Khi tôi nghĩ hay nhìn về mưa, nước, tôi thường bực mình, khó chịu, cảm thấy ướt, phá hỏng các kế hoạch dự định trong ngày mưa đó. Nhưng cũng lắm lúc, tôi cảm thấy thích thú dưới trời mưa, nó kì quái, thỏa mãn một cách kì lạ. Trong phim ảnh, mưa có khả năng kích thích cảm xúc của người xem ở bất kì phim gì, bởi nó làm tăng thêm chiều sâu cho hình ảnh cũng như cảm xúc nhân vật. Kết hợp cả 2 cái lại, ta có video game, vừa cho cảm giác trải nghiệm ướt át của nước, vừa cho chiều sâu trong hình ảnh và cảm xúc của nhân vật (cũng như cảm xúc của người chơi). Bởi vậy, bài viết này sẽ nói về việc video game mang đến cho tôi cái ướt át đó thông qua cơn mưa như thế nào nhé.
Một trong những tựa game tôi không thích nhất (dù dành ra tận 192 giờ để chơi nó, yeah weird), Grand Thief Auto V là 1 trong những game có cơn mưa thỏa mãn nhất tôi nhất. Vùng đất mà game diễn ra là Los Santos, lấy cảm hứng từ Los Angeles đầy nắng từ đời thực. Tựa game năm 2013 đối với tôi thú thực nó không đẹp chút nào, nhìn còn chả có tí chân thật nào, lúc nào cũng chỉ là nắng, trời sáng và trời tối. Cái nắng của game nhìn nhiều cũng chán, từ đó dẫn đến phong cảnh xung quanh nhìn cũng chán luôn. Nhưng khi trời mưa, mọi thứ dường như thay đổi. Khi một nơi đầy nắng như Los Santos có một cơn mưa, cảnh quan thay đổi, một chút đượm buồn, một chút thỏa mãn, Mưa trong GTA V khiến đồ họa game trở nên thật hơn, hình ảnh của game cũng từ đó mà có cảm giác chiều sâu hơn. Tôi phải thừa nhận, cơn mưa trong GTA V tạo nên những vũng nước trên mặt đường, bề mặt oto, mà khi nhìn vào thấy rất bóng bẩy, nhưng nó thật, nó khiến tôi như đứa trẻ, muốn giẫm vào vũng nước đó, tiếng nước khi có những thứ bên ngoài tác động vào, tiếng mưa. Nó khiến tôi thật thỏa mãn, như những cơn mưa tôi đã từng hứng ngoài đời thực. Và thật khó để quên được những cơn mưa ở Los Santos, khi mà chỉ thi thoảng nó mới xuất hiện trong những ngày đầy nắng, tựa game mang mình đầy sự phá phách, lại thi thoảng biến tôi thành đứa trẻ trong cơn mưa rào của Los Santos, nghịch vũng nước, quậy phá dưới mưa và tận hưởng nó một cách thỏa mãn nhất.
Khi đã chán những cơn mưa của Los Santos, vậy ngắm mưa ở 1 trong những thành phố có những tội phạm nguy hiểm bậc nhất thì sao? Cơn mưa ở Gotham trong game Batman Arkham Knight thì không đầy thỏa mãn như của GTA V nhưng lại nặng hạt, mưa miên man không ngừng nghỉ. Như tôi đã nói ở đầu bài viết, mưa có khả năng kích thích cảm xúc cực kì tốt trong hình ảnh, Và Batman: Arkham Knight tận dụng điều đó rất tốt, truyền tải sức nặng, gánh nặng cảm xúc của câu chuyện lên hình ảnh cơn mưa bão nặng hạt. Tiếng gió, nước cùng vói hình ảnh mưa và sự bóng bảy trên đôi cánh Dơi của Batman khiến tôi cảm thấy mình “giống như Batman”, mang trong mình gánh nặng đem lại bình yên cho thành phố Gotham. Tôi nhớ là hồi còn nhỏ, xem xong một tập của Batman: The Animated Series, vào một ngày mưa, tôi quàng 1 cái chăn (cái chăn đó có 2 cái tai… thỏ) và đứng như Batman đứng ưỡn ngực trên một nóc tòa nhà. Quay lại với cơn mưa, chúng nặng hạt như thể về sự giận giữ của Batman vì đã vô tình để bản thân nhiễm máu của Joker trong Arkham City, tạo dựng nên tâm trạng tồi tệ không thường thấy của Batsy. Mưa và nước trong khiến mọi thứ trong Gotham bóng bảy hơn, đồ họa nhìn thực hơn, và thi thoảng tôi cũng thích ngắm bề mặt nước như vũ bão trong Gotham nữa. Tuyệt vời!! (Hơi liên quan: Batman: Arkham Origins không có mưa, nhưng game có tuyết rơi, và cũng tạo nên một bầu không khí nặng nề không kém gì phần Arkham Knight)
Cơn mưa mà tôi nhớ nhất trong phim là là 1 bộ phim vô cùng kinh điển, một phim noir khoa học viễn tưởng mà tôi nghĩ là đa số mọi người đến giờ đều biết: Blade Runner với đoạn Tears in Rain của Roy Batty câu thoai vô cùng nổi tiếng: “I’ve seen things you people wouldn’t believe. Attack ships on fire off the shoulder of Orion. I watched C-beams glitter in the dark near the Tannhäuser Gate. All those moments will be lost in time, like tears in rain. Time to die”. Từ câu thoại đó, nó khiến cơn mưa trong Blade Runner ở đoạn thoại đó trở nên vô cùng đặc biệt: bối rối, buồn, và trống rỗng. Khoảnh khắc tạo nên sự khác biệt giữa Deckard với Roy Batty và nó sẽ không bao giờ như “nước mắt trong mưa” như những khoảnh khắc mà Roy đã được chứng kiến. Và tại một game cyberpunk cũng có những cơn mưa, cùng lấy cảm hứng từ Blade Runner, và không gì khác chính là Deus Ex: Mankind Divided.
Cơn mưa của Deus Ex: Mankind Divided chỉ diễn ra đúng 1 lần tại thành phố Prague gần cuối game, khi cả thành phố đang rơi vào tình trạng trừ khử các người máy (và cũng lỡ lầm bắn nhầm dân thường, dafug). Adam Jenson (hay chính là người chơi) chỉ có 2 lựa chọn, đi giết cảnh sát hoặc stealth tránh mặt cảnh sát để đi đến những nơi cần đến. Nhưng cái tôi muốn nói ở đây, là không khí của game, trời đêm, không còn nhiều ánh đèn vàng nữa, mà là ánh sáng xanh trắng của đèn đường, của xe oto, của các tòa nhà. Thành phố Prague bông trở nên lạnh lẽo nhờ cơn mưa, tiếng gió mưa nặng hạt, ánh sáng màu sắc đối thay và âm nhạc, tất cả như thể lấy cảm hứng rõ ràng từ Tears in Rain của Blade Runner. Tôi trong khoảnh khắc thôi chỉ nhớ đến 1 chỗ để chụp ảnh, ngân hàng Palisade, nơi có tòa nhà cao nhất thành phố Prague, nơi tương trưng cho việc các tập đoàn tư nhân đang dần nắm quyền kiểm soát thế giới thay chính phủ. Đương nhiên để so sánh cơn mưa trong Blade Runner, cơn mưa của Deus Ex: Mankind Divided còn thua thiệt về nhiều mặt lắm, nhưng đối với tôi, nó là một trong những cơn mưa đặc biệt nhất mà tôi từng thấy trong video game, từ hình ảnh có âm nhạc âm thanh.
Khi bạn nhìn thấy cơn mưa, bạn quan sát xung quanh và thấy gì? Người tìm cách trú mưa, mọi thứ dường như trơn tuột, lạnh, và ướt át, lửa không thể cháy trong mưa, một số loại động vật chỉ xuất hiện khi trời mưa, hay quen thuộc nhất thì thường xuất hiện với sấm sét. Mưa tác động đến mọi cảnh vật xung quanh, và tôi tự hỏi rằng, liệu có bao nhiêu game làm được như vậy. The Witcher 3 và 1 số game có những NPC có khả năng phản ứng với mưa, tìm chỗ trú (tiếc là không phải tất cả npc đều vậy). Vậy nên hay nói về mưa trong The Legend of Zelda: Breath of the Wild, một trong những game có cơn mưa mà ảnh hưởng đến tất cả mọi sự vật xung quanh, những cơn mưa vừa phiền phức, những cũng vừa tuyệt vời để trải nghiệm những chuyến đi dưới mưa. Khi mưa rơi ở Hyrule, những dãy núi đá trở nên trơn trượt hơn, khiên cho chàng Link leo trèo lắm khi cứ bị tụt xuống 1 đoạn, tốn bao nhiêu là stamina. Lắm khi đã mưa, lại còn mang đến sấm sét, làm cho chàng Link phải cất đi những cung, vũ khí và khiên kim loại đi, lôi vũ khí bằng gỗ ra để chiến đấu với quái vật. Mưa làm tắt đi những ngọn lửa, khiến cho người chơi không thể nghỉ ngơi ngoài trời, mũi tên bom trở thành mũi tên thường vào trời mưa. Bao người chơi The Legend of Zelda: Breath of The Wild thường than phiền về những cơn mưa do sự trơn trượt của núi đá, nhưng tôi tin chắc rằng, sẽ chả còn mấy ai để ý đến The Legend of Zelda: Breath of The Wild nếu những cơn mưa đó chỉ là hình ảnh, không có chút tác động gì lên mọi thứ xung quanh nữa.
Những tiếng nhạc piano dịu nhẹ những lúc tạnh chẳng còn bên người chơi, thay vào đó là tiếng mưa, tiếng sấm chớp đánh, mưa là lúc âm nhạc nhường chỗ cho âm thanh, thể hiện được sức mạnh âm thanh cũng có thể gây tác động đến cảm xúc của người chơi mà không cần giai điệu hay tiết tấu. Mưa của Zelda là lúc bạn phải quyết định tự tìm cho mình chỗ che mưa, hoặc là tiếp tục hành trình khám phá Hyrule. Mưa trong lúc đối đầu kẻ thù là cơ hội cho các món vũ khí điện, mũi tên điện thể hiện được sức mạnh vượt trội của nó. Mưa là cơ hội đi bắt những động vật chỉ xuất hiện ở trong mưa và tận dụng là nguyên liệu thức ăn, hoàn thành side quest. Mưa trong Zelda cũng để lại các vũng nước, đặc biệt là ở những nơi có xác của các cỗ máy Guardian, nơi bạn đi kiếm các nguyên liệu ancient. Sử dụng rune Cryonis ở những vũng nước ngập ở chân các Guardian để có nhiều nguyên liệu ancient hơn là một điều tuyệt vời mà mưa đem đến ở Hyrule bản Breath of The Wild.
Và cơn mưa cuối cùng, cơn mưa mà tôi luôn ghét nhất ở trong một tựa game, mà phải nói là tựa game này tôi chơi nhiều nhất trong số game offline tôi đã mua (gần 300 giờ chơi, nó còn nhiều giờ chơi hơn cả Prey, một trong những game tôi yêu thích bậc nhất). Đó là những cơn mưa trong The Witcher 3. Cơn mưa của chúng thực sự gây khó chịu đối với tôi vì mưa trong game nhiều quá, đặc biệt là ở Velen và trong khoảng thời gian ở Novigrad. Cơn mưa này mang nhiều phần buồn, do mỗi lần mưa là trời tối đen kịt lại, không xám xịt như của GTA V hay xanh đậm như của The Legend of Zelda: Breath of The Wild, mà chúng tối như thể trời tối đến nơi rồi vậy. Mưa ở Witcher 3 khiến cảnh quan buồn thẳm, không phải một chút đươm buồn như của GTA V nữa, mà nó buồn thẳm thật, bởi Velen là tàn tích của chiến tranh, đói nghèo, bệnh tật và nơi trú ngụ của rất đông quái vật. Mưa khiến cảnh quan của Novigrad, thành phố của tự do, giao thương hàng hóa trở nên rất u tối, cảm giác lúc đó mới lộ ra được cái khó khăn mà thành phố gặp phải như trộm cướp, đói nghèo, những con người sống chui lủi ở đó. Có thể nhiều người sẽ giống tôi, ấn tượng đầu tiên về The Witcher 3 là những cơn gió luôn gào rú. Kết hợp với cơn mưa, chúng như vũ bão, dù chả cần sấm và chớp. Tôi ghét cơn mưa trong The Witcher 3 vì những điều trên vì cơn mưa trong game gợi lên những thứ gì đó mà tôi ghét ở cơn mưa ngoài đời, nhưng chẳng thể nào quên được vì nó quá phần ấn tượng, ăn sâu vào trong tâm trí tôi (thậm chí tôi đang viết đoạn này còn nghe rõ nhất là tiếng gió mưa của The Witcher 3 đây).
Cơn mưa đối với tôi vừa phiền phức và cũng vừa thỏa mãn, nó khiến tôi nhớ lại tuổi thơ và nhớ lại những khoảnh khắc tôi dìm mình dưới mưa, cho dù lúc đó tôi đang ghét mưa hay thích thú. Mưa trong game cũng vậy, đem lại nhiều cảm xúc, kích thích cảm xúc của nhân vật game cũng như của bản thân, dù đó là ghét hay là thích. Vậy còn cơn mưa của các khách quán beer này thì sao?
Bài viết hay quá, với mình khi nhắc đến mưa lại nghĩ đến cảnh Quiet nhảy múa trong cơn mưa ở Metal Gear Solid V, tiếng nhạc, chuyển động nhân vật rất cảm xúc
hay