Tui nằm nhìn lên trần nhà hồi lâu. Trần khách sạn là cái lafon có hoa văn mấy bông hoa trắng lớn nhỏ li ti trên nền xanh da trời. Tui đang nhớ lại giấc mơ mới liền đây, giấc mơ trong cơn ngủ chập chờn vì cảm lạnh do làm nhiều ngày bờ bụi liên tiếp hổng nghỉ ngơi. Giấc mơ kì cục, có tui, bà ngoại tui, cậu tui, và mẹ con anh Trường khùng. Để tui kể cho nghe.
Anh Trường khùng ở sát mé rào nhà tui, cặp vách nhà máy. Nó nhỏ xíu, khúc này tole, khúc kia ván, chỗ nọ lợp lá. Nó là tác phẩm của ba anh Trường, chắc là ổng đi xin vật liệu ba mớ về rồi tự đắp vô. Nó không có wc hay nhà tắm, nên mỗi chiều ổng phải ra bờ sông kế nhà. Hồi xưa ông cóc (ba bà ngoại tui) làm chủ đất. Ổng có miếng đất mênh mông, cất nhà ở đây. Nên tui được gọi là thằng cháu ông Hai chủ đất. Còn ảnh kế vách rào, ảnh bị bệnh nên tửng tửng. Cả xóm gọi ảnh là thằng Trường khùng. Ảnh hơn tui một tuổi. Trong xóm tui bị cấm ra ngoài rào chơi, vì sợ lây tật chửi thề của mấy đứa nhỏ trong xóm lao động. Tui quanh đi quẩn lại trong sân. Đứa con nít duy nhất ngoài kia tui nói chuyện được là anh Trường khùng.
Mà ổng khùng thiệt nghen. Quả không hổ danh cái tên của ổng =)) ổng kiểu hay chào tui xong nói tứ tung cái nọ xọ cái kia không hiểu gì hết, rồi bỏ đi. Mà mặt ổng thân thiện lắm, hay cười hé hé hé. Nhưng mà nhìn cái biết bị bệnh liền nghen. Ổng cao nhồng, ốm nhom. Mắt hí rịch. Tóc húi cua cắt mái úp. Người hôi mùa khét nắng. Còn áo quần ổng thường mặc là… đồ cũ của tui.
Thiệt chứ tình bạn kiểu tui dí ảnh không biết phải tình bạn hông nữa. Nó nối kết bằng việc hai đứa nhỏ nói chuyện qua cái cửa rào. Bên đây nhà tường bên kia nhà lá. Chủ đề nói chuyện đa phần là cho thức ăn, cho quần áo cũ, cho mấy vật dụng không xài nữa. Mỗi lần nhà dư ra cái gì là mẹ kêu đem cho anh Trường, tại ảnh cái gì cũng thiếu. Riết hồi nhỏ tui mặc định luôn, cái gì không xài nữa cứ đem qua cho ảnh hết. Ảnh không từ chối cái gì bao giờ, luôn luôn “Cám ơnnnn” bằng cái giọng léo nhéo rồi đi dô căn nhà lá nhỏ xíu mà chưa bao giờ tui có cơ hội vô.
Việc duy nhất tui với anh Trường phá vỡ cái hàng rào đó cùng nhau là việc ổng đứng canh ngay rào, chờ tui học dìa nhanh tay mở cổng cho tui chạy cái vèo dô nhà rồi đóng cổng lại la lên “Con ông B. đi học dìaaaaa” còn tui thì cười há há há vì khỏi thắng xe lại. Quá đã. Mà tới giờ tui không biết ổng biết tên tui không nữa vì toàn kêu tên ba tui hông à. Lúc tui đi học thì ổng đi bán vé số. Lúc tui đi hồ bơi thì ổng đi tắm sông. Lúc tui lãnh thưởng ở trường là lúc ổng lên cơn co giật ngoài chợ đầu va vô đá tóe máu. Lúc ba tui chở tui đi chơi là lúc má ổng đánh ổng, ba ổng đánh ổng, anh hai chị ba ổng đánh ổng, vì bởi bị do rằng… nghèo. Có mấy lúc tui thấy ổng đi ngang vừa khóc vừa lầm bầm “Tự nhiên cái đánh ngừ ta hà…”. Trong rào tui không có bạn. Ngoài rào hình như ổng cũng không có bạn. Tại ảnh hổng được bình thường.
Mà mèn ơi, mọi người biết tại sao ảnh bệnh hông? Hồi xưa cửa sanh là cửa tử. Má ổng sanh khó, phải dùng máy hút ổng ra chứ hông có mổ như bây giờ. Nghe dã man thấy ghê. Điều này nó ảnh hưởng đến não, bị hút cái đầu mà, làm cho ổng tưng tửng, ăn nói lọt xọt, và bị động kinh nữa. Trong xóm hồi đó gọi là giật kinh phong. Mà, cậu Hai anh ruột mẹ tui cũng bị bệnh y như vậy. Cũng y như vậy.
Cậu Hai tui có gương mặt hao hao kiểu anh Trường. Chỉ khác là cẩu mập hơn, lùn hơn. Cậu được uống thuốc gởi từ Huê Kỳ dìa nên cậu hết co giật lâu rồi. Cậu nói chuyện kiểu cũng y chang anh Trường dị đó. Tui biết đầu trên xóm tui có một ông cũng bị vậy, cũng gương mặt y vậy. Gương mặt có nụ cười ngây thơ, chắc mấy người này vui nhiều hơn buồn, và trong đầu họ cuộc đời chắc cũng không mấy tàn ác lắm. Chuyện quái gì họ cũng thấy dễ vui dễ cười. Cậu Hai tui đỉnh ở chỗ là ổng nhớ số điện thoại hay kinh dị. Một người một số 10 chữ số, bà con dòng họ ổng nhớ hết. Khỏi mở danh bạ, hỏi cái ổng trả lời ngay được luôn. Tui nghĩ ở vũ trụ khác chắc ổng là nhà Toán Học quá! :”)))))
Có một hôm ba anh Trường ngồi trong sân nhà tui. Cũng y như mỗi ngày, đi khiêng gạo ở Cảng về là ổng xỉn. Xong kèm combo gây gổ đánh vợ con. Hồi nhỏ tui ghét mấy cha nhậu lè nhè lắm. Giờ mới thấy, tui sống đời ổng không chừng tui nhậu còn hơn. Ờm, ba anh Trường ngồi trên một vũng máu. Ổng thề thốt cái gì đó, rồi xỉn dô cắt ngón tay dằn mặt bả. Tui thề máu nhiều và tanh thấy ghê. Rồi xong một thời gian sau ổng chết vì bệnh lao. Rồi, lại một hôm. Tui nghe anh Trường cũng mới chết. Mới quay qua quay lại, ổng còn đứng ngoài rào coi ké Tom and Jerry trong nhà tui cười hahaha, bây giờ chết. Mà sao chết, đi tắm sông, lên cơn co giật chết đuối không ai hay. Mọi người nháo nháo lên. Má ảnh mếu máo “Tui chửi nó quài nói tối bữa nào không có ai mày đừng có đi tắm. Mà nó cãi tui, nó cãi tui!!!”. Bả đâu có hiểu là mấy người bệnh như ảnh đúng giờ đó là phải làm việc đó, nó có vòng lặp, mà tới giờ không làm là chịu không nổi. Tới giờ tắm là ổng phải tắm. Tui hiểu mà phải hông anh Trường?
Quay lại cái giấc mơ. Tui thấy cậu tui lái xe hơi. Cậu thì kiểu gì cũng không lái honda được chớ đừng nói xe hơi. Cậu đánh cua được hẳn hòi. Cậu chở tui với Ngoại tui. Đang đi trên đường thì gặp má anh Trường chở ảnh bằng xe đạp. Lúc này là tui, cậu và ngoại tui, và cả má ảnh nữa, là của hiện tại. Nghĩa là mọi người già hết rồi, còn ảnh là thằng nhỏ à. Ảnh cười cái nụ cười đó, mà tui hông quên được. Kiểu cười mà trên đời dường như không có gì phiền muộn, không có gì làm ảnh khổ được. Kiểu mà thế giới có ảnh với má ảnh thôi, ảnh không cảm thấy ai xung quanh nữa. Rồi tui thấy má ảnh dừng xe quay qua ôm ảnh. Cái đầu bạc trắng ôm thằng nhỏ, hai cái mặt dí sát nhau. Rồi hai má con lại cười.
Cậu tui chạy qua một quãng xa. Bà Ngoại nói quay lại đi con má cho tiền thằng Trường. Tui móc trong bóp ra tờ 100k, Ngoại nói lấy thêm đi con. Cậu đảo xe lại thì thấy hai má con không còn ở đó nữa. Xong tui giật mình thức giấc, nhìn lên trần nhà. Mấy cái bông trắng lúc nãy run run gợn sóng như có gió thổi qua. Nước đâu chảy qua hai khóe mắt tui cay xè. Ủa có gì đâu mà khóc. Ổng chết phải gần 20 năm rồi mà? Sao hồi đó mày không khóc mà giờ mày khóc
Tui có nghe đâu sau này má ảnh dìa ở với nhà chồng con gái. Mà khổ lắm. Có lần tui thấy cô bán vé số, mà cổ hổng nhận ra tui. Tại lúc cổ ở kế nhà tui tui còn là thằng con nít mà. Tui mua dùm cổ mấy tấm. Cổ nở cái nụ cười không còn cái răng nào, giống trong giấc mơ tui thấy hồi nãy vậy đó.
Mà, tui tự hỏi, tới lúc ảnh chết, lúc đang sặc nước và não mất nhận thức vì cơn động kinh á, ảnh có hận cuộc đời bao giờ chưa nữa? Hả anh Trường khùng?
-Khang-
không ai được chọn số phận cho mình, chỉ vì sự thiếu may mắn…
Sao lúc coi tom and jerry ko mời vô nhà xem chung luôn mà để đứng ở rào khổ vậy