Những bi kịch gia đình:
Câu chuyện về gia đình của Eadberht:
Câu chuyện bắt đầu khi Geralt phát hiện một cái xác bị cháy đen ở ngoài một khu nghĩa địa ở vùng Bruwich, hóa ra ông là một cha sứ của giáo hội Ngọn lửa vĩnh hằng. Cuốn nhật kí của ông được tìm thấy ở trong người bị cháy gần hết chỉ còn lại mỗi trang cuối là còn có thể đọc được:
…
“Hành trình đi truyền giáo vì sự vinh quang của Ngọn lửa đã đưa tôi đến vùng Bruwich này, một ngôi làng được xây dựng xung quanh một hồ nước. Vậy thì ngọn lửa thiêng sẽ khai sáng điều gì ở đây? Những tổ ong đầy mật ngọt sẽ cần được hiến dâng để mỗi tội lỗi được hóa giải và được sưởi ấm bằng Ngọn lửa vĩnh hằng. Trong cơn phẫn nộ của thần thánh, tôi hỏi họ rằng: Tại sao nhà nguyện của các con lại vắng bóng người cầu nguyện? Tại sao nghĩa địa của các con lại bị bao phủ bởi cỏ dại? Họ đáp lại rằng: Những bóng ma, những lời nguyền đã giáng xuống vùng đất thiêng. Họ đổ lỗi cho một người vợ bị hóa điên vì sự giàu có và… (đoạn này không thể đọc được)… và kể từ đó nhà nguyện bị ám, không ai dám cả gan lại gần. Thế rồi những con cừu ngốc nghếch đó ngã vào vòng tay tôi để tìm sự chỉ dẫn đến với con đường đúng đắn và thoát khỏi những điều rác rưởi mà họ tin tưởng. Tôi dự định sẽ đi vào nhà nguyện một mình chỉ cầm theo ngọn đuốc của Ngọn lửa vĩnh hằng để dẫn đường và để xem thứ khỉ gì đang ẩn nấp ở đây…”
…
Một cha sứ của giáo hội Ngọn lửa vĩnh hằng đã đến vùng đất này với mục đích khai sáng và chữa lành cho những người dân mà ông gọi là những con cừu ngốc nghếch. Thế nhưng mục đích chính của ông vẫn là dựa vào sự cả tin để moi tiền, đồ ăn và sự cung phụng như một vị thánh sống. Kết quả là ông đã tự đưa mình vào một vấn đề vượt ngoài khả năng của bản thân. Và xem chừng lời nguyền mà người dân đồn đại là có thật.
Tiếp tục đi vào khu nghĩa địa, chám chán với những bóng ma bị nguyền rồi khám phá khu nhà nguyện và đấu tay đôi với linh hồn của người vợ đang ám lên nơi này, cuối cùng chúng ta cũng có thêm thông tin để hiểu sâu hơn nguyên nhân và những ẩn khúc của câu chuyện. Manh mối được tìm thấy trong xác của một người khác bị cháy xém ngay cạnh bàn nguyện. Thì ra đây là người chồng của bà vợ được nhắc đến ở trên.
…
“Tôi chẳng còn lại gì. Tất cả những gì mà tôi có thể làm bây giờ đó là kể lại câu chuyện đầy ám ảnh và khốn nạn về gia đình tôi. Và rồi tôi sẽ kết thúc cuộc đời mình ngay sau khi viết xong lá tư này.
Mọi chuyện diễn ra như một giấc mơ vậy, thế nhưng đã có thời điểm mà chúng tôi có được hạnh phúc. Người vợ xinh đẹp của tôi, Ornesta và tôi. Chúng tôi đã kết hôn theo phong cách thượng lưu với một bữa tiệc tịnh soạn. Một năm sau Mildburga yêu dấu ra đời, mọi người xung quanh ca ngợi đứa bé xinh giống hệt như người mẹ. Ornesta bỏ ngoài tai tất cả nhưng lời tán dương đó, thế nhưng tôi lại chẳng mảy may để ý đến việc này. Thế rồi gia đình nhânh chóng đông vui hơn, đầu tiên là Matilda rồi Ethel ra đời và cả hai đều xinh xắn như những thiên thần. Thế nhưng Ornesta… tôi sẽ không bao giờ có thể quên được một lần nàng ngồi ở đó chải mái tóc dài màu hạt dẻ trong khi những đứa nhỏ đang khóc. Tôi nói với nàng rằng: Tình yêu à, anh nghĩ rằng bọn trẻ đang đói đó. Và đấy là lần đầu tiên nàng to tiếng với tôi. Nàng nói rằng chúng không có quyền được đói, chúng đã lấy đi sắc đẹp và tuổi trẻ của cô ấy, như thế là đã quá đủ rồi…
Lẽ ra tôi phải nhận ra nó sớm hơn. Lẽ ra tôi phải nhận ra rằng sự điên loạn đã bén rễ trong tâm trí của nàng và rồi mỗi lời khen dành cho những đứa bé càng làm cho chúng cắm sâu hơn. Năm tháng trôi qua, những đứa nhóc lớn hơn và càng ngày càng đáng yêu hơn. Thế nhưng có vẻ như thời gian không dành cho tuổi già, Ornesta không thể chấp nhận việc thời gian lấy đi làn da thời xuân sắc cũng như tuổi trẻ từ chút một.
Một đêm tôi tỉnh giấc khi trăng còn đang sáng và mọi thứ có thể lờ mờ nhìn rõ trong màn đêm. Tôi nhìn xung quanh thế nhưng không thấy ai cả. Tôi chạy ra cửa và đi theo dấu chân còn mới dẫn đến nhà nguyện ở khu nghĩa địa. Và rồi tôi đã thấy điều mà làm cho trái tim tôi gần như muốn nhẩy ra khỏi lồng ngực…
Tìm thấy họ, cả 3 đứa con tôi bị treo lên đài phun nước. Tôi đã không còn được làm cha của chúng nữa rồi. Tôi gần như không thể nhận ra chúng với gương mặt đầy những vết cắt dài. Tôi đứng như trời chồng nhìn chúng và rồi lạnh gáy khi có cảm giác như ai đó đang nhìn tôi. Và tôi đã không lầm, Ornesta đang đứng trên một cái ghế đẩu cạnh một cái cây vừa nhìn tôi vừa cuốn sợi dây thừng quanh cổ. Chúng đã cướp nó từ tôi, tất cả mọi thứ,… cô ấy nói và rồi nhảy xuống.
Tất cả đã chết, Ornesta, ba đứa con gái của tôi và sớm thôi tôi cũng sẽ đến với họ. Tôi dâng tất cả những gì tôi có cho chúa. Mong rằng ngài sẽ tha thứ cho tôi và Ornesta của tôi…”
…
Câu chuyện về gia đình của Count Romilly:
Ở một khu vực phía đông. Có một khu rừng. Một khu rừng. Đúng vậy! Và đây không phải là một khu rừng bình thường. Đây là một khu rừng đủ để khiến bất cứ ai cũng phải rợn tóc gáy. Từ những âm thanh quái dị cho đến sự u ám bao trùm lên không khí nơi đây. Không thể rõ điều gì đã khiến bầu không khí nơi đây khác biệt đến như vậy.
Và ở đây có một tòa lâu đài (hay chính xác hơn là những gì còn sót lại) với một câu chuyện cũng vô cùng hấp dẫn.
Ngay sau khi đập nhau với một con leshen, ta phát hiện ra một cái xác chết khô (danh tính của anh ta có vẻ là Count Romilly) ngay gần đó với một bức thư hay đúng hơn là vài dòng cuối nhật kí như sau:
…
“Anastasia von Bourmann cô ta đang cày nát nơi này! Cuối cùng tôi đã tìm ra cách để kết thúc trò chơi nhỏ đầy chết chóc mà cô ta đã đặt ra. Chìa khóa để làm sáng tỏ câu đố hóa gia lại nằm trong một cuốn sách cũ đầy bụi trong thư viện của tôi. Cô ta đã được đánh dấu bởi một leshen! Đó là lý do tại sao con quái vật đó tấn công lâu đài của tôi. Chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi việc này…
Tôi lẻn vào phòng khi cô đang ấy ngủ và bóp cổ cô ấy. Và bây giờ cuối cùng thì tôi cũng có thể rời khỏi những bức tường thành của mình, cảm ơn các vị thần thánh. Sự quái dị đã trôi vào quên lãng cùng với đứa trẻ đáng nguyền rủa đó. Đây thực sự là một sai lầm khủng khiếp. Tôi rất vui vì số tiền tiết kiệm được từ các phi vụ trước được bảo quản an toàn trong kho bạc của lâu đài. Tôi phải tuyển một vài pháp sư, có lẽ điều đó sẽ đảm bảo cho tôi tránh được những sự cố như vậy trong tương lai”.
…
Có vẻ như anh bạn đã mừng hơi sớm khi mà giết người bị đánh giấu không đồng nghĩa với việc giết luôn con leshen. Thế nhưng sai lầm khủng khiếp mà anh bạn đã nhắc đến là gì. Câu chuyện bắt đầu sáng tỏ khi ta khắm phá tòa lâu đài và những ghi chép còn sót lại.
Một bức thư gửi đến Raphael von Bourmann, lãnh chúa của Lâu đài Zuetzer:
…
“Chúng tôi muốn trấn an ngài, thưa ngài, rằng con gái ngài đang ở trong tình trạng sức khỏe tốt. Cô ấy sẽ tiếp tục khỏe mạnh như vậy nếu như cha cô ấy làm đúng theo những chỉ dẫn của chúng tôi như sau: Trong vòng sáu ngày, vào đúng lúc nửa đêm, ngài phải trực tiếp ra mặt bên ngoài nhà nguyện bị nguyền rủa gần Brunwich để giao một khoản tiền chuộc 1000 Novigrad crowns. Ngài không được tiết lộ việc này cho ai và phải đến một mình, không có bảo vệ hoặc thuộc hạ nào dưới bất kỳ hình thức nào. Tôi tin rằng chúng ta không cần phải nhắc lại rằng bất kỳ việc gì không tuân theo những chỉ dẫn này sẽ ảnh hưởng ngay lập tức đến tính mạng của quý cô Bourmann trẻ trung và xinh đẹp.
Xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến ngài”.
…
Vài trang nhật kí trước đó của Count Romilly
…
“Cái nghề này thậm chí còn mang lại nhiều lợi nhuận hơn tôi tưởng tượng. Năm trong số bảy vụ bắt cóc cuối cùng cũng đã kết thúc thành công. Chỉ có hai trong số các cậu bé đó có người cha quá keo kiệt để chuộc con trai của họ (lưu ý cho tương lai: yêu cầu một khoản tiền chuộc nhỏ hơn đáng kể từ những khách hàng có nhiều hơn một người thừa kế là nam giới).
Tôi đã phái các chàng trai đi theo Anastasia von Bourmann. Lãnh chúa của lâu đài Zuetzer là một quý tộc giàu có và Anastasia là đứa con duy nhất của ông ta – tôi đã ngửi thấy mùi của một giao dịch béo bở rồi đây.
Các chàng trai trở lại với con gái của khách hàng ngay trong đêm hôm đó. Cô gái bình tĩnh, thờ ơ.
Có điều gì đó kỳ lạ đang xuất hiện trong khu vực xung quanh lâu đài. Những đàn quạ đậu trên những tán cây ven sân. Sáng nay, một bầy mới đã bay đến. Hai người hầu gái đã mất tích. Có thể các chàng trai của tôi chịu trách nhiệm cho việc này chẳng? Hay những con quạ đó đã mổ chúng đến chết?
(một vết mực khổng lồ che nửa trang)
Một trong những thuộc hạ của tôi đã chết. Theo những gì những người hầu còn lại kể thì anh ta đã bị giết bởi rễ cây đột ngột đâm thẳng lên khỏi mặt đất! Người của tôi như hóa đá. Tiếng sói tru ngày đêm xung quanh điền trang. Bây giời rời khỏi các bức tường lâu đài chắc chắc đồng nghĩa với cái chết. Chúng tôi đã tự rào chắn bên trong và sống như thể bị bao vây. May mắn thay, chúng tôi có nguồn cung cấp thức ăn và nước uống dồi dào. Có lẽ đây là một loại lời nguyền nào đó? Franz, người hầu lãnh đạo đơn vị bắt cóc Anastasia, đã treo cổ tự vẫn! Ma thuật đen chắc chắn đang diễn ra! Tôi phải tìm kiếm trong thư viện lâu đài để có thể lý giải một số dấu hiệu này có thể là gì”.
…
Câu chuyện đã được sáng tỏ. Romilly và thuộc hạ là những kẻ bắt cóc đòi tiền chuộc thế nhưng vào một lần tưởng chừng như vớ được một món hời thì họ đã phải trả giá vì đã bắt nhầm một cô gái bị đánh dấu bởi một con leshen.
Ngoài ra có một chi tiết nho nhỏ trong lá thư tống tiền gửi cho Raphael von Bourmann, lãnh chúa của Lâu đài Zuetzer có nhắc đến địa điểm giao tiền là bên ngoài nhà nguyện bị nguyền rủa gần Brunwich. Đây chính là địa điểm của câu chuyện bi kịch gia đình đầu tiên và có một điểm hay ho rằng ở sân bên ngoài nhà nguyện bị nguyền rủa đó có vài bộ xương người… đã đủ hay ho chưa hehe.