Cuối phần trước, chúng ta đã đến với trận đấu tay đôi có thể nói là hay nhất trong toàn cuộc nội chiến: Daemon đấu Aemond, Caraxes đấu Vhagar, kết cục là tất cả đều mất mạng. Với kết quả này, cả hai phe Black và Green lại chịu thêm những tổn thất lớn: phe Green mất đi Vhagar – con rồng mạnh nhất và to lớn nhất còn sống, phe Black mất đi Daemon – một chiến binh dày dạn kinh nghiệm. Hơn thế nữa, cùng sự phản bội của Ser Ulf và Ser Hugh, Ser Addam Velaryon và Netty bỏ trốn, Rhaenyra đã mất một lúc tới 5 con rồng! Cán cân giờ lại quay về thế cân bằng, vậy những sự kiện nào sẽ xảy ra tiếp theo? Tôi là Hải Stark, và đây là phần cuối của loạt bài Vũ Điệu Của Bầy Rồng.
19. Bạo loạn tại Vương Đô
Quay lại Vương Đô, nữ hoàng Rhaenyra giờ ngày càng thấy mình cô độc và bị vây quanh bởi những kẻ phản bội và hèn nhát. Ser Addam Velaryon đã bỏ trốn, cô mất đi thêm một kỵ sĩ rồng và cả Cánh Tay Phải – Sea Snake, người đang bị giam dưới ngục. Một nửa số binh lính theo cô từ Dragonstone đều là quân của nhà Velaryon, và khi biết lãnh chúa của mình bị bỏ tù, hàng trăm người bắt đầu bỏ đi
Tiếp theo đó là một sự việc khủng khiếp xảy ra ở Red Keep. Helaena Targaryen, em gái, vợ và hoàng hậu của vua Aegon II, đã nhảy ra khỏi cửa sổ phòng mình ở Pháo Đài Maegor và đâm thẳng xuống hàng rào bên dưới và mất mạng, cô mới có 21 tuổi. Khi đêm xuống, các câu chuyện bắt đầu được kể khắp nơi ở Vương Đô, từ các nhà nghỉ, nhà chứa và ngay cả các điện thờ. Họ cho rằng hoàng hậu Helaena đã bị giết, như con cô trước đó. Rằng hoàng tử Daeron và các con rồng của anh sẽ sớm kéo tới Vương Đô và họ sẽ kết thúc thời kỳ cai trị của Rhaenyra. Nhiều người cho rằng chính Rhaenyra đã ra lệnh cho Ser Luthor khống chế hoàng hậu Helaena với hai cánh tay khỏe mạnh rồi đẩy cô từ cửa sổ xuống các hàng rào nhọn bên dưới, một trong những đầu nhọn của hàng rào đã đâm xuyên cổ họng và cô chết tại chỗ. Khi đó, con rồng Dreamfyre của Helaena đang ở trong Hố Rồng đã gầm lên một tiếng rất lớn làm rung chuyển cả Hố Rồng và giật đứt hai dây xích đang trói nó. Tin đồn ngày càng lan rộng, thêm việc hoàng tử Jaehaerys bị Blood và Cheese giết trước đó đã làm cho người dân trong thành phố dần chống lại người nữ hoàng họ từng yêu mến.
Và trong đêm đó, máu nhuộm đỏ Vương Đô. Một cuộc nổi loạn bắt đầu xảy ra ở các con hẻm và đường phố của Flea Bottom, rất nhiều người tham gia, đàn ông và cả phụ nữ. Từ đó, những kẻ phá hoại bắt đầu xuất hiện khắp thành phố, đòi công lý cho hoàng tử Jaehaerys và hoàng hậu Helaena. Xe bò, xe ngựa đều bị lật lại, các cửa hàng thì bị ăn cắp, cùng với đó là nhiều căn nhà bị thiêu cháy. Đội Gác Thành cố gắng dẹp loạn, nhưng điều đó cũng chỉ làm cuộc bạo loạn trở nên tồi tệ hơn. Không ai được tha mạng, quý tộc lẫn dân thường khi đám đông tiến tới. Rất nhiều lãnh chúa bị họ quăng rác vào mặt, các hiệp sĩ thì bị lôi xuống yên ngựa. Tiểu thư Darla Deddings đã nhìn thấy anh trai cô là Davos bị đâm thẳng vào mắt khi cố bảo vệ Darla khỏi những tên say rượu có ý định hãm hiếp cô. Các thủy thủ cũng không thể trở về thuyền của họ và buộc phải tấn công Cổng Sông. Ser Luthor Largent cùng 400 binh lính đã kéo tới để trấn áp họ. Nhưng sau đó cánh cổng bị sập và đổ xuống đám đông, 100 người chết và bị thương nặng, một phần tư là lính Đội Gác Thành.
Ở Quảng trường Cobbler, âm thanh của những cuộc đập phá vang khắp mọi nơi. Đội Gác Thành cũng đã tập hợp ở đó: năm trăm lính được vũ trang đầy đủ với kiếm, giáo và khiên. Họ tấn công từ phía nam với khiên và giáo. Dẫn đầu là Ser Luthor Largent trên con ngựa chiến được trang bị, trong tay anh là thanh kiếm dài. Khi nhìn thấy họ tiến tới, hàng trăm người đã bỏ chạy. Nhưng vẫn còn tới hàng ngàn người đứng yên ở chỗ của mình, Đội Gác Thành ngày càng áp sát, nhiều người muốn bỏ chạy nhưng cũng không thể thoát khỏi đám đông. Và một số người dân bắt đầu bước lên, chửi rửa, hòa với tiếng cán giáo đập liên hồi xuống đất. Ser Luthor đã phải hét lên: “TRÁNH RA, LŨ NGU! TRỞ VỀ NHÀ MAU. SẼ KHÔNG CÓ AI LÀM HẠI CÁC NGƯỜI. MAU TRỞ VỀ NHÀ NGAY!”
Một số nói người đầu tiên đã chết là một thợ bánh, ông đã bị một cây giáo đâm vào người và thấy chiếc tạp dề trở thành máu đỏ. Số khác cho rằng là một bé gái, đã bị giẫm lên bởi ngựa của Ser Luthor. Sau đó, những viên đá bắt đầu bay từ đám đông đến lính Đội Gác Thành. Những lời la hét, chửi mắng bắt đầu được nghe thấy, gạch và nồi được ném xuống từ mái nhà, và các cung thủ dọc quảng trường bắt đầu bắn.
Năm trăm lính của Đội Gác Thành đều là những người đàn ông trẻ, cao to, khỏe mạnh, kỷ luật và được trang bị mọi thứ. Họ tấn công thẳng đến rồi cắt ngang đám đông, người chết và sắp chết nằm đầy xung quanh họ. Nhưng đội quân của họ chỉ có vỏn vẹn 500, trong khi đám đông lên tới mười ngàn người, và tất cả đều giận dữ! Lần lượt, từng người một của Đội Gác Thành bị giết, làm cho hàng ngũ của họ không còn vững chắc. Những người dân lợi dụng sơ hở rồi lẻn vào, tấn công họ bằng dao và các cục gạch, thậm chí là răng! Họ bắt đầu áp đảo được lính Đội Gác Thành. Trận chiến bắt đầu trở thành một cuộc tàn sát. Bị bao quanh mọi phía, không một chỗ trống nào hở ra để có thể dùng giáo và trường kiếm. Rất nhiều người lính bị giết bởi chính kiếm của mình, số khác bị xé ra làm từng mảnh, hoặc bị đá cho tới chết, bị giẫm đạp, bị đập nát đầu bằng cuốc và dao chặt củi. Ngay cả Ser Luthor Largent cũng không thoát khỏi cuộc tàn sát. Kiếm của anh bị giật lấy, sau đó Largent bị lôi xuống ngựa, rồi anh bị đâm liên tiếp vào bụng và bị đánh cho đến chết, nón sắt và đầu của Ser Luthor thì bị đập nát bấy.
Hỗn loạn xảy ra khắp nơi trong đêm đó tại Vương Đô, và còn có những kẻ tự xưng là vua! Ser Perkin thậm chí còn phong cho cận vệ của mình – Trystane – tự nhận là con ruột vua Viserys I là vua! Ser Perkin đã kêu gọi hơn hàng trăm người khác trở thành quân lính của ông. Khi bình minh lên, những ngọn lửa cháy khắp thành phố, tại Quảng trường Cobbler, xác chết nằm la liệt, xác dân thường và binh lính. Flea Bottom thì bị các băng nhóm tàn phá, tấn công vào những người dân thường. Những người sống sót của Đội Gác Thành phải rút về doanh trại của họ để cho sự hỗn loạn tiếp tục xảy ra, trong khi đó những vị vua giả mạo bắt đầu cai trị khắp các con đường. Ở Cổng Cổ và Cổng Rồng, lính Đội Gác Thành buộc phải xông ra phá vây dưới lệnh của hai chỉ huy, Ser Balon Byrch và Ser Garth, cho đến trưa họ mới khống chế được các cuộc bạo động ở những con đường phía bắc và phía đông của đồi Rhaenys. Ser Medrick Manderly, dẫn hơn một trăm lính của Cảng White cũng ổn định được khu vực đông bắc của đồi Aegon và dưới chân Cổng Sắt.
Tuy nhiên, các khu vực còn lại vẫn chìm trong hỗn loạn. Khi Ser Torrhen Manderly dẫn các binh lính phương bắc xuống con đường The Hook, họ thấy rất nhiều binh lính dưới sự chỉ đạo của Ser Perkin ở Quảng trường Fishermonger và River Row. Phía trên Cổng Sông, lá cờ của “vua” Trystane được treo lên. Cùng treo trên đó là thi thể chỉ huy cùng ba trung sĩ của Đội Gác Thành. Đội quân còn lại thì đi theo Ser Perkin. Ser Torrhen đã mất hết một phần tư đội quân của mình để có thể thoát được và quay trở về Red Keep. Còn đội quân của Ser Lorent Marbrand với hơn một trăm hiệp sĩ cùng binh lính cũng phải cố gắng mới thoát khỏi Flea Bottom. Và chỉ còn 16 người quay về Red Keep, bản thân Ser Lorent Marbrand thì bị giết. Vào lúc hoàng hôn, Rhaenyra Targaryen thấy xung quanh thành phố của mình đều là các cuộc bạo loạn. Cô rất tức giận khi nghe thêm tin Maidenpool đã về theo phe địch, cô gái Netty thì trốn thoát, cùng với đó là người chồng phản bội. Nữ hoàng bắt đầu cảm thấy lo sợ khi nghe phu nhân Mysaria cảnh báo rằng cô đang chiến đấu với bóng tối, và tối nay sẽ càng tồi tệ hơn. Vào buổi sáng, thì có hơn hàng trăm người tham gia với cô ở đại sảnh, nhưng bây giờ từng người một đều mất tích.
Nữ hoàng ngồi trên Ngai Sắt đầy lo lắng, hai bàn tay dính đầy máu, cô lệnh cho chỉ huy mới của Đội Gác Thành là Ser Balon Brych gửi quạ đến Winterfell và Eyrie nhờ giúp đỡ, đồng thời lệnh cho quân tấn công Maidenpool. Cô phong cho hiệp sĩ trẻ Ser Glendon Goode trở thành Tướng chỉ huy Đội Vệ Vương Nữ Hoàng (mặc dù mới 20 tuổi, và là thành viên mới nhất, nhưng Goode đã chứng tỏ anh là một hiệp sĩ giỏi khi đã chiến đấu ở Flea Bottom vào buổi sáng ngày hôm đó. Anh là người đã đem xác của Ser Lorent trở về, để những tên bạo động không làm ô nhục ông).
Hai con trai cô đều ở cạnh mẹ mọi lúc, hoàng tử Aegon thì hiếm khi lên tiếng, hoàng tử Joffrey thì đã mặc giáp và xin được đến Hố Rồng để cưỡi Tyraxes. “Con muốn chiến đấu vì mẹ, như các anh trai đã làm. Hãy để con chứng minh là mình dũng cảm như họ”, nhưng những lời nói của anh cũng chỉ làm nữ hoàng thêm lo lắng. Cô đáp: “Dũng cảm như các anh con, và cũng chết như họ, cả hai người con trai của ta”, một lần nữa, cô không cho phép hoàng tử Joffrey rời lâu đài.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, các đám đông ngày càng nhiều hơn so với buổi sáng. Ở Cổng Sông, Ser Perkin cùng các binh lính của ông tổ chức tiệc tùng với những thức ăn cướp được, sau đó dẫn họ xuống Riverfront để cướp phá những chiếc tàu chưa thể rời bến cảng. Mặc dù các bức tường của Vương Đô rất to lớn, nhưng nó dùng để chống lại kẻ địch bên ngoài, chứ không phải từ bên trong. Lúc đó, Cổng Thần Linh là cánh cổng yếu nhất vì chỉ huy của họ cùng đội quân đã chết cùng Ser Luthor Largent ở Quảng trường Cobbler. Những người còn sống, đa số đều bị thương, nên không thể chống đỡ đám người của Ser Perkin. Một giờ sau, Cổng Vua và Cổng Sư Tử cũng đều bị phá, binh lính bắt đầu bỏ chạy, và như vậy, ba trong số bảy cổng của Vương Đô đã mở toang. Lúc sau đó, thêm một đám đông lớn nữa tập trung tại Quảng trường Cobbler, gấp đôi đám đông đêm trước và hung dữ thì gấp ba! Nguyên một ngày đó, Rhaenyra đã không thể dập tắt được những cuộc bạo động, nên tất cả người dân không còn tin vào việc cô sẽ có thể bảo vệ được họ khi đội quân cùng các con rồng của vua Aegon II kéo tới.
20. Cái chết của hoàng tử Joffrey Velaryon
Và khi tên dẫn đầu – một kẻ được gọi là Shepherd – bắt đầu gieo rắc nỗi sợ lên đám đông về những gì xảy ra ở Tumbleton, sự nguy hiểm của loài rồng cho đám đông đang bị điên loạn, tất cả đều nghe theo.
“Khi các con rồng đến”, ông ta nói to lên, “da thịt của các người sẽ bị thiêu rụi và phồng lên rồi biến thành tro bụi. Vợ của các người sẽ chết đau đớn trong ngọn lửa, la hét, dâm dục và trần trụi dưới ngọn lửa. Còn con cái của các người sẽ khóc, cho đến khi mắt của chúng chảy ra bên ngoài hốc mắt, cho đến khi da của chúng sẽ chảy ra và tiếng rắc từ xương của chúng. Và Kẻ Lạ Mặt sẽ đến (Kẻ Lạ Mặt là Thần Chết trong Thất Diện Giáo), ông ấy đến, ông ấy đến, để trừng phạt vì tội lỗi của chúng ta. Những lời cầu nguyện sẽ không làm ông ta nguôi giận, những giọt nước mắt cũng không dập tắt những ngọn lửa của các con rồng. Chỉ có máu mới làm được điều đó. MÁU CỦA CÁC NGƯỜI, MÁU CỦA TA, MÁU CỦA BỌN CHÚNG!”.
Rồi ông ta chỉ tay vào Hố Rồng, nằm trên đỉnh đồi Rhaenys. “Những con quỷ đang sống ở đó, trên kia. Đây là thành phố của chúng. Nếu các người muốn nó trở thành của mình, đầu tiên hãy giết hết bọn chúng! Các người sẽ có thể rửa sạch tội lỗi của mình, đầu tiên phải tắm máu của những con rồng. Chỉ có máu mới dập tắt được những ngọn lửa của địa ngục!”
Và rồi, hơn mười ngàn người đồng loạt gào lên: “GIẾT CHÚNG! GIẾT CHÚNG!” , và họ bắt đầu di chuyển về phía Hố Rồng, họ cầm theo mọi thứ, băng qua các con đường tiến thẳng tới đồi Rhaenys. Một số nghĩ rằng họ tốt hơn là về nhà, nhưng khi một người về thì có thêm ba người khác tham gia vào đám đông. Và khi họ đến được đồi Rhaenys, con số đã tăng gấp đôi!
Ở trên đỉnh đồi Aegon, Rhaenyra đứng trên mái của Pháo Đài Maegor với các đồng minh và nhìn đám đông tiến tới Hố Rồng. Đêm đó rất tối và trời đầy mây, nhưng có rất nhiều ngọn đuốc như các ngôi sao đi bên dưới kéo đến đồi Rhaenys. Rhaenyra đã lệnh cho chỉ huy Cổng Cổ là Ser Balon và chỉ huy Cổng Rồng là Ser Garth chặn đám đông và bảo vệ các con rồng… nhưng những người đưa tin không thể nào tới được các chỉ huy khi thành phố đã quá hỗn loạn. Và ngay cả nếu các chỉ huy đã nhận được tin, thì Đội Gác Thành còn quá ít người và sẽ không thể nào ngăn nổi hai mươi ngàn người đang giận dữ. Khi hoàng tử Joffrey cầu xin mẹ anh cho anh tới Hố Rồng cùng các hiệp sỹ Cảng White, Rhaenyra lại từ chối.
“Nếu chúng chiếm được ngọn đồi đó, thì tiếp theo chúng sẽ tới đây”, cô nói, “chúng ta cần tập trung ở đây để bảo vệ lâu đài”
“Nếu vậy họ sẽ giết các con rồng mất!”, hoàng tử Joffrey đau đớn nói.
“Hoặc ngược lại, rồng sẽ giết chết bọn chúng”, Rhaenyra đáp, “hãy để chúng bị lửa thiêu rụi, không ai sẽ nhớ đến chúng cả!”
“Nhưng lỡ như bọn họ giết Tyraxes thì sao?”
Rhaenyra lại không tin vào điều đó, cô nói: “Bọn chúng chỉ là lũ sâu bọ. Say xỉn và ngu ngốc. Một khi nếm thử lửa rồng, chúng sẽ bỏ chạy”
Nhưng khi đó, một tên hề có tên là Mushroom đã nói xen vào: “Có thể họ say, nhưng một người say thì không biết đến nỗi sợ. Ngu ngốc, đúng vậy, nhưng một kẻ ngu cũng có thể giết chết vua. Những con chuột, đúng vậy, nhưng hàng ngàn con chuột cũng có thể đánh bại một con gấu. Thần đã thấy nó đã xảy ra một lần, ở Flea Bottom”
Một lúc sau đó, bỗng nhiên Rhaenyra nghe thấy tiếng Syrax gầm lên, và hoàng tử Joffrey đã biến mất từ lúc nào! Rhaenyra thét lên: “KHÔNG! TA CẤM! TA CẤM ĐIỀU ĐÓ! TẤT CẢ CÁC NGƯƠI, LẤY NGỰA VÀ ĐUỔI THEO NÓ! ĐEM NÓ VỀ, HÃY ĐEM NÓ TRỞ VỀ NGAY! NÓ KHÔNG BIẾT GÌ CẢ! CON TRAI TA, ĐỨA CON TRAI YÊU DẤU CỦA TA……”
Nhưng, mọi chuyện đã quá muộn.
Chúng ta không thể nào hiểu được mối liên hệ giữa rồng và chủ của nó, đó là một bí ẩn đã tồn tại hàng ngàn năm. Chúng ta sẽ không bao giờ biết được, tuy nhiên, rồng không phải ngựa, chúng không dễ dàng chấp nhận người cưỡi khi đó không phải là chủ của chúng. Syrax là con rồng của Rhaenyra, nó không biết ai khác ngoài cô. Mặc dù con rồng đã nhìn và biết mùi của Joffrey, nhưng nó cũng không cho phép cậu nhóc cưỡi nó. Khi đó Joffrey đã quá hấp tấp, nên cũng không cài dây xích trên yên con rồng, cậu vội vã cho Syrax bay lên để tới cứu Tyraxes.
Joffrey không bao giờ tới được đồi Rhaenys. Khi đã bay lên trời, con rồng giãy giụa, cố gắng hất người cưỡi xa lạ ra khỏi lưng nó. Và từ bên dưới, gạch, giáo và các mũi tên bắn lên từ đám bạo động, càng làm cho con rồng nổi điên thêm. Ở trên Flea Bottom tới 200 feet, Joffrey bị hất ra khỏi lưng rồng và lao mình thẳng xuống mặt đất. Cú ngã của vị hoàng tử trẻ quá đẫm máu, Joffrey rơi xuống mái nhà, sau đó lăn xuống thêm 4 feet, bên trong là các tấm ngói đã bị rớt xuống. Cú ngã đã làm gãy lưng, cùng với đó là những mảnh ngói đâm vào da thịt như những con dao, cây kiếm thì rớt ra khỏi tay rồi đâm xuyên người vị hoàng tử trẻ. Và như thế, Joffrey Velaryon, hoàng tử Dragonstone và người thừa kế Ngai Sắt, con trai cuối cùng của nữ hoàng Rhaenyra với Ser Laenor Velaryon, đã chết thảm khốc như vậy. Nhưng chỉ ít lâu sau, một cuộc chiến còn thảm khốc hơn diễn ra trên đỉnh đồi Rhaenys.
21. Cuộc tấn công vào Hố Rồng
Tên hề Mushroom đã đúng: hàng ngàn con chuột chết đói cũng có thể hạ gục được những con bò, gấu và sư tử. Không cần quan tâm con bò hoặc sư tử giết bao nhiêu con chuột, chúng vẫn liên tục cắn vào chân của con quái thú to lớn, cứ tiếp tục bám chặt vào, chạy khắp nơi trên cơ thể chúng. Điều này đã xảy ra vào đêm đó. Hàng ngàn người cầm theo các cây giáo, búa, chùy, cùng nhiều vũ khí khác như cung, nỏ đi tấn công những con rồng!
Những người lính của Đội Gác Thành ở Cổng Rồng đã kéo đến bảo vệ ngọn đồi nhưng họ không thể nào chặn được đám đông, và đã rút lui, Hố Rồng cũng chỉ còn lại rất ít lính canh, và họ bị áp đảo rồi bị đám đông tàn sát khi đám đông tiến tới phá nát các cửa (cánh cửa chính được bao bọc bởi đồng và sắt, rất khó để bị tấn công, nhưng Hố Rồng có hơn hai mươi lối vào nhỏ khác) và nhiều người còn leo qua các cửa sổ.
Lúc đó, có lẽ những kẻ tấn công đã hi vọng sẽ dễ dàng giết được các con rồng khi chúng đã ngủ, nhưng một cuộc tấn công lớn như vậy thì không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Sau này những ai còn sống đều kể lại các câu chuyện xảy ra trong đó: tiếng la hét, rên rỉ vang khắp Hố Rồng, mùi nồng nặc của máu, cùng với tiếng đập phá. Có tất cả bốn con rồng đang ở trong đó, và chúng đều đã tỉnh dậy, đầy giận dữ.
Hai trăm, hoặc hai ngàn người đã chết ở Hố Rồng đêm đó, nhưng không ai biết chắc chắn được, vì cứ một người chết thì mười người bị bỏng và chết sau đó. Bị kẹt và bị xích bởi các sợi dây xích lớn, những con rồng không thể bay ra ngoài hoặc sử dụng đôi cánh của chúng để tấn công kẻ thù. Thay vào đó, chúng chỉ sử dụng sừng, móng vuốt và răng, giống như những con bò to lớn kẹt trong một cái hố chuột… nhưng những con bò này thì biết phun lửa. Hố Rồng đã trở thành địa ngục, hàng ngàn người bị thiêu, gào thét trong đám khói, nhưng một người chết thì mười người khác lại xông vào, gào thét rằng các con rồng phải chết.
Shrykos, con rồng của hoàng tử Jaehaerys là con đầu tiên bị giết. Nó bị giết bởi Hobb, một người chặt củi. Ông đã leo lên cổ nó và cầm búa bổ liên tiếp vào đầu con rồng. Shrykos gầm lên rồi giãy giụa cố hất Hobb ra. Ông lấy chân khóa chặt cổ của nó, rồi giáng xuống 7 nhát búa, mỗi nhát búa ông lại gọi tên một vị thần trong Thất Diện Thần, và ở nhát búa thứ 7, ông gọi tên thần chết – Kẻ Lạ Mặt, và Shrykos gục xuống, cây búa bổ xuyên qua lớp vảy cứng và qua cả xương sọ con rồng, cắm thẳng vào não nó.
Morghul, con rồng của công chúa Jaehaera là con tiếp theo bị giết, một hiệp sỹ mặc giáp to lớn đã chạy thẳng tới ngọn lửa của con rồng, trong tay cầm cây giáo, đâm liên tục vào mắt của nó, ngay cả khi lửa rồng đã làm tan chảy bộ giáp vào da thịt của ông. Và cuối cùng cả vị hiệp sỹ lẫn con rồng đều chết.
Con rồng Tyraxes của hoàng tử Joffrey đã quay trở lại tổ của nó, giết rất nhiều kẻ tấn công khi bọn họ xông thẳng vào nó, càng ngày làm cho lối vào của nó đầy xác chết. Nhưng những người tấn công tự tạo đường riêng để vào từ hai phía, một hướng từ bãi cát ở Hố Rồng, nhóm khác tấn công từ phía sau của sườn đồi, điên cuồng la hét chạy vào. Khi Tyraxes quay lại thì sợi dây xích của con rồng làm cho nó bị kẹt. Hàng chục người đã đâm chém nó tới chết.
Con rồng cuối cùng trong bốn con thì không chết dễ dàng như vậy. Trước đó, Dreamfyre đã phá đứt hai trong những sợi dây xích của nó khi hoàng hậu Helaena chết, và giờ đây, những sợi dây xích cuối cùng cũng bị đứt ra, làm cho các cây cột ngã xuống đè những người bên dưới, sau đó nó tấn công họ bằng răng và móng vuốt, xé xác và cắt đứt tay chân rồi phun lửa khắp nơi. Một số người tiến lại gần, con rồng liền lấy đôi cánh to lớn quét họ bay ra xa. Tyraxes, Shrykos và Morghul đã giết hơn vài chục người, nhưng Dreamfyre thì giết nhiều hơn cả ba con cộng lại!
Hàng trăm người bỏ chạy vì ngọn lửa của con rồng… nhưng hàng trăm người khác kéo đến, say xỉn hoặc điên khùng hoặc tưởng rằng Thần Chiến Binh đã tiếp thêm sức mạnh cho họ. Vì vẫn còn trong Hố Rồng, nên những người dùng cung nỏ dễ dàng nhắm trúng con rồng, nó dính rất nhiều tên và lao, một số thậm chí xuyên cả qua vảy. Hai lần con rồng bay đến cánh cửa chính, thì họ đã chặn nó lại bằng hàng loạt giáo và tên.
Không thể nào trốn ra, Dreamfyre quay lại tấn công một cách man rợ cho đến khi các bãi cát đầy xác chết, không khí trở nên nặng mùi của khói và thịt bị thiêu cháy, nhưng các cây giáo và mũi tên vẫn bay tới. Cuối cùng, một mũi tên bắn trúng một con mắt của con rồng. Bị mù một bên, cùng với hàng chục vết thương, Dreamfyre dang cánh và bay thẳng lên mái vòm của Hố Rồng, với hi vọng sẽ thoát ra ngoài. Lúc đó, mái vòm đã trở nên yếu đi vì những ngọn lửa rồng, và cùng với cú va chạm của Dreamfyre, nó bắt đầu sụp xuống, đè chết con rồng cùng những người ở bên dưới nó.
Hố Rồng đã sụp đổ, bốn con rồng của nhà Targaryen đã chết, kéo theo hàng ngàn người chết hoặc gần chết. Con rồng còn lại – Syrax vẫn còn sống và đang bay tự do, khi những người sống sót ra khỏi Hố Rồng, họ thấy Syrax đang ở phía trên. Hàng ngàn tiếng la thét, chửi rủa vang khắp thành phố cùng với tiếng gầm của con rồng. Ở trên đỉnh đồi Rhaenys, lửa bùng lên bao trọn lấy Hố Rồng. Ngay cả Rhaenyra cũng đang run sợ khi chứng kiến cảnh tượng đó, những giọt nước mắt xuất hiện trên má của cô. Rất nhiều người đứng cùng cô đã bỏ chạy. Một số khác đi đến điện thờ trong lâu đài để cầu nguyện. Bản thân Rhaenyra thì ôm người con trai cuối cùng, Aegon the Younger. Và cô cũng không buông cậu bé cho đến thời điểm Syrax bị giết
Không bị xích và cũng không có người cưỡi, Syrax dễ dàng bay khỏi đám đông điên khùng bên dưới. Bầu trời bây giờ là của nó. Con rồng có thể trở về Red Keep, bỏ thành phố và trở về Dragonstone, nhưng nó lại bay tới Hố Rồng. Có phải tiếng ồn và lửa đều thu hút nó bay lại đồi Rhaenys? Hay là tiếng gầm thét của những con rồng bị giết? Hay là mùi của những xác người la liệt? Chúng ta không thể biết được, nhưng chắc chắn nó đã bay tới đó, và kỳ lạ là nó lại chọn đáp xuống để tấn công thay vì phun lửa từ trên trời. Có thể do không có người điều khiển? Nhưng kết cục vẫn vậy: Syrax cuối cùng cũng bị đám người sống sót còn lại giết chết.
Và như vậy, toàn bộ năm con rồng ở Vương Đô đã chết, mất rồng, mất con trai, Rhaenyra đã bắt đầu cảm thấy mình mất hết lợi thế trước kẻ thù. Vương Đô coi như đã mất, tất cả đều đồng ý về điều đó, họ nên mau chóng rời khỏi thành phố càng sớm càng tốt. Rhaenyra cho rằng nên đi vào bình minh ngày hôm sau, Cổng Bùn vẫn bị chiếm giữ, các con thuyền ở đó đều bị đốt hoặc chìm, Rhaenyra cùng một nhóm người trốn khỏi Vương Đô bằng Cổng Rồng, sau đó men theo bờ biển tới Duskendale. Trong nhóm có 2 anh em nhà Manderly, 4 người còn lại của Vệ Vương, Ser Balon Byrch cùng khoảng hai mươi lính, vài người hầu và con trai của Rhaenyra – hoàng tử Aegon.
22. Trận Tumbleton lần thứ hai – Vũ Điệu Của Rồng
Cùng lúc đó tại Tumbleton, biến động cũng xảy ra. Khi tin tức về việc Vương Đô đang mất ổn định đến tai quân đội của hoàng tử Daeron, nhiều lãnh chúa trẻ muốn tấn công thành phố ngay lập tức để chiếm lấy lợi thế. Trong số những người ủng hộ có Ser Jon Roxton, Ser Roger Corne, và lãnh chúa Unwin Peake. Nhưng Ser Hobert Hightower lại khuyên họ nên thận trọng, Ser Ulf và Ser Hugh cũng từ chối tham gia vào bất cứ trận chiến nào nếu các yêu cầu của họ chưa được đáp ứng. Ulf, muốn có được lâu đài to lớn Highgarden với tất cả đất đai, trong khi đó thì Hugh muốn có một vương miện dành cho mình.
Cuộc tranh cãi ngày càng trở nên căng thẳng khi họ nghe tin về cái chết của hoàng tử Aemond Targaryen ở Harrenhal cũng như việc sau khi Vương Đô bị Rhaenyra chiếm, không có bất kỳ tin nào về vua Aegon II nên họ đã nghĩ nhà vua đã bị giết, rồi bị giấu xác để không bị mang tiếng giết người trong nhà. Aemond cũng đã chết, phe Green không còn người lãnh đạo, nên Daeron là người mà họ ủng hộ nhất. Lãnh chúa Peake cho rằng nên phong anh làm Hoàng tử Dragonstone, số khác tin rằng vua Aegon II đã chết nên muốn đưa anh lên ngôi luôn.
Hai tên phản bội thì cũng cảm thấy họ cần một vị vua… nhưng Daeron không phải là một vị vua mà họ cần. “Chúng ta cần một người đàn ông mạnh mẽ lãnh đạo, chứ không phải là một cậu nhóc”, Hugh nói, “Ngai Sắt sẽ là của ta!”. Khi Ser Jon Roxton hỏi lí do gì mà Hugh dám xưng làm vua, hắn trả lời: “Giống như Nhà Chinh Phạt, ta cũng có rồng”. Sự thật là sau khi Vhagar chết thì Vermithor của Hugh đúng là con rồng lớn nhất còn sống, nó to gấp ba lần Tessarion của Daeron. Một con quái vật đáng sợ, cũng giống chủ nhân của nó – Ser Hugh.
Thế nhưng, rất nhiều lãnh chúa cùng những hiệp sĩ ở Oldtown và ở Reach cảm thấy rất khó chịu về những yêu cầu của hai kẻ phản bội. Daeron là người nổi giận nhất trong mọi người, anh đã hất cả một ly rượu vào mặt của Hugh. Lúc đó, Ulf cho rằng thật là uổng phí một ly rượu ngon, còn Hugh thì nói: “Một cậu nhóc phải biết lịch sự khi những người đàn ông đang nói chuyện. Ta nghĩ cha của ngươi đã không đánh ngươi thường xuyên. Hãy cẩn thận, vì ta không giống ông ấy đâu!”. Rồi sau đó hai tên phản bội ra ngoài và chúng lên kế hoạch cho lễ lên ngôi của Hugh.
Vào ngày hôm sau, Hugh xuất hiện với một vương miện bằng sắt đen trên đầu, hoàng tử Daeron và các lãnh chúa rất tức giận khi thấy “vua” Hugh nghênh ngang đi trước mặt. Ser Roger Corne đã dũng cảm bước tới, đứng trước mặt Hugh rồi hất vương miện ra khỏi đầu hắn. “Đội vương miện không có nghĩa là ngươi được làm vua!”, anh quát, “ngươi nên đeo cái móng ngựa thì hợp hơn, đồ thợ rèn!”. Nhưng hành động đó quả thật rất ngu ngốc, Hugh lập tức ra lệnh cho người bắt Ser Roger quỳ xuống, sau đó chính tay Hugh đâm không chỉ một, mà là ba cái móng ngựa vào sọ của Ser Roger. Và khi bạn bè của Corne kéo đến, những thanh kiếm đã được rút ra, hai bên xông vào tấn công lẫn nhau, sau đó cả hai phe được những người khác cản lại, ba người chết và hàng chục người bị thương trong trận ẩu đả đó.
Sau khi chứng kiến cái chết của Ser Roger Corne, rất nhiều lãnh chúa trung thành với Daeron đều đã chuẩn bị tinh thần để xử lý vấn đề này. Lãnh chúa Peake và một số người bí mật mở cuộc họp trong một nhà nghỉ ở Tumbleton, bàn bạc làm sao để giải quyết hai tên phản bội kiêu ngạo này. Tất cả mọi người đều đồng ý rằng Ulf không phải là vấn đề lớn, mặc dù hắn cũng giỏi về chiến đấu nhưng say xỉn suốt ngày. Hugh mới là mối nguy vì hắn có rất nhiều người xung quanh cả đêm lẫn ngày.
“Ai cũng có thể bị giết”, Ser Hobert nói, “nhưng còn những con rồng thì sao?”. Ser Tyler Norcross thì cho rằng Vương Đô đang bị bạo động, nên một con rồng của hoàng tử Daeron cũng đủ để tấn công. Lãnh chúa Peake trả lời lại rằng chiến thắng sẽ có trong tầm tay nếu sử dụng được cả Vermithor và Silverwing. Marq Ambrose thì đề nghị nên chiếm Vương Đô trước, rồi sẽ trừ khử Ulf và Hugh sau, nhưng Richard Rodden lại cho rằng nếu họ làm như vậy, danh dự của tất cả hiệp sĩ ở Reach sẽ không còn.
“Chúng ta không thể thuyết phục cả hai đổ máu cùng chúng ta, cho nên tốt nhất là hãy giết chúng”, Ser Jon Roxton nói, “bây giờ, chúng ta sẽ giết thằng con hoang trước. Sau đó, hãy để người dũng cảm nhất trong chúng ta cưỡi hai con rồng ra chiến trường!”
Dù Daeron không có mặt, nhưng sau đó anh cũng biết về kế hoạch ấy, và anh cũng đã không ngần ngại khi ấn dấu niêm phong vào bản sắc lệnh của Lãnh chúa Peake, đồng ý xử tử hai kẻ phản bội Ulf và Hugh. Nhưng thêm một lần nữa, những kế hoạch của con người không thể nào chống lại sự sắp đặt của các vị thần. Hai ngày sau, đúng vào ngày họ lên kế hoạch, Tumbleton bất ngờ tỉnh dậy trong đêm bởi những tiếng la hét. Bên ngoài những bức tường của thị trấn, các doanh trại đều đang bị thiêu cháy. Một đội quân với các hiệp sĩ tấn công bất ngờ từ phía bắc và phía tây, cùng với hàng ngàn mũi tên tấn công vào đội quân Hightower, và trên đầu họ xuất hiện một con rồng đang bay xuống, to lớn và dữ tợn. Trận Tumbleton lần hai đã bắt đầu.
Con rồng đó chính là Seasmoke, cưỡi trên lưng là Ser Addam Velaryon, anh quyết chứng minh không phải con hoang nào cũng là kẻ phản bội. Để làm được điều đó, anh muốn chiếm lại Tumbleton từ tay của phe Green. Anh đã bay khắp nơi và tập hợp được bốn ngàn quân trung thành với Rhaenyra. Đội quân nằm bên ngoài của Tumbleton có số quân đông hơn hẳn đội quân của Ser Addam, nhưng họ đã đóng quân ở một nơi quá lâu. Kỷ luật của họ trở nên lỏng lẻo, thêm vào đó, cái chết của lãnh chúa Ormund đã làm cho họ không còn người chỉ huy. Cùng với những cuộc tranh cãi và thù ghét đã làm cho họ quên đi kẻ thù thực sự là ai. Cuộc tấn công vào ban đêm của Ser Addam đã làm cho tất cả không kịp trở tay. Trước khi quân đội của hoàng tử Daeron nhớ lại là họ vẫn còn ở trên chiến trường, thì kẻ thù đã đánh tới các căn lều. Tất cả đều lật đật trèo lên ngựa, cố gắng mặc áo giáp và đeo dây lưng.
Rất nhiều người bị tấn công bởi Seasmoke. Con rồng phun hàng loạt ngọn lửa xuống bên dưới. Hàng trăm căn lều bắt lửa, ngay cả căn lều lớn của Ser Hobert Hightower, lãnh chúa Peake và hoàng tử Daeron. Thị trấn của Tumbleton cũng không bị bỏ sót. Các căn tiệm, nhà cửa, điện thờ ban đầu không bị đốt nhưng sau đó cũng chìm vào biển lửa.
Daeron Targaryen vẫn còn đang ngủ khi cuộc tấn công bắt đầu. Ulf thì đang ở Tumbleton, nằm ngủ sau một đêm uống rượu ở nhà nghỉ. Hugh cũng đang ở trong thị trấn, trên giường ngủ với một góa phụ mà hắn đã giết chồng của cô. Cả ba con rồng đều được giữ ở ngoài thị trấn, trên các cánh đồng cách xa khu đóng quân. Mặc dù nhiều người đã cố đánh thức Ulf, nhưng hắn không thể tỉnh dậy. Ulf lăn ra bàn và nằm ngủ suốt trận chiến. Hugh thì ngược lại, hắn đã giật mình chạy ra ngoài sân, lúc đó chỉ đang mặc quần, Hugh quay sang thét bảo binh lính đưa cây búa chiến, áo giáp, và ngựa để chạy tới chỗ của Vermithor. Binh lính của hắn nhanh chóng nghe lời, thậm chí lúc đó Seasmoke đã phun lửa vào chuồng ngựa. Và lúc đó, Jon Roxton đang đứng ngay giữa cảnh hỗn loạn.
Khi anh thấy Hard Hugh, Roxton không muốn vuột mất cơ hội, anh bước tới rồi gọi to lên: “LÃNH CHÚA HUGH, TA MUỐN GỬI LỜI CHIA BUỒN!”
Hugh quay lại, trừng mắt nhìn và hỏi: “Chia buồn cho cái gì?”
“Ngươi đã chết trong trận chiến”, Jon Roxton trả lời và rút kiếm đâm thẳng vào bụng Hugh, sau đó kéo một đường kiếm từ háng cho đến cổ họng của thằng con hoang. Hàng chục binh lính của Hugh chạy lại thì thấy hắn đã chết. Lúc đó, Jon Roxton biết rằng mình không thể nào quay lưng bỏ chạy vì binh lính của Hugh quá đông nên anh quyết chiến đấu cho tới cùng. Nhưng ngay cả một thanh kiếm Valyrian cũng không thể đấu lại cùng một lúc với mười người. Anh giết được ba người trước khi ngã xuống.
Có ba báo cáo nói về cái chết của hoàng tử Daeron trong đêm đó. Câu chuyện được biết nhiều nhất là Daeron đã vấp chân khi chạy ra căn lều của anh trong bộ đồ ngủ đang bị cháy, sau đó bị một lính đánh thuê người Myrish tên Black Trombo đập nát đầu bằng một cây chùy. Một câu chuyện khác thì nói là Daeron bị giết bằng kiếm, chứ không phải là chùy, lần này không phải là Black Trombo mà là một người lính vô danh, người đó thậm chí không biết mình vừa giết ai. Và câu chuyện cuối cùng cho rằng Daeron không thoát ra được khỏi lều của mình.
Ở trên trời, Ser Addam Velaryon có thể thấy cuộc chiến trở thành một đám đông hỗn loạn bên dưới. Hai trong ba kỵ sỹ rồng đã chết, nhưng anh không biết được điều đó. Tuy nhiên, Addam lại thấy những con rồng của kẻ địch. Chúng không bị xích để được tự do bay đi kiếm thức ăn, Silverwing và Vermithor thì đang ở các cánh đồng phía nam Tumbleton, trong khi đó Tessarion đã ngủ và được cho ăn ở phía tây lều của Daeron, cách đó vài chục dặm.
Loài rồng là một sinh vật của lửa và máu, và cả ba đều bị lôi kéo vào cuộc chiến đang xảy ra xung quanh chúng. Một số binh lính cầm nỏ bắn vào Silverwing, và hơn 40 hiệp sĩ tiến lại gần tấn công Vermithor bằng kiếm, thương, búa với hi vọng giết nó khi con rồng vẫn chưa tỉnh hẳn. Tất cả trả giá cho sự ngu ngốc đó bằng mạng sống của mình. Một nơi khác trên cánh đồng, Tessarion cũng đã bay lên trời, con rồng rít lên rồi phun lửa. Ser Addam Velaryon lập tức điều khiển Seasmoke tiến lại gần con rồng.
Vảy rồng luôn bảo vệ da thịt của chúng tránh khỏi những thương tích từ mọi loại vũ khí, thậm chí là lửa rồng. Con rồng càng già, vẩy của nó càng dày và cứng hơn, giúp lớp bảo vệ của chúng thêm chắc chắn, còn lửa của chúng cũng nóng và dữ dội hơn lúc còn trẻ (những con rồng mới nở có thể đốt những đống rơm, còn lửa của Balerion hay Vhagar, khi chúng tập trung sức mạnh thì có thể làm tan chảy cả thép và đá). Khi hai con rồng chạm trán, chúng không chỉ sử dụng những ngọn lửa mà còn sử dụng tất cả vũ khí của mình: các móng vuốt đen như sắt, dài như kiếm, và bén như dao cạo, những cái hàm có thể cắn lủng cả áo giáp của một hiệp sĩ, những cái đuôi cùng những cú quét đủ làm lật cả cả một xe ngựa, phá hủy toàn bộ, và đánh bay một người đàn ông ra khỏi 50 feet.
Nhưng trận chiến giữa Seasmoke và Tessarion lại khác xa hoàn toàn. Lịch sử gọi cuộc nội chiến này là Vũ Điệu Của Bầy Rồng, nhưng chỉ duy nhất ở Tumbleton, những con rồng mới thật sự nhảy múa. Tessarion và Seasmoke đều là những con rồng trẻ, di chuyển lanh lẹ hơn trên bầu trời so với những con rồng trước đó. Ban đầu cả hai con rồng bay đua với nhau, con này đuổi theo con kia, cuối cùng một con đổi chiều. Bay vút lên như những con đại bàng, rồi bay sà xuống như những con diều hâu rồi phun ra những ngọn lửa, nhưng chúng không bao giờ tiến lại gần. Cứ thế mà tiếp diễn, có lúc Tessarion bay vào trong đám mây và mất tích, sau đó bất ngờ xuất hiện, tấn công vào đuôi của Seasmoke bằng ngọn lửa màu xanh thẫm. Lúc đó, Seasmoke lộn một vòng trở về sau. Trong nháy mắt, Seasmoke đã bay sau lưng Tessarion. Hai con rồng bay ngày càng cao, cũng như hàng trăm người đứng nhìn trên các mái nhà của Tumbleton. Một số cho rằng đó giống như là Seasmoke và Tessarion đang nhảy múa để thu hút nhau hơn là đang chiến đấu.
Điệu nhảy kết thúc khi Vermithor ngẩng lên và gầm to một tiếng. Gần một trăm tuổi và kích thước lớn hơn hai con rồng cộng lại, con rồng có vẩy màu đồng với cặp cánh to lớn bay thẳng lên trời. Không có chủ, con rồng không còn biết ai là bạn ai là kẻ thù, cho nên nó đã tấn công tất cả ai trong tầm mắt của nó, phun lửa từ phải sang trái, làm cho ai cũng khiếp sợ. Một hiệp sĩ cố trốn thoát trước con rồng, Vermithor đã bắt anh lẫn con ngựa bằng hàm của nó. Lãnh chúa Piper và Dedding đang ở cùng nhau trên một con dốc cũng đều bị thiêu cháy khi Vermithor thấy họ. Sau đó, Seasmoke lập tức chuyển hướng bay lại con rồng già.
Chỉ duy nhất Seasmoke là có người cưỡi trong bốn con rồng. Ser Addam Velaryon đã đến đây để chứng minh lòng trung thành của mình bằng cách giết hai kẻ phản bội cùng hai con rồng, và bây giờ một con đang ở bên dưới anh, cũng như nó đang tấn công những người tham gia chiến đấu cùng anh. Là một kỵ sỹ rồng, Ser Addam cảm thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ binh lính của mình khỏi những con rồng, mặc dù anh biết rằng Seasmoke không thể nào đấu với Vermithor. Đó không phải là một điệu nhảy giống trước đó, mà là một trận chiến sống còn giữa hai con rồng. Vermithor bay lên cách chiến trường không quá 20 feet thì Seasmoke đã tông thẳng vào con rồng từ trên, cả hai con đâm xuống vũng bùn. Nhiều người bên dưới chạy trong hoảng sợ hoặc bị đè khi hai con lăn xuống rồi chúng lao vào cắn xé nhau. Những chiếc đuôi quất vào nhau cùng với tiếng cánh quạt trong không khí, nhưng cả hai đã mắc kẹt vào nhau không có thể nào tách ra. Benjicot Blackwood đã nhìn thấy hai con rồng kẹt vào nhau khi anh đang ở trên ngựa cách xa trận chiến. Kích thước cũng như cân nặng của Vermithor giúp nó chiếm ưu thế hơn Seasmoke, lãnh chúa Blackwood đã nói vào rất nhiều năm sau này, và anh chắc chắn rằng Seasmoke sẽ bị Vermithor xé xác… nếu Tessarion đã không lao thẳng xuống từ trên trời.
Tại sao Tessarion lại làm như vậy? Điều gì đã thu hút nó tấn công? Một số cho rằng rồng và người chủ của nó có một mối liên kết rất sâu nặng, thậm chí con rồng còn hiểu được niềm vui và nỗi buồn của người chủ. Nhưng trong hai con ở đây, ai là bạn ai là thù? Và liệu con rồng không có người cưỡi có thể phân biệt kẻ thù với bạn? Chúng ta không thể nào biết được câu trả lời cho những câu hỏi đó. Tất cả lịch sử đều nói cho chúng ta biết là ba con rồng đã chiến đấu trong đám bùn, với máu và nhiều đám khói. Seasmoke là con đầu tiên bị giết chết, khi Vermithor cắn vào cổ và xé đầu nó ra. Sau đó, con rồng định bay lên với chiến lợi phẩm trong miệng của nó nhưng cặp cánh bị rách của con rồng không thể nhấc nổi trọng lượng đó. Một lúc sau, Vermithor gục xuống và chết. Tessarion, còn sống sót cho đến hoàng hôn. Ba lần con rồng cố bay lên, và cả ba lần đều thất bại, nên lãnh chúa Blackwood cho gọi cung thủ giỏi nhất của mình, Billy Burley, anh đã đứng cách xa 100 thước (tránh xa phạm vi lửa rồng), dùng cây cung dài bắn 3 phát vào mắt của con rồng đang nằm chờ chết trên mặt đất.
Tới tối, cuộc chiến kết thúc. Đội quân Riverlands mất hơn một trăm, trong khi Oldtown và Reach mất hơn một ngàn. Trận chiến cũng không phải chiến thắng toàn diện cho phe Black, bởi vì họ đã thất bại trong việc lấy lại nó. Các bức tường của Tumbleton vẫn còn nguyên vẹn, và một khi các binh lính của nhà vua rút vào bên trong rồi đóng các cánh cổng, đội quân của Rhaenyra sẽ không còn đường để xông vào vì thiếu cả dụng cụ vây thành lẫn các con rồng. Nhưng họ đã có một cuộc trả thù thành công, đốt hàng trăm căn lều, lấy gần hết các xe ngựa, cùng ba phần tư ngựa chiến, giết được hoàng tử Daeron và hai con rồng của phe Green.
22. Chuyến trở về Dragonstone đầy sóng gió của Rhaenyra
Vào buổi sáng hôm sau, binh lính Reach ở trong Tumbleton nhìn ra bên ngoài các bức tường thì thấy kẻ thù của họ đã đi hết. Xác chết nằm khắp nơi xung quanh, và trong số đó là xác của ba con rồng. Chỉ một con còn sót lại: Silverwing, đã bay lên trời khi cuộc chiến bắt đầu, rồi bay vòng quanh chiến trường trong nhiều giờ. Khi trời tối, con rồng đáp xuống cạnh xác Vermithor. Không ai biết làm như thế nào mà Silverwing có thể nhấc cánh của con rồng có kích thước như Vermithor bằng mũi của nó rồi bay ba vòng, để cho Vermithor được bay lần cuối cùng. Khi mặt trời lên, những người lính thấy Silverwing đang ăn các xác chết bị thiêu.
Tám thành viên lãnh đạo của đội quân đã chết, một người chết sau đó một lúc vì vết thương. Còn lại bốn người lập kế hoạch trừ khử Ulf và Hugh còn sống, trong đó có lãnh chúa Peake và Ser Hobert Hightower. Hugh đã chết, nhưng Ulf vẫn còn sống, và cả con rồng của hắn. “Hugh đã chết, thằng nhóc của các người cũng vậy”, Ulf nói, “các người còn lại ta mà thôi”. Khi lãnh chúa Peake hỏi xem nên làm gì tiếp theo, hắn trả lời: “Chúng ta sẽ tấn công, cứ làm những gì mà ngươi muốn. Ngươi lấy thành phố, ta sẽ lấy Ngai Sắt, thấy sao?”.
Sáng hôm sau, Ser Hobert Hightower cho gọi Ulf để bàn bạc chi tiết về cuộc tấn công Vương Đô. Ông tặng hắn hai thùng rượu, một là rượu đỏ của người Dorne, thùng kia là rượu vàng ở Arbor. Mặc dù Ulf chưa bao giờ uống thử hai loại rượu này, nhưng hắn rất thích uống những loại rượu có vị ngọt. Ser Hobert thì muốn uống thử rượu đỏ, trong khi đó Ulf sẽ uống rượu vàng. Nhưng có một chút gì đó khác thường đối với thái độ thường ngày của Ser Hobert – ông đổ nhiều mồ hôi, ăn nói lắp bắp và thân mật quá mức so với bình thường, kể cả cận vệ của ông cũng có gì đó rất hoảng sợ – tất cả điều đó đã làm Ulf nghi ngờ. Hắn ra lệnh nên để dành rượu đỏ của người Dorne, và thay vào đó mời Ser Hobert cùng thưởng thức rượu vàng Arbor.
Lịch sử có rất ít điều tốt nói về Ser Hobert Hightower, nhưng không ai dám đặt câu hỏi về lòng dũng cảm sau khi ông chết. Thay vì phản bội lại các lãnh chúa khác, ông đổ đầy ly, và uống hết, rồi còn lấy thêm ly thứ hai. Khi Ulf thấy ông uống, hắn cũng uống liền ba ly. Thuốc độc trong rượu là một thứ rất dễ chịu. Khi Ulf đã đi ngủ và rồi không bao giờ tỉnh dậy, Ser Hobert bắt đầu đi lảo đảo và cố nôn ra, nhưng đã quá trễ. Tim của ông ngừng đập sau một giờ uống ly rượu.
Liền sau đó, lãnh chúa Peake treo giải một ngàn đồng rồng vàng cho ai có thể cưỡi được Silverwing. Ba người đã bước lên chấp nhận thử thách. Người đầu tiên bị cắn đứt cánh tay và người thứ hai thì bị thiêu tới chết, điều đó làm người thứ ba không dám liều mạng. Vào thời gian đó thì chỉ còn đội quân của nhà Peake là còn ở lại Tumbleton, số còn lại – những người đi theo lãnh chúa Ormund và hoàng tử Daeron từ Oldtown – đều quay về Reach. Đội quân ngày càng trở nên nhỏ lại vì nhiều người đào ngũ. Sau đó, lãnh chúa Peake buộc phải ra lệnh rút quân trở về. Và người bị cho là kẻ phản bội Ser Addam Velaryon, đã cứu được Vương Đô và anh phải trả giá cho lòng dũng cảm ấy bằng chính tính mạng mình.
Nhưng mỉa mai thay, nỗ lực và sự quả cảm của Ser Addam đã trở nên công cốc khi nữ hoàng Rhaenyra đã rời bỏ Vương Đô và quay về Dragonstone. Chuyến đi của cô rất khó khăn, khi cô đến Rosby, lâu đài đóng chặt cổng, người quản thành của Stokeworth thì cho cô ở lại một đêm. Một nửa số lính gác bỏ trốn, họ lại còn bị bọn cướp tấn công, dù các hiệp sĩ của cô đã dẹp được, nhưng Ser Balon Byrch thì bị trúng tên, và Ser Lyonel Bentley, một hiệp sĩ trẻ thì bị chấn thương đầu sau khi bị đánh một phát nứt nón sắt. Anh chết vào ngày hôm sau. Sau đó, Rhaenyra cố gắng đi tới lâu đài Duskendale của nhà Darklyn.
Nhà Darklyn là nhà trung thành nhất với Rhaenyra ở vùng Vương Đô, nhưng cái giá phải trả lại quá đắt. Chỉ khi Ser Harrold Darke cố gắng thuyết phục Phu nhân Meredyth Darklyn thì bà mới chịu chấp nhận cho Rhaenyra vào trong lâu đài, nhưng không được ở quá lâu (nhà Darke và Darklyn có quan hệ họ hàng nên Ser Harrold mới thuyết phục được). Không còn vàng cũng như thuyền, cô mất hết hạm đội khi ra lệnh bắt lãnh chúa Corlys Velaryon, và cô rời Vương Đô quá vội vã nên không kịp đem theo vàng bạc. Tuyệt vọng và sợ hãi, Rhaenyra ngày càng xanh xao và hốc hác. Cô không thể ngủ, cũng không ăn gì hết. Và luôn sợ mất người con trai cuối cùng, hoàng tử Aegon. Cô luôn luôn ở cạnh cậu, cả ngày lẫn đêm. Rhaenyra thậm chí buộc phải bán vương miện, lấy tiền để được đi một chuyến trên tàu của một người Braavos. Ser Harrold Darke thì đề nghị cô nên tìm sự giúp đỡ của nhà Arryn ở The Vale, còn Ser Medrick Manderly thì cố thuyết phục nữ hoàng hãy cùng em trai anh là Ser Torrhen trở về Cảng White, nhưng cô từ chối cả hai. Cô chỉ muốn trở về Dragonstone. Ở đó, cô sẽ tìm được những trứng rồng còn sót lại, và cô sẽ ấp nở chúng, hoặc thế, hoặc mất tất cả.
Những cơn gió mạnh đã đưa con thuyền đi qua Driftmark, và Rhaenyra đã ba lần phải lẩn trốn khi các tàu chiến của Sea Snake đi qua. Cuối cùng thì người Braavos cũng đưa Rhaenyra đến bến cảng bên dưới Dragonstone vào buổi chiều. Cô chỉ còn lại các người hầu, ba Vệ Vương, và hoàng tử Aegon. Lúc đó trời đang mưa khi họ đến bờ biển nên rất khó để thấy mặt ai trên bến cảng. Và Rhaenyra cũng còn không quan tâm gì hết. Đang bị bệnh lẫn tinh thần và thể xác, liên tiếp bị phản bội, Rhaenyra Targaryen chỉ muốn trở về Dragonstone, nơi mà cô và con trai chắc chắn sẽ được an toàn. Nhưng Rhaenyra lại không biết mình sắp trải qua nỗi đau cuối cùng và thảm khốc nhất của mình.
Đoàn hộ tống gồm 40 binh lính, được chỉ huy bởi Ser Alfred Broome, một trong những người mà Rhaenyra để lại canh giữ Dragonstone khi cô tấn công Vương Đô. Broome là một hiệp sĩ già ở Dragonstone, đã tham gia quân đội từ thời của vua Jaehaerys I. Ông đã nghĩ rằng Rhaenyra sẽ cho ông chức vụ quản thành khi cô tấn công Vương Đô… nhưng Rhaenyra lại không tin tưởng Ser Alfred và giao nhiệm vụ đó cho Ser Robert Quince. Khi Rhaenyra hỏi tại sao Ser Robert lại không đến, Ser Alfred trả lời rằng cô sẽ gặp Ser Robert ở lâu đài. Và đúng là cô đã gặp… cái xác bị cháy đen thui của Ser Robert đang bị treo ở cánh cổng của Dragonstone cùng với những người hầu, binh lính, và chỉ huy đội canh gác. Một số người nói rằng máu đã chảy trên má của Rhaenyra khi cô ôm những cái xác, nhưng hoàng tử Aegon là người đầu tiên hiểu chuyện gì đã xảy ra. “MẸ ƠI, CHẠY ĐI!”, vị hoàng tử trẻ thét lên, nhưng đã quá muộn. Lính của Ser Alfred bất ngờ tấn công vào những người bảo vệ hoàng hậu. Một cây búa chẻ đôi đầu của Ser Harrold Darke trước khi anh kịp rút kiếm, còn Ser Adrian Redfort thì bị đâm từ sau lưng bởi một cây giáo. Chỉ duy nhất Ser Loreth Lansdale là phản ứng kịp để bảo vệ Rhaenyra, anh chém chết hai người tiến lại mình nhưng sau đó cũng bị giết. Và Ser Loreth là người cuối cùng của Vệ Vương ngã xuống. Lúc đó, hoàng tử Aegon đã cầm thanh kiếm của Ser Harrold để đánh lại, nhưng bị Ser Alfred đánh bay thanh kiếm. Những người còn lại bị dắt vào lâu đài. Nơi họ đối mặt với một người đàn ông tưởng rằng đã chết và một con rồng đang hấp hối.
Vảy của Sunfyre vẫn sáng óng ánh như vàng dưới ánh mặt trời, nhưng con rồng chỉ nằm dài trên những viên đá đen của người Valyrian ở ngoài sân, nhìn rất thảm hại, nó đã từng là một con rồng đẹp nhất ở Westeros. Cánh của nó đã bị xé ra khỏi cơ thể bởi Meleys, trong khi đó các vết sẹo khắp lưng vẫn bóc khói và chảy máu mỗi khi con rồng di chuyển. Sunfyre đã nằm cuộn lại như quả bóng khi Rhaenyra đi qua. Sau đó, nó nhúc nhích rồi ngẩng đầu lên, những vết thương lớn xuất hiện nằm dưới cổ và một miếng thịt đã mất đi. Ở bụng thì những cái vẩy được thay bằng những vết thương đang lành, còn mắt phải của con rồng thì chỉ là một lỗ trống, bao phủ bởi máu đen. Rhaenyra hẳn đã tự hỏi, tại sao một con vật tàn phế như vậy lại có thể đến được Dragonstone? Khi nó cố gắng bay lên ở chiến trường Rook’s Rest, nó đã thành công và bay đi mất, có thể nó đã bay thẳng đến Dragonstone? Chúng ta không biết được, chỉ biết tại đây, nó đã gặp và giết chết con rồng Grey Ghost, có thể sau trận chiến với Grey Ghost nó mới thảm hại như vậy.
Lãnh chúa Larys Strong là người đã giúp nhà vua và con gái của anh chạy khỏi thành phố khi Rhaenyra tấn công. Để không bị phát hiện, lãnh chúa Larys đã dẫn nhà vua chạy trốn bằng những đường hầm bí mật trong Pháo Đài Maegor. Anh cũng là người đã đưa ra ý kiến nên tách ra, nếu người kia có bị bắt thì vẫn còn người khác. Ser Rickard Thorne được lệnh đưa vị hoàng tử 2 tuổi Maelor đến Oldtown, công chúa Jaehaera thì được giao cho Ser Willis Fell, người đã thề sẽ đưa cô đến Storm’s End an toàn. Cả hai nhóm đều không biết địa điểm của nhau để phòng trường hợp bị phản bội. Còn về phần Aegon II, anh đã cải trang thành ngư dân núp trong những đống cá rồi được đưa tới Dragonstone. Ở đây, Aegon có thể trốn mà không bị ai tra khảo, kiềm chế cơn đau bằng rượu và che giấu những vết bỏng bên dưới lớp áo choàng.
24. Dragonstone thất thủ, điệu nhảy cuối cùng của cuộc chiến
Cuối cùng, vị vua bị bỏng hết nửa người và con rồng tàn tật cũng gặp nhau. Trong một cái tổ ẩn ở phía đông Dragonstone, ngày nào Aegon cũng thường đến đó để gặp Sunfyre vào bình minh, cả hai cố gắng bay lên kể từ sau trận chiến ở Rook’s Rest. Ngay cả ở Dragonstone, vẫn còn nhiều người không yêu mến Rhaenyra, vì nhiều lí do như mất cha, mất con trai, mất anh em. Cô đã đem theo những người lính giỏi nhất của mình đến Vương Đô nên hiện tại trên hòn đảo này, cô chỉ để lại các tàu chiến của Sea Snake bảo vệ lâu đài có thể nói là không thể bị tấn công. Dragonstone được canh gác bởi những cậu bé mới trưởng thành, người tàn tật hoặc bị thương, người già. Ser Robert Quince được giao nhiệm vụ để chỉ huy họ, nhưng ông cũng là một người đàn ông lớn tuổi và khá là mập. Mặc dù Quince là một người rất trung thành với Rhaenyra, nhưng một vài lính của ông thì không phải vậy, trong số có là một hiệp sĩ già tên Ser Alfred Broome. Broome quyết định phản bội Rhaenyra với lời hứa của vua Aegon: ông sẽ được phong chức, đất đai và vàng bạc nếu giúp nhà vua chiếm được lâu đài. Bởi vì Ser Alfred đã sống từ lâu trong đội quân của Rhaenyra, nên ông là người biết rõ điểm mạnh và yếu của lâu đài này, và ai là người phải bị giết và ai nên bị bắt vào ngục.
Chỉ trong vòng một tiếng, Dragonstone đã hoàn toàn bị thất thủ bởi chiến lược của Ser Alfred. Vào khoảng 2 giờ sáng, Broome đã lén mở cửa chính của lâu đài để cho Ser Marston Rivers, Tom Tangletongue cùng nhiều người lẻn vào trong. Tất cả hành động đúng như kế hoạch: một nhóm tấn công bất ngờ vào kho vũ khí, còn nhóm khác thì tấn công rồi bắt giam vào những binh lính trung thành, Ser Marston thì chặn Master Hunnimore ở phòng của ông để không cho Hunnimore báo tin. Ser Alfred thì cùng một số binh lính tấn công vào phòng ngủ của Ser Robert Quince. Khi Quince lật đật cố ngồi dậy khỏi giường ngủ, thì Broome đã đâm cây giáo vào thẳng cái bụng bự của ông với một lực khá mạnh, cây giáo đâm xuyên qua lưng của Quince rồi thủng chiếc giường, máu chảy khắp nơi bên dưới sàn.
Nhưng chỉ có một người vẫn cố gắng chiến đấu chống lại những kẻ tạo phản. Khi Tom Tangletongue và những tên lưu manh của anh đạp cửa xông vào phòng của tiểu thư Baela để bắt cô làm tù nhân, cô bé đã trốn khỏi bằng cách trèo qua cửa sổ, rồi chạy trên các mái nhà và nhảy xuống bức tường cho đến khi ra sân ngoài. Binh lính của nhà vua đều đã giết hết những lính gác để kiểm soát được chuồng ngựa, nơi các con rồng đang được giữ ở đó, nhưng Baela đã lớn lên ở Dragonstone, và biết quá rõ các con đường mà họ ra vào. Lúc đó, rất nhiều người đang đuổi theo cô, Baela nhanh chóng chạy lại Moondancer rồi gỡ dây xích và leo lên yên.
Khi vua Aegon II cùng Sunfyre đến nơi, lâu đài đã hoàn toàn bị kiểm soát bởi người của anh, những người trung thành của Queen Rhaenyra đều bị giết hoặc bị bắt, nhưng chỉ có một vấn đề cần giải quyết. Anh lập tức cùng Sunfyre tới chặn Baela lại, cô là con gái của Daemon Targaryen, và cô cũng rất can đảm như cha mình. Moondancer vẫn còn là một con rồng trẻ, có vẩy màu xanh lá nhạt. Nếu bỏ đôi cánh lớn thì kích cỡ của nó cũng chỉ bằng một con ngựa chiến, và cũng không nặng cho lắm. Mặc dù con rồng trẻ rất nhanh, còn Sunfyre thì tuy là lớn hơn nhưng con rồng vàng đã bị thương sau cuộc chiến với Grey Ghost. Hai con rồng gặp nhau khi bầu trời vẫn còn tối, trước khi bình minh lên, những bóng tối được thắp sáng lên bởi các ngọn lửa của chúng. Moondancer né được những ngọn lửa của Sunfyre, cũng như hàm và móng vuốt của nó, sau đó bay vòng lại rồi tấn công từ trên xuống, làm cho vết thương trên lưng Sunfyre ngày càng tồi tệ, cùng với đó là xé cái cánh bị thương. Những người đứng xem bên dưới thấy Sunfyre chật vật chiến đấu trên trời, con rồng cố gắng giữ thăng bằng, còn Moondancer thì liên tục tấn công rồi phun lửa. Sau đó Sunfyre trả lại bằng một luồng lửa vàng, sáng tới nỗi mà những người bên dưới nghĩ là có mặt trời thứ hai, nó dính thẳng vào mắt của Moondancer và làm cho con rồng bị mù trong chốc lát. Nhưng Moondancer vẫn tiếp tục bay và đâm thẳng vào Sunfyre. Cả hai con rồng đều ngã xuống mặt đất, Moondancer cố gắng tấn công liên tục vào cổ của Sunfyre, miệng nó ngậm hẳn một miếng thịt, trong khi con rồng lớn đâm móng vuốt của nó vào bụng dưới của Moondancer. Bị kẹt trong lửa và khói, ngoài ra còn bị mù và chảy máu, cánh của Moondancer đập liên tục để thoát ra, nhưng mọi nỗ lực của nó đã trở nên chậm chạp sau cú ngã.
Những người đứng xem ở trong sân khi hai con rồng đập xuống miếng gạch cứng, chúng vẫn tấn công lẫn nhau. Trên mặt đất, sự nhanh nhẹn của Moondancer không chiếm được nhiều ưu thế so với kích thước và cân nặng của Sunfyre. Cuối cùng con rồng màu xanh lá đã nằm im. Sunfyre gầm lên sau chiến thắng của nó và cố gượng dậy, nhưng sau đó thì gục xuống nền đất với những dòng máu nóng chảy ra từ các vết thương của nó.
Aegon thì bị văng ra khỏi yên xuống mặt đất cách 20 feet, gãy cả hai chân. Baela vẫn còn trên Moondancer khi hai con rồng ngã xuống đất. Mặc dù bị bỏng, cô bé vẫn cố gắng tháo dây xích trên yên và bò ra ngoài khi con rồng của cô chiến đấu. Sau đó, khi Alfred Broome rút kiếm và chuẩn bị giết cô, thì Ser Marton Waters giật thanh kiếm. Sau đó, Tom Tangletongue đem cô vào phòng của maester để chữa trị. Như thế, Aegon đã chiếm được lâu đài cổ xưa của nhà Targaryen, nhưng cái giá lại rất đắt. Sunfyre sẽ không bao giờ có thể bay thêm lần nào nữa. Con rồng vẫn nằm trong sân, ngay nơi nó đã giết Moondancer, được cho ăn cái xác đó và những con cừu mà binh lính đem lại. Cộng thêm đó là suốt cuộc đời còn lại của Aegon, anh sẽ không bao giờ đi được nữa. Không lâu sau, nhà vua ngồi trong đại sảnh với hai chân bị gãy, con quạ đầu tiên của Rhaenyra bay từ Duskendale tới báo tin. Khi anh nghe chị gái của mình sẽ trở về, Aegon ra lệnh Ser Alfred Broome hãy chuẩn bị để “đón tiếp cô ta thật chu đáo”.
25. Kết cục của Nữ hoàng
Mọi chuyện xảy ra sau đó thì chúng ta đều biết. Nữ hoàng Rhaenyra đã bước thẳng vào cái bẫy mà vua Aegon đặt sẵn. Rhaenyra đã cười khi cô đi ngang qua sân và nhìn thấy Sunfyre đang nằm.
“Ai đã làm được chuyện này?” cô nói. “Chúng ta nên cảm ơn người đó”.
“Chị gái,” nhà vua gọi từ trên ban công. Không thể đi, cũng không thể đứng, anh được khiêng trên một cái ghế. Hông của Aegon đã bị gãy ở Rook’s Rest, cùng với đó là vết bỏng khắp cơ thể của nhà vua. Khi đó, Rhaenyra gặp anh và nói, “Ôi em trai của ta. Ta đã nghĩ em chết rồi cơ đấy.
“Sau chị thôi”, anh trả lời, “chị là chị cả mà”
“À, thật vui khi ngươi vẫn nhớ điều đó”, cô đáp, “có thể bây giờ ta là tù nhân của ngươi… nhưng ngươi sẽ không giữ bọn ta được lâu đâu. Các lãnh chúa trung thành vẫn sẽ đi tìm ta”.
“Vậy chắc họ sẽ đi tìm ở địa ngục rồi”, nhà vua trả lời, binh lính của anh kéo Rhaenyra ra khỏi tay người con trai của cô.
Không ai đứng trong sân ngăn cản việc Aegon cho người đem chị của mình đến trước Sunfyre. Ban đầu, con rồng cũng không thấy hứng thú về món quà này, cho đến khi Broome lấy dao đâm vào ngực Rhaenyra. Mùi máu bắt đầu cuốn hút con rồng, sau đó nó tiến lại gần rồi ngửi mùi Rhaenyra, và mở miệng phun thằng một ngọn lửa vào cô, đột nhiên áo choàng của Ser Alfred cũng bị bắt lửa, nhưng ông đã kịp dập tắt. Rhaenyra Targaryen ngẩng đầu lên trời và hét lên câu nguyền rủa cuối cùng vào người em trai trong ngọn lửa trước khi những hàm răng của Sunfyre bao quanh cô, xé nát tay và vai. Sunfyre ăn ngấu nghiến Rhaenyra trong sáu cú cắn, chỉ đế lại chân trái của cô. Con trai của Rhaenyra đứng nhìn trong hoảng sợ, không nhúc nhích. Rhaenyra Targaryen, người từng được gọi là Ánh sáng của vương quốc, tự phong Nữ hoàng Rhaenyra Đệ Nhất, chết trong nước mắt, đau đớn và sự nguyền rủa vào ngày 22 tháng 10 năm 130 A.C. Lúc này cô được 33 tuổi.
Sau đó, Ser Alfred cho rằng nên giết luôn cả hoàng tử Aegon, nhưng vua Aegon II từ chối. Cậu nhóc chỉ mới 10 tuổi, nhưng lại là một con tin đáng giá. Mặc dù chị gái của anh đã chết, nhưng những người ủng hộ cô ta vẫn còn tiếp tục chiến đấu và hoàng tử Aegon là chìa khóa để chấm dứt họ. Sau đó, cậu bị bị khóa tay chân và cổ rồi đem xuống nhà ngục ở Dragonstone. “THỜI GIAN CHẠY TRỐN ĐÃ KẾT THÚC”, vua Aegon II tuyên bố, “HÃY GỬI QUẠ BAY KHẮP NƠI, BÁO TIN KẺ GIẢ MẠO ĐÃ CHẾT, VÀ NHÀ VUA ĐÍCH THỰC ĐANG TRỞ VỀ ĐỂ LẤY LẠI NGAI SẮT!”.
Vào những ngày sau cái chết của chị gái, nhà vua vẫn nuôi hi vọng rằng Sunfyre sẽ nhanh chóng hồi phục sức mạnh để có thể bay trở lại. Thay vào đó, con rồng ngày càng yếu đi, những vết thương ở cổ bắt đầu trở nên bốc mùi. Ngay cả những đám khói cũng vậy, và điều đó dẫn đến việc con rồng không chịu ăn gì cả. Cuối cùng, vào ngày 9 tháng 12 năm 130 A.C, con rồng vàng đẹp nhất Westeros của vua Aegon đã chết trên sân Dragonstone, nhà vua đã khóc thương cho nó. Khi nỗi đau đã qua đi, vua Aegon riệu tập những người trung thành rồi lên kế hoạch trở về Vương Đô để giải cứu mẹ anh – thái hậu Alicent. Anh còn tuyên bố: “RHAENYRA CHƯA BAO GIỜ LÀ NỮ HOÀNG!”, cho nên các biên niên sử và dữ liệu được lưu trữ ở Red Keep, đều ghi Rhaenyra là Công chúa.
Mặc dù Rhaenyra đã chết, nhưng những việc mà cô tạo dựng lên vẫn chưa kết thúc, thậm chí một đội quân mới của phe Black xuất hiện từ phía bắc và tiến xuống Vương Đô – đội quân của lãnh chúa Cregan Stark. Đúng là Aegon sẽ được ngồi trên Ngai Sắt một lần nữa, nhưng anh sẽ không bao giờ hồi phục được các vết thương, cũng như hòa bình của cả vương quốc. Thời gian mà anh cai trị cũng chỉ kéo dài thêm nửa năm. Aegon II chết vào một ngày giữa năm 131 A.C, và rồi sau đó Aegon the Younger – con trai Rhaenyra lên ngôi, Aegon Đệ Tam. Cuộc chiến giành Ngai Sắt vẫn sẽ tiếp diễn sau này, nhưng mối hận thù giữa cô công chúa mặc đồ đen và hoàng hậu mặc đồ xanh lá cuối cùng cũng dẫn đến một kết thúc đầy màu đỏ, và nó đã trở thành một phần trong lịch sử của Bảy Vương Quốc – một cuộc nội chiến thảm khốc nhất trong lịch sử.
26. Hậu chiến tranh, hòa bình lập lại
Như đã nói, vua Aegon sau đó cũng không sống được lâu. Mặc dù Rhaenyra đã chết và trong tay anh đang giữ Aegon the Younger, anh vẫn còn nhiều kẻ thù tiếp tục chiến đấu chống lại. Những người theo Rhaenyra vẫn không hề đầu hàng khi nghe tin cô đã chết, thậm chí họ chiến đấu còn dữ dội hơn lúc trước. Khi lãnh chúa Borros Baratheon dẫn quân đi đánh những người còn sót lại của Rhaenyra, để có thể lật ngược ván cờ thì tại Trận Chiến Trên Vương Lộ, đội quân của các lãnh chúa Riverlands đã phục kích và giết sạch lính nhà Baratheon, bản thân lãnh chúa Borros bỏ mạng dưới tay lãnh chúa trẻ của nhà Tully. Và đội quân phương Bắc của lãnh chúa Stark đã vượt qua Neck và kéo tới Vương Đô mà không ai ngăn cản.
Vào thời điểm đó, lãnh chúa Corlys Velaryon đã được thả ra từ ngục và được tha tội, ông phục vụ trong Tiểu Hội Đồng của vua Aegon II, ông khuyên Aegon hãy đầu hàng và gia nhập Đội Tuần Đêm, có như vậy, lãnh chúa Stark và các lãnh chúa Riverlands mới nguôi giận. Nhà vua đã từ chối, và lên kế hoạch cắt tai cháu của anh là Aegon the Younger để cảnh cáo những người còn theo ủng hộ Aegon the Younger. Sau đó, anh leo lên cáng trở về phòng của mình, và được đưa một ly rượu trên đường đi. Khi những người hộ tống lên tới phòng thì đã thấy nhà vua đã chết, máu vẫn còn trên môi của anh. Và như thế là kết thúc thời kỳ của vua Aegon II, bị đầu độc bởi những người đã theo mình. Cả vương quốc bây giờ đã hoàn toàn bị tàn phá, nhưng Vũ Điệu Của Bầy Rồng đã khép lại, nhưng kéo theo đó là một loạt các sự kiện khác như The False Dawn, The Hour of the Wolf và The Rule of Regents. Mãi đến sau này, hòa bình mới thật sự được tái thiết lập.
Sau cái chết của người cậu Aegon II, Aegon the Younger lên ngôi vào năm 131 A.C, khi đó cả vương quốc đều nghĩ rằng mọi vấn đề trước đó cũng đã được giải quyết. Những thành viên còn sót lại của phe Black cuối cùng cũng đánh bại những người cuối cùng còn ủng hộ Aegon II, và sau đó họ đã giành lại quyền kiểm soát Vương Đô. Hạm đội nhà Velaryon thêm một lần nữa quay lại phục vụ cho Ngai Sắt, và Sea Snake sẽ ở lại để giúp vị vua trẻ cai trị. Nhưng những hi vọng đó giống như được xây dựng trên cát, và thời kỳ đó được mọi người nhớ tới với cái tên là The False Dawn.
Vì trước khi bị đầu độc, Aegon II đã cho người băng qua Biển Hẹp để tìm lính đánh thuê mong đối đầu với đội quân của lãnh chúa Stark, và không ai biết khi nào bọn người đó sẽ trở về trả thù cho nhà vua. Còn ở phía tây, Red Kreaken Dalton Greyjoy tàn phá Đảo Fair và các bờ biển xung quanh. Tệ hơn nữa là một mùa đông dài nhất (6 năm) đang kéo đến – điều này đã được Citadel thông báo từ trước vào năm 130 A.C. Không đâu trên Bảy Vương Quốc hiểu rõ các vấn đề khi mùa đông đến hơn người dân phương Bắc, cũng chính nỗi sợ đó đã làm cho những người lính của Sói Mùa Đông theo lãnh chúa Roderick Dustin xuống phía Nam và họ đã liều mạng chiến đấu đến chết cho nữ hoàng Rhaenyra. Sau Sói Mùa Đông, lại một đội quân nữa kéo xuống từ phương Bắc: toàn là những người vô gia cư, đàn ông chưa lấy vợ, người già, và những chàng trai còn trẻ, tất cả được dẫn dắt bởi một chiến binh giỏi và hiếu chiến – lãnh chúa Cregan Stark. Đa số những người tham gia vào cuộc chiến để có thể chết một cách huy hoàng, ngoài ra còn bớt một miệng ăn cho gia đình mình
Và việc Aegon II bị đầu độc đã không cho họ có cơ hội đó. Tuy nhiên, lãnh chúa Cregan vẫn tiến quân vào Vương Đô và anh có một cách khác để giải quyết việc này. Lãnh chúa Stark quyết định sẽ dẫn quân đi trừng phạt Storm’s End, Oldtown và cả Casterly Rock vì tội dám ủng hộ vua Aegon II. Nhưng lãnh chúa Corlys Velaryon đã kịp gửi các sứ giả đi để đề nghị hòa bình. Trong sáu ngày tiếp theo, mọi người trong Red Keep hồi hộp chờ đợi tin tức về việc hòa giải của ông, vì nếu Sea Snake thất bại thì chắc chắn sẽ có thêm các cuộc chiến khác, cũng lúc này lãnh chúa Cregan Stark trở thành người nắm tất cả quyền lực ở Red Keep. Giai đoạn này được mọi người dân ở Vương Đô gọi là The Hour of the Wolf.
Và quả vậy, không ai có thể ngăn cản lãnh chúa Stark làm những việc anh muốn: những kẻ phản bội và tù nhân của Aegon II đều phải trả giá. Đối với Cregan, giết một vị vua tàn bạo và không công bằng là một chuyện. Nhưng việc giết người trái luật và sử dụng thuốc độc lại là phỉ báng những vị thần. Sau đó, lãnh chúa Stark lập tức ra lệnh bắt 22 người dưới danh nghĩa của vua Aegon III, trong đó có cả lãnh chúa Larys Strong và lãnh chúa Corlys Velaryon. Vị vua trẻ Aegon III – mới có 11 tuổi – cũng đã đồng ý phong anh là Cánh Tay Phải.
Cregan Stark chấp nhận vị trí đó nhưng anh nói rằng sẽ phục vụ chỉ trong một ngày, làm chủ tọa trong các buổi xét xử và tử hình. Rất nhiều người bị kết tội và bắt gia nhập Đội Tuần Đêm. Chỉ hai người duy nhất chấp nhận chọn cái chết – Ser Gyles Belgrave của Vệ Vương, vì anh không muốn sống khi nhà vua mình phục vụ đã chết, và lãnh chúa Larys Strong, thành viên cuối cùng của nhà Strong ở Harrenhal. Lãnh chúa Corlys thì được tha mạng nhờ việc hai người chị họ nhà vua đã thuyết phục cậu khôi phục tước vị lãnh chúa Driftmark cho ông và họ còn cho lãnh chúa Stark nhiều quyền lợi như một cách tạ ơn vì đã tha mạng cho lãnh chúa Corlys.
Ngày hôm sau, lãnh chúa Stark từ chức. Chưa từng có ai giữ chức vụ này ngắn như vậy, và rất ít người rời khỏi nó trong niềm hân hoan của mọi người. Anh quyết định quay trở về phương Bắc và để lại rất nhiều lính. Một số cưới những góa phụ ở Riverlands, số khác tiếp tục phục vụ vua Aegon III, số ít thì vào rừng… làm cướp! The Hour of the Wolf kết thúc, và sau đó lại là cuộc tranh giành quyền lực trong Red Keep khi vua Aegon III còn quá trẻ. Nhưng tựu chung lại thì Vũ Điệu Của Bầy Rồng chính thức đã khép lại. Hậu quả nó để lại rất to lớn: rất nhiều các lãnh chúa và người thừa kế của các gia tộc cả lớn cả nhỏ đã bỏ mạng, hàng chục ngàn, thậm chí có thể lên tới cả trăm ngàn người đã bỏ mạng, mất mát lớn nhất với nhà Targaryen chính là hầu hết rồng đã chết sau cuộc nội chiến, cũng như các thành viên trong hoàng gia, kéo theo quyền lực của Ngai Sắt bắt đầu suy giảm.
27. Số phận của những con rồng
Và sau đây sẽ là đầy đủ danh sách những con rồng nhà Targaryen sở hữu trước cuộc nội chiến và số phận của chúng:
- Sunfyre (vua Aegon II): lộng lẫy nhưng còn trẻ, bị tàn tật sau trận chiến tại Rook’s Rest và chết ở Dragonstone.
- Vhagar (hoàng tử Aemond): con rồng to nhất và già nhất còn sống, chết tại trận chiến Hồ Mắt Thần khi đấu với Caraxes.
- Dreamfyre (hoàng hậu Helaena): chết tại Hố Rồng.
- Tessarion (hoàng tử Daeron): chết tại trận Tumbleton lần hai.
- Morghul (công chúa Jaehaera): còn quá trẻ, chết tại Hố Rồng.
- Shrykos (hoàng tử Jaehaerys): còn quá trẻ, chết ở Hố Rồng.
- Syrax (công chúa Rhaenyra): to lớn và dữ tợn, chết ở Hố Rồng.
- Caraxes (hoàng tử Daemon): to lớn và rất hung bạo, chết ở Hồ Mắt Thần khi đấu với Vhagar.
- Vermax (hoàng tử Jacaerys): còn trẻ nhưng khỏe mạnh, chết tại trận Gullet.
- Arrax (hoàng tử Lucerys): trẻ và nhanh nhẹn, bị Vhagar giết chết ở Vịnh Shipbreaker.
- Tyraxes (hoàng tử Joffrey): chết tại Hố Rồng.
- Stormcloud (hoàng tử Aegon): chết tại trận Gullet.
- Meleys (công chúa Rhaenys): già, láu cá và khát máu, chết tại trận Rook’s Rest.
- Moondancer (tiểu thư Baela): nhỏ và đẹp đẽ, chết tại Dragonstone khi đấu với Sunfyre.
- Silverwing (Ser Ulf): sống sót, nhưng rồi trở thành rồng hoang và làm tổ ở Red Lake.
- Vermithor (Ser Hugh): già và to lớn chỉ kém Vhagar, chết tại trận Tumbleton lần hai.
- Sheepstealer (Netty): sống sót và biến mất sau cuộc chiến.
- Grey Ghost (rồng hoang): làm tổ ở Dragonstone, bị giết bởi Sunfyre.
- Cannibal (rồng hoang): làm tổ ở Dragonstone, mất tích sau cuộc chiến.
- Morning (tiểu thư Rhaena): còn quá trẻ, sống sót sau cuộc chiến.
Như vậy là chúng ta đã thấy, trước cuộc nội chiến, có tất cả 20 con rồng còn sống, cả trưởng thành lẫn chưa, nhưng sau cuộc chiến, chỉ còn 4 con còn sống và 3 trong số đó thì mất tích. Rồi dần dần chúng cũng chết trong thời kỳ cai trị của vua Aegon III, khiến cậu có biệt danh là Aegon Bả Rồng. Con rồng cuối cùng còn nở ra sau cuộc chiến là một con màu xanh lá, yếu ớt, to bằng con chó con và thậm chí không có cánh. Nó chết đi và báo hiệu sự tuyệt chủng của loài rồng trên Westeros…. đến khi Công chúa Daenerys Bão Tố, con gái của Vua Điên Aerys II ấp nở ba quả trứng rồng hóa thạch trên dàn thiêu của chồng mình vào năm 298 A.C, chúng là Drogon, Viserion và Rhaegal, và sau hơn thế kỷ rưỡi thì loài rồng mới lại cất lên khúc nhạc mới.