Sau một ngày dài bận bịu trong quán rượu, bạn đang đứng lặng lẽ phía sau quầy pha chế, vừa lau những chiếc ly bia, vừa ngân nga theo điệu nhạc bài hát “Boulevard des Abysses”. Đột nhiên, tiếng chuông cửa reo lên, và cánh cửa đẩy vào trong. Một vị khách quen? Không hẳn. Bạn ngạc nhiên, nhưng không nói gì.
“Quán này mở 24/24 nhỉ.”, tôi nói.
“Đúng rồi, thưa ông.”, bạn đáp lại. “Ông muốn dùng gì?”
“Pat, coi nào, sao lại trang trọng thế?”, tôi bật cười. “Ông già hôm nọ đây mà. Ông già chơi game cũ mèm ấy.”
Bạn quay người lại, và ngay lập tức nhận ra tôi. “Ông chú!”, bạn reo lên. “Lâu rồi mới thấy. Dạo này ông thế nào. 555 Cream Ale chứ?”
“Tại sao không?”, tôi trả lời. “Dạo này thì vẫn là dạo này thôi. Trái Đất vẫn quay, thế giới vẫn ảm đạm, ta vẫn chẳng có mục đích gì.”
“Vậy thì xem việc thưởng thức 555 Cream Ale là một mục đích đi.”, bạn cười, tay kéo chiếc cần rót bia vào ly. “Mà sống ở thời đại này, ai mà còn mục đích nào nữa. Cứ sống thôi.”
“Cảm xúc của con người thật là một thứ vớ vẩn.”, tôi nói, tay mân mê ly bia. “Mà thôi, bỏ qua đi. Dạo này cậu thế nào?”
“Haha, cũng vậy. Nhưng mà làm trong quán rượu lúc nào cũng vui. Khách quen, khách lạ, thỉnh thoảng là mấy đứa sinh viên rủ nhau đi uống rồi hỏi trong quán có nước chanh hay không. Ai cũng có chuyện để kể. Gần như chả có lúc nào đi làm mà buồn.” Bạn đáp, với một nụ cười trên môi. “Nacho?”
“Còn à? Cảm ơn nhé.” Tôi nâng ly bia lên cao, như một lời cảm ơn. “Sốt phô mai?”
“Có mỗi guacamole thôi.” Bạn đáp.
“Keo kiệt.”
“Chê thì nhịn.”
“…Thì thôi, không chê.” Tôi nói, đưa tay phết một miếng lớn guacamole vào phần nacho. “Dạo này chơi game gì chứ?”
“Tôi á? Không. Thực ra dạo này tôi cũng chả biết có gì hay ho. Nghe có vẻ kì cục, nhưng chắc việc làm là thứ duy nhất làm tôi… ‘tỉnh’. Ở nhà tôi chỉ ăn rồi ngủ.” Bạn đáp, giọng có vẻ trầm trầm.
“Ê, ý nghĩa của sự tồn tại khác nhau với mỗi người mà. Nó có thể khác thường, nó có thể dị, nhưng nó không bao giờ vô nghĩa.” Tôi nói.
“Sao nghe… huề vốn.” Bạn trả lời. “Nhưng mà… cũng đúng nhỉ.”
“Sống lâu lên lão làng!” Tôi trả lời. Bia hôm nay có vẻ ngon hơn mọi khi. Tôi đảo mắt nhìn quanh. Những chiếc poster vẫn còn đó, và chiếc hộp nhạc vẫn không dịch chuyển. Một cảm giác thân quen thật kì lạ. So với một tương lai mà tôi đã tưởng tượng ra, thế giới bên trong quán rượu này có vẻ như vẫn đứng nguyên một chỗ, chẳng hề thay đổi, chẳng hề biến mất. Và theo một cách nào đó, nó làm tôi thấy thật an toàn.
“À, nhắc tới game gủng.” Bạn nói, tay vẫn đang lau hàng cốc để xếp vào kệ. “Hồi xưa, tôi có chơi Skullgirls Mobile ấy. Game điện thoại. Hơi hơi gacha một chút, thể loại thì tôi cũng không thích lắm, nhưng nó khá là vui.” Bạn xếp một chiếc cốc lên kệ. “Nhưng mà sau một hồi, tôi cảm thấy… nó thế nào ấy nhỉ? Nó không hay nữa, chắc là vậy.”
“Tại sao?” Tôi hỏi, miệng nhai rau ráu mớ nacho. “Mà nacho ngon ghê.”
“Ha, cảm ơn.” Bạn mỉm cười, quay lưng lại và chống tay vào quầy. “Tôi cũng không biết là tại sao. Cái core gameplay ấy, cũng hay lắm, nhưng khi ông nhận ra là ông chỉ làm một việc này làm đi làm lại làm đi làm lại chỉ để cho những con số đó lớn thêm, thì ông bắt đầu cảm thấy nó rất… vô nghĩa. Đúng chứ? Nếu chỉ để cho những con số đó lớn thêm thì chẳng phải đó là một vòng tròn luẩn quẩn sao? Với lại, tôi cần những kỹ năng trong trò đó để làm gì? Nó chẳng giúp ích được gì cho tôi cả.”
“Ahahahaha!” Tôi bật cười. “Thế- thế mà- thế mà ta cứ tưởng ta là ông già! Hóa ra cậu còn già hơn! Ối giời ơi!”
“Cười gì chứ?” Bạn trả lời, cố át đi tiếng cười mỉa mai của tôi. “Bộ tôi nói có gì sai hả?”
“Không, cậu nói đúng.” Tôi nói, đút miếng nacho đầy guacamole vào miệng. “Nhưng chưa chính xác.”
“Chưa chính xác là sao?” Bạn hỏi, có vẻ như vẫn còn khó chịu vì bị cười nhạo.
“Vì đó không phải là thứ mà trò chơi muốn cậu cảm nhận. Người ta gọi nó là ‘trò chơi’ thì sao cậu lại bận tâm liệu nó có giúp được gì cho cậu hay không?” Tôi nói và nhấp một ngụm bia. “Tụi con nít, tụi nó đâu có chơi cá sấu lên bờ để giúp tụi nó được điểm 10 môn Toán. Mà bây giờ chắc tụi nó còn chả được chấm điểm kiểu đó. Mà quan trọng là, chơi vì vui thôi.”
“…Tôi vẫn chưa hiểu.” Bạn nói.
“Mục đích của trò chơi là để những con số lớn thêm. Cậu nói vậy, đúng không? Thì phải rồi, mấu chốt của nó cũng chủ yếu là để những con số lớn thêm, cái đó đâu có sai. Nhưng quan trọng là, nó không chỉ là những con số. Nó là một minh chứng cho việc cậu đã cống hiến thời gian cho nó, nó là minh chứng cho việc cậu đã có một khoảng thời gian rất vui khi chơi nó. Nếu cậu không vui thì con số đó đâu có càng ngày càng lớn; cậu đã bỏ ngay khi nó chưa thành hình rồi. Nhưng nó đã thu hút cậu, và nó đã giúp làm cậu vui, dù chỉ trong một khoảng thời gian. Ta nghĩ vậy là đủ.”
“Ý ông là sao? Dài dòng quá.” Bạn gãi đầu.
“Ý ta là, cậu đừng nghĩ quá mấy cái chuyện này làm gì. Nếu cậu chơi game mà cứ suy nghĩ về chuyện game này giúp gì được cho cậu, thì không phải lỗi tại game đâu. Lỗi là tại cậu có một uẩn khúc gì đó chưa thể giải quyết được, và cậu cho rằng game có lỗi, trong khi nó chỉ cố làm cậu vui hơn thôi. Ta nghĩ vậy là không công bằng.” Tôi trả lời. “Ăn tí nacho đi. Cho thoải mái đầu óc.”
“…Cảm ơn.” Bạn nói, phết nacho vào chén sốt giờ đã hết một nửa. “Có khi ông nói đúng. Tôi không hẳn là ghét game. Tôi chỉ ghét việc cuộc đời mình chưa đâu vào đâu.”
“Chưa đâu vào đâu?” Tôi trả lời. “Ta thấy cậu cũng ổn rồi đấy chứ.”
“Tôi đã hơn 25 tuổi rồi.” Bạn đáp, có vẻ hơi khó chịu. “Tầm tuổi tôi, họ đã có gia đình, có sự nghiệp, du lịch năm châu bốn bể, họ thậm chí còn có cả omnic. Thời này omnic đâu phải là rẻ.”
“Đã có omnic rồi à. Sớm nhỉ.” Tôi lẩm bẩm trong miệng. “Thì sao? Cậu… kể cho ta nghe chuyện của người ta làm gì?”
“…Thì, ông không thấy tôi tụt hậu sao?” Bạn nói, giọng pha lẫn giữa sự khó chịu và bối rối.
“Mắc gì. Họ là họ, cậu là cậu. Nhìn việc người khác thành công để làm động lực phấn đấu là tốt, nhưng suy cho cùng, ‘tuổi tác’ cũng chỉ là một loại thước đo. Nếu họ đã biết được cuộc đời của mình để làm gì thì tốt cho họ. Nếu cậu chưa biết cuộc đời của mình có mục đích gì, thì cậu có hàng thập kỉ, có khi là cả thế kỉ, để đi tìm nó. Thời gian không thiếu, cho nên cứ từ từ mà hoảng sợ. Nhưng quan trọng là cậu phải tìm ra điều làm cậu hạnh phúc, càng sớm càng tốt. Con đường tìm kiếm không rải đầy hoa hồng đâu.”
“…Ông chú cũng hay ho ra phết nhỉ.” Bạn phì cười. Bạn không rõ liệu những lời nói của tôi có thực sự là đúng hay không, và liệu nó có giá trị gì hay không. Tuy vậy, bạn vẫn cảm thấy nhẹ nhõm. “Cảm ơn.”
“Ha, công bằng mà nói, ta cũng từng là cậu thôi mà.” Tôi đáp. “Ê, refill!”
“Có, có đây.” Bạn nói, tay cầm ly bia đã cạn. “555 Cream Ale đầy ly nhé.” Dòng chất lỏng tuyệt vời kia lại tràn vào ly.
“Chứ còn gì khác nữa!” Tôi cười nói. “Coi bộ làm pha chế cũng dễ.”
“Dễ gì chứ? Ông thử học đi rồi biết.” Bạn đáp.
“Haha, chắc là một ngày đẹp trời nào đó đi.”
“Mà…” Bạn ngập ngừng. “Ông không có gia đình gì à? Đó giờ tôi chỉ thấy ông ở đây lần này là lần thứ hai. Ông ở gần đây chứ?”
“Cũng không có gần lắm. Bởi vậy ta không lại đây nhiều. Cách biệt cả không gian và thời gian.” Tôi trả lời.
“Nghe cứ như là phim. Ông nhiễm phim quá hả?” Bạn cười.
“Haha, chắc là vậy!” Tôi đáp và uống thêm một ngụm bia. “Chậc, mở ta nghe bài gì đó hay ho một chút đi. Bài gì đó nhẹ nhàng một chút.”
“The Ink Spots nhé.” Bạn nói và nháy mắt với chiếc hộp nhạc.
“Đi guốc trong bụng ta à.” Tôi trả lời.
Cả hai phì cười, và quán rượu chợt trở nên sống động, dù chỉ trong phút chốc.
“À mà cảm ơn ông nhé.” Bạn nói khi bài hát vừa kết thúc. “Thỉnh thoảng nghe những lời như vậy cũng có an tâm hơn.”
“Cũng chả có gì đâu. Miễn cậu thấy tốt hơn là được.” Tôi nói và đứng lên. “Cũng trễ rồi nhỉ, ta nên về. Giữ lại tiền thối nhé. Đừng có bận tâm, ta già thôi chứ không nghèo đâu.”
“…Hah, cảm ơn ông.” Bạn nói, và như chợt nhớ ra điều gì đó, bạn gọi ới theo trước khi tôi kịp mở cửa quán. “Mà ông chú tên là gì? Dù gì cũng là khách quen rồi, có tên thì tôi sẽ… chẳng biết nữa, dễ nhớ hơn.”
“…Gọi ta là Patrick đi.” Tôi nói và đẩy cửa ra ngoài, để làn gió buốt từ phía ngoài thổi vào trong. “Bão tuyết rồi nhỉ. Mà thôi, chúc một đêm ngon giấc.”
*slow clap* viết hay dã man