Đôi lúc, chỉ mong có một R2D2 bên cạnh – hay chuyện về mối liên kết giữa game và tôi, hoặc lý do tại sao tôi không chơi game online

Huyền thoại ★ ★

  Người quay số

Game với tôi có một mối liên kết đặc biệt. Chính xác hơn, là những game chơi đơn.

Điều đó là dĩ nhiên rồi, không chỉ vì tôi nhận được nhiều điều từ game, mà còn bởi vì đôi khi, tôi thấy mình “sống” trong game nhiều hơn là ngoài đời. Kể ra cũng có vẻ hơi “ảo” và có vẻ hơi “tiêu cực”, nhưng thực tình thì đúng là vậy chứ không sai. Nhưng tôi chọn “sống” trong game chơi đơn, chứ không chọn “sống” trong game online, như rất nhiều bạn bè của tôi chọn.

Tôi không hợp với game online, tôi không chơi được game online nào quá lâu, cũng chỉ là chơi cho biết. Cái thời ngày ngày cày cuốc game online với bạn bè, cũng đã qua lâu rồi. Tôi không rõ vì sao tôi không hợp với game online, đến bây giờ nhiều khi vẫn muốn thử tìm một game online nào đó để chơi, để tìm hiểu, để cày cuốc và ganh đua với những người khác.

Nhưng rốt cuộc cũng không đi đến đâu.

CSGO, vỏn vẹn 30 giờ chơi không hơn không kém. Paladins, 10 giờ chơi. Warframe, 15 giờ chơi. Còn Dota 2 hay LoL? Tôi còn chẳng đụng vào chút nào. Cho đến cuối cùng, tôi lại quay về với những game chơi đơn, bởi vì chúng có cốt truyện rõ ràng để tôi tiếp nhận, có nhân vật để tôi đồng hành, có những lúc thư thả chỉ cho nhân vật đứng yên một chỗ để nghe nhạc, để nhìn ngắm cảnh vật…

Nói ngắn gọn lại là để phiêu. Cái phiêu trong game chơi đơn, nó cũng đặc biệt. Có thể là chìm đắm trong cảnh biển Caribbean đẹp lộng lẫy, với khúc ca của những kẻ đi biển vang vọng bên tai trong Assassin’s Creed Black Flag. Có thể là lặng im đứng nhìn mưa tại City of Tears trong Hollow Knight. Có thể là ở mãi menu chính của To the Moon hay Finding Paradise để nghe nhạc. Mà cũng có thể là ngồi trên trực thăng bật radio lên nghe những bài hát từ hồi thập niên 80 của thế kỷ trước trong Metal Gear Solid V.

Chơi game có lắm cách chơi, thì phiêu trong game cũng có lắm cách phiêu. Những lúc đó, tôi thấy mình không còn tồn tại ở thế giới thực, mà hoàn toàn đắm chìm vào thế giới ảo trong cái màn hình trước mắt.

Một điều nữa, có nhiều người nói game chơi đơn bây giờ dần dần đi vào lối mòn, những câu chuyện được kể đã cũ, đã quen, đã không còn bất ngờ, và game chơi đơn thì giờ cũng chẳng còn được đột phá như xưa, cho nên nó chán òm và không thật sự đáng bỏ thời gian – ví dụ như bài này của anh Giang. Đó là lý do bây giờ nhiều người tìm đến game indie, có người thì lại chỉ chơi game online, Dota 2, CSGO, Overwatch, Rainbow Six Siege…

Tôi không phản đối, tôi biết điều đó đúng. Game chơi đơn bom tấn giờ càng lúc càng đi vào lối mòn, lối mòn về gameplay, lối mòn về xây dựng nhân vật, lối mòn về cốt truyện. Không phải tất cả game chơi đơn bây giờ đều vướng phải, nhưng con số ngày càng nhiều, nhất là với những series dài hơi và lâu năm.

Bạn sẽ thắc mắc, nếu chơi một game mà chưa chơi đã đoán được nó sẽ như thế nào, nhân vật A ra sao, nhân vật B sống hay chết, rồi nhân vật C hay D là phản diện, thì còn chơi làm gì? Có gì mới mẻ, có gì hấp dẫn cơ chứ? Mà cho dù có không đoán được cốt truyện nó sẽ diễn biến ra sao, thì đại khái cũng đoán được cái kiểu cốt truyện nó sẽ đi về đâu, thì có gì thú vị hơn không? Rất nhiều game chơi đơn đã bị che khuất bởi cái bóng của chính chúng. Thay vì đột phá nhưng chưa chắc thành công, game chơi đơn bom tấn đa phần chọn thành công an toàn nhưng thiếu sáng tạo. Đấy là sự thật, dù bạn có chê trách hay có muốn bênh vực, thì sự thật vẫn là sự thật.

Nhưng với tôi, nhiều lúc cũng chỉ cần an toàn như thế là đủ. Một game chơi đơn có đồ họa đẹp, gameplay tốt, cốt truyện có happy ending, có khi chỉ thế thôi là đủ. Bởi vì ban ngày tôi đã chơi một game nhức đầu và khó lường hơn rất rất nhiều rồi – cái game có tên “Cuộc sống”, tôi tìm đến game như một chốt chặn cuối cùng để giúp tôi thoát khỏi cái áp lực từ game “Cuộc sống” kia, tôi chìm vào thế giới trong game để tạm quên đi hiện tại, đấy là lý do nhiều khi tôi cũng chỉ cần một game chơi đơn “an toàn”, vì bình thường, “Cuộc sống” đã đủ “mạo hiểm” rồi, muốn tìm về một chỗ “an toàn” thì cũng đâu có gì sai? Game online, với tôi cũng như một mô phỏng “Cuộc sống” vậy, chúng ta gặp toàn người không quen, có người tốt với ta, có người không quan tâm đến ta, lại có người chỉ chực cơ hội để làm hại ta, mạo hiểm, mạo hiểm thế là đủ. Tôi muốn tìm về game chơi đơn, để có một sự “an toàn”, dù nó có nhàm chán đi chăng nữa. Đến chỗ này gặp NPC A, nhận nhiệm vụ, đến chỗ kia gặp NPC B, nghe kể một câu chuyện, chơi RPG thì cày cuốc không suy nghĩ nhiều, chơi FPS thì bắn bắn và bắn, chơi Action/Adventure thì cứ đi và đi. Nghe có vẻ thật chán, nhưng cũng thật bình dị và thoải mái, phải lâu thật lâu tôi mới tìm đến một game nào đó thực sự mới, thực sự đột phá, để tạm thời ném bỏ cái khiên “an toàn” kia đi, để “mạo hiểm chồng mạo hiểm” một phen, để rồi biết “an toàn” có giá thế nào, để lại một lần nữa lặp lại những hành động y hệt nhau: đến chỗ này và làm nhiệm vụ, đến chỗ kia và đánh một con boss…

Có lẽ đến đây bạn vẫn chưa hiểu tại sao trong tiêu đề tôi lại nhắc đến R2D2, một con droid trong Star Wars không biết nói gì khác ngoài những tiếng “beep beep” liên hồi. R2D2 và việc tôi chỉ chơi game chơi đơn mà không chơi game online thì có gì liên quan đến nhau đâu? Thực ra là có lý do cả.

R2D2 là một biểu tượng, với tôi là như thế. Chú droid màu xanh chỉ biết kêu “beep beep”, nhưng chú ta lại là một người bạn trung thành, một người bạn biết lắng nghe, không ngắt lời ta, một người bạn mà sự hiện diện của chú làm ta thêm vững tâm. Cũng như trong Star Wars ấy, R2D2 xuất hiện, là cả tôi và các nhân vật, đều có gì đó vui hơn một chút, và an tâm hơn một chút. R2D2 xuất hiện như muốn thông báo rằng: “Có tớ đây rồi, đừng lo.” Game chơi đơn, với tôi, cũng là một hóa thân của R2D2 như thế, luôn có mặt khi tôi cần, và cho tôi một cảm giác an tâm. Dù có khi cảm thấy nhàm chán với tiếng “beep beep” liên hồi ấy, dù có khi nhàm chán với bao nhiêu game mà có lối thiết kế na ná nhau, thì sau cùng, tôi vẫn thấy thoải mái, và dễ chịu hơn với chúng…

Đôi khi, chỉ cần một R2D2 bên cạnh ta là đủ, phải không?

Hải Stark

Huyền thoại ★ ★

  Người quay số
They can keep their own heaven, their own galaxy. To me, when I'm gone, I'd sooner go to Middle-Earth, to a galaxy far, far away...

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


3 cụng ly

  • Ken Longbottom - 08.12.2018

    Cảm giác tận hưởng thật sự không cần thiết phải ganh đua với người khác nó thật sự rất tuyệt. Game chơi đơn nó vẫn cho ta cái cảm giác ức chế, cay cú khi mà không qua được màn. Phê pha, sung sướng khi mà cuối cùng cũng thắng được màn game đó hệt như game online vậy. Nhưng ngoài ra, game chơi đơn nó còn cho ta cảm giác không phải ganh đua vs người khác như ở ngoài cuộc đời chúng ta đã “Tận hưởng”. Và hơn hết là nó cho ta được sống với từng nhân vật mà ta chơi, trải nghiệm cốt truyện, hay có thể nói là diễn biến cuộc đời của nhân vật. Vì vậy mà ta như sống 1 cuộc đời khác, vì vậy mà ta thêm yêu cuộc sống của mình hơn, có nhiều cảm xúc hơn với cuộc sống.
    Cảm ơn bài viết của bạn.


  • Hải Lê - 26.09.2019

    Cụng ly!