Những đam mê khác ngoài game của tôi

Huyền thoại ★ ★

  Người quay số

Nghĩ lại chưa bao giờ tâm sự chuyện đời hay những đam mê khác ngoài game với mọi người. Nhân dịp có hứng viết bài này, thôi thì anh em cố đọc mấy dòng vẩn vơ của mình viết ra lúc cảm hứng vậy.

Hồi bé cấp một thì thực ra cũng chưa được tiếp xúc với máy tính nhiều, gọi là có biết nghịch linh tinh. Hồi đó thì thế giới game với tôi chỉ đơn giản là những game quen thuộc trên NES và SNES mà thôi. Lên đến cấp hai thì mới có máy tính, mới chơi những game trên máy, mà thực ra thì hồi đó chơi web game là chủ yếu, vì để có cái mà bàn luận với bạn cùng lớp ấy mà. Lên đến cấp ba, nhờ đứa bạn giới thiệu Assassin’s Creed thì mới thực sự đặt chân vào thế giới game, với những ai có quen biết tôi (hoặc ít nhất có đọc những bài review hay đánh giá game của tôi) đều biết rằng tôi là một người cực kỳ thiên về cốt truyện. Tiêu chí chọn game để chơi của tôi (chơi một cách nghiêm túc chứ chơi vui vui thì không nói) luôn là cốt truyện – gameplay – đồ họa. Tôi luôn luôn đào sâu tìm tòi vào cốt truyện của từng game tôi chơi, nó như một thói quen không thể bỏ, nhưng mà thực ra bài viết này cũng chẳng phải nói về chuyện tôi chơi game ra sao hay đời chơi game của tôi thế nào, không, việc chơi game chỉ là dẫn truyện cho bài này mà thôi. Thực ra thì bài này tôi viết là để chia sẻ về những đam mê khác ngoài game, mà xét ra, chúng ảnh hưởng trực tiếp đến cách chơi game của tôi. Những đam mê khác ấy, thôi nói luôn ra là phim ảnh và sách.

Từ khi bắt đầu biết xem TV hay biết đọc thì những thứ tôi yêu thích nhất lúc ấy luôn là tokusatsu của Nhật Bản (ừ, là phim siêu nhân đó) hay những cuốn manga cũ mèm ở nhà. Đến khi lên cấp hai thì xem thêm anime. Ôi hồi đó phải nói là cuồng anime luôn ấy, đếm không xuể đã cày hết bao nhiêu bộ rồi. Phim ảnh thì nói thực là hồi đó thời gian mà ngồi xem phim không có nhiều (có vẻ hơi mâu thuẫn khi tôi vừa nói tôi cày cực nhiều anime hồi đó, nhưng 1 tập anime chỉ có nửa tiếng, còn xem một bộ phim 2 tiếng liền mạch lại là điều xa xỉ với tôi). Chỉ cuối tuần mới rảnh để ngồi xem phim, mà phim thì cũng xem mấy phim giải trí là chính chứ triết lý sâu xa thì chả quan tâm (và cũng chẳng có thời gian quan tâm).

Đó là chuyện xem phim của tôi, còn về phần sách, ngoài manga (ừ, tất nhiên đọc manga cũng nhiều) thì nói thực sách tôi đọc hơi… quá lứa tuổi. Ấy nhưng đừng nghĩ bậy nhé, ngoài đống manga thì tủ sách nhà tôi toàn là sách của ông và bố tôi chứ chẳng có mấy cuốn tiểu thuyết cho teen (thời ấy cũng chẳng nhiều tiểu thuyết cho teen như bây giờ). Thế là chỉ còn cách đọc đống sách ấy chứ sao? Mà các bạn tưởng tượng cảnh một thằng nhóc học lớp 7, 13-14 tuổi đầu ngồi đọc Khổng Tử với Trang Tử xem, có kỳ cục không? Đọc thấy vui vui, chứ chả hiểu cái gì cả, trong đống sách đó thì hai tác phẩm duy nhất mà tôi đọc còn thấy “hiểu hiểu” là Tam Quốc và Tây Du Ký. Và tất nhiên là tôi luôn mong ước được đọc một cuốn tiểu thuyết nào đó thật đúng tuổi, tôi luôn mong mình có một thế giới tưởng tượng của riêng mình để mơ về. Suốt những năm cấp hai, thế giới đó tôi tìm mãi mà chẳng có, họa chăng có thế giới gần nhất với thế giới mơ ước của tôi là thế giới Harry Potter. Đó là bộ sách cho teen duy nhất mà tôi đọc trong suốt những năm cấp hai. Hết truyện rồi đến phim, hồi đó tôi thực sự thích chúng, nhưng chưa đến mức đam mê, chưa đâu.

Mọi chuyện thay đổi chắc chắn là vào hè năm tôi 15 tuổi, sau khi thi cấp ba. Well, hồi cấp hai thì nói chung học hành cũng chẳng gọi là giỏi hay xuất sắc, khá thôi. Thi trường chuyên của tỉnh thì trượt, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm lắm, dù sao thì cũng đỗ trường cấp ba nhất nhì huyện nên với tôi nó chẳng thành vấn đề. Bố mẹ tôi hơi thất vọng một chút, nhưng cũng không đến mức buồn rầu gì hết. Hè năm đó, ừ, là hè đầu tiên mà tôi chẳng cần lo nghĩ cái quái gì suốt 1 tháng, và thời gian rảnh thì cả đống, nên tôi bắt đầu ngồi xem phim, xem những bộ phim chưa có cơ hội xem hoàn chỉnh. Và khi xem hết bộ ba Lord of the Rings và Original Trilogy của Star Wars, tôi biết tôi đã tìm thấy đam mê của mình. Để nói cho rõ thì hồi bé có xem qua Lord of the Rings, nhưng xem đứt quãng và chả hiểu gì nên bỏ xó nó đấy, Star Wars thì không có một khái niệm gì, chỉ đơn giản nghĩ là cái phim có mấy ông cầm kiếm laser chém nhau (Yoda tha lỗi cho con). Thế rồi đến khi thực sự xem lại Lord of the Rings hoàn chỉnh và ngồi xem hết Original Trilogy của Star Wars, tôi đã đứng hình, tôi đã biết đây chính là nơi mình thuộc về. Và cả hè năm đó tôi ngồi xem đi xem lại chúng, rồi bắt đầu lao vào tìm hiểu.

Với Lord of the Rings là những ngày căng óc ra đọc tiểu thuyết nguyên gốc, chỗ hiểu chỗ không, nhưng càng đọc càng thấy cuốn hút. Với Star Wars là lao vào tìm hiểu về Prequel Trilogy, về Expanded Universe. Cho đến tận khi vào lớp 10, đầu óc vẫn đang lang thang ở Trung Địa hay du hành ở “A galaxy far, far away”. Chưa bao giờ tôi nghiên cứu hay tìm hiểu về thứ gì sâu đến thế, rộng đến thế, cái thói quen này tôi đã đem vào việc chơi game luôn (nhưng việc học thì không sâu đến thế, không, cảm ơn, môn duy nhất tôi đào sâu là Tiếng Anh – ừ thì để tiện việc đắm chìm vào Lord of the Rings và Star Wars). Từ ngày đó, cái ngày mà vừa xem xong Lord of the Rings và Star Wars, là ngày mà cái ước mơ đáng lẽ chỉ có khi còn bé xíu hiện lên, và đến bây giờ vẫn còn rõ và y như ban đầu: Tôi mơ ngày nào đó đặt chân đến Trung Địa, đến xứ Shire, đến Rivendell, đến Minas Tirith, tôi mơ ngày nào đó mình trở thành một Jedi. Ước mơ ấy có viển vông không? Có chứ. Ước mơ ấy có trẻ con không? Có chứ. Ước mơ ấy có đẹp không? Có chứ.

Gần sáu năm là fan của Lord of the Rings và Star Wars. Tôi biết mình chưa đủ kiến thức hay kinh nghiệm để tự gọi mình là một hardcore fan, vì tôi biết có những đàn anh đã bỏ công tìm hiểu và nghiên cứu, đã sống với chúng mười năm, mười lăm năm rồi. So với họ, sáu năm của tôi có đáng là bao? Nhưng chỉ sáu năm ấy là đủ để tôi biết đam mê thực sự ngoài game của mình là gì. Sáu năm với Lord of the Rings và Star Wars, tôi đã sống theo những triết lý, những bài học trong hai thế giới giả tưởng ấy từ lúc nào không hay. Đó là biết yêu quý cái đẹp thanh bình, là biết quý trọng tình bằng hữu, là biết sợ cái xấu, biết căm ghét cái xấu. Đó là biết sống theo lời dạy của Master Yoda – “Try not. Do or do not. There is no try”, đó là luôn tin rằng Thần Lực ở bên cạnh mình. Nếu bảo tôi mơ ước vớ vẩn hay sống quá thiếu thực tế, tôi không phản đối. Thực tế quá cũng tẻ nhạt chứ, thà rằng cứ mơ ước, dù nó viển vông ra sao, chẳng đẹp hơn sao? Những triết lý, những bài học đó đâu phải vớ vẩn? Tôi luôn luôn tự hào mình là một fan của Lord of the Rings, một fan của Star Wars. Tôi có thể nói rằng con người tôi bây giờ có được là nhờ Lord of the Rings và Star Wars. Cách sống, cách đối xử với mọi người, cách chơi game hay thậm chí là cách nghĩ, cách nói, đều là nhờ hai thế giới ấy cả. Và nếu có thể, chỉ mong một lần quay về hồi là một đứa thiếu niên 15 tuổi ngồi xem Lord of the Rings và Star Wars, để một lần nữa trở thành fan của hai thế giới ấy.

Ước mơ hồi 15 tuổi, đến giờ vẫn còn, và dù biết chẳng bao giờ nó thành hiện thực đâu, tôi vẫn cứ mơ thôi. Như lời của George R.R Martin, tác giả của A Song of Ice and Fire đã nói đó thôi. Có lẽ đó cũng là ước mơ của tôi, cũng như của bao người cùng đam mê với tôi.

“Họ cứ giữ lấy Thiên Đường của họ. Còn tôi, khi chết đi, linh hồn tôi sẽ bay đến Trung Địa”

Với tôi, có lẽ ước mơ ấy dài hơn một chút.

“Họ cứ giữ lấy Thiên Đường của họ, Trái Đất của họ, thiên hà của họ. Còn tôi, khi chết đi, linh hồn tôi sẽ bay đến Trung Địa, sẽ bay đến một thiên hà… xa thật là xa…”

Hải Stark

Huyền thoại ★ ★

  Người quay số
They can keep their own heaven, their own galaxy. To me, when I'm gone, I'd sooner go to Middle-Earth, to a galaxy far, far away...

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


1 cụng ly

  • L - 18.09.2018

    Khi em lên lớp 8, lần đầu sờ vào con PC và chỉ biết chơi mỗi kim cương. Vài tháng sau thì là Joey the Passion. Bằng cách nào đó mà đã oánh lên được 7/10 sao với trình tiếng Anh hạn hẹp (thi toàn 3 vs 4). Sau một time thì kệ máy tính cũng thay đổi và cùng với đó là lần được được nghe Eminem – Without Me, là Numb của ban nhạc Hàn Quốc Linkin Park (vì có chữ Park đó), nhạc lại kiểu châu Á Hàn Hàn Nhật Nhật. Rồi sau đó là GTA San Andreas, những bản mod cheat, những nhiệm vụ khó vãi loằn (thời đó thích ngâm dấm vãi chưởng, lằm sạch side quest xong mới làm nv cuối cơ mà trước đó là những ngày vọc vạch với cheat, mod các thứ đã giúp mở mang đầu óc hơn về cái cách mà 1 tựa game được làm ra…) Timefly, iem cũng nên đại học lúc này thì cũng gọi là biết biết về game rồi nhưng lại chả biết gì nhiều về phim cả, ơ thế mà lại hay! Ở ktx dùng chung 1 hệ thống network đâm ra nhiều bác cứ để share cực kỳ tự nhiên, rảnh rảnh lại vào tìm bác chuthodien (bọn phòng e hay gọi là chú thỏ điên, nhưng thực ra bác ý là chú thợ điện :v) toàn bộ sưu tập phim hay từ tình củm cho đến khó xem, và tất nhiên là cả phim đen :v. Dần dà rồi cũng biết lên mò mấy group như hdmovie, hdvietnam, hdvnbits,… Rồi cho đến 1 ngày khi về nhà, tự dưng hôm đó TV chiếu 1 đoạn hậu trường của The Dark Knight. Sẵn tiện thời đó có mấy phim SAH nhưng nhảm shit nên mình cũng ko máu me cho lắm, chỉ thấy vớ vẩn nên cũng nghĩ phim này chắc cũng rứa, làm cảnh ô tô lật thôi thì sao ko làm nổ cho hoành tráng mà chỉ nổ để lật nhỉ, chắc phim dỏm rồi!… Rồi một hôm khác Tidi lại chiếu The Dark Knight, cảnh đầu phim luôn, mình báo ơ cướp ngân hàng à? lại còn đu dây, bọn này sáng tạo nhỉ, để xem phim xem ntn. Quả thực đó là sai lầm hạnh phích nhất cuộc đời khi sau đó phải dán mắt gần 2 tiếng rưỡi đồng hồ để xem và sau đó là cả đêm để tìm hiểu về bộ phim và bao h có phần tiếp. Tất nhiên khi bác đọc đến đây thì hẳn sẽ dự đoán được việc e bị shock thế nào về việc Health Ledger tự sát và sẽ ko thể góp mặt trong phần 3. Dẫu sao thì từ đó đến giờ TDK vẫn luôn là bộ phim iem yêu thích nhất, cơ mà dạo này đỡ rồi thì phải, xem nhiều quá đâm thành ghét ấy (chắc nhàm hoặc do có tuổi hoặc vì thích phần 3 hơn vì có Anna Hathaway, kk). Cuối Thu, đầu Đông 2013, Kim Đồng thông bó tái bản Dragon Ball và One Piece. Bé giờ thì cũng đọc hết bộ DB rồi nhưng chưa bao giờ chính thức sưu tập đủ cả. Và thế là hành trình sưu tập mâng bắt đầu từ đây. Hết series này lại đến series khác, lần lượt em lại bắt đầu với thế giới manga, mặc dù lúc này là sắp năm cuối, chuẩn bị ra trường rồi. Vậy là lại bắt đầu thế giới của Naruto, Luffy, L, Titan… Mới đây thì em bắt đầu chính thức quay lại với đam mê về game và làm được chút ít gì với nó. Dẫu có là văn không được hay như các bác, kiến thức không có được uyên thâm nhưng như thế lại có nhiều động lực. Cám ơn bác vì những bài viết, Storm Knight!