A Normal Lost Phone: Bước ra thế giới ngoài kia

Khách quen

  

Hoàn thành game xong một vài tư tưởng, ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu tôi. Điều liên tưởng gần nhất  là video của Joaquin Phoenix trong buổi lễ trao giải Oscar với câu nói khá hay: “I think we fear the idea of personal change because we think that we have to sacrifice something to give something up”. A Normal Lost Phone cũng giống như tiếng nói của một số bộ phận người trẻ trong xã hội bây giờ. Nhưng để bước ra ngoài thế giới đó, người ta cũng cần phải hy sinh và đánh đổi vài thứ.

Thử nghĩ ra tình huống xảy ra đơn giản như vầy: Bạn vô tình nhặt được điện thoại của người ta, điện thoại cũng “vô tình quên không khóa màn hình” và bạn cũng “vô tình” tìm hiểu xem có gì trong đó. Quá nhiều sự vô tình đã làm nên một sự kích thích trí tò mò của người chơi và dẫn lối bạn khám phá ngóc ngách trong chiếc điện thoại. Game không yêu cầu bạn phải học IT để làm Hacker cá tính đi “crack” mã khóa của Sam – chủ nhân của chiếc điện thoại, mà chỉ cần tự tìm chúng bằng cách mò theo những dấu vết. Dấu vết có thể thấy ở bất cứ đâu trong những mẩu tin nhắn một cách hiển hiện, hay trong những câu thoại đầy ẩn ý để tìm ra mã khóa.

Đấy là công việc duy nhất mà gameplay giao cho bạn: Đọc để hiểu, đọc để biết thêm cuộc sống về Samuel, đọc để hiểu tại sao Sam (hay nhà phát triển) lại cài cắm cái password một cách hay và khôn khéo như vậy. Hầu như chúng ta chỉ tương tác với chiếc điện thoại (vì tên game như thế mà) một cách đơn giản và tối thiểu nhất: không gọi điện, không soạn tin nhắn, chỉ có “bé tập điền số”, lướt và nghe nhạc,… Game này khiến tôi nhớ lại một tựa game cũng na ná như vầy nhưng mang hơi hướng kinh dị đó là Sara is Missing. Không có gì cần tìm hiểu thêm ở đây ngoài sự đơn giản và hạn chế chi tiết hơn có thể để làm khó người chơi.

Trước khi bạn đọc đến dòng này, tôi nghĩ bạn sẽ gặp phải spoiler. Hãy cân nhắc. Vì cốt truyện của game này thực sự cũng rất đáng để bạn tìm hiểu. Sam ở một khía cạnh nào đó khiến mỗi khi tôi nhìn vào lúc thì giống tôi, lúc thì giống một người bạn của tôi. Sam – 18 tuổi – gặp phải những câu chuyện mà ai ở tuổi vị thành niên đều gặp phải. Nhưng điều đáng nói ở đây nhất là Sam là một LGBTQ. LGBTQ luôn là một vấn đề về giới tình mà gây nhiều tranh cãi và nhiều hướng suy nghĩ nhất. Chính từ sự phát triển này đã dẫn đến mọi thứ.

Trước khi Sam nhận ra mình là một người thuộc LGBTQ, Sam cũng có những cuộc sống rất đỗi bình thường: có một gia đình cả bố và mẹ luôn quan tâm đến mình mọi lúc mọi nơi, có một cô bạn gái tuyệt vời nhưng cũng hay hờn dỗi (Melissa), có một người bạn thân khác giới biết cảm thông và luôn giúp đỡ Sam (Alice), tham gia một vài câu lạc bộ (Board game Club, Book Club) cùng với rất nhiều người bạn ở trên trường. Cuộc sống của Sam cũng đời thường như bao người khác, bao gồm cả tôi (nhưng tôi không phải người thuộc LGBTQ).

Khi Sam nhận ra mình khác biệt so với những người bình thường, Sam tự thu mình vào chiếc vỏ của sự mặc cảm, ngượng ngùng và cố gắng giấu mọi thứ để mọi người coi mình thật bình thường. Con người sinh ra tự cho mình quyền đúng sai và họ sẽ chẳng biết mình là ai, thứ đó là gì nếu như không biết nó ra sao. Gia đình Sam, bạn Sam và kể cả cô người yêu như đại diện cho một thành phố, hay rộng hơn là một xã hội đầy những con người vẫn còn khá nhiều định kiến. Thứ mà Sam thấy chỉ là những mối quan hệ trên mạng xã hội. Đôi khi chúng ta vẫn có niềm tin hư vô, lay lắt rằng: “Những thứ ảo đôi khi lại là thật và ngược lại”. Chính tia sáng lay lắt đó đã cho Sam niềm tin vào cuộc sống và biết đến một cộng đồng nhỏ những người giống mình và một số người không dám “come – out”.

Mạng xã hội là nơi kết nối những tâm hồn để Sam thấy rằng mình không còn cô đơn, được là chính mình và lấy được thêm niềm tin từ chính câu chuyện thật lòng từ người bạn ở ngoài đời – Alice. Dù vậy Sam khi quay trở lại đời thường vẫn phải trốn dưới vỏ bọc “một người bình thường” như bao người khác. Tôi rất thích cao trào ở đoạn cuối cùng. Alice – sự tin cậy cuối cùng của cậu phải rời thành phố vì một tương lai sắp tới, tưởng chừng như cậu đã đánh mất hi vọng. Nhưng không, Sam đã nhận ra một dấu hiệu và cậu trốn xa khỏi cái thành phố đó, bỏ lại sau lưng những điều không tốt đẹp và xây dựng lại tương lai mới.

nguồn: Unsplash

Âm nhạc trong game cực cực kì phù hợp với một game “coming-age”. Vừa phải, lắng đọng không chỉ ở giai điệu mà ngôn từ cũng rất thông minh. Vì sao tôi nói thông minh. Vì lời của bài hát như muốn cào xé tâm can của người chơi, như lời nói từ sâu thẳm trong chính tâm hồn của Sam. Tôi cực kì thích bài Introverted Division vì nó ý nghĩa từ tên bài hát, mà những âm điệu cứ đi xung quanh đầu tôi như những ý nghĩ:

“I need to know you
To know myself right
Show me what is true
Make it clear, make it bright
I need to know you
To know myself right
Show me what is true
Make it clear, make it bright”

Ngoài ra còn một số bản thu của Sam khi gửi cho một studio âm nhạc vì Sam là một người chơi đàn Harp muốn nghĩ đến chuyện kiếm tiền bằng âm nhạc. Ai chả có ước mơ, đam mê đúng không? Âm nhạc trong game làm tôi gợi nhớ đến “Cuộc sống kì lạ”, nơi mà tôi không bao giơ biết đến những bản nhạc này nếu như tôi không chơi game. Những bản nhạc indie ẩn giấu không màu mè, phô trương, viral như cách game lặn ngụp trong hàng đống game hiện nay.

nguồn: Unsplash

Tôi nghĩ việc Sam bị mất điện thoại cũng chẳng có gì là to tát khi ai đó phát hiện ra. Cũng như cái kết đơn giản mà Alice giải thích vậy. Sam vứt bỏ chiếc điện thoại như vứt bỏ đi những thứ “ảo, không có thật” để Sam thực sự bước ra ngoài thế giới kia, thực sự “come out” và tự tin là chính mình.

Tôi cũng có một người bạn LGBTQ. Lúc nó nói chuyện đó với tôi, tôi cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Tôi chỉ mong tôi có thể là một Alice – luôn ở bên cạnh và nghe nó tâm sự, đòi giúp đỡ khi cần. Hay đơn giản chỉ là tôi muốn nó “come out” với tất cả mọi người và tự tin là nó mà không phải giấu giếm. Tôi nghĩ bạn tôi chờ đợi một tín hiệu gì đó như Sam, hay chỉ là nó chưa dám đánh đổi để có được những thứ tốt đẹp hơn. Với Sam tín hiệu đó là chiếc xe máy, là để bỏ lại và hy sinh nhiều thứ. Game như một tiếng lòng, một tiếng nói một vang lên giữa bầu không của những con người còn giấu mình, đang khao khát được là chính mình mỗi ngày.

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện