Assassin’s Creed là một trong những series game tôi yêu thích, và như rất nhiều fan của series này, tôi thích nhất vẫn là Ezio Trilogy nói chung và Assassin’s Creed II nói riêng. Tất nhiên, có thích thì cũng phải có không thích (chứ không hẳn là ghét cay ghét đắng, nghe nặng nề quá). Với cá nhân tôi, phiên bản mà tôi không thích nhất chính là Assassin’s Creed III
Và vì sao lại như vậy? Tại sao không phải là những phiên bản bị chỉ trích nhiều như Unity hay Syndicate? Well, với tôi thì dù Unity có một cốt truyện tào lao hết sức cộng với bug, glitch dày đặc thì điểm sáng của Unity vẫn là đồ họa và gameplay cải tiến. Syndicate, dù rằng tôi drop nửa chừng vì chán (combat, parkour tù túng và cốt truyện hơi nhàm) thì Syndicate vẫn ăn điểm nhờ bối cảnh và đồ họa. Còn với ACIII, riêng với tôi thì tôi chả thấy có điểm nào là hấp dẫn tôi một cách đặc biệt cả.
Đầu tiên, xét đến gameplay. ACIII đã thử nghiệm hệ thống combat, leo trèo, parkour mới hoàn toàn khi giờ đây nhân vật chính Connor có thể trèo cây, combat mượt mà hơn, ám sát bằng nhiều cách hơn. ACIII cũng đưa vào hệ thống chuỗi nhiệm vụ phụ Davenport Homestead để nâng cấp, cải tiến căn cứ. Và lần đầu tiên trong series thì chúng ta đã có thể đi săn bắn tại vùng Frontier. Thoạt nghe qua thì wow, hấp dẫn đấy chứ? Connor đa năng vậy thì có gì để chê? Và vấn đề của ACIII là đây: Connor quá OP, thậm chí bạn chỉ cần cây tomahawk có sẵn là dư sức đi đến cuối game mà chả phải lo nghĩ, bận tâm đến mấy loại vũ khí khác. Công thức E + chuột trái đã trở thành bí kíp để Connor xưng bá thiên hạ. Tôi phải công nhận combat rất mượt, rất sướng, nhưng… đây là Assassin’s Creed cơ mà, có phải Rambo’s Creed đâu?
Bên cạnh đó, mặc dù chuỗi nhiệm vụ phụ Davenport Homestead khá hấp dẫn thì số nhiệm vụ phụ còn lại chán không thể tả, thậm chí bạn chả cần làm cũng được, vì có hấp dẫn tí nào đâu. Việc đi săn tưởng chừng sẽ vui lắm nhưng rồi bạn sẽ nhận ra nó vô nghĩa vcl, vì bạn có chế tạo được cái quái gì từ những thứ đó đâu, chỉ có đem đi bán lấy tiền. Động lực để đi săn gần như không có và bạn sẽ mau chóng thấy chán mà thôi. Có lẽ tôi chỉ hài lòng nhất phần leo trèo và parkour.
Thứ hai, bối cảnh. Assassin’s Creed là game open world, vì thế nên xây dựng thế giới trong game ra sao là rất quan trọng. Phải làm sao để người chơi có hứng đi khám phá này nọ chứ không đi thẳng tuột như game tuyến tính. Về phần này, tôi cho là ACIII đã thất bại toàn tập. New York, Boston – siêu ảm đạm và na ná nhau, có khi bạn còn chả nhớ mình đang ở chỗ quái nào – vì nó cứ giông giống nhau thế quái nào, như kiểu bị lạc trong mê cung. Tông màu ảm đạm, xám xịt thiếu sức sống y như hồi AC1, nhìn đã nản thì còn khám phá cái nỗi gì? Vùng rừng núi Frontier thì tươi sáng hơn, nhưng khổ nỗi đến mùa đông là trắng xóa như nhau tất, còn chán hơn. Hơn nữa thế giới của ACIII cũng chả có gì nhiều để khám phá, nên bạn cũng chả cần tiếc nếu chưa kịp tìm vài bí mật hay ho – vì có đâu mà tìm!
Cuối cùng, cốt truyện, ACIII lấy bối cảnh là cuộc chiến tranh giành độc lập của 13 bang thuộc địa Mỹ, các nhân vật lịch sử cũng xuất hiện – điển hình là George Washington. Chọn một bối cảnh thế này thực sự là con dao hai lưỡi, sự kiện lịch sử hoành tráng đấy, nhưng có thể kéo theo hậu quả là cốt truyện riêng của game quá yếu và phải dựa vào lịch sử. Đây chính là vấn đề mà ACIII gặp phải – dựa vào lịch sử và cải biên nó hơi quá đà (Connor có vai trò quá quan trọng khi gánh team tương đối nhiều). Cốt truyện riêng của Connor không đủ hấp dẫn để lấn át đi phần lịch sử, điểm sáng duy nhất có lẽ là mối quan hệ cha con giữa Haytham và Connor. Mà thực tình thì Haytham còn “có nét” hơn Connor ấy. Cốt truyện phần hiện đại thì lại khá hơn khi nối tiếng những gì còn dang dở trong AC Revelations và phần kết cho câu chuyện của Desmond.
Tuy nhiên, ACIII không phải là không có điểm sáng như đồ họa cải tiến (xây dựng trên nền engine Anvil Next), leo trèo, parkour khá sướng, thêm vào cơ chế lái tàu (mà rồi sẽ được phát triển tuyệt vời trong ACIV Black Flag). Nhưng khổ nỗi cái dở lấn át cái hay, tôi đã phải cố lắm mới có thể hoàn thành game và có lẽ cũng chả có hứng mà chơi lại lần nữa, trong khi các phiên bản còn lại tôi đều chơi lại ít nhất 1-2 lần.
Nói tóm lại, theo quan điểm của tôi, ACIII là một tựa game khá “nửa chừng”, tôi vẫn thấy nó có một vài điểm hay ho, nhưng lại bị những cái khuyết điểm tôi đã nêu ra ở trên lấn át. Với tôi, đây không phải một phiên bản Assassin’s Creed “nhất định phải chơi”, mà nó rất 50-50, nghĩa là bạn có thể chơi để tìm hiểu cốt truyện là đủ, còn giá trị chơi lại không cao.