Hành trình Overwatch World Cup 2017 (P.6): Cuộc chiến không tên

Khách quen

  

Mặc dù đã hiểu rõ tất cả các quy trình cũng như đã chuẩn bị sẵn giấy tờ cần thiết, nhưng mình và bọn nhóc cũng phải trầy da tróc vảy một lần nữa khi đi nộp hồ sơ.

Cụ thể là sau khi submit (gửi) toàn bộ giấy tờ cho Mary, sau đó Mary gửi lại cho bọn agency bên nước ngoài, bọn nó lại tiếp tục gửi lên đại sứ quán Úc ở nước nó, đại sứ quán nước nó gửi hồ sơ lên hệ thống, sau đó đại sứ quán tại Việt Nam mới tiếp nhận và xử lí hồ sơ. Có thể nói là một vòng trái đất.

Sau khi đại sứ quán ở Việt Nam duyệt hồ sơ, thì bọn mình lại phải xách đít lên nộp toàn bộ giấy tờ trên ở dạng bản cứng, mục đích là họ sẽ đối chiếu một lần nữa và để lưu trữ, kèm theo là đóng lệ phí mấy trăm nghìn (quên rồi) để làm thủ tục abc xyz gì đó. Một lát sau thì được gọi vào bên trong. Khu vực bên trong nghiêm ngặt như là sân bay, đi qua một cái cửa có máy quét, đồ dùng gì phải bỏ ra hết cho nhân viên an ninh kiểm tra, nếu không có vấn đề gì thì mới được qua. Sau đó là quy trình cơ bản, cầm hồ sơ có số thứ tự, chờ gọi tên theo số thứ tự rồi đi qua 2 khu vực. Một khu vực có một nhân viên làm hồ sơ cho mình, nhập liệu, kiểm tra, đối chiếu các thứ, mình phải xuất trình chứng minh nhân dân và trả lời vài câu hỏi đơn giản. Sau đó đi qua khu vực thứ hai, là khu quét sinh trắc học. Sinh trắc học nói ngắn gọn là dữ liệu về con người bạn được máy tính lưu dữ lại dựa trên một số đặc điểm đặc trưng mà không thể nào giả mạo được, ví dụ như võng mạc mắt và vân tay. Trên thế giới hầu như các nước tiên tiến đều sử dụng công nghệ này. Tất cả hồ sơ của tất cả mọi người đều được lưu trên cái máy đó. Tất cả dữ liệu sẽ được so sánh đối chiếu để xác định bạn là ai, bạn có phải tội phạm hay khủng bố, bạn có tiền án tiền sự gì không, mục đích cuối cùng là để giảm thiểu rủi ro cho quốc gia. Và đúng như vậy, ở khu vực thứ hai, mình vô một phòng có một bé nhân viên ngồi đó, cách nhau la một cái bàn nhỏ chia ra hai khu vực, khu vực mình thì có một cái camera chĩa thẳng vô mặt và một cái máy quét vân tay. Mình chỉ việc nhìn thẳng vào camera và quét lấy dấu vân tay. Sau đó xách đít đi về chờ kết quả. Tóm gọn là quy trình vẫn khó nhằn như mấy cái thủ tục hồ sơ chuẩn bị trước kia.

Mình còn nhớ rất rõ, ngày mình nộp đống hồ sơ này là còn 20 ngày nữa là đến ngày thi đấu. Ngày nào mình về nhà mình cũng kiểm tra điện thoại và email xem có thông báo chính thức chưa. Nói chung là như ngồi trên đống lửa. Vừa lo lắng vừa sợ không biết mình có được đi SYDNEY không. Lại vừa trách bản thân, đã biết rõ hết quy trình và giấy tờ hồ sơ, sao không làm sớm hơn nữa cơ chứ. Lúc đó chỉ ngồi khó chịu với bản thân và tiếp tục chờ đợi.

Rồi cứ thế, 1 2 3 5 anh có đánh rơi nhịp nào không, còn 7 ngày nữa đến ngày thi đấu, cả đám vẫn chưa có VISA. Lúc này mình và bọn nhóc tự an ủi nhau, không có duyên rồi anh ơi, lần sau mình rút kinh nghiệm, ước gì mình làm sớm hơn. Nhưng mình không chịu bỏ cuộc. Lúc này mới cầu cứu thằng nhóc meomaikA lần nữa. Nó nói mình viết mail gửi thẳng lên đại sứ quán nhờ nó xử lí nhanh dùm. Và may mắn thay, đại sứ quán trả lời. Lần đầu tiên trong đời mình được làm việc với cơ quan chính phủ nước ngoài và được họ trả lời, cảm giác oai vãi.

Họ trả lời rất ngắn gọn súc tích, hồ sơ của mày đang được xử lí ở văn phòng Hà Nội, vui lòng gọi ra đó nhé. Thế là mình gọi ngay ra đó, 10 cuộc không ai bắt máy, cảm thấy hết hy vọng rồi.

Sau đó có người bắt máy, mình mừng vãi ra. Thế là mình kể cho bà tổng đài đó nghe một tràng câu truyện như trên, bả chốt một câu làm mình cảm thấy an tâm hơn, anh có phải chung đoàn với ông Sean gì gì đó không, hôm bữa giờ ngày nào ổng cũng gửi email cho bên em miết nè. Đến đây thì niềm vui vỡ òa, vì mình biết ông Sean đó là bên agency làm VISA cho tụi mình.

Sau đó bả nói là hồ sơ của mấy anh được duyệt rồi, còn sót lại 2 ông Hiếu và Hải do nộp thiếu bảo hiểm du lịch, đang xử lí nốt. Thế là mình cúp máy, báo lại ngay cho Mary, mình nói mà Mary không tin, vì nó không nghĩ mình có khả năng kiểm tra được VISA, đến khi mình nói tên ông Sean ra thì Mary nó mới tin. Sau đó mới biết là thằng agency nó nộp thiếu và bị Mary phán câu “noob agency”. Tầm 10 phút sau, Mary báo lại là tất cả đã được xử lí xong, chắc chắn cả bọn sẽ có VISA.

Sau khi cả bọn đều nhận được VISA thì mình mới cảm thấy yên lòng. Một mớ lo lắng và cảm giác nặng nề trong lòng đã được giải toả. Lúc đó mình chỉ nghĩ đơn giản, mình không thể đóng góp sức lực trong các trận đấu cùng tụi nó, thì mình sẽ dùng tất cả khả năng của mình để tụi nó được đi thi đấu. Cuối cùng thì mình cũng làm được.

Còn tiếp…

Cùng Series

Võ Trung

Khách quen

  
Its not the game. Its how you play.

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện