Thư tịch Sát Thủ: Cổ Bản Altaïr (P.2)

Khách quen

  

Trang 16

Quả Táo còn hơn cả một danh sách về những thứ xuất hiện trước chúng ta. Trong vòng xoáy lấp lánh khi nó hoạt động, ta đã thoáng thấy những gì sẽ xảy ra. Một điều không nên xảy ra. Mà có lẽ không phải vậy. Có lẽ nó chỉ đơn giản là một gợi ý. Làm sao để ta biết? Làm thế nào để ta chắc chắn? 

Ta suy ngẫm về hậu quả của những ảo tượng này: chúng có phải là hình ảnh của những thứ sắp tới – hay đơn giản là tiềm năng của những gì có thể xảy ra. Chúng ta có thể ảnh hưởng đến kết quả không? Chúng ta có nên thử không? Và khi làm như vậy, chúng ta có thể đảm bảo đó là những gì chúng ta đã thấy? 

Như mọi khi, ta bị giằng xé giữa hành động và không hành động, rằng một trong hai cái nào sẽ tạo ra khác biệt. Ta có nên cố gắng tạo ra khác biệt? Tuy thế, ta vẫn giữ cuốn nhật ký này. Liệu rằng hành động này có thể thay đổi – hoặc có thể đảm bảo – những gì ta đã thấy?

Trang 17

Trong tất cả những thứ ta đã chứng kiến, không có gì làm ta lo lắng hơn hình ảnh một cột trụ lửa cao đến nỗi dường như xuyên qua thiên đàng. Mặt đất ầm ầm và rung chuyển. Núi non chia đôi và nứt gãy. Những tòa tháp kim loại to lớn văng tung tóe, những người bên trong nằm ngổn ngang trên mặt đất. Một điệp khúc khủng khiếp đến nỗi đến giờ ta vẫn còn cảm thấy tiếng vang của n.

Sự điên rồ mà ta chứng kiến đấy là gì? Có phải họ không, tôi tự hỏi? Những Người Đến Trước… Đây có phải là nơi họ đã ra đi? Đi vào lửa? Đi vào khói bụi? Có lẽ sức mạnh hủy diệt này là những gì mà Hội Dòng Đền tìm kiếm. Rằng chúng có thể giữ nó trước chúng ta và thao túng. Vậy thì chúng ta sẽ có hy vọng gì, nếu chúng nắm trong tay thứ bóng tối như vậy – rằng chúng có thể hủy diệt cả thế giới.

Trang 18

Chúng ta có phải ẩn mình ẩn danh. Phải thinh lặng. Để định hình lịch sử trong bí mật. Nhưng một số huynh đệ không đồng ý. Họ tức giận, khăng khăng rằng thật sai lầm khi che giấu bản thân. Họ nói rằng việc đó làm chậm công việc của chúng ta. Nhưng họ không hiểu những rủi ro. Để lộ bản thân lúc này sẽ quá nguy hiểm. Ta sợ chúng ta sẽ bị gọi là những kẻ điên rồ và bị tấn công. Vậy nên ta lơ đi. Luôn luôn lơ đi. Nếu có một điều ta biết chắc chắn, đó là con người không học bằng cách nói. Thay vào đó họ học qua hình ảnh. Họ phải tự hiểu ra vấn đề. Nếu ta nói một người hãy tử tế, hãy khoan dung, hãy cởi mở – những từ này sẽ trôi dần và bị lãng quên trước khi chúng thực sự thay đổi người ấy. Sẽ thực là lãng phí. Và vì vậy chúng ta phải duy trì cách thức của chúng ta.

Trang 19

Thần thoại từng kể về bộ Lông Cừu Vàng. Liệu hai thứ này có liên quan tới nhau không?…

… Ta tiếp tục cải tiến quy trình luyện kim, để sản xuất một bộ giáp mà thế giới chưa từng biết đến…

… Nó sở hữu sức mạnh to lớn, nhưng nhẹ đến mức như không mang nó trên người…

… Ta vừa giữa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Ở đây chúng ta đã tạo ra một thứ gì đó chắc chắn sẽ thay đổi bộ mặt chiến tranh, khiến những người mặc nó gần như bất khả chiến bại…

Có lẽ đây là một sai lầm khi tạo ra những thứ này. Ta nghĩ rằng tốt nhất nên xóa các công thức. Điều gì sẽ xảy đến khi nó rơi vào tay kẻ thù của chúng ta? Rủi ro quá lớn…

Trang 20

Ta đã nghiên cứu các tín ngưỡng ngoại giáo cổ xưa xuất hiện trước sự ám ảnh về kẻ sáng tạo duy nhất hay đấng sáng thế. Dường như chúng tập trung vào những thứ cơ bản đang hoạt động xung quanh chúng ta hơn là những quy tắc đạo đức bó buộc…

Mặt trời mọc vào buổi sáng và lặn vào buổi tối. Thủy triều xuống và lên. Cỏ mọc, khô héo, chết dần, rồi lại mọc lên từ mặt đất. Không khí trở nên ấm áp, sau đó lạnh đi và lặp lại. Một số nguồn năng lượng tiềm ẩn giữ cho chúng ta luôn ở trên mặt đất và kéo chúng ta trở lại khi chúng ta cố gắng rời khỏi nó. 

Mỗi chuyển động này được đại diện bởi một vị thần hoặc nữ thần. Với mỗi thứ sức mạnh phải đối mặt, nó lại được công nhận là một cái gì đó khác biệt và mạnh mẽ. Điều đó không có nghĩa là không có mối liên hệ nào giữa các sức mạnh này – một nguyên tắc của các linh hồn cá nhân – về các quy tắc. Bàn tay vô hình hướng dẫn sự tiến bộ của thế giới xung quanh chúng ta. 

Và ta đang nỗ lực phân loại, nghiên cứu, giải thích và tìm hiểu cách thức hoạt động của mọi thứ – ngay cả khi nó không hoàn hảo. Nhưng không còn nữa. Giờ con người chỉ muốn một lời giải thích đơn giản hơn nhiều. Thật ngây thơ khi tin rằng có một câu trả lời duy nhất cho mọi câu hỏi. Mọi bí ẩn. Rằng tồn tại một thư ánh sáng từ vị thần quyền năng cai trị tất cả. Chúng nói rằng đó là ánh sáng mang lại sự thật và tình yêu. Ta nói đó là thứ ánh sáng làm chúng ta mù quáng – và buộc chúng ta vấp ngã trong sự thiếu hiểu biết.

Ta khao khát một ngày con người sẽ quay lưng lại với những con quái vật vô hình và một lần nữa đón nhận một cái nhìn hợp lý hơn về thế giới. Nhưng những tôn giáo mới này rất tiện lợi cho những kẻ cầm trịch, hứa hẹn một hình phạt khủng khiếp nếu con người từ chối chúng – ta lo lắng rằng nỗi sợ sẽ khiến chúng ta bị mắc kẹt với những lời nói dối vĩ đại nhất.

Trang 21

Có thể chiết xuất chúng từ các loại thực vật khác nhau được tìm thấy trong khu vực. Đôi khi có thể lấy nhiều loài kỳ lạ từ thương nhân và lữ khách, nhưng chúng ít được ghi chép lại và kiểm chứng.

Có thể sử dụng công cụ giả kim truyền thống để chưng cất chất độc. Cần phải cẩn thận vì một số chất độc có thể được hấp thụ qua phần da tiếp xúc. Nhiều người đã mất mạng vì bất cẩn.


Lưỡi dao nên được làm rỗng theo các thông số kỹ thuật được liệt kê trong tài liệu này. Sự sai lệch có thể tạo ra những vết nứt, khiến lưỡi dao yếu đi và có thể bị gãy.

Trang 22

Làm gì với bản đồ này đây? Dường như nó chứa toàn bộ thế giới. Không bằng phẳng như người ta nói, mà, tròn – như một quả bóng. Giống Quả Táo. Nhưng tại sao một thứ lớn như vậy lại tồn tại? Điều kỳ lạ vẫn là những vùng đất mà nó thể hiện – những mảng lớn của những điều chưa biết. Những thứ chưa được khám phá. Rất nhiều nơi chưa được khám phá… Liệu có con người ở đó không? Họ có thích chúng ta không? Và nếu không – chúng ta khác họ như thế nào? Ta muốn biết câu trả lời. Có lẽ – một lúc nào đó – ta sẽ có cơ hội đi du hành. Lập một kế hoạch và tìm đường đến những vùng đất xa xôi ấy…

Trang 23

Trang 24

Đôi khi ta nhớ gia đình của ta… Hoặc ít nhất là suy nghĩ của họ. Ta chưa bao giờ biết rõ cha mẹ mình, mặc dù cả hai đều sống trong những bức tường này. Đó là cách sống của chúng ta. Có lẽ họ đã buồn, mặc dù họ không thể hiện ra – điều đó không được phép.

Về phần ta, ta đã dành gần như cả tuổi trẻ của mình để luyện tập, có rất ít thời gian để suy ngẫm về sự chia ly. Và thế là khi họ chịu thua ta, họ đã rời đi như hai người xa lạ. Al Mualim từng là cha ta, mặc dù tình yêu của ông hời hợt và không chân thật, nhưng nhiêu đó là đủ – thậm chí tốt hơn. Hoặc là ta nghĩ vậy.

Một ngày nào đó ta sẽ có một đứa con – đó là cách làm của Hội. Và ta sẽ không phạm sai lầm tương tự. Cũng không có ai gọi mình là Sát Thủ. Chúng ta được phép yêu thương con cái của mình – và đến lượt nó, sẽ được yêu thương. Al Mualim tin rằng những chấp trước như vậy sẽ làm chúng ta suy yếu – khiến chúng ta chùn bước. Nhưng nếu chúng ta thực sự đấu tranh cho những gì chính đáng, thì tình yêu không làm cho sự hy sinh đó trở nên đơn giản hơn hay sao – khi biết rằng chúng ta làm như vậy vì những người thân yêu của mình?


Trang 25

Trang 26

Ta đã có câu trả lời ngay lúc này. Ta biết sự thật. Ta sẽ không chạm vào thứ tồi tệ đó một lần nữa. Tốt nhất mà không ai được làm thế, bây giờ và không bao giờ. Ta đã cố gắng – cuối cùng – để phá hủy nó, nhưng nó không cong cũng không bị vỡ cũng không tan chảy. Thật trớ trêu – ta chắc chắn rằng nếu ta hỏi, Quả Táo sẽ cho ta biết những gì cần phải làm. Nhưng ngay cả lời thề ấy vẫn không đủ. Nó luôn luôn cất giấu một món quà đầy cám dỗ. Ta phải kiềm chế. Bởi vậy, nó sẽ được niêm phong. Chúng ta sẽ đưa nó đến hòn đảo – từng là của chúng, bây giờ là của chúng ta. Có một kho bạc ở đó đủ kỹ để giấu được nó. Rủi ro là tách bản thân ta khỏi tạo tác mà người khác có thể tìm ra nó. Rủi ro hơn giữ cho nó gần. Ta sẽ bị cám dỗ. Ta không đủ sức mạnh. Tất cả chúng ta đều vậy. Ai sẽ không như vậy? Ồ, sau những điều ta đã thấy thì… Câu chuyện đó nằm ngay trong tập tài liệu này. Không phải chen giữa các dòng chữ mà nằm bên dưới chúng. Nơi chỉ có đôi mắt của chúng ta có thể nhìn thấy. Tự mình đến và nhìn. Rằng ngươi có thể thành công khi ta và những người khác đã thất bại. Thời gian trôi qua mang theo những khám phá và phát triển mới. Và vì vậy một ngày nào đó, cánh cửa có thể mở ra và tin nhắn sẽ gửi đi. Họ sẽ có nhà tiên tri của riêng mình.

Trang 27

Chúng ta đang dần phát triển hơn. Cũng như số lượng người ra vào pháo đài mỗi ngày. Đàn ông và phụ nữ. Người trẻ và người già. Từ những vùng đất khác nhau. Mang những tín ngưỡng khác nhau. Mỗi người kể một câu chuyện tương tự nhau – về việc đã khám phá phần đầu tiên trong Đức Tin của chúng ta: rằng không có gì là chân lý.

Tuy nhiên, sự mặc khải diễn ra quá nhiều, đến nỗi làm hủy hoại họ. Họ mất đạo đức, chắc chắn, an ninh. Nhiều người đang phát điên. Chúng ta phải hướng dẫn họ. Chữa lành họ. Tâm trí của họ không được chứa đầy những câu chuyện cổ tích, mà thay vào đó là kiến thức. Hãy để họ có câu trả lời – những câu trả lời đó khó hiểu và phức tạp. Như cuộc sống vậy.

Trang 28

Thành công rồi! Chúng ta đã tìm ra cách thay đổi cấu trúc của dao ẩn để nó có thể bắn ra những viên đạn nhỏ. Chúng gây sát thương khủng khiếp – dù ở khoảng cách lớn. Thành thực mà nói, thứ mà ta đã phát hiện ra… thực sự rủi ro. Nhưng ta nhận thấy rằng với sử dụng hạn chế, và cùng một sự tập trung cao độ, Quả Táo không gây tác dụng tiêu cực. Hoặc là do ta mong vậy.

Kiến thức về phương pháp chiến đấu này không mới với chúng ta, chúng ta đã quan sát từ các nước láng giềng phương Đông. Nhưng vũ khí của họ lớn hơn nhiều – và chúng ta không kham đủ. Bây giờ ta đã tìm ra cách thu nhỏ các thiết kế của họ, biến thứ vũ khí của họ thành một thứ có thể đeo trên cổ tay.

Chúng ta cũng đã tìm ra công thức bột thuốc súng, từ các nguyên liệu phổ biến. Đây là một kiến thức nguy hiểm và nó chỉ được chia sẻ với các đồng minh thân cận nhất của chúng ta…

Trang 29

Một làn sóng đen tối xuất hiện từ phía đông – một đội quân có quy mô và sức mạnh như vậy có thể càn quét mọi miền đất mà chẳng mảy may lo lắng. Thủ lĩnh của chúng là một kẻ tên Thiết Mộc Chân, hay còn được biết đến với cái tên Thành Cát Tư Hãn. Ông ta quét qua các vùng đất, chinh phục và hạ bệ tất cả những người cản đường ông ta. Dù động cơ là gì, ông ta cần phải bị ngăn chặn. Khi còn trẻ, ta cố gắng thực hiện công việc này trong bí mật – vì ta nghi ngờ sự hiện diện của một Bảo Vật Địa Đàng. Nhưng những ngày đó đã trôi qua nhiều năm rồi. Đã đến lúc phải dỡ bỏ lớp phủ. Đã đến lúc ta nói chuyện với nàng và các con trai. Chúng ta sẽ đi cùng nhau, để có thể kiểm chứng năng lực của chúng và ngăn chặn mối đe dọa này.

Trang 30

Ta sẽ rời xa khỏi thế gian này. Đó là thời khắc của ta. Cả ngày ta chìm đắm trong những suy nghĩ và nỗi sợ hãi khi nhận ra điều này. Ta biết rằng cơ thể của ta sẽ trở về với cát bụi. Nhưng còn ý thức của ta? Danh tính của ta? Hay ngắn gọn hơn – tất cả những gì thuộc về TA? Ta đoán tất cả sẽ kết thúc. Rằng không có kiếp sau. Cũng không trở lại chốn này. Kết thúc một lần và mãi mãi.

Cuộc sống của chúng ta rất ngắn ngủi và không quan trọng. Vũ trụ không để tâm tới chúng ta. Những gì chúng ta đã làm, có phải chúng ta đã trở nên độc ác thay vì tốt đẹp. Ta đã chọn lạm dụng Quả Táo thay vì niêm phong nó đi. Những chuyện ấy chẳng ai để tâm. Chẳng ai ghi nhận. Chẳng ai tính toán. Chẳng ai phán xét. Chỉ đơn giản là im lặng. Và bóng tối. Đẫm đặc và tuyệt đối… Và vì thế ta bắt đầu tự hỏi, liệu có cách nào để ngừng lại, hay chí ít là trì hoãn cái chết không?

Chắc chắn Những Người Đến Trước không yếu đuối và nhu nhược như chúng ta. Nhưng ta đã thề sẽ làm những gì cần làm với tạo tác. Để không nhìn vào những gì nằm trong nó. Tuy nhiên, khi đối mặt với thời khắc đóng lại nó mãi mãi, ta lại tự hỏi, có hại gì nếu ta nhìn vào nó một lần cuối cùng…

=====================================================

VÀI LỜI

Mặc dù Altaïr viết tập Cổ Bản này từ sau cái chết của Al Mualim, nhưng, xen lẫn trong tập tài liệu là những hồi ức ngày xưa, ta có thể coi tập Cổ Bản này như một cuốn tự truyện về cuộc đời tác giả. Có đôi lúc, Altaïr sẽ tạm gác công việc ghi chép nghiên cứu và quan điểm sống của ông, ông sẽ dành ra một vài trang để kể lại những câu chuyện về gia đình, về người ông yêu thương, về mối tình tưởng chừng không ai có thể thay thế. Nhìn vào một vị Cố Vấn nghiêm khắc và lạnh lùng, ta đâu biết ông đã gửi gắm nỗi lòng của mình vào con chữ, chứ không thổ lộ với bất kỳ ai.

Ngoài ra, Quả Táo Địa Đàng, xét cho đến năm 2009, có nhiều khả năng hơn ta tưởng. Không chỉ là một tạo vật mang lại quyền năng chi phối, Quả Táo thật sự là trái cấm mang lại tri thức cho con người. Quả Táo cho người dùng biết được bản chất của thế giới, những định luật khoa học xảy ra xung quanh loài người, những sự thật đứng sau quyền năng tối thượng của những sinh vật được gọi là đấng sáng thế. Quả Táo lưu giữ những hình ảnh về Đại Thảm Họa đầu tiên, và lời tiên báo về một ngày tận thế khác sắp diễn ra trong thế giới hiện đại. Quả Táo cám dỗ con người đến với nó, và trong khoảnh khắc họ tưởng như có thể chi phối tất cả bằng quyền năng của chúa, thực chất họ chỉ là tay sai của một món đồ bình thường của những kẻ đã sáng tạo ra họ. Altaïr, một vị Cố Vấn có thể nói là vĩ đại nhất và mạnh mẽ nhất, vẫn khó khăn trong việc khuất phục sức cám dỗ từ Quả Táo. Và, chẳng cần đến tri thức, Altaïr đã đang đầy ắp những nỗi lòng và lo sợ trong trái tim. Rằng sẽ thế nào nếu ta có thêm tri thức, sẽ có ai có thể thay ông cáng đáng tạo tác quyền năng, sẽ có ai đủ vững tâm trước sự cám dỗ ngọt ngào trong Quả Táo. Chẳng cần đến tri thức, Quả Táo đã gieo rắc những mối lo nghĩ trong tâm trí một con người vĩ đại.

“Kẻ càng biết nhiều, càng phiền muộn nhiều…”

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện