(Bài viết này sẽ spoil toàn bộ game Anatomy của Kitty Horrorshow, cân nhắc trước khi đọc)
“Không một sinh vật sống nào có thể liên tục chỉ tồn tại trong thế giới thực mà không hóa điên. Ngay cả chim sơn ca và châu chấu cũng được một số người cho là có biết mơ. Dinh thự Hill chẳng còn chút tỉnh táo nào, đứng một mình trên ngọn đồi, giữ chặt bóng tối trong lòng. Nó đã đứng vậy suốt tám mươi năm và có thể đứng vững thêm tám mươi năm nữa. Bên trong, các bức tường tiếp tục vươn thẳng, gạch xếp chỉn chu, sàn nhà chắc chắn, và cửa nẻo đóng kín rất hợp lí. Sự lặng im kiên định phủ lên các lớp gỗ và đá của Dinh thự Hill, và nếu ở nơi đó có bất cứ thứ gì qua lại thì nó cũng qua lại một mình.”
Đoạn văn mở đầu trong “The Haunting of Hill House” của cố nhà văn Shirley Jackson đã ám ảnh tôi suốt kể từ lần đầu tôi đọc nó, và càng ám ảnh hơn khi tôi ghé thăm ngôi nhà của Anatomy, một tựa game kinh dị ngắn của Kitty Horrorshow được phát hành trên nền tảng itch.io. Trong nhiều câu chuyện về những căn nhà ma ám, chúng thường xuất hiện một con ma, một lời nguyền, một con quái vật nào đó ấn sâu trong căn nhà, để người đọc, người xem hay người chơi trở nên sợ hãi cái căn nhà đó. Cách tiếp cận này được dùng trong rất nhiều tác phẩm tiểu thuyết, truyện ngắn, truyện tranh, phim ảnh và thậm chí là cả video game, vô tình khiến tôi hơi ngán ngẩm bởi vì cuối cùng tôi vẫn chỉ sợ con quái vật/quỷ/ma nào đó đang ám cái ngôi nhà. Nhưng cái trope ngôi nhà bị ám còn có một cách tiếp cận nữa, cách tiếp cận của The Hauting of Hill House, House of Leaves, Control (2019) và nhân vật chính của viết này, Anatomy. Nhưng trước hết để tôi mô tả Anatomy cho bạn: Một walking simulator đi tìm những băng cát-xét quanh một ngôi nhà. Nghe chán chết và không có gì đáng sợ đúng không? TÔI BIẾT MÀ, NHƯNG HÃY TIN TÔI ĐI. Sự đáng sợ thực sự là khi chỉ có bạn và ngôi nhà.
Lần ghé thăm đầu tiên
Tiếng băng cát-xét được nhét vào máy hiện lên, rồi một màn hình màu xanh giống như mấy TV cũ không có tín hiệu ngày trước hiện lên với những dòng chữ như “Anatomy” và 8_18_1994, và rồi bạn bị ném vào một căn nhà không một lời giải thích. Tôi đi quanh nhà với không hề có một tiếng động, hoàn toàn lặng im đến sởn gai ốc, không một cánh cửa nào trong nhà được mở ra chào đón tôi đến ngôi nhà. Rồi tôi vào căn bếp của căn nhà, nơi duy nhất không có cửa và tôi chỉ đi thẳng từ vị trí đầu tiên tôi đứng khi vào game. Một băng cát-xét và một chiếc máy cassette ngay bên cạnh. Tôi, với một người đã chơi game nhiều năm, không ngần ngại ấn vào chuột trái vào băng cát-xét và ấn vào máy. Một giọng nói vang lên.
“In the psychology of the modern civilized human being, it is difficult to overstate the significance of the house…
Chờ đã? Bạn không hiểu tiếng Anh? Thôi được rồi để tôi sử dụng cái tiếng Anh 6,5 điểm tốt nghiệp dịch cho bạn (có sự hộ trợ của google dịch).
“Trong tâm lý của con người văn minh hiện đại, khó có thể nói quá tầm quan trọng của ngôi nhà. Kể từ thời kỳ đồ đá mới, loài người đã tự xác định mình bằng các công trình kiến trúc của mình. Các tòa nhà cho việc giặt giũ tắm rửa, các tòa nhà cho việc giao lưu, các tòa nhà cho việc bảo vệ, giữ gìn, thậm chí các tòa nhà cho việc tưởng niệm những người đã khuất. Nhưng trong số tất cả các cấu trúc mà nhân loại đã phát minh ra cho chính mình, có rất ít nghi ngờ rằng ngôi nhà tự dựa vào chính nó để tiếp tục tồn tại.”
THERE IS A TAPE IN THE DINING ROOM
Dòng chữ in đậm viết hoa trên sau khi nghe xong đoạn băng khiên tôi hơi bất ngờ, vì đoạn băng không hề có phụ đề, dòng chữ in đậm trên lại chỉ đoạn băng tiếp theo ở đâu. Ai đã nói cho tôi biết điều đó, nhân vật tôi đang nhập vai tự biết? Hay nó xuất hiện vậy chỉ vì nó là video game? Tại sao lại là “Ngôi nhà tự dựa vào chính nó để tiếp tục tồn tại”. Hàng loạt câu hỏi vụt qua trong đầu tôi, nhưng nó cũng chỉ vụt qua, không hề có câu trả lời nào ngay trước mắt cả. Và tôi bước vào phòng ăn (Dining room) đối diện ngay bếp. Bóng tối bao phủ gần như cả căn phòng, chỉ thấy được đầu bàn ăn. Chỉ có ánh sáng yếu ớt của băng cát-xét lóa lên ở cuối bàn ăn.
“Ngôi nhà là một trong những yếu tố quan trọng ngăn cách loài người hiện đại với những tiền nhân nguyên thủy hơn của nó. Không có sinh vật nào khác phát triển xa đến vậy để tạo ra nơi trú ẩn lâu dài và vĩnh viễn cho chính nó, cũng như việc coi trọng những nơi trú ẩn đó với sự tôn kính và đầy giá trị như vậy. Tại sao con người ở thời hiện đại của chúng ta lại nuôi dưỡng sự đồng cảm to lớn này đối với ngôi nhà của họ? Tất nhiên, có nhiều lý do, nhưng có lẽ một phần nhỏ là do chúng ta xem chúng như một hình ảnh phản chiếu của chính chúng ta.”
THERE IS A TAPE IN THE DOWNSTAIRS BATHROOM
Não bộ tôi lúc này đang suy nghĩ đến cách mà tựa game dường như đang cố mô tả lại mối quan hệ giữa con người và ngôi nhà. Và bằng cách nào đó, não bộ tôi tự thuyết phục rằng đoạn băng cát-xét đúng một phần nào đó. Nhưng đoạn băng này không hề trả lời những câu hỏi trước của tôi, mà lại khiến tôi to mò hơn về việc tại sao lại so sánh ngôi nhà với con người, và nói rằng ngôi nhà là một hình ảnh phản chiếu của chính chúng ta.
Nhưng nghĩ ngợi cũng không giải quyết được gì nhiều trong tựa game này, tôi lại đành phải tiếp tục rời khỏi căn bếp để đi tìm nhà vệ sinh tầng trệt. Nó nằm ngay hành lang tôi đi tới căn bếp, nằm bên tay phải. Trong đó chỉ có một cái bệ xí và một cái bồn rửa mặt, và trên cái bồn rửa mặt đó lại là một băng cát-xét khác.
“Giải phẫu ngôi nhà ra thì có thể thấy sự tương tự này bớt hời hợt hơn với ban đầu. Để thực hiện nó xa hơn, nếu chúng ta mổ xẻ một ngôi nhà như chúng ta có thể làm với một tử thi của con người, ta sẽ thấy mình có thể phân lập và mô tả các phần phụ khác nhau và chức năng của chúng theo một kiểu giải phẫu rõ ràng. Thậm chí còn có một số phép so sánh trực tiếp được rút ra giữa những cơ quan đó của một ngôi nhà và những cơ quan của cơ thể người.”
THERE IS A TAPE IN THE GARAGE
Và những đoạn băng sau đó bắt đầu so sánh những căn phòng của với bộ phận cơ thể người. Ví như phòng khách như một quả tim của một con người, Phòng khách là không gian chủ đạo ở tầng trệt, nơi trung tâm hoạt động của một ngôi nhà đông người. Tim thì lưu thông máu, còn phòng khách ư? Nó “lưu thông con người”. Với phòng ăn và nhà bếp thì được so sánh với dạ dày hay hệ tiêu hóa, phòng vệ sinh thì khá là rõ ràng, còn lại là hành lang và cầu thang thì giống như như mạch máu, cung cấp sự “lưu thông con người” quanh căn nhà và cửa sổ là những con mắt.
Cho đến khi so sánh về phòng ngủ, Trong căn nhà của Anatomy có hai sự so sánh liên quan đến phòng ngủ, và bản thân tựa game có thừa nhận rằng so sánh phòng ngủ cũng rất khó khăn. Cái đầu tiên là so sánh phòng ngủ với tâm trí con người, hay trích trong game rằng, những phần suy nghĩ và trí tưởng tượng của con người, phần có thức được. Nhưng ngay cả chính game cũng chỉ nói rằng đây là một sự so sánh không hoàn chỉnh. Nếu như phòng ngủ là nơi tâm chí con người có ý thức được, thì tầng hầm sẽ là phần vô thức trong não bộ.
“Tầng hầm tối om, nó bị chôn vùi. Đó là một nơi đầy mạng nhện, nơi lưu giữ những kỷ niệm. Quả là một điểm đáng so sánh. Thông thường, sự không chắc chắn đáng lo ngại đi kèm với việc xem xét các khía cạnh sâu hơn của tâm lý con người không khác gì việc nhìn chằm chằm vào bóng đen bơi lội đọng lại ở dưới cùng của cầu thang tầng hầm. Đó là nơi mà chúng ta trải qua tuổi thơ đầy ắp những con quái vật sẽ nằm nhiều năm trong im lặng nhẫn nại. Đó là một nơi mà, trừ một số việc vặt cụ thể, chúng ta hiếm khi muốn đến.”
Ngay khi tôi bước vào tầng hầm của căn nhà Anatomy, nó tối tăm, và to lớn và gần như trống rỗng. Tôi tìm đoạn băng gần như cũng phải mất vài phút mới có thể tìm ra nó, vì cái cái ánh sáng lẻ loi yếu ớt của đoạn băng cũng bị bóng tối của tầng hầm bao phủ lấy. Tôi không rõ là do thói quen hay do phản ứng vô điều kiện của bản thân, nhưng tôi nhận ra, an toàn nhất trong bóng tối trong một ngôi nhà sẽ là những bức tường, tôi đi sát tường và bất ngờ tìm được đoạn băng đang treo lơ lửng giữa bức tường đó. Nhưng khi nhìn lại, bóng tối đã bao phủ lấy đường đi lên. Tôi đã hoảng trong chốc lát, nhưng rồi bình tĩnh lại và tiếp tục đi theo bức tường. Cảm giác mày mò trong bóng tối của một tầng hầm dài như vô tận, như thể trong bóng tối, có một cái gì đó đang theo dõi tôi, và những khu vực trống rống như tầng hầm của Anatomy chưa bao giờ thực sự an toàn, kể cả khi tôi biết chả có gì trong bóng tối hết.
“Tất nhiên, sự so sánh này, mặc dù phù hợp, là một sự so sánh rất nặng tay. Thường thì tầng hầm không hơn một chỗ chứa, rải rác xác nhện và rận gỗ. Trong khi các nhà thơ và nhà phân tâm học chắc chắn sợ hãi khi nghĩ đến một tầng hầm tăm tối, thì trên thực tế, đó là phòng ngủ, nơi tâm trí thức giấc, nơi của những giấc mơ, thực sự là nơi đáng sợ nhất.”
THERE IS A TAPE IN THE MASTER BEDROOM
Tôi đã hơi bồi rồi một chút vì tôi đã vào một phòng ngủ trước khi vào tầng hầm rồi, nhưng phòng ngủ lớn (master bedroom) thì vẫn chưa rõ ở đâu. Khi chỉ còn vài cánh cửa trên tầng hai tôi chưa mở được, tôi chậm rãi tiến lên cầu thang một lần nữa. Chỉ cần đi thằng tiêp tới cánh của đầu tiên tôi thấy trong Anatomy. Đó là phong ngủ lớn trong ngôi nhà.
Không giống như những phòng khác trong ngôi nhà của Anatomy là tường được sơn màu lạnh như trắng hay lát gạch xanh nhạt, phòng ngủ lớn được bao trùm màu đỏ, thậm chí cái chăn, cái gối trên giường cũng là màu đỏ. Và ở phần chân giường là một băng cát-xét. Cầm lấy cái băng cát-xét đó lên và chỉ cần quay lại, cánh cửa bạn đi vào đã không còn, mà thay vào đó chỉ là bức tường với một chiếc máy cassette với ánh sáng đỏ rực bao quanh. Hai bên chiếc máy đó là hình ảnh cái răng và cái miệng…
“Chính ở đây, trong phòng ngủ, là nơi chúng ta dễ bị tổn thương nhất. Mỗi đêm, chúng ta đóng các giác quan của mình với thế giới hàng giờ đồng hồ, tin tưởng vào ngôi nhà sẽ giữ chúng ta an toàn cho đến khi ta thức dậy hôm sau. Ta sẽ dành khoảng hai mươi phần trăm cuộc đời mình rong trạng thái cực kỳ dễ bị tổn thương này. Bất cứ cái gì cũng có thể đứng bên cạnh ta, theo dõi ta, giữ ta đồng hành cho đến bình minh và ta sẽ không bao giờ nhận ra điều đó. Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện rằng ngôi nhà sẽ không để những thứ như vậy tiếp tục trong khi ta ngủ. Bằng cách này, trong những giờ như vậy, phòng ngủ bớt giống tâm trí hơn và giống nhiều hơn như một cái miệng. Và đến lúc này, ngôi nhà có nhiều khả năng phản bội chúng ta nhất. Ở đây, chúng ta đặt mình vào lòng thương xót của ngôi nhà nhất và dành mỗi đêm để hy vọng rằng nó sẽ không cắn xuống.”
Và tựa game crash. Nó khiến tôi phải tự hỏi có phải tựa game có vấn đề hay không, vừa khơi gợi sự tò mò của tôi sau khi tựa game bị crash. Và sự tò mò về nỗi sợ đó đã chiến thắng, tôi quay trở lại ngôi nhà của Anatomy.
Lần ghé thăm thứ hai
Vẫn căn nhà đó, vẫn cảm giác đó, bóng tối bao phủ hoàn toàn lấy căn nhà, không một tiếng động nào phát ra. Điều khác biệt là giờ đây tôi gần như có thể mở bất cứ cánh cửa nào trong nhà. Giờ đây tôi có thể đi vao phòng khách để tới phòng ăn rồi đi vào bếp. Máy cassette và băng cát-xét trên bàn vẫn ở trên bàn bếp, nhưng giờ đây chúng phát ra tiếng rè nhỏ, như thể chúng bị lỗi hoặc TV mất tín hiệu vậy.
“In the psychology of the modern civilized human being, it is difficult to overstate the significance of the house. Since as early as the neolithic era, humankind has defiiiiiiidead. But of all the structures mankind has invented for itself, there is little doubt that the house is that which it relies upon most completely for its continued survival.”
THERRRRRRRRRRRRR RE IS A TAPE IN THE DINING ROOM
Có phải đoạn băng vừa thiếu mất một đoạn âm thanh không? Tôi tự hỏi chính mình sau khi nghe đoạn băng. Nhưng tôi chắc chắn một điều, tựa game, hoặc căn nhà đều không bình thường. Dòng chữ viết hoa trên đã cho tôi thấy rõ bộ mặt thật của nó. Dường như nó đã dần thức tỉnh. Tôi có thể ngừng cuộc ghé thăm này bất kì lúc nào bằng cách ấn nút Esc, nhưng tôi vẫn tiếp tục. Và tôi vẫn không rõ tại sao. Dù cảm giác của tôi thì vẫn mách bảo rằng, ngôi nhà này nguy hiểm. Nhưng tôi vẫn tiếp tục… và không thể ngừng lại.
Bước sang phòng ăn, tôi thấy những chiếc đĩa màu trằng được để không ngay ngắn lắm trên bàn ăn. Đây là một sự khác biết nữa so với lần ghé thăm đầu tiên. Và tôi có thể đập vỡ những cái đĩa này bằng cách ấn chuột trái. Dù vậy tôi cũng không rõ tại sao một căn nhà không có cai lại có những chiếc đĩa để trên bàn. Khi tôi càng tới gần với chiếc băng, những tiếng rè kia lại xuất hiện.
“{Không thể nghe rõ âm thanh} Why do human beings of our modern age foster this tremendous sympathy sympathy sympathy sympathy…”
THERE IS A TAPE IN THE DOWNSTAIRS BATHROOM
Điều kì lạ nhất khi bước vào phòng vệ sinh tầng trệt lần này là chiếc gương. Chiếc gương đã đâm xuyên vào tường, nó giống như thể một bug game, nhưng lại cố tình để vậy để khiến những ai thăm thú ngôi nhà trở nên bối rối. Đoạn băng nhặt được cũng chỉ nhắc lại cho tôi về việc so sánh cấu trúc của căn nhà với con người.
“The anatomy of the house is such that this analogy is less superficial than at first it may seem. To carry it further, if we were to dissect a house as we might a human cadaver, we would find ourselves able to isolate and describe its various appendages and their functions in a decidedly anatomical fashion. There is even a fair number of direct comparisons to be drawn…those organs of a house…”
THERE IS A TA A A AAAA A DOOrRS ARE UnNLOCKED
Lần này tôi phải tự tìm băng cát xét trong tất cả mọi căn phòng, Dù cấu trúc của căn nhà thực sự không quá phức tạp, nhưng tôi không bao giở biết được có gì đang đợi chờ mình trong bóng tối của ngôi nhà. Mò mẫm trong bóng tối không bao giờ dễ dàng. Băng cát-xét nằm ở phòng ngủ cuối hành lang tầng hai. Băng này không hề có tiếng nói nào phát ra, chỉ những âm thanh rè của máy cassette.
THERE IS A TAPE IN THE LIVING ROOM
Tôi xuống tầng trệt và bước vào phòng khách, tệp băng được đăt cạnh TV, và không giống như lần ghé thăm đâu tiên, TV lần này có thể bật lên được, dù nó chỉ có một màn hình INPUT màu xanh, xanh đến đau mắt. Điều kì lạ thứ hai là tệp băng dường như bị biến dạng. không thể rõ hình thù. Không hiểu bằng một cách nào đó trong chốc lát, tôi quên mất rằng đáng ra phát nhặt nó lên và nghe tiếp ở máy casstte trong bếp.
“It is easy to think of the kitchen and dining room as the stomach or digestive system of the house, though this comparison is tenuous. A contrast: the function in analog of a bathroom should be immediately obvious. The hallways and corridors of a house are its veins, providing circulation coursing throughout its frame. A staircase bears more than a passing resemblance both physically and symbolically to a spine. The windows serve much the same purpose as eyes, and anyone who has rounded a bend or long drive and come suddenly face to face with a tall, dark manor will tell you that the house is a creature capable of”
Có lẽ là đoạn băng duy nhất trong lần ghé thăm này là đầy đủ ý nhất, nhưng giọng nói dường như rất khó để nghe rõ khi lẫn với tạp âm, những tiếng rè quanh giọng nói. Nó cũng chả giới thiệu cho tôi thêm điều gì mới, ngoại trừ việc nó không hề cho tôi một đinh hướng nào để đi tiếp. Tôi tiếp tục lang thang trong bóng tối của ngôi nhà. Và đoạn băng này nằm trong phong ngủ lớn. Vì như lần trước, nó chỉ được để ở chân giường, lần này, ngôi nhà biết rõ tôi sẽ tỏ ra cẩn thận.
Nó để tệp băng bay lở lửng bên trái giường, ánh sáng bao quanh, và khi tôi muốn lấy nó, tôi có thể xem mình có bị bẫy vào trong bốn bức tường như những lần trước không. Tất nhiên là không, không ai dùng một bẫy đến hai lần cho một người.
“Phòng ngủ có lẽ là phòng khó có thể so sánh trực tiếp nhất trong cái sự so sánh này. Ở một khía cạnh nào đó, và dùng một chút đồng cảm thi vị, có thể nói rằng phòng ngủ không khác gì tâm trí con người – hoặc những phần của nó quy định suy nghĩ và trí tưởng tượng. Trong phòng ngủ nằm mơ mơ mơ mơ mmmmmmmmmmmmmmmmm Tôi nằm mơ thấy có răng mọc khắp người. Và sau đó chúng ở trên tôi, và trong tôi. U nang và cựa xương. Chúng khá lỏng lẻo nhưng tôi không thể di chuyển chúng vì tôi không có tay. Tôi nhìn ra cửa sổ phòng ngủ. Tôi thấy một chiếc xe tải đang đến gần. Một gã đàn ông trẻ bước ra, đến gần và đi vào qua cửa trước. Cơ thể gã ta được bao phủ bởi những con ve sưng to bằng một đồng 25 xu. Gã ấy đang đi qua hành lang tầng dưới và cười. Hắn ta bắt đầu tiểu vào tường. Hắn khạc nhổ lên thảm. Hắn đang di chuyển qua tầng đầu tiên, đập phá và tỏ ra thích thú. Hắn đi xuống tầng hầm và đứng ở đầu cầu thang. Tôi hận gã ta nên tôi đóng sầm cửa lại và anh ta ngã xuống. Chúng tôi có thể cảm thấy xương của anh ta đang gãy. Những cơn giãy giụa đang bùng phát, rỉ máu đen khắp nơi. Chúng tôi có thể cảm thấy anh ta đang bị nghiền nát, tan biến và xé nát, tách ra và xé vụn. Tôi để cửa tiếp tục đóng. Tôi nhắm mắt lại và cố gắng ngủ. Những chiếc răng tiếp tục mọc trên người tôi cho đến khi tôi không còn gì ngoài răng, nướu và gân. Tầng hầm tối om.”
THHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH
Tiếng mở cửa ngay đằng sau tôi, khiến tôi sởn gai ốc sau khi nghe xong câu chuyện… có lẽ là của ngôi nhà. Tầng hầm tối đen, và ngày cả tôi cũng không chắc rằng cái gì đang đợi chờ tôi. Và tôi bước xuống, một âm thanh to xé tai làm tôi giật mình. Tựa game crash. Một lần nữa.
Lần ghé thăm thứ ba
Không giống như những lần ghé thăm trước, lần này tôi xuất hiện ở phòng ngủ lớn, mặt áp vào cửa sổ. Bầu không khí đỏ rực lên, như thể tôi đang ở trong nội tạng của một ngôi nhà. Mở cửa ra, tôi thấy quanh hành lang có những đường kẻ đen xuyên qua ngôi nhà, các bức tranh trở nên to nhỏ bất thường. Thậm chí có bức còn xuyên tường.
Bàn ghế, tủ gỗ cái gì bay lơ lửng trên không, cái thì dính vào tường, cái thì biến đâu mất không thấy đâu. Tôi xuống nhà và chạy vào phòng bếp như những lần ghé thăm trước. Cái bàn thì biến đâu mất, chiếc ghế thì dính chặt trên tường cao. Đoạn băng lần này chỉ cho tôi những tiếng rè, không giọng nói nào có thể được nghe rõ ràng. Những đoạn băng sau thì buộc bạn phải tự nhớ lấy ví trí của chúng, hoặc tự tìm quanh khắp nhà. Và chúng cũng chả khá hơn tệp băng đầu là bao, cho đến khi tôi lấy tệp bằng trong phòng khách.
“And if we were to dissect a house, we would find ourselves a stomach throat spine and eyes and eyes teeth and sinew and dreams and memories and a mouth that will bite down”
Và tôi kẹt ở trong bếp, như thể có một thớ thịt khổng lồ che mất cánh cửa bếp, còn cửa tầng hầm biến đâu mất. Đi xuống tầng hầm một chút và tôi…
“CÓ MỘT SỰ KHÁC BIỆT QUAN TRỌNG PHẢI ĐƯỢC ĐẶT RA GIỮA CÁC TỪ MỔ XẺ VÀ KHÁM PHÁ. MỘT SỰ KHÁC BIỆT DƯỜNG NHƯ SẼ KHÔNG CÓ Ý NGHĨA GÌ VỚI NGƯƠI, MỤC ĐÍCH CỦA NGƯƠI Ở ĐÂY LÀ LẮNG NGHE MỌI NƠI NGƯƠI ĐÃ CẠY, NGƯƠI ĐÃ CHỌC VÀ NGƯƠI ĐÃ SỜ NẮM. PHẢI CHĂNG NGƯƠI ĐÃ KHÔNG CHÚ Ý? PHẢI CHĂNG NGƯƠI ĐÃ KHÔNG NHẬN RA NGƯƠI ĐANG XÂM NHẬP VÀO MỘT SINH VẬT TO LỚN HƠN CẢ NGƯƠI? VÀ NGƯƠI VẪN CỨ QUẤY RỐI. VÀ BÂY GIỜ, GIỐNG NHƯ MỘT CON NHỆN ƯƠNG NGẠNH ĐÁP TRÊN LƯỠI CỦA NGƯỜI ĐANG NGỦ, NGƯƠI SẼ BỊ NUỐT CHỬNG. BỞI VÌ SỰ THẬT LÀ: KHI MỘT NGÔI NHÀ VỪA ĐÓI VỪA THỨC, MỌI CĂN PHÒNG ĐỀU TRỞ THÀNH CÁI MIỆNG.”
Lần ghé thăm này có bốn kết cục dù khác nhau, nhưng hầu hết chúng đều dẫn tôi đến ngôi nhà, tồng giam tôi với ngôi nhà, cam kết tôi một mối quan hệ với ngôi nhà. Lúc thì tôi chỉ có thể đi thằng đến đến ngôi nhà và quanh ngôi nhà đó là những ngôi nhà giống y hệt nhau, ám chỉ mọi căn nhà đều bị ám. Lúc thì tôi lạc ở trong một khu rừng bào quanh nó là những bức tường, giữa khu rừng đó là một cái hồ, giữa cái hồ là một ngôi nhà và giữa đáy ngôi nhà là một cánh cửa. Lúc thì như thể trong dạ dày của ngôi nhà và xung quanh là cửa sổ, bàn ghế bếp, tủ lạnh, TV, và có một máy cassette để kết thúc mọi việc. Cuối cùng là có khi tôi bị rơi vào một mê cung mà chỉ có những đường đi hẹp, xung quanh là những đáy sâu, và những chiếc máy cassette khổng lồ.
Lần ghé thăm cuối cùng
Tôi đã kẹt mãi trong tầng hầm của ngôi nhà, không thể cử động, nhìn chằm chăm vào chiếc máy cassette của ngôi nhà. Bỗng nhiên chiếc máy phát sáng màu đỏ, và bắt đầu phát tiếng.
“Điều gì xảy ra với một ngôi nhà khi nó chỉ còn lại một mình?
Nó trở nên mòn và già đi. Và lớp sơn của nó bị bong tróc và nền móng của nó bắt đầu sụp đổ. Nó đã quá già nua để được có người đên ở. Nó nghĩ gì? Nó mơ thấy gì?
Nó coi những sinh vật đã xây dựng nó như thế nào? Ai đã mang nó vào cuộc đời chỉ để từ bỏ nó khi tính hữu dụng của nó không còn làm hài lòng họ?
Nó có thể thấy sự đơn độc. Nó có thể nhìn chằm chằm hàng giờ vào bóng tối của những hành lang trống của ngôi nhà và nhìn thấy những cái bóng. Trái tim nó có thể nhảy lên khi nó nghĩ “đây rồi, lại có người đây, mình không cô đơn.”
Mỗi lần như vậy là sai. Và sự tổn thương bắt đầu lại.
Ngôi nhà có thể tự ám chính nó, tạo ra những bóng ma để đi lại trên sàn nhà của nó, làm bạn với những con rối bóng của nó, cười và thì thầm với chính nó khi ở cuối con đường cùng yên tĩnh.
Nó có thể trở nên tức giận. Tầng hầm của nó có thể chứa đầy axit khuấy giống như dạ dày trống rỗng. Và cơn đói của nó có thể trỗi dậy khi nó tự hỏi bản thân, qua hàm răng nghiến chặt, “Tôi đã làm gì sai?”
Nó có thể trở nên cay đắng. Nó có thể đói. Quá đói và quá cay đắng đến nỗi những vết xước của nó tan biến và cánh cửa của nó tự mở khóa.
Trong khi một ngôi nhà có thể đói, nó không thể chết đói. Và trong cơn sốt và cơn giận dữ và sự cô đơn, nó có thể chỉ nằm trong sự chờ đợi. Các cánh cửa mở ra. Các hình thái chìm dần. Hành lang trống rỗng. Đói bụng.”
Chiếc máy chỉ còn tiếng rè của việc phát băng, rồi tắt. Để mặc tôi nằm đơn độc cùng với ngôi nhà mà không thể đi đứng tử tế. Ngôi nhà và tôi, đã là một.
Hồi kết
Cách tiếp cận của những tác phẩm tôi nói trước đó là: Những ngôi nhà đó không hề bị ám, những điều như cửa tự động đóng lại dù không cần gió, có những chỗ lạnh ấm bất thường, có phần thiết kế kiến trúc vô lý và hàng loạt lí do khác. Chúng giống như những triệu chứng, chứng tỏ rằng những ngôi nhà đó bất bình thường, hay thậm chí có thể rằng: Những ngôi nhà đó có… sự sống.
Tôi cũng chỉ mới biết đến những ngôi nhà kiểu này lần đầu tiên khi tôi chơi Control và xem video của Jacob Geller. Nhưng sau khi đọc “The Hauting of Hill House” và chơi “Anatomy” xong, tôi không thể ngừng sự tò mò của mình, suy nghĩ về những căn nhà có nhưng đặc điểm như vậy. Anatomy có lẽ là một trong những tác phẩm kinh dị kì quặc nhất tôi được trải nghiệm, với nhiều lý do. Ngay cả khi tôi biết chắc rằng không có gì làm tôi sợ, Anatomy bằng một cách nào đó vẫn khiến tôi bồn chồn và không an toàn, nỗi sợ của tôi ở trong tiếng Anh ở đây không phải là “scare” mà là “dread”.
Anatomy, bằng một cách nào đó dưới góc nhìn của tôi, phán chiểu lại nỗi cô đơn, không, nhiều khi gần hơn với việc bị trầm cảm và rối loạn lo âu xã hội của một con người. Khi ngôi nhà từ chối mọi giao tiếp, từ chốt việc bị làm phiền bằng cách tàn phá con người. Ngôi nhà không muốn gì khác, ngoài một mối quan hệ bền chặt với con người, một mối quan hệ vĩnh cửu mà không gì có thể thỏa mãn nó. Và giờ đây, khi tôi nhìn vào những ngôi nhà bị ám, tôi thấy chúng giống như những bi kịch, không phải vì những người ở trong ngôi nhà đó gặp chuyện gì, mà ngôi nhà chỉ đơn giản không muốn bị tổn thương lần nữa khi con người cứ đến và đi, để mặc ngôi nhà mục nát. Đơn độc.