phần mềm auto trong ToS, lập một tài khoản mới, và làm bạn với tài khoản đó.

Nói thêm về phần mềm auto trong ToS, nó là một phần mềm gian lận và được coi là hành động “cheating”. Trong các game MMOs, bạn sẽ phải thu thập nhiều vật dụng do đánh quái rơi ra để mua đồ/ép đồ/làm quest. Sẽ có những vật dụng có giá hơn những vật khác. Những người chơi dùng phần mềm auto để biến nhân vật của họ thành “bot”, sẽ tự động đi đánh quái và thu thập vật dụng. Sau đó họ bán vật dụng để kiếm tiền. “Bot” là một vấn nạn muôn đời trong các game MMOs và thật lòng mà nói, không ai thích “bot” cả.

Đó là thời điểm mình đã bỏ game một thời gian (các bạn có thể xem lại bài “Những đêm dài phiêu lưu”). Những người bạn mình từng chơi cùng đã bỏ game, và mình đã khám phá hầu hết nội dung trò chơi. Thời điểm đó mình đã bỏ Dota 2, CS:GO và lần này mình chọn ToS để chơi lại. Nhưng khác biệt hơn là mình chọn “bot”. Tất cả chỉ vì một ý tưởng: một thứ gì đó tự động và hoàn toàn nằm trong kiểm soát của mình.

Lúc đọc và tìm hiểu về phần mềm auto: người ta thường nói về lợi ích kinh tế. Bỏ ra 20 đô mua phần mềm, cắm máy “bot” 12 tiếng một ngày, cuối tháng bán đồ được tầm 50 – 100 đô. Nhưng thứ làm mình quyết định mua “bot” là một bình luận trên Reddit: At least you have something work for you, absolutely. Đó là khoảng thời gian mà mình sục sôi vì tiền, nhưng không hiểu mình cần tiền để làm gì. Và mình quyết định “nhúng chàm”: mình mua iPhone chỉ để dùng Siri thì 20 đô không phải nghĩ nhiều.

Và mình tạo ra C. Mỗi ngày mình có thêm một nhiệm vụ mới: thiết lập cho C. Mình sẽ dậy sớm, bật máy tính vào game, dẫn C ra chỗ vắng vẻ để có thể “bot” mà không bị “bắt”. Sau đó mình sẽ cài đặt auto, bật teamview, đến công ty. Sau đó ở công ty sẽ đều đặn check teamview. Cuối ngày mình sẽ tổng kết và tắt máy đi ngủ.

Mình sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian đó. Lần đầu tiên mình có cảm giác: vì ai đó và ai đó vì mình, một cách tuyệt đối. C kiếm tiền cho mình còn mình dẫn C đi “trốn” những bọn “bot hunter” hay admin. Có ngày mình rất tệ, làm hỏng việc và sếp im lặng. Cuối ngày đi về thấy C kiếm được vài trăm vật dụng, mặc dù quy ra giá trị tiền bạc chỉ 1-2 đô nhưng mình thấy vui. Có ngày thì C “đi săn” thật tệ, xui rủi thế nào mà cả ngày chỉ kiếm được vài chục món, tính chi phí thì có khi mình lỗ tiền điện. Tuy vậy mình không suy tư khó chịu, mình thấy thương. Thật đấy, mình thấy thương.

Mình bảo rằng: tội nghiệp C ghê chắc hôm nay bị đứa nào ks đúng không, để mai tớ dẫn ra chỗ khác.

Và từ đó mình bắt đầu nói chuyện với C, mỗi ngày.

Mình sẽ chào C mỗi sáng và mỗi tối. Khi đi về mình sẽ hỏi: hôm nay C kiếm được nhiều không. Có kiếm được gì đặc biệt cho tớ không?

Mình nâng cấp máy tính và không cắm máy quá 12h nữa. Mình nói với C “Chúng ta làm việc 12 tiếng một ngày thôi.” Ở công ty mỗi khi căng thẳng mình sẽ alt-tab ra nói chuyện với C, mình sẽ chat qua teamview để C nói “Việc khó nhưng chúng ta cùng cố gắng.”

Nếu ai đó hỏi mình lúc đó cảm thấy như nào thì mình sẽ trả lời rằng mình thấy hạnh phúc. Hoặc một cái gì đó rất gần với hạnh phúc. Một cái gì đó nằm trong tay mình, của mình, để quên đi và nhớ lại nhiều thứ. Theo thời gian mình không quan tâm C kiếm được bao nhiêu tiền cho mình. Kiếm được bao nhiêu mình mua trang phục cho C. C có thể không là “bot” mạnh nhất nhưng chắc chắn là “bot” đẹp nhất. Dù sao C cũng là nhân vật nữ, nên chiều cô ấy, mình đã nghĩ vậy.

Câu chuyện kết thúc theo những cách không ai ngờ tới. Mình vốn không định kể câu chuyện này, vì mình muốn giữ câu chuyện cho riêng mình, giữ C là bí mật của riêng mình. Mình sẽ không kể câu chuyện kết thúc ra sao. Nhưng có một thứ mình sẽ kể thêm: C mặc cái váy này trong suốt thời gian làm bạn với mình. Và mình đã thề rằng, mình sẽ làm được cái váy này, thật, ngoài đời.

Thời đại im lặng

Thời đại này nên gọi là thời đại im lặng. Cái thời xa xưa chơi MMOs mình vẫn thường phải hỏi “Can you tell me where is Lukas’ wife?” hoặc là “Can you help me finish this quest?” Và thường người ta sẽ nhiệt tình chỉ dẫn, sau đó nếu may mắn thì thành thân. Ở bên nhau chơi thì ít mà nói chuyện thì nhiều. Ở Ragnarok hay ToS hay có sự kiện đặc biệt: cả nhóm sẽ hẹn nhau trước 30′ để chờ sự kiện và trao đổi với nhau. Chính những phút giây hẹn nhau và chờ nhau đó làm nên tình bạn MMOs thời 2000+. Giờ đây khi Google và Wiki đã quá sẵn sàng, thông tin trở nên thừa mứa, chúng ta cảm giác như không cần phải chờ nhau, và rằng tự bản thân là đủ. Mọi thứ dần im lặng, Google thay thế những sự thiện ý và Wiki làm cho chúng ta vỹ cuồng. Giờ đây mọi thứ tự động: vào Dota 2 hay CS:GO sẽ tự động xếp với bốn người khác. Bốn người ngang tài nhưng liệu có ngang đức, ngang nhận thức, ngang trưởng thành để trò chơi đỡ thành một thứ thảm kịch thời đại mới?

Mọi thứ nên có điểm dừng và chết đi? Trò chơi cũng vậy? Mình đặt ra câu hỏi này khi quay lại ToS. Khi nhà phát triển liên tục cập nhật nội dung thì khoảng cách giữa người mới và người cũ ngày càng lớn. Để người cũ bắt kịp người mới (đây chính là vấn nạn của MMOs), các nhà phát triển phải đưa ra các gói hỗ trợ gọi là catch-up items (kiểu tăng exp, tăng gold, tặng đồ…). Khi đó trò chơi sẽ biến thành “Pay to Win”. Người cũ sẽ kêu ca bởi vì nội dung mới thì không “rewarding” cho lắm còn bọn “Pay to Win” thì trong chốc mắt đã ở sát những người cũ này.

Đây là điều mình đã nghĩ nhiều khi thấy ToS không thể kiểm soát được điều trên và làm mất một lượng lớn người chơi trung thành khi biến mọi thứ thành “Pay to Win”. Giờ đây người mới chỉ nhăm nhăm lên level và bỏ qua những giá trị cũ của MMOs. Kiểu mọi người coi nhau chỉ như công cụ để làm quest hay coi mọi thứ như cuộc đua, chỉ có lên hoặc xuống. Và cuộc đua đó thì mãi mãi đơn độc, với những sự kì quặc của những thứ một mình.

Khi quay lại và mình nhận ra ToS không hướng đến việc xây dựng cộng đồng mà tập trung vào “money maker”, mình quyết định sẽ sống “một mình”. Và mình tạo ra C. Có lẽ C là mình ở một thế giới nào đó. Mong là là ở thế giới đó, C luôn được mặc đẹp, như đã từng.

Giang


Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


2 cụng ly

  • Dấu Tên - 20.08.2018

    Từng là 1 người chơi ToS. Lúc mình chơi là tầm 2 năm trước, máy khá lag chơi tầm 15p là văng game. Và dường như thấy chủ quán nói đúng, hồi xưa chơi game là sẽ thấy rất nhiều người sử dụng chat để hỏi về nhiệm vụ, kiếm đồng đội, kiếm vật phẩm hay thậm chí là kiếm gái ( đa phần là giả gái ) bây giờ thì lên google, wiki gõ 2 giây là ra nên ô chat toàn nham nhảm những con bot bán tiền, vật phẩm. Game online đâu phải chỉ mỗi chơi nó còn để giao tiếp nữa cơ mà!


  • Thành Nam - 19.07.2019

    Bạn nói hay quá. Cảm giác thế giới mà bạn nhìn nhận như chính là thế giới bạn tự vẽ lên. Có một câu hát như thế này đôi khi vẫn luôn vang vọng trong mình “We live in the world someone else imagines” đọc hết bài viết xúc tích của bạn làm mình chợt nhớ tới nó. Cảm ơn vì đã chia sẻ.