Biết gì không? Tôi ghét “học giỏi”, tôi ghét “con nhà người ta”

Huyền thoại ★ ★

  Người quay số

Tôi ghét cái thứ gọi là “con nhà người ta”, ghét cực kỳ, ghét cay ghét đắng. Tôi ghét cái thứ gọi là “học giỏi”.

Nhưng đừng hiểu nhầm, tôi không ghét bản thân những người đó, họ giỏi hơn mình, chẳng có gì để ghét, thậm chí tôi còn chơi thân với họ ấy. Và học giỏi thì có gì mà xấu, nhiều người muốn học giỏi mà? Nhưng mà tôi thì khác, tôi ghét cái “học giỏi” ấy.

Cái mà tôi ghét là sự so sánh liền tù tì đến bất tận giữa tới với “con nhà người ta”, rồi thì áp lực phải học giỏi của một người con giáo viên. Suốt thời đi học tôi học không giỏi, nói thẳng ra là học ngu bỏ mẹ, lên cấp 3 thì đỡ hơn, nhưng mà tôi có được cái là chém gió giỏi, hay viết lách linh tinh này nọ. Nhưng mà bạn biết đấy, những thứ mà tôi giỏi nó chả liên quan quái gì đến những cái mà bố mẹ, thầy cô muốn tôi giỏi.


Tôi đã từng tập viết tiểu thuyết, từng tập viết một cuốn fantasy đấy, tất nhiên có lẽ cũng chả đi đến đâu. Ô, tại sao tôi lại dùng từ “có lẽ”, vì mấy tập bản thảo ấy mẹ tôi đã xé nát rồi ném đi rồi còn đâu. Bây giờ nghĩ lại không thấy giận, mà chỉ buồn thôi. Ừ thì đúng là vì cái việc tập tành sáng tác mà kết quả học tập của tôi nó tụt dốc không phanh (thì đã bảo tôi học ngu bỏ mẹ ra rồi còn gì!), nhưng mà bản thân tôi biết tôi éo bao giờ hợp với cái việc cày đầu vào gặm nhấm những con chữ mà một người HSG gương mẫu làm đâu, không, cảm ơn. Chính vì cái lẽ đó mà tôi thường xuyên bị đem ra so sánh với một ai đó, một “con nhà người ta” đến phát mệt, bị nói rồi, bị mắng chửi cũng rồi, nhưng mà thành thật chỉ học tập nghiêm chỉnh được mấy hôm rồi đâu lại vào đấy. Cũng thử viết lại cuốn fantasy thêm 2-3 lần và kết thúc y chang nhau – nghĩa là vào sọt rác ráo, và mỗi lần như vậy là một trận mắng kinh hồn. Có lẽ cái khoảnh khắc kinh khủng nhất trong những năm đó là khi tôi phải tận mắt chứng kiến tập bản thảo còn chưa kịp hoàn thành của cuốn fantasy đầu tay đó bị xé nát ngay trước mắt, không phải một, mà hai lần liền.

Nhưng mà biết sao, tính tôi như vậy mà. Tôi không thích học, tôi ghét việc cắm đầu vào học 24/7, học quan trọng, nhưng không phải cuộc đời chỉ có học và học như thế. Tôi cũng có đam mê chứ, ai cũng bảo đó chỉ là đam mê trẻ con, vớ vẩn và thậm chí bố mẹ tôi còn nghĩ tôi có vấn đề về thần kinh (thật đấy, không đùa đâu). Nhưng mà tôi vẫn học, đủ để không quá tệ, nhưng không bao giờ đạt đến mức học giỏi vl. Và dù có cố chấp với đam mê đến đâu thì tôi cũng thấy mệt vì bị so sánh, tôi cũng biết bố mẹ lo cho tôi, nên lên cấp 3 mới học hành nghiêm túc hơn (chút thôi), ừ thì thi ĐH cũng được đâu đó hơn 22 điểm, đỗ vào NEU, ừ thì ok, vui đấy, mừng đấy, nhưng kéo theo là sự tiếc nuối, giá mà tôi cứ kiên quyết tiếp tục viết nốt cái tác phẩm fantasy ấy đi, cho dù có khi nó cũng chả ra gì đâu, nhưng mà ít ra cũng được sống đúng với đam mê một lần trong những năm cấp 2, cấp 3.

Thôi thì ít ra bây giờ cũng được gọi là sống đúng với con người của mình: viết và viết, tôi cực kỳ thích viết, review game, review phim, viết lách chuyên sâu về thứ mình thích, vân vân và mây mây. Giờ có thể viết mà không lo những thứ mình viết sẽ bị quăng vào sọt rác như ngày xưa nữa.

Nhưng mà, bản thảo cuốn fantasy đầu tay ấy, mất mãi mãi rồi, có lẽ sẽ không bao giờ tôi có thể viết lại được nữa.

Cùng tác giả

Hải Stark

Huyền thoại ★ ★

  Người quay số
They can keep their own heaven, their own galaxy. To me, when I'm gone, I'd sooner go to Middle-Earth, to a galaxy far, far away...

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả nhng gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.