Vùng lá xanh.

Khách quen

  

Tôi ngả lưng vào thành cái ghế nhựa Bình Minh, hơi bay màu rồi, hít một hơi thuốc Doraemon the mát, ngửa cổ lên trời nhìn từng sợi khói mỏng len qua mấy tia nắng vung vãi trên tán cây. Tôi đang rơi vào vùng lá xanh.

Mỗi người đều có một vùng lá xanh của riêng mình. Nó là nơi mà khói bụi cuộc đời không dính vào được. Là nơi mà tiếng karaoke hàng xóm hay tiếng cười nói ồn ào của quán nhậu tránh xa. Là nơi mà người ta không buồn cũng không vui. Bạn có nghĩ như Đen Vâu nghĩ không? Bình yên là lúc lòng không sầu không vui. Hì…

Tui có thằng bạn chơi từ lớp 3 lớp 4. Hơn 20 năm chơi với nó, sau tất cả trạng thái buồn vì bị bạn gái bỏ theo đại gia, đau vì gia đình tan vỡ, khổ vì mẹ ung thư qua đời, nó có vợ, sinh con, đi làm văn phòng, dù ngày xưa làm đủ thứ từ DJ tới bán hàng.

– Mày bình yên chưa?

– Chưa, đi làm về ôm con ôm vợ ngủ tao chưa có đã.

– Ủa? – tui thắc mắc

– Lúc con tao ngủ kế tao, vợ tao nằm trong phòng, tao cầm cái tay PS4 cắm tai phone, cỡi ngựa lộp cộp dưới ánh mặt trời nhân tạo, tao mới thấy phêeeee…

Tự nhiên tui nhớ tới hồi nó ở cặp sau đít nhà tui, hai thằng chuyền tay nhau qua bờ rào cục save hack của PS1. Nhớ thời mua DVD 20k/ đĩa, thời chơi PSP mỗi thằng 1 tuần, thời ra tiệm đánh Dynasty Warrior, thời mê game quên hẹn bạn gái, thời nào đó xa lơ xa lắc. Bây giờ, nó vẫn chưa quên cái vùng lá xanh mát mà bước vào đó nó thấy bản ngã của nó tràn về. Cái lối vào vùng lá xanh của nó yên ổn mở ra khi vợ con nó đã say giấc nồng. Con người ai cũng cần một không-thời-gian như vậy, phải hông? Hì…

“Tao thèm bia quá!” Thằng bạn sau khi bước ra từ đồn công an gọi điện nói. Sau khi xô xát người này, đe dọa người kia, hăm he đánh vợ đánh con con nợ, nó ra ngồi kế bãi cát tu ừng ực chai bia rồi khóc. “Tao có muốn làm chiện vậy đâu? Tao có muốn chúng rủa tao đâu? Tao làm gì tao chịu, sao con gái tao phỏng? Sao con trai tao bị down? Sao ba tao bệnh tim? Sao má tao ung thư? Rồi tao không ép chết người ta thì ba má vợ con tao ai nuôi?”. Anh Đại hét ra lửa ngồi khóc như thằng con nít. “Mười mấy năm rồi tao ngủ đ** ngon! “. Tui nói “Dừa lắm! Mà thôi, ráng đi, lo gièeee”. Xong thằng giang hồ xăm đầy mình cười. Rồi nó trở về vùng lá xanh của nó, lúc lớp 7, 8 trốn học đi… nhậu, hút một đêm 2 gói thuốc lá lậu. Nó trở về cái trạng thái xỉn tới cục c**, dìa nhà nằm phè ra giày không cởi, ngủ một giấc ngu người tới sáng. Sáng dậy đeo cái mặt hầm hầm đi thu nợ tiếp. Vùng lá xanh của nó mở ra bằng hơi men. Hì…

Lại một anh bạn làm chụp ảnh, đầu trọc lóc, xăm mình kín như cái áo, to con mặt như tướng cướp, mà sắm cái nghề như cái nghiệp, mềm mỏng dễ thươngggg. Ảnh đắt show cày như con trâu. Một tháng đi hết 25 ngày từ miền Trung dài tới miệt Cà Mau. Ảnh đi mà riết ngủ trên xe, sáng tắm ở nhà chú rể, trưa ăn ở Bến Xe. Ảnh đi riết mà bệnh lai rai từ bao tử tới cột sống. Ảnh đi riết mà hỏi con ảnh lớp mấy anh ngưng 3 giây mới nhớ ra. Ảnh đi riết mà tiền nợ nó còn hoài. Hỏi anh có bao giờ anh nghỉ hông anh? Ảnh nói có chớ, tao mê phim hành động lắm. Tao coi review tóm tắt cho lẹ. Một phim 5 phút à. Tao hay coi trên xe rồi cười hô hố trên xe một mình luôn. Hết rồi đó. Tao dìa nhà là tranh thủ chở vợ con đi chơi, mua cơm cho con ăn, ngủ cái, ẻ cái rồi vác balô đi tiếp,… Vùng lá xanh ngắn ngủn xốc lộc xộc trên mấy chuyến xe đò liên tỉnh. Vùng lá xanh đen thùi trong màn đêm quốc lộ, kéo dài 5 – 10p ngắn ngủi, trước khi ảnh ngủ gật cái điện thoại rớt cộp bể màn hình. Hì…

“Chừng nữa xong hết chuyện nhà là em xuất gia nha anh”. Thằng em nói thiệt. Không phải giỡn. Sau khi ba nó bỏ đi và nó bỏ học ngang đi làm. Hơn 10 năm thì ngoi lên được. Mẹ nó bệnh và em nó câm điếc bẩm sinh. Thằng em từ 15 tuổi là phải làm đủ thứ để nuôi 3 miệng ăn. Xong rồi phải tính đến việc hậu vận cho mẹ và thằng em. Lâu lâu nhà ổn ổn cái lại có vài cha chủ nợ tới nhà đòi tiền. Ba nó thì nó trả. Cứ thế cục tiền đến rồi đi, buồn làm chi nhung nhớ làm gì. Nó quần thảo trường đời như con chó Phú Quốc quần thảo trường đua ngoài Vũng Tàu. Nó thỉnh tượng mẹ Quán Âm, Đức Phật, La Hán, lư hương, Đạt Ma về chất đầy nhà. Nó đốt trầm hương, nghe kinh Vu Lan ngủ. Sau khi ba má bạn gái cấm nó quen con gái vì nó nghèo, và đứa đang quen không chịu cưới vì nó có thằng em bệnh, nó nói em đi tu. Em mà lo mẹ em xong hết, em trai em nên người, em đi quy y. Em tụng kinh được thiệt luôn rồi nha anh. Em chịu nghe mấy Thầy thuyết pháp lắm nghe anh. Em lựa chùa luôn rồi nghe anh. Vùng lá xanh đó có mùi hương trầm và tiếng mõ lốc cốc. Không biết đi vào vùng lá xanh của nó, nó có còn sợ mẹ nửa đêm xỉu như mỗi khi đi làm xa nhà không, có còn lo thằng em đi lạc không biết cách về nhà không, có còn lo ở nhà chập mạch cháy nổ không, có còn thèm canh chua cá kho quẹt không. Vùng lá xanh của nó chắc là phải tứ đại giai không, bỏ tham sân si, sắc tức thị không không tức thị sắc. Hì…

Còn bạn, bạn có vùng lá xanh mà, phải không? Bao lâu rồi bạn chưa về, nằm im trong đó?

Khang.

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện