Before The Storm (P.1): Có gì đó hơi ngọt nhưng rất đắng

Khách quen

  

Tập 1 của Before The Storm đối với tôi nó có một cái gì đó khá là đặc biệt. Cái cảm giác quá quen thuộc này, trống trải đến mức khó chịu, tôi chỉ có thể nói thế. Trước đây tôi nghĩ sự mất mát là điều bình thường, sớm muộn gì nó cũng sẽ đến thôi, lo chi cho mệt? Nhưng cho đến khi nó đến thật sự thì tôi mới nhận ra rằng “mình không hề sẵn sàng cho chuyện này”. Tôi có cùng cảm giác với Chloe, cả hai chúng tôi đều chả có cái sứ mệnh hoặc chuyến hành trình đầy kịch tính nào để lấy lại những gì đã mất. Chúng tôi chỉ đành chấp nhận cái sự mất mát này và sống tiếp thôi. Đây có lẽ là chính là lý do vì sao vì sao tôi cực kì thích character arc của Chloe trong tập 1 vì những gì mà Chloe đang phải trải qua, tôi đây cũng đang phải trải qua nó.

Nội tôi vừa mới mất đầu năm nay và điều này khiến cuộc sống của tôi đảo lộn, hay nói đúng hơn là văng tứ phía. Nên tôi khá là thấu hiểu những gì mà Chloe đang phải trải qua. Sự ra đi của một người quan trọng trong cuộc đời này không phải là một thứ gì đó mà cả hai chúng tôi có thể tống khứ nó đi như phủi đi một làn bụi. Nó như một vết sẹo không bao giờ lành hẳn, lâu lâu nó lại nhói lên không lý do làm mình phải nhớ lại nó. Vào những lúc như thế này, thứ mà cả hai chúng tôi đều từng muốn là một ai đó thấu hiểu cho sự mất mát này trong im lặng. Tôi có lẽ là người may mắn hơn do có công việc để gây sao lãng, nhưng Chloe thì chả có ai cả.

Khi mà Chloe cần Max nhất thì con bé lại không có ở đây. Hãy thử tưởng tượng trong giây phút cô đơn trống trải nhất, người mà bạn muốn tựa vào vai nhất lại không có ở đó khiến cho bạn trở nên cô lập hơn nữa. Khi mà Chloe cố liên lạc thì Max cũng chỉ trả lời cho có rồi dần dần không trả lời lại luôn. Chloe cảm thấy mình như bị bỏ rơi do cái cảm xúc tiêu cực mà Max mang lại. Tuy đây không phải là sự thật nhưng nó đã làm Chloe rất đau lòng. Cái vẻ ngoài punk rock ngỗ nghịch chỉ là một lớp áo giáp để Chloe không phải để lộ cái bản chất buồn bã, cô đơn. Vì theo con bé, chính ngay cái lúc mà con bé bộc lộ chúng ra thì đó cũng chính là lúc mà mọi người sẽ xa lánh con bé, y như Max vậy.

Joyce làm tất cả những gì mà bà có thể để nâng đỡ cho Chloe nhưng chồng bà cũng vừa mất. Bà thì phải đi cày suốt, lo cho chuyện học hành của Chloe, nào là học phí, nào là hàng đống bills phải trả, nào là phải lo nhà cửa, nào là phải nhẫn nhịn với thái độ xấc xược của Chloe. Bao nhiêu đó là quá nhiều thứ mà một người có thể gánh vác, nên hiển nhiên bà không thể nào luôn luôn ở bên cạnh động viên Chloe được. Việc con bé trở thành một nhân vật cá biệt cũng là điều khá dễ hiểu. Cộng thêm việc David cha dượng của Chloe đang dần dần chuyển vào nhà sống chung với hai mẹ con làm cho Chloe cảm thấy ngột ngạt trong chính mái ấm của mình. Điều tồi tệ nhất chính là những kỉ niệm về William đang dần bị dọn bỏ đi để cho David dọn vào. Chloe không muốn một người cha thứ hai, một người thô kệch, thiếu sự mềm dẻo, hoạt bát, những thứ trái ngược với cha của con bé. Thứ mà Chloe cần nhất lúc này chính là… một người bạn, một ai đó có thể lấp đầy được khoảng trống tâm hồn con bé và người đó là Rachel.

Rachel như một “đám cháy” lướt tới cuộc đời Chloe. Điều thú vị ở lửa đó chính là cái hào quang đầy mê hoặc cuốn mình vào lại gần hơn với nó. Nhưng nếu lại quá gần lửa thì ta sẽ bị bỏng. Ngay từ lần đầu gặp mặt Chloe đã bị mê hoặc bởi “hào quang rực lửa” của Rachel. Chloe tiếp cận Rachel với lòng dạ đầy háo hức nhưng cũng có tí e dè do con bé cảm thấy sợ, sợ sẽ làm hỏng chuyện. Do Chloe quá rụt rè dễ làm người kia thấy chán, nhưng cũng không muốn háo hức quá mức rồi nói hay làm gì cho người kia ghét. Đối với Chloe, đây không phải đơn thuần chỉ là kết bạn với đứa con gái nổi tiếng nhất trường, mà con bé cảm nhận được một sự gắn kết rất đặc biệt. Đây là cái cảm giác mà Chloe đã không cảm nhận được từ khi William qua đời và Max bỏ lại con bé một mình ở cái thị trấn này. Kể cả sau khi biết Rachel có phần rất giả tạo, Chloe vẫn mong muốn tạo ra một mối quan hệ gì đó “đặc biệt” giữa hai người. Nhưng khi mọi chuyện không thành thì Chloe lại tự đổ lỗi cho bản thân, y như lần mà Max dừng liên lạc với con bé.

Cái phần đau nhất của toàn bộ tập 1 đó chính là sau khi cãi nhau với Rachel, Chloe tìm thấy chiếc xe của William khi ông bị tông chết. Trong chỉ một buổi chiều mà Chloe phải trải lại hai nỗi đau giày vò tâm hồn, con bé chỉ có thể nằm đó khóc cho đến khi thiếp đi. Một phần nào đó tôi thấy ganh tị với Chloe, con bé có thể khóc để vơi đi những gì con bé không muốn giữ trong lòng, nghe ngu xuẩn lắm, đúng không?

Từ khi mà William “vĩnh biệt nhưng không nói lời vĩnh biệt” và thậm chí cả Max cũng dọn nhà đi mất, để lại một cô bé với căn nhà thiếu bóng người cha và cái thị trấn vắng bóng người bạn. Cuộc sống của Chloe tựa như một bông hoa tàn, mỗi ngày nó héo đi một chút. Tôi nghĩ đây là điều mà đa số đều có thể đồng cảm với Chloe. Ai mà chẳng có một người quan trọng mà ta không thể nào gặp lại được nữa. Ai mà chẳng từng cảm thấy bị bỏ rơi khi mà mình cần họ nhất. Ai mà chẳng có một hoặc nhiều “vết sẹo” trở thành một phần của chính chúng ta. Ai mà chẳng thèm muốn được yêu thương, được để ý đến, được thấu hiểu bởi người khác, được một người nào đó chấp nhận những khuyết điểm như là một phần của chúng ta thay vì xóa bỏ chúng đi hay lờ chúng đi. Trong game gốc, Chloe không phải là một người dễ mến mấy, nói thật là tôi còn ghét Chloe, phiền hà, khó chịu, cực kì thiếu điềm tĩnh, càm ràm về mọi thứ. Nhưng qua Before The Storm, Chloe cũng chỉ thèm khát những điều trên thôi. Nếu như chúng ta có quyền muốn những điều này thì đâu có gì sai trái khi Chloe cũng muốn chúng, đúng không?

Đây có thể là tập ưa thích của tôi trong toàn bộ series LIS vì nó gần như không hề có chút gì về plot driving ngoại trừ đoạn op, sau đó toàn bộ chỉ là character study của Chloe. Cái cách mà nó bộc lộ nội tâm của Chloe thật sự rất cuốn hút, đặc biệt là việc chấp nhận nỗi đau, sự mất mát và sống tiếp cho tương lai. Sống với nội từ khi lọt lòng cho tới 20 tuổi nên sự ra đi của bà cũng có phần ảnh hưởng đến tôi bây giờ. Cuộc sống hiện giờ của tôi nó không hẳn là quá khó khăn nhưng tôi lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi. Tôi lâu lâu cũng nhớ về cuộc sống hồi đó của mình lúc mà nội tôi còn sống. Nói là quên hẳn thì sao mà quên cho được, cái này nó cũng trở thành một phần của mình rồi. Chloe cũng như thế, con bé cũng sẽ chẳng bao giờ quên hẳn được như tôi. Nhưng ít nhất một phần nào đó của họ sẽ vẫn ở trong ta. Tôi bây giờ luôn tự nhủ với mình rằng không được trở thành một kẻ vô dụng, để cho 20 năm qua của bà tôi không bị phí phạm.

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện