Cuối phần trước, chúng ta đã thấy được sự lớn mạnh của phe phản loạn khi Robert Baratheon, với sự giúp đỡ của đội quân do Eddard Stark chỉ huy, đã đánh tan đội quân hoàng gia của Cánh Tay Phải Jon Connington trong Trận Chiến Chuông Rung. Thất bại này thực sự đã khiến Vua Điên lo lắng và giận dữ, giờ đây, quân phản loạn, với lực lượng của bốn đại gia tộc: Arryn, Stark, Baratheon và Tully đang tiến thẳng về Vương Đô theo dọc sông Trident. Tuy nhiên, hoàng gia Targaryen vẫn còn sự ủng hộ của nhà Tyrell và xứ Dorne, còn nhà Lannister thì vẫn án binh bất động, đứng ngoài cuộc chiến. Trận chiến lớn nhất, ác liệt nhất vẫn còn chưa đến, Rhaegar Targaryen – nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện. Trong phần cuối này, chúng ta đến với chặng cuối của Cuộc Biến Loạn Của Robert, sự sụp đổ của vương triều Targaryen, cũng như sự lên ngôi của vương triều Baratheon.
3. Trận Trident
Còn nhớ sau chiến thắng ở Ashford khiến Robert Baratheon phải rút chạy đến Riverlands, lãnh chúa Mace Tyrell đã dẫn đội quân hùng mạnh của mình tiến thẳng vào Stormlands và vây kín thành Storm’s End. Hạm đội thuyền chiến lớn nhất của Bảy Vương Quốc của lãnh chúa Paxter Redwyne thì vây chặt Vịnh Shipbreaker, thành Storm’s End coi như nằm trong rọ, và lãnh chúa Mace Tyrell thì tin chắc rằng chẳng sớm thì muộn, Storm’s End sẽ phải đầu hàng, và thế là ông có được chiến thắng vẻ vang.
Ấy nhưng vị lãnh chúa đáng kính của Highgarden, người chưa bao giờ ra trận, không biết rằng trấn giữ Storm’s End đang là Stannis Baratheon, 19 tuổi, nhưng khắc nghiệt và cứng rắn hơn cả Robert Baratheon. Và sự thật là cho đến tận cuối cuộc chiến, Storm’s End của Stannis vẫn đứng vững.
Quay lại Riverlands, sau Trận Chiến Chuông Rung, với thắng lợi của phe phản loạn, tuy rằng mất mát cũng khá nhiều và nặng nề. Em họ và là người thừa kế Eyrie của lãnh chúa Jon Arryn – Denys Arryn đã tử trận. Vì vậy, lãnh chúa Hoster Tully đề nghị gả con gái thứ Lysa Tully cho ông để nhà Arryn có người thừa kế. Lãnh chúa Jon Arryn đồng ý, và liên minh giữa các gia tộc phe phản loạn thêm vững chắc.
Tuy vậy, cũng như ở Stormlands, không phải gia tộc nào ở Riverlands và The Vale cũng tham gia cuộc phản loạn này. Tiêu biểu là các gia tộc Ryger, Darry, Goodbrook và Mooton. Còn một trong các gia tộc lớn nhất Riverlands – gia tộc Frey của lãnh chúa Walder Frey chọn án binh bất động.
Về phần phe Targaryen, với việc công chúa Elia Martell là một thành viên hoàng tộc, xứ Dorne cũng tham gia cuộc chiến với tư cách phe ủng hộ Targaryen. Vì lẽ đó, hoàng tử xứ Dorne Doran Martell cử mười ngàn quân vượt đèo Boneway và tiến tới Vương Đô viện trợ cho quân Targaryen. Và Vua Điên thì liên tục gửi quạ đến cho Rhaegar, yêu cầu anh phải trở về tham gia cuộc chiến. Và cuối cùng, Rhaegar cũng trở về Vương Đô, lúc ấy, tàn quân từ Trận Chiến Chuông Rung cũng đã được thu thập, cộng với lính của các gia tộc vùng Crownlands, lính của xứ Dorne, Rhaegar có trong tay khoảng bốn mươi ngàn quân. Đi cùng với anh có cả các Vệ Vương: Ser Barristant Selmy, Ser Jonothor Darry và hoàng tử Lewyn Martell.
Còn bên phe phản loạn, quân của bốn gia tộc gồm nhà Stark, nhà Baratheon, nhà Arryn và nhà Tully, họ có ít hơn Rhaegar khoảng năm ngàn người.
Nhưng, điều đó có lẽ cũng không còn quan trọng nữa. Bốn mươi ngàn hay ba mươi lăm ngàn, cũng chẳng khác nhau là bao nhiêu. Đây sẽ là trận chiến lớn nhất và quan trọng nhất toàn cuộc chiến, sự sống còn của cả hai phe phụ thuộc cả vào đây.
Trận chiến diễn ra vào năm 283 A.C, tại nơi giao nhau giữa sông Trident và sông Green Fork, tại nơi đó, về sau có tên là Ruby Ford. Cánh quân của người Dorne, dưới sự chỉ huy của hoàng tử Lewyn tấn công vào cánh trái quân phản loạn. Quân đội phản loạn, dưới sự chỉ huy của Ser Lyn Corbray, cầm trên tay thanh kiếm Valyrian Lady Forlorn cũng chống trả cực kỳ quyết liệt và phần nào phá vỡ hàng ngũ của lính Dorne. Cuối cùng đã xảy ra trận đấu giữa hoàng tử Lewyn và Ser Lyn, tuy nhiên, đây không phải một cuộc đấu công bằng, hoàng tử Lewyn vốn đã bị thương, lại phải đối đầu với một thanh kiếm Valyrian, cuối cùng ông đã ngã xuống trước Ser Lyn.
Ở một nơi khác trong trận chiến, Ser Barristant Selmy chiến đấu cực kỳ anh dũng và giết đến hàng chục lính. Ba vị tướng của nhà Targaryen bị lãnh chúa Jason Mallister giết chết, Ser Jonothor Darry cũng tử trận khi hai đội quân đâm vào nhau. Và cuộc đấu quan trọng nhất, cái chết quan trọng nhất, cuối cùng đã đến.
Lãnh chúa Storm’s End Robert Baratheon và Hoàng tử Dragonstone Rhaegar Targaryen gặp nhau tại một khúc sông cạn. Cả hai ngay lập tức cưỡi ngựa xông thẳng vào nhau. Dù mang tiếng bắt cóc Lyanna Stark, Rhaegar không phải một thằng hèn và anh không trốn chạy khi đối đầu với Robert. Trận đấu diễn ra cực kỳ dữ dội, cả hai đều bị thương, Robert có phần nặng hơn, nhưng cuối cùng, sức mạnh từ cơn giận và khao khát trả thù mãnh liệt đã giúp anh chiến thắng. Cây búa chiến của Robert đập thẳng vào ngực Rhaegar, mạnh tới mức làm vỡ nát hình rồng ba đầu khảm ngọc trên đó. Hoàng tử Rhaegar Targaryen, người kế thừa Ngai Sắt, cuối cùng ngã xuống và chết trên khúc cạn sông Trident.
Cái chết của hoàng tử Rhaegar khiến quân đội Targaryen hỗn loạn, cộng với việc các tướng lĩnh cao cấp đã chết gần hết, họ bắt đầu rút chạy trong hỗn loạn. Bên xác hoàng tử Rhaegar, binh lính của hai phe thì lao vào giành giật nhau những mảnh vỡ hồng ngọc bị đập nát vụn. Đó là lý do nơi đó về sau được gọi là Ruby Ford. Bị thương nặng, Robert không thể tiếp tục chỉ huy, anh giao việc chỉ huy lại cho bạn mình là lãnh chúa Eddard Stark. Ser Barristant Selmy, chiến đấu anh dũng và cũng bị thương nặng, bị bắt sống, nhưng cảm phục sự quả cảm của ông, Robert tha chết cho ông và cho các maester đến chăm sóc vết thương cho ông.
Trận Trident đã kết thúc với phần thắng thuộc về quân phản loạn. Giờ đây không còn kẻ nào ngăn cản được họ tiến về Vương Đô nữa. Hồi kết cho triều đại của những con rồng đã đến rất gần. Nếu như nói trận Cánh Đồng Cháy là hồi kết cho sự thống trị của người Andal trên Bảy Vương Quốc thì trận Trident cũng là hồi kết cho sự thống trị của gia tộc Targaryen hùng mạnh một thời.
4. Vương Đô thất thủ
Tin tức về trận Trident được đưa đi khắp Bảy Vương Quốc sau đó. Lãnh chúa Walder Frey, nhận ra chiến thắng của phe phản loạn là điều chắc chắn, cuối cùng tham gia liên minh. Sự tham gia này chẳng giúp gì nhiều cho liên quân, vì rõ ràng nhà Frey tham gia chỉ để mang danh đã giúp đỡ lật đổ nhà Targaryen mà thôi. Lãnh chúa Hoster Tully chẳng lấy làm hài lòng gì về điều này, vì lẽ đó mà ông gọi lãnh chúa của Song Thành với cái tên “The Late Lord Frey”.
Một tin tức nữa cũng được lan truyền khắp nơi: lãnh chúa Tywin Lannister đang dẫn đầu một đội quân khá lớn tiến về Vương Đô, nhưng không rõ ông sẽ giúp đỡ hoàng gia hay tham gia liên minh phản loạn? Với việc đứng ngoài đã quá lâu, mặc cho mọi lời kêu gọi từ cả hai phía, bỗng nhiên tiến quân về Vương Đô, hành động này khiến cả hai phe đều phải nghi ngờ và thận trọng. Để tranh thủ thời gian, Eddard Stark, tạm quyền chỉ huy lập tức cho tiến quân về Vương Đô.
Vua Điên, sau khi nghe tin về thất bại của hoàng gia và cái chết của Rhaegar, trở nên điên loạn hơn bao giờ hết. Vua Điên nguyền rủa hoàng tử Lewyn và người Dorne vì đã… phản bội ông? (Cái logic quái quỷ gì thế này? Trong khi hàng ngàn người Dorne đã ngã xuống ở Trident, bản thân hoàng tử Lewyn thì mất mạng, vậy mà bằng lý do trời ơi đất hỡi gì đó, Vua Điên vẫn cho rằng xứ Dorne đã phản lại ông). Vua Điên lập tức đưa hoàng hậu Rhaella đang mang thai cùng con trai Viserys – giờ đã là người thừa kế Ngai Sắt – tới Dragonstone, nhưng giữ lại công chúa Elia cùng hai người con của Rhaegar để làm tin với xứ Dorne.
Dù thất bại, nhưng trong Vương Đô vẫn còn hàng ngàn lính Gác Thành, và phòng thủ thì tổn thất ít hơn là tấn công. Ser Jaime vẫn thực hiện đúng bổn phận là bảo vệ nhà vua và Red Keep.
Nhưng rồi, đội quân đầu tiên xuất hiện ngoài cổng Vương Đô, không phải là đội quân của Eddard Stark, mà là đội quân của Tywin Lannister. Mười hai ngàn lính Westerlands, vũ trang đầy đủ đang tập hợp ngoài cổng và họ không có vẻ gì là sẽ tấn công. Khi hỏi lời khuyên từ Tiểu Hội Đồng, Grand Maester Pycelle khuyên nhà vua mở cổng vì đội quân này sẽ giúp gia cố sức phòng thủ của thành phố. Ngược lại, thái giám Varys, lại khuyên nhà vua đóng chặt cổng lại. Và Vua Điên, nghĩ rằng lãnh chúa Tywin đến đây trợ giúp ông vì hai người từng là bạn, cuối cùng ra lệnh mở cổng thành. Thật mỉa mai vì lần duy nhất Vua Điên không nghe lời Varys, lại là lần tai hại nhất.
Lãnh chúa Tywin cho quân tiến vào thành phố… và bắt đầu cướp phá, giết chóc. Ông quyết định rằng sự điên loạn của Aerys phải bị chấm dứt. Binh lính Lannister lập tức tấn công và nhuộm đỏ máu khắp các con phố của Vương Đô. Red Keep bị tấn công, và rất nhiều người bị giết một cách thảm khốc, trong đó có công chúa Elia và hai người con của Rhaegar. Không ai biết được liệu lãnh chúa Tywin có ra lệnh giết họ một cách thảm khốc như thế hay không, nhưng có lẽ không phải ông. Nhiều năm sau, trong một lần hiếm hoi nhắc lại chuyện này với con trai thứ Tyrion Lannister, lãnh chúa Tywin có mập mờ nói rằng ông đã ra lệnh giết hai người con của Rhaegar, nhưng công chúa Elia thì không, và ông cũng không ra lệnh giết hai đứa trẻ một cách kinh khủng như vậy. Chính hai hiệp sỹ dưới quyền ông – Ser Amory Lorch và Ser Gregor Clegane mới là thủ phạm cho những tội ác kinh khủng như vậy. Khi cả hai xông vào phòng của công chúa Elia, Ser Gregor lập tức giật đứa bé sơ sinh từ tay cô rồi đập nát đầu hoàng tử Aegon Targaryen vào bức tường. Sau đó hắn cưỡng hiếp Elia Martell và giết cô khi trên tay vẫn còn máu của con trai cô. Còn Ser Amory Lorch thì lôi cô công chúa nhỏ Rhaenys Targaryen ra khỏi gầm giường của cha cô bé rồi đâm hàng chục nhát dao vào người cô bé vô tội.
Nhận ra mọi thứ đã chấm hết, Vua Điên, trong cơn điên loạn cuối cùng, đã ra lệnh cho Cánh Tay Phải của lão – Lãnh chúa Rossart, thủ lĩnh Hội Giả Kim – cho đốt hết toàn bộ chất cháy đang tích trữ tại Red Keep. Nếu Aerys phải chết, thì kẻ thù của Aerys cũng phải bị thiêu sống.
“Thiêu cháy tất cả chúng! Ta sẽ không để chúng chiếm thành phố của ta! Ta sẽ để cho chúng làm vua của đống tro tàn và xác chết!” – Aerys II Targaryen
Và sau đó, Aerys đã ra lệnh cho Ser Jaime Lannister rằng nếu anh thật sự là một Vệ Vương, thì hãy đem về cho nhà vua của mình cái đầu của Tywin Lannister. Ser Jaime không nói gì, anh rút kiếm đi ra, nhưng thay vì giết cha mình, anh giết lãnh chúa Rossart, kẻ đang định thiêu cháy thành phố, sau đó quay trở lại phòng để Ngai Sắt, nơi Aerys đang nguyền rủa trên ngai.
“Ta thấy máu trên thanh kiếm của ngươi, nói đi, đó có phải máu của tên phản bội Robert không? Hay là máu của Tywin Lannister?”
“Không”
Spoil phần 4…
về sau Oberyn định đi trả thù cho Elia nhưng ko ngờ là chết nhảm, xem tới h vẫn thấy Oberyn ngầu nhất nhưng chết nhảm quá