PES, đồng game, và không thể phá vỡ

Khách quen

  

 

Tầm hơn 10 năm trước, tôi đậu Đại Học Cần Thơ và khăn gói lên thành phố lớn học. Không tính các loại tình bạn xã giao, tình yêu tình dục, người bạn đầu tiên tôi có tên Chấn, và nó bị tự kỷ.

Ban đầu chưa biết nhiều về nó, tôi gặp nó ở một buổi sinh nhật, và nhanh chóng đi chơi với nó vì cùng… mê game. Trong mắt tôi nó hát hay, mê karaoke, đá banh giỏi, giỏi IT và nghiện game. Nhìn nó chả bao giờ biết nó bị tự kỷ cả. Nó đúng kiểu nerd, hiền vô cực, dễ làm quen, lành lành. Mặt mũi cu chàng không đẹp trai mấy, vậy mà sát gái. Còn tui thì ăn nói ào ào, nóng tính, kiểu playboy, éo hiểu sao lại chơi thân với nó.

Tui còn nhớ lần đầu nó ngủ với bạn gái xong nửa đêm gọi tui giọng rưng rưng muốn khóc vì lo bạn gái… có thai.

Nó chơi nhiều game. Có thời bị tống vô nội trú vì chơi game không lo học. Thời đó là cái mầm, để sau này nó bị tự kỷ. Chắc nó chỉ kể với tôi là hồi đó cứ leo lên lầu thượng khóc vì bức bí và bị đánh đòn. Nó cũng kể nhớ nhà, thèm game, những lần vượt ngục đi ngâm phòng net xuyên đêm…

Về sau nó đậu đại học ngành IT. Học thì cũng khá, mà chắc mod game mới là đỉnh của đỉnh. Hồi xưa hai thằng mê Pes. Game tui nó down rồi cài cho tui hết. Tui lúc đó hình như đá Pes 2010, còn nó chơi 2006 với mấy cầu thủ vuông vức. Gia cảnh cu chàng cũng tạm thôi, nên cấu hình máy chỉ đáp ứng được vậy. Hai thằng bò ra quán cafe uống Sting dâu pha sữa đặc (tiêu chảy suốt), đá Pes 4-5 tiếng. Mỗi thằng một laptop, mỗi thằng một mùa bóng khác nhau, cứ đá hết mùa này sang mùa khác, hễ có bàn thắng đẹp là khều thằng kia “Ê màyyy coi nèeee”.

Nó chơi GTV San Andres mod búa xua, hai thằng chơi chung một máy cười ra nước mắt.

… Tôi tốt nghiệp, đi Sài Gòn học và làm việc. Nó ở lại. Không rõ tại sao mất liên lạc. Thời đó không có facebook.

Bẵng một thời gian, tui về Cần Thơ tìm nó. Tìm được nha. Lúc này dì Út (hay cô Út) và ba nó đều ung thư mất rồi. Thương nó quá, hai thằng ra cafe, đi nhậu. Nó khoe mới dịch cái Pes gì gì đó ra tiếng Việt. Đù, đỉnh dữ! (không nhớ Pes mấy, chỉ nhớ nick name nó là Unbreakable (không – thể – phá – vỡ). Lúc này nó đã hơi có mầm mống trầm cảm vì quá buồn. Nó ở nhà suốt, viết web, lập trình, Việt Hóa game, bỏ hẳn việc ở Ngân Hàng vì “không hòa nhập được với cộng đồng”. Càng về sau tôi càng cảm thấy nó nặng hơn và không tâm sự với bất cứ ai.

Thời gian sau nghe tin nó mất.

Cũng ung thư.

………

Break-able.

Dù có bạn bè rủ, tôi không về viếng nó. Chưa bao giờ tôi thắp nhang cho nó. Chưa bao giờ tôi nghĩ nó chết.

Nhiều khi tôi cảm thấy như sáng mai tôi với nó sẽ lại trốn học, ra cafe, đá Pes, cười nói um sùm.

Game never over, man!!!!

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


1 cụng ly

  • Nhím Lùn - 25.11.2020

    Tình bạn của anh thật đẹp, nhưng cái kết buồn quá. Em cũng không biết nói gì hơn ngoài chia buồn với anh. Mong cho anh vẫn còn có những người bạn như vậy trong đời.
    Em cũng học ĐHCT, cũng gặp được bạn thân ở đó, rồi cũng xa bạn, khăn gói lên SG. Sau những chuỗi ngày bị cuốn vào vòng xoáy công việc và cuộc sống bộn bề nơi đây, bài viết của anh khiến em sực tỉnh và nhận ra em nên quan tâm đến những người bạn của mình nhiều hơn, trước khi phải xa nhau mãi mãi.
    Chúc anh luôn an yên trong cuộc sống.