Với Resident Evil 2 Remake, Capcom đã đặt được một tiêu chuẩn mới dành cho tất cả các Game thuộc thể loại Survival Horror. Tất cả những tinh hoa của thể loại kinh dị sinh tồn đều được làm tốt, nếu như không muốn nói là thật sự hoàn hảo. Và bản thân mình thực sự rất tiếc cho Resident Evil 2 Remake khi họ trắng tay trong giải thưởng The Game Awards 2019. Tuy vậy, không ai có thể phủ nhận được RE2R là một Game hay, dù nó có phải mang cái mác Remake đi chăng nữa.
Nhưng cũng vì thế mà tựa game đã trở thành một bức tường quá lớn, một tượng đài mới của thế hệ Gaming đương đại, là một tiêu chuẩn, không chỉ phải cho các Studio khác, mà cho chính Capcom để họ vượt qua. Cái bóng quá lớn của một sản phẩm tốt luôn là sự kì vọng của những người ủng hộ, hay thậm chí là cả cộng đồng, khi mà càng ngày thì thị hiếu của gamer càng khó tính. Bản lĩnh của team phát triển có đủ để vượt qua chính bản thân họ và đem lại cho người chơi những sản phẩm tuyệt vời như họ đã từng làm được với RE2R hay không?
Rất tiếc là không. Resident Evil 3 Remake không phải là tựa game thỏa mãn kì vọng của bản thân tôi, và có lẽ là cả bạn nữa. Nhưng Resident Evil 3 Remake có phải là một game tệ hay không, thì không. Nó vẫn là một game đáng để bạn chơi và thưởng thức. Tôi thích Resident Evil, và Capcom là một Studio ưa thích của tôi. Nhưng không vì thế mà tôi sẽ mất góc nhìn khách quan nhất của mình với tư cách là một Reviewer có kinh nghiệm.
Tôi chưa phải là người đã từng chơi phiên bản Resident Evil 3 gốc, nên tôi sẽ viết bài Review này như một người hoàn toàn mới và sẽ không có quá nhiều so sánh với phiên bản RE3 năm 1999. Và vì không phải ai cũng có cơ hội trải nghiệm RE3R sớm, nên tôi sẽ cố gắng giữ bài Review này spoiler-free nhất có thể.
Hình ảnh
Có lẽ là bản thân tôi cũng không phải nói về mục này quá nhiều khi RE Engine dù mới được ra mắt với tuổi đời còn rất trẻ khi mới chỉ được debut từ năm 2017 với Resident Evil 7. Với qua 3 tựa game ra mắt trước đó bao gồm RE7, RE2R và DMC5, những tựa game được công nhận là có mảng đồ họa và hình ảnh tuyệt vời nhất của thập kỉ vừa rồi, đó cũng là đủ để chúng ta đánh giá về mặt hình ảnh của Resident Evil 3 Remake.
Với RE3R thì bối cảnh được đặt ở toàn thành phố Raccoon chứ không chỉ gói gọn ở trong sở cảnh sát RPD nữa. Từ đó mà tiềm năng để RE Engine phát huy thế mạnh của mình là rất lớn với những tòa nhà đồ sộ, những bảng hiệu đèn neon, đường phố hỗn loạn ngập tràn Zombie và sự chết chóc, còn Jill lang thang giữa thành phố và nhìn nó bốc cháy theo nghĩa đen. Việc Resident Evil 3 Remake có nhiều yếu tố hành động hơn hẳn so với bản 2 Remake, điều đó cũng khiến cho việc phải đạo diễn hình ảnh ra làm sao để có thể hướng cảm xúc của người chơi cho phù hợp với từng phân đoạn mà trò chơi đưa chúng ta đi qua. Có thể nói là Capcom làm tốt điều này.
Ở trong các phân đoạn hành động, cảm giác như kiểu RE3R trở thành một bộ phim của Michael Bay đạo diễn và nó rất mãn nhãn. Như là việc bạn bắn vào Nemesis và nhìn nó dần trở thành một ngọn đuốc sống cháy rực giữa màn đêm. Hay là bạn bắn vào các thùng đỏ khiến nó nổ tung, hất văng tất cả Zombie đứng gần đó. Còn ở các phân đoạn kinh dị thì tôi đã phải khen ngợi ngay đạo diễn hình ảnh của game, khi mà mảng màu nóng được tối giản để các mảng màu lạnh thế chỗ, tạo nên sự rùng rợn cần thiết của riêng các phân đoạn đó. Vẫn là những hành lang tối tăm, những ngõ hẻm vắng lặng hay là khu cống ngầm chết chóc.
Đó là chỉ xét riêng về mặt hình ảnh và mục đích của việc phải điều khiển hình ảnh ra làm sao để người chơi có trải nghiệm tốt nhất thì đội ngũ phát triển đã làm tốt. Tuy nhiên, Gameplay và thiết kế màn chơi đã phá hủy lợi thế này như thế nào, tôi sẽ nói kĩ hơn ở phần dưới.
Một yếu tố nữa về mặt hình ảnh là thiết kế nhân vật và kẻ thù thì cũng cần phải nói đến. Để đánh giá thì RE3R thiết kế các nhân vật rất tốt, hiện đại hóa nhân vật cho phù hợp với đại chúng ngày nay, mà không bị mất đi quá nhiều những đặc điểm làm nên thương hiệu của nhân vật. Jill Valentine với chiếc áo tank top màu xanh thương hiệu cùng chiếc quần Jeans đeo đầy các quân trang khiến cô trở nên rất khỏe khoắn về cả cá tính lẫn ngoại hình, nhưng vẫn không hề thiếu phần quyến rũ. Còn Carlos thì thiết kế đúng với hình mẫu của một lính đánh thuê nhưng vẫn giữ cho mình được những phẩm chất của một người lính tốt. Còn thiết kế kẻ thù, thì chắc chắn phải nói về ngôi sao của cả tựa game, Nemesis. Tạo hình rất ngầu và bám sát với nguyên tác, thể hiện rõ một con quái vật, một vũ khí sinh học máu lạnh, có suy nghĩ và không thể bị ngăn cản.
Gameplay
Đây là phần khiến cho RE3 Remake trở thành một sự thất vọng khá lớn với không chỉ tôi mà với hầu hết tất cả những người khác nữa. Khi chơi xong phần demo, tôi có kì vọng khá cao khi mà tất cả những gì tôi ưa thích ở trong RE2 Remake nó vẫn còn ở lại nguyên đó và không bị mất đi chút nào. Nhưng tôi đã nhầm, hoặc nói đúng hơn, là bị lừa. Để đào xới vào sâu vấn đề thì tôi nhận ra đó là do sự phát triển cốt truyện đã kéo đi những phần tuyệt vời ở trong các phân đoạn đáng ra nó phải kéo dài và tồn tại lâu hơn trong tổng quãng thời gian chơi của game. Tôi không biết là do bản thân phiên bản gốc đã mắc phải vấn đề này nên nó đã kéo cả phiên bản Remake của nó xuống không, nhưng tôi thực sự không hài lòng về điều này chút nào.
Trước hết, để nói về tổng playtime của game thì tôi phải đánh giá là nó ngắn. Không phải là do lượng content của RE3R ngắn, mà bản thân tựa game khiến người chơi “cảm thấy” nó ngắn. Tôi đã so sánh số giờ chơi để tôi hoàn thành lần đầu RE2R và RE3R, chúng na ná nhau. Rơi vào khoảng 5-6 tiếng cho một lần Clear. Số thời gian cần thiết để Speedrun cả 2 tựa Game cũng tương đương nhau, cũng là ~1h đồng hồ, tính theo World Record thời điểm hiện tại. Tức là số thời gian người chơi thao tác để hoàn thành cả 2 Game cũng đều ngang nhau. Nhưng điều gì khiến cho tất cả chúng ta cảm thấy RE3R trở nên ngắn ngủi như vậy.
Cốt truyện của RE3R kéo chúng ta qua quá nhiều địa điểm, quá nhiều phân cách khác nhau một cách chóng mặt. Ví dụ việc RE2R khiến chúng ta tìm 3 mảnh đồng xu để mở lối xuống tầng hầm bí mật, xong rồi lại bắt chúng ta quay trở lại với sở cảnh sát RPD để tiếp tục tìm và mở các loại chìa khóa, lấy các vật phẩm khác nhau, rồi lại quay xuống tầng hầm, tiếp tục xuống khu vực cống ngầm, rồi từ đó lại có đường để lên sở cảnh sát RPD thêm một lần nữa. Mỗi lần thực hiện một công đoạn là ngốn của người chơi một khoảng thời gian khá lâu để người chơi mày mò các vật phẩm, suy nghĩ, đối đầu với các loại kẻ thù khác nhau,…
Lần duy nhất mà RE2R thực sự thay đổi bối cảnh là dẫn người chơi xuống cơ sở thí nghiệm ngầm của Umbrella để hoàn thành Game. Và người chơi chỉ dành khoảng 10-15% playtime của mình để hoàn thành màn chơi ở dưới cơ sở thí nghiệm đó để tới màn đấu trùm cuối và hoàn thành game.
Trong khi đó với RE3R, game bắt người chơi phải khởi động chiếc tàu ngầm trong khoảng 15% thời gian chơi, ngay lập tức sau đó kéo người chơi sang một phân đoạn khác ở dưới khu cống ngầm, rồi lại ngay lập tức thay đổi bối cảnh với việc Carlos đến sở cảnh sát RPD, rồi lại chuyển sang Jill với màn đầu boss, rồi lại chuyển sang Carlos ở khu bệnh viện,… Thay đổi màn chơi và bối cảnh rất rất nhiều lần, với các lần thay đổi được kết nối với nhau bằng một thứ mang tên là Nemesis. Điều này khiến việc Back-tracking hầu như là không có mục đích.
Bản đồ của RE3R như là thứ dùng một lần, một khi đã hoàn thành một khu vực là nó coi như hoàn thành luôn và người chơi có thể ngay lập tức vứt nó ra khỏi tâm trí để có thể tập trung vào khu vực tiếp theo, cứ một cách nhanh chóng và chóng vánh, liên tục như vậy cho tới khi hoàn thành Game. Level design và các đoạn giải đố puzzle phải được kết nối với nhau chặt chẽ để tạo nên một màn chơi đáng nhớ, và đó là điều RE2R đã làm được với sở cảnh sát RPD, đồng thời là điều mà RE3R đã không thể làm được với thành phố Raccoon.
Đi cùng với thiết kế màn chơi là các màn giải đố của Resident Evil 3 Remake, và nó cũng không gây được nhiều ấn tượng cho tôi như là RE2R đã làm được. Khi mà có quá nhiều thứ cần phải suy nghĩ và sâu chuỗi mà Leon và Claire cần phải làm trong sở cảnh sát RPD và các khu vực lân cận, thì Jill lại quá brain-dead khi tất cả những gì cô phải làm chỉ là đi tìm cầu chì và đi gạt cầu dao. Giải đố ở trong RE3R chỉ đơn giản là nhìn – làm, chứ không phải là nhìn – nghĩ – làm. Vì vậy mà độ tác động của nó vào người chơi cũng hời hợt như vậy. Bạn sẽ không thể thiết kế một màn giải đố tốt nếu bạn đã không thiết kế cho bạn một bản đồ đủ tốt và một màn chơi đủ tốt.
Tuy vậy, điểm cộng trong thiết kế bản đồ và thế giới của game thì vẫn có. Game có rất nhiều các Easter-Egg mà người chơi nếu để ý kĩ thì sẽ tìm thấy. Nhất là ở trong sở cảnh sát RPD. Các món đồ chơi cũng được đặt rất nhiều ở trong các địa điểm của game, có vai trò khi được tìm thấy và phá hủy thì người chơi sẽ có thêm điểm thưởng để “mua” các Post-Game Content như là vũ khí vô hạn đạn, skin dành cho Jill và Carlos,…
Tuy vậy các Post-game Content này cũng là con dao 2 lưỡi vì yêu cầu người chơi cần phải chơi đi chơi lại một Playthrough, như thể Capcom đang cố gắng khiến RE3R trở thành một game có giá trị chơi lại cao. Với một người thích sự thử thách như tôi thì việc chơi đi chơi lại RE3R với các độ khó khác nhau, hoàn thành game càng nhanh càng tốt để lấy Rank tổng kết cao thì đó là một việc hay ho, nhưng tôi không chắc với người khác thì đó có phải là một cách thưởng thức game hay hay là không.
Một điểm nữa khiến cho Resident Evil 3 Remake trở nên ngắn ngủi hơn rất nhiều, là game chỉ có duy nhất một Playthrough, trong khi một lần nữa lại so sánh với RE2R là 2 phần playthrough với những tương tác khác nhau giữa các nhân vật và hướng phát triển cốt truyện khác nhau. Sẽ rất tuyệt nếu trò chơi có 2 tuyến riêng biệt tương ứng với Jill và Carlos, hơn là nhét cả 2 nhân vật đó vào chung một tuyến cốt truyện. Khiến cho cả Carlos lẫn Jill đều trở nên mờ nhạt hơn trong cốt truyện tổng thể. Mỗi nhân vật sẽ có những màn chơi riêng với những phần giải đố riêng, những màn chơi riêng, những con trùm riêng, những kẻ thù và mục đích của riêng mình, rồi đến một điểm nào đó thì tất cả sẽ được kết nối lại bằng một yếu tố nào đó. Điều này sẽ khiến Capcom có nhiều hơn nữa tiềm năng để mở rộng thời lượng chơi, mở rộng giá trị chơi lại của game, và khiến cho nó đáng hơn so với giá bán 60$ của mình.
Bản thân tôi thì muốn nhìn câu chuyện trong RE3R trong góc nhìn của Jill trước, chơi những màn chơi của Jill trước, sau đó chuyển sang Carlos để xem các sự kiện đó diễn ra như thế nào, biết được những điều Jill không biết rồi sau đó ôm mặt trầm trồ mà thốt lên “thì ra là như thế”. Hướng phát triển này của Capcom đang khá là lười biếng, hoặc là để dồn hết sự tập trung vào một phần chơi Co-op Multiplayer không mấy thành công và cũng chẳng ai đòi hỏi cả. Cơ mà tôi sẽ không tập trung đánh giá phần chơi Resistance của RE3R vì đây là một bài Review đánh giá tập trung mục chơi Single Play của game.