Cuộc nổi loạn của Thất Diện Giáo kéo dài từ cuối năm 41 A.C đến năm 48 A.C cuối cùng đã kết thúc khi vua Jaehaerys I lên ngôi. Khoảng thời gian 55 năm cai trị của ông là đỉnh cao phát triển về mọi mặt của nhà Targaryen và đến đời vua kế vị ông là Viserys I cũng kế thừa những thành tựu như vậy. Nhưng những mầm mống về một cuộc nội chiến đã bắt đầu nhen nhóm dưới thời Viserys I, và rồi sau này nó đã bùng nổ và tạo nên cuộc nội chiến đẫm máu nhất lịch sử Westeros – cuộc nội chiến có tên Vũ Điệu Của Bầy Rồng. Trong phần này, chúng ta hãy cùng tìm hiểu về khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đẫm máu này.
*Lưu ý là phần 3a này khá phức tạp khi liên quan tới vấn đề thừa kế và mối quan hệ giữa các nhân vật. Nên khi đọc mọi người hãy cố phân biệt giữa các nhân vật, nếu không sẽ rất dễ nhầm lẫn, tôi cũng đã rất cố gắng viết dễ hiểu nhất có thể. Xin thứ lỗi.
1. Viserys I lên ngôi – Cuộc họp Đại Hội Đồng năm 101 A.C
Jaehaerys I lên ngôi từ rất sớm, khi mới chỉ 14 tuổi và ở ngôi đến 55 năm, cho nên một vấn đề phát sinh rất đáng tiếc khi chọn người kế vị là họ không may mất trước ông. Vua Jaehaerys có tổng cộng 13 người con, và 7 trong số đó là con trai: Aegon, Aemon, Baelon, Aeryn, Vaegon, Valerion và Gaemon. Aegon, Aeryn, Valerion và Gaemon đều chết trẻ. Vaegon thì học tập và trở thành Archmaester tại Citadel nên không còn khả năng thừa kế. Ban đầu quyền thừa kế được trao cho Aemon, nhưng anh mất vào năm 92 A.C, quyền thừa kế chuyển cho em trai Baelon của anh, nhưng Baelon cũng mất chỉ 9 năm sau đó. Và quyền thừa kế giờ phải chuyển cho những người cháu của ông. Nhưng có tất cả chín người đủ điều kiện để trở thành người thừa kế, nên vua Jaehaerys đã tổ chức cuộc họp Đại Hội Đồng năm 101 A.C để quyết định chuyện này. Ông cho mời tất cả các vị lãnh chúa lớn nhỏ, các đồng minh, hiệp sỹ, cận vệ và thậm chí là người hầu của họ tới để cùng ông giải quyết.
Có chín ứng cử viên thừa kế, nhưng sau khi bàn bạc, quyết định kỹ lưỡng, chỉ còn hai người có quyền thừa kế cao nhất: đó là Laenor Velaryon và Viserys Targaryen. Tại sao lại có một người nhà Velaryon ở đây? Đó là vì người thừa kế đầu tiên của Jaehaerys – hoàng tử Aemon có với tiểu thư Jocelyn Baratheon một người con gái là công chúa Rhaenys, cô kết hôn với Lãnh chúa Corlys Velaryon và có con trai duy nhất là Laenor Velaryon, vì vậy Laenor cũng có quyền thừa kế vì là cháu trai duy nhất của hoàng tử Aemon. Còn Viserys lại là con trai cả của hoàng tử Baelon (người kế vị sau Aemon) nên hiển nhiên anh cũng có quyền thừa kế.
Về mặt lý thuyết, cả hai người đều xứng đáng, Laenor thì mang quyền thừa kế từ hoàng tử Aemon, còn Viserys cũng không kém cạnh khi anh là người cuối cùng cưỡi được Balerion trước khi nó chết vào năm 94 A.C. Tuy nhiên, với nhiều lãnh chúa, quyền thừa kế con trai lớn hơn con gái (Viserys là cháu đích tôn của Jaehaerys trong khi Laenor chỉ là cháu ngoại), chưa kể đến việc Viserys đã 24 tuổi còn Laenor mới chỉ là cậu nhóc 7 tuổi.
Vậy nhưng, Laenor lại có một lợi thế khác: cậu là con trai của Lãnh chúa Corlys Velaryon, người có biệt danh là Sea Snake. Lãnh chúa Corlys nắm giữ hạm đội thuyền chiến lớn và hùng mạnh nhất Westeros, một sức mạnh khó có ai dám làm phật lòng. Nhà Velaryon cũng là chư hầu cổ xưa và trung thành nhất của nhà Targaryen khi tất cả các đô đốc hạm đội từ thời Aegon I đến Jaehaerys I đều do người nhà Velaryon nắm giữ. Lãnh chúa Corlys cũng đã dong buồm đi khắp mọi nơi, từ phía nam cho đến phía bắc, một số tin đồn cho rằng anh đã đi vòng qua tận phía bắc của Westeros – mặc dù anh đã cho thuyền quay lại khi đến Ice Wolf, nơi anh gặp những vùng biển bị đóng băng cùng những khối băng khổng lồ. Nhưng chuyến đi vĩ đại nhất của Lãnh chúa Corlys, mà nhờ nó mà mọi người đã đặt biệt danh cho anh là Sea Snake. Rất nhiều tàu thuyền của Westeros đã đi tới tận Qarth để trao đổi hàng hóa, nhưng anh đã thậm chí còn đi xa hơn nữa, tới các vương quốc Yi Ti và Leng, những người đã giúp tài sản của nhà Velaryon tăng lên gấp đôi chỉ sau một chuyến đi và trở thành một trong những gia tộc giàu có nhất Westeros.
Sự giàu có, nổi tiếng và mạnh mẽ của Lãnh chúa Corlys giúp Laenor có thêm lợi thế. Lãnh chúa Boremund Baratheon và lãnh chúa Ellard Stark ủng hộ cậu, tương tự với lãnh chúa Blackwood, lãnh chúa Bar Emmon và lãnh chúa Celtigar. Nhưng họ chỉ là thiểu số, đa số những người còn lại ủng hộ hoàng tử Viserys. Và kết quả không thể chối cãi là hoàng tử Viserys được phong làm Hoàng tử Dragonstone và người thừa kế Ngai Sắt. Và 2 năm sau, vua Jaehaerys mất đi trong sự tiếc thương của toàn Westeros, thậm chí ngay ở Dorne người ta cũng khóc thương ông – một vị vua tài giỏi. Hoàng tử Viserys lên ngôi, Viserys Đệ Nhất và bắt đầu thời kỳ cai trị của mình.
Có lẽ nhiều bạn tự hỏi tại sao tôi lại kể đến cả việc lên ngôi của Viserys I? Đó là vì ngay tại thời điểm Đại Hội Đồng, đã mơ hồ hình thành hai phe giữa các lãnh chúa: ủng hộ Laenor Velaryon và Viserys Targaryen. Sau này sự phân chia ấy còn lớn hơn, và nhiều người trong số các lãnh chúa ấy cũng đã trở thành các nhân vật thuộc hai phe trong Vũ Điệu Của Bầy Rồng – Black và Green.
2. Những mầm mống đầu tiên của Vũ Điệu
Sau một thời kỳ lâu dài và hòa bình của vua Jaehaerys I, Viserys ngồi lên Ngai Sắt mà không ai dám bàn cãi về điều đó, kho báu thì đầy đủ, cùng với các kết quả mà ông nội anh đã xây dựng trong suốt hơn 50 năm. Nhà Targaryen mạnh mẽ và phát triển đỉnh cao nhất dưới thời của Jaehaerys I và Viserys I tiếp tục giữ vững nó. Rồng cũng xuất hiện khắp nơi trên bầu trời kể từ Ngày Tàn Của Valyria (trước cuộc nội chiến, có khoảng 18 con rồng trưởng thành trên Westeros).
Thế nhưng nguồn gốc của cuộc nội chiến lại bắt nguồn chính từ triều đại của Viserys. Vào những năm đầu của ông, người chủ yếu luôn làm trái ý của Viserys lại là em trai của mình, hoàng tử Daemon Targaryen (dù vua Viserys vẫn hết mực yêu thương người em này). Daemon là một người có bản tính lanh lợi, dễ cảm thấy bị xúc phạm, nhưng anh lại rất sôi nổi, táo bạo và cực kỳ nguy hiểm. Anh được phong hiệp sĩ vào năm 16 tuổi và chính vua Jaehaerys đã trao cho anh thanh kiếm Dark Sister vì lòng dũng cảm của anh. Daemon là người ủng hộ Viserys tại Đại Hội Đồng, và khi có tin đồn Lãnh chúa Corlys Velaryon đang chuẩn bị hạm đội để bảo vệ quyền lợi của Laenor, Daemon đã tập hợp một đội quân gồm những tay kiếm trung thành của mình, dù cuộc chiến này đã được vua Jaehaerys ngăn chặn, nhưng tất cả mọi người đều biết và sẽ đều nhớ Daemon Targaryen sẽ làm bất cứ điều gì, miễn là có thể giải quyết vấn đề.
Daemon đã cưới Rhea Royce vào năm 97 A.C, cô là người thừa kế chiếc ghế cổ xưa của Runestone ở The Vale. Đó là một sự kết hợp khá tốt, nhưng Daemon càng ngày càng không thích The Vale, cũng như người vợ của anh, và họ dần trở nên lạnh nhạt. Nó dần trở nên giống một cuộc hôn nhân bắt buộc, và vua Viserys đã từ chối những lời khẩn cầu của em trai, ông gọi em mình trở về Vương Đô để tham gia cai trị. Ban đầu, Daemon giữ chức chủ quản tiền bạc, rồi chủ quản luật pháp, nhưng Cánh Tay Phải của vua Viserys – Ser Otto Hightower đã khuyên không nên cho Daemon làm các chức vụ như vậy (nguyên nhân là do Ser Otto muốn đá Daemon ra khỏi Tiểu Hội Đồng vì ông rất ghét Daemon). Và vào năm 104 A.C, vua Viserys phong anh làm Đội trưởng Đội Gác Thành. Daemon đã cải thiện vũ trang cũng như hình thức luyện tập của Đội Gác Thành, đồng thời anh còn cho họ mặc áo choàng vàng (nguồn gốc của cái tên Đội Áo Choàng Vàng sau này). Anh thường tham gia với lính của mình đi tuần tra khắp thành phố, Daemon nhanh chóng trở nên nổi tiếng khắp Vương Đô khi tất cả đều biết tên anh, tỷ lệ tội phạm cũng giảm đi nhanh chóng, và nhờ thế Daemon được tất cả mọi người trong Vương Đô yêu mến.
Vua Viserys, tuy được giúp đỡ bởi những người tài năng, lại có một vấn đề: ông chưa có con trai. Tuy nhiên có vẻ ông chẳng thèm quan tâm đến việc ấy vì vua Viserys đã ngầm xác nhận công chúa Rhaenyra sẽ là người kế vị khi ông mang theo cô đi khắp nơi, kể cả những cuộc họp hội đồng. Rhaenyra cũng rất được các lãnh chúa yêu mến khi cô rất thông minh, xinh đẹp và lanh lợi. Cô trở thành Kỵ sỹ rồng khi mới 7 tuổi, con rồng của cô tên là Syrax. Vào năm 105 A.C, hoàng hậu Aemma cuối cùng sinh được một người con trai là Baelon, nhưng đáng tiếc là cả bà và cậu bé đều chết sau đó. Vua Viserys cũng đã mệt mỏi khi lúc nào người ta cũng nói ông cần một người thừa kế, và cuối cùng, ông quyết định phong Rhaenyra làm Công chúa Dragonstone và người kế vị Ngai Sắt, một buổi lễ long trọng được tổ chức với sự hiện diện của hàng trăm lãnh chúa lớn nhỏ để thề trung thành với cô.
Cũng vào năm 105 A.C, có thêm một sự kiện nổi bật: Ser Criston Cole tham gia vào Đội Vệ Vương. Có mái tóc đen cùng cặp mắt màu xanh lá, và rất lịch sự, anh trở nên thu hút rất nhiều cô gái – và nhất là công chúa Rhaenyra, Cô rất say mê anh, đặt tên cho anh là “My White Knight” và xin cha cho Criston đi theo bảo vệ cô, và nhà vua đã đồng ý. Sau đó, Cole luôn theo cô mọi nơi. Nhiều người cho rằng, vào những năm sau, công chúa đã luôn để ý đến Ser Criston, nhưng sau này xảy ra một chuyện mà không ai ngờ đến.
Các vấn đề thêm phần phức tạp khi vua Viserys thông báo sẽ cưới tiểu thư Alicent Hightower – con gái của Cánh Tay Phải. Cả vương quốc ăn mừng cho cuộc hôn nhân này. Rhaenyra, vẫn được đảm bảo là người thừa kế, đã chào đón người mẹ kế, bởi vì họ cũng đã từng gặp nhau thường xuyên ở Red Keep. Ở The Vale, hoàng tử Daemon thì không vui vẻ gì khi nghe tin này, anh đánh người hầu đã đưa tin này tới mình. Cũng như ở Driftmark, nơi Lãnh chúa Corlys và công chúa Rhaenys cũng đều bị nhà vua từ chối cưới con gái của hai người, Laena Velaryon. Điều này dẫn tới việc Daemon trở thành đồng minh của Sea Snake. Phát chán vì phải chờ đợi lên ngôi (nhiều người nói sở dĩ Daemon ủng hộ Viserys tại Đại Hội Đồng là do anh nghĩ mình sẽ được thành người thừa kế của anh trai), Daemon quyết định tự tạo một vương quốc cho riêng mình. Vào lúc đó, một liên minh hình thành giữa 3 thành phố tự trị là Myr, Lys và Tyrosh đe dọa tới vương quốc, và cuộc chiến đầu tiên nổ ra vào năm 106 A.C khi hạm đội thuyền chiến của nhà Velaryon với sự giúp đỡ của Daemon và con rồng Caraxes của anh đã đánh bại hạm đội của 3 thành phố. Suốt 2 năm sau đó, họ liên tiếp thắng lợi và cuối cùng vào năm 109 A.C, Daemon tự xưng là Vua Biển Hẹp, vua Viserys cho phép anh giữ vương miện để tránh những rắc rối không đáng có.
Vào năm 107 A.C, hoàng hậu Alicent sinh cho nhà vua một cậu con trai lấy tên là Aegon, và sau đó thêm một công chúa – Helaena cùng một hoàng tử – Aemond. Nhưng việc sinh ra con trai có nghĩa là vấn đề về quyền thừa kế lại bị đặt câu hỏi – thậm chí không chỉ hoàng hậu Alicent mà cả Cánh Tay Phải – Ser Otto cũng cảm thấy lo lắng về giọt máu mà hoàng hậu Aemma để lại. Tuy nhiên, Ser Otto đã đi quá giới hạn của mình vào năm 109 A.C, ông bị nhà vua cách chức và thay bởi Lãnh chúa Lyonel Strong, vì đối với vua Viserys, vấn đề thừa kế đã được giải quyết xong, và tất cả đều đã thề trung thành với Rhaenyra. Nhưng một số ý nghĩ về việc hoàng tử Aegon sẽ thừa kế bắt đầu nổi lên, và hai phe phái cũng dần dần được hình thành, ngày càng phân chia rõ ràng hơn.
Cho đến cuối năm 111 A.C, khi một cuộc đấu thương được tổ chức, những người ủng hộ hoàng hậu Alicent và công chúa Rhaenyra đã được gọi với hai tên là Green và Black. Nguyên do là vì hoàng hậu Alicent mặc bộ đồ áo dài màu xanh lá còn công chúa Rhaenyra, để chứng tỏ mình là người thừa kế đích thực, đã chọn bộ đồ mang hai màu đen và đỏ trên cờ hiệu nhà Targaryen. Và khi cuộc đấu đang diễn ra, cái bóng của một con rồng bất ngờ bay ngang qua, mọi người ngước lên nhìn thì đó là con rồng Caraxes của Daemon Targaryen – Vua Biển Hẹp. Anh đã trở về sau những cuộc chiến liên miên ngoài khơi ở Stepstone. Hàng ngàn người tung hô khi thấy con rồng Caraxes bay trên trời. Anh vẫn đeo vương miện khi Caraxes đáp xuống, nhưng sau đó anh quỳ trước anh trai và gỡ bỏ vương miện, như bằng chứng của sự trung thành. Vua Viserys đỡ anh dậy, trả lại vương miện và hôn hai bên má của người em trai; thậm chí sau tất cả sự lộn xộn giữa hai người, Viserys vẫn còn rất yêu quý người em trai này. Mọi người ở cuộc đấu cùng nhau tung hô – nhưng không ai tung hô lớn hơn Rhaenyra – vì cô cũng rất yêu quý người chú này.
3. Xung đột gia tăng, thêm hàng loạt các vấn đề phát sinh. Cái chết của vua Viserys I
Những tưởng với sự trở về của Daemon, các rắc rối sẽ phần nào giảm bớt, ai ngờ nó lại còn căng thẳng hơn nhiều. Chỉ vài tháng sau khi trở về, Daemon lại bị trục xuất, không ai biết chắc lý do là gì. Có người cho rằng Daemon đã cãi nhau với vua Viserys và rồi bỏ đi, người khác lại cho rằng hoàng hậu Alicent đã thuyết phục vua Viserys rằng Daemon không thuộc về nơi đây. Nhưng có lẽ đó không phải những lý do xác đáng, có những lý do khác được đưa ra hợp lý hơn nhiều. Một lý do là Ser Arryk Cargyll, một hiệp sỹ Vệ Vương đã bắt gặp Daemon và công chúa Rhaenyra đang ngủ chung, và vua Viserys tức giận đến nỗi trục xuất luôn em trai mình. Một lý do khác nữa là Rhaenyra chỉ để ý duy nhất Ser Criston Cole, nhưng anh đã từ chối cô. Sau đó, cô nhờ Daemon chỉ dạy về nghệ thuật tình yêu, để cô có thể quyến rũ anh phá bỏ lời thề. Nhưng cuối cùng Ser Criston Cole lại cảm thấy kinh tởm cô. Viserys cũng nghe được tin đó. Và cho dù các câu chuyện như thế nào, thì chúng ta đều biết là Daemon xin được cưới Rhaenyra, nếu Viserys đồng ý gác chuyện hôn nhân của em trai với người vợ của mình là Rhea Royce ở Runestone. Viserys từ chối và trục xuất Daemon khỏi vương quốc và vĩnh viễn không được quay về. Daemon rời khỏi Westeros và quay lại với cuộc chiến của mình ở Stepstone.
Năm 112 A.C, Ser Criston Cole trở thành Tướng chỉ huy Vệ Vương sau cái chết của Ser Harrold Westerling. Năm 113 A.C, công chúa Rhaenyra tới tuổi lấy chồng, và rất nhiều người đàn ông khắp Westeros muốn có được cô. Chúng ta có thể kể tới Ser Harwin Strong, người thừa kế Harrenhal, được coi là hiệp sỹ khỏe mạnh nhất Bảy Vương Quốc. Cặp sinh đôi nhà Lannister là Ser Tyland và Ser Jason cũng thi nhau tặng cô quà mong có được tình cảm của công chúa. Rồi đến cả chiến đấu với nhau vì cô (như con trai lãnh chúa Blackwood và con trai lãnh chúa Bracken). Thậm chí có lời đồn rằng vua Viserys muốn gả cô cho Hoàng tử xứ Dorne để qua đó sát nhập nốt Dorne vào vương quốc. Hoàng hậu Alicent cũng đưa ra đề nghị hôn sự giữa Rhaenyra và hoàng tử Aegon nhưng nhà vua thẳng thừng từ chối.
Cuối cùng, nhà vua chấp nhận hôn ước giữa cô và con trai Sea Snake – Laenor Velaryon (người từng tranh chấp quyền thừa kế với ông). Laenor mang dòng máu rồng của cha và mẹ, thậm chí anh còn có một con rồng riêng của mình, Seasmoke. Cuộc hôn nhân là cơ hội tốt để hóa giải những xích mích giữa hai phe kéo dài từ năm 101 A.C. Nhưng lại có một vấn đề, dù đã 19 tuổi nhưng Laenor Velaryon chỉ thích ở cùng các cận vệ hay bạn bè mình và chẳng có chút hứng thú nào với phụ nữ. Rhaenyra cũng chẳng hứng thú với cuộc hôn nhân này, có lẽ cô vẫn còn hi vọng muốn cưới hoàng tử Daemon, hoặc quyến rũ Ser Criston. Nhưng Viserys không muốn nghe gì việc đó, ông thẳng thừng từ chối những lời đề nghị của cô, thậm chí Rhaenyra đã quỳ xuống khóc lóc van xin cha mình, và ông tuyên bố nếu Rhaenyra từ chối cuộc hôn nhân thì ông sẽ xem xét lại vấn đề thừa kế. Và thế là Rhaenyra đành phải chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Và cũng còn nhiều điều xảy ra sau đó, chúng ta không thể biết đâu là sự thật. Một số cho rằng sau khi Cole rời bỏ cô, Rhaenyra đã trao trinh tiết cho Ser Harwin Strong. Nhưng dù sự thật có thế nào, thì đám cưới cũng được tổ chức vào năm 114 A.C, và một cuộc đấu cũng được tổ chức để ăn mừng. Ở cuộc đấu đó, nhà vô địch đại diện cho Rhaenyra chính là Ser Harwin Strong, về phía hoàng gia thì đó là Ser Criston Cole. Ser Criston tham dự mọi trận đấu với một sự tức giận chưa ai từng thấy và đánh bại mọi đối thủ, anh thậm chí còn đánh gãy cả xương của Ser Harwin. Nhưng kẻ xấu số nhất lại là nhà vô địch đại diện cho Laenor – Ser Joffrey Lonmouth (một hiệp sỹ cùng tuổi Laenor – và rất đẹp trai :v :v), Ser Joffrey bị thương nặng tới mức anh chết 6 ngày sau cuộc đấu, việc này đã khiến Laenor khóc rất nhiều.
Sau đám cưới, Laenor trở về Driftmark còn Rhaenyra quay lại Dragonstone. Nhiều người nghĩ rằng cuộc hôn nhân này chắc chắn không trọn vẹn khi chồng một nơi, vợ một nẻo. Ấy thế nhưng đến cuối năm đó, Rhaenyra hạ sinh đứa con đầu lòng và đặt tên là Jacaerys Velaryon (dù Laenor hy vọng cô sẽ đặt tên đứa bé là Joffrey để tưởng nhớ Ser Joffrey Lonmouth). Nhưng điều đáng nói là: cả Rhaenyra và Laenor đều mang dòng máu rồng, họ đều có mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu tía, nhưng cậu bé Jacaerys này lại có mái tóc và mắt màu nâu, hơn nữa trông cứ như phiên bản thu nhỏ của Ser Harwin – người mà “tình cờ” thay, cũng đang ở Dragonstone. Những nghi ngờ cứ lớn dần, nhưng không một ai dám hé răng ra. Những năm sau đó, thêm hai đứa trẻ mang họ Velaryon ra đời: Lucerys và Joffrey, và dĩ nhiên chúng cũng có tóc và mắt màu nâu như anh mình. Những người của phe Green thì khẳng định chúng là con của Ser Harwin và chắc chắn ba đứa nhóc sẽ không thể có rồng của mình được. Nhưng oái oăm thay, cả ba quả trứng rồng mà vua Viserys giao cho chúng đều nở ra: Vermax, Arrax và Tyraxes. Và thế là mọi lời đồn đoán phải chấm dứt, và vua Viserys vẫn giữ Rhaenyra là người thừa kế của mình.
Tuy nhiên, đến năm 120 A.C, các bi kịch xảy ra liên tiếp và sau này người ta chắc chắn đó chính là nền móng vững chắc đầu tiên của cuộc nội chiến. Đầu tiên là cái chết của chị gái Laenor – Laena Velaryon. Trước đó vào năm 115 A.C thì Daemon đã cưới cô trong bí mật, không để anh trai mình biết. Người vợ cũ của Daemon là Rhea Royce thì đã chết trong một lần đi săn, còn bản thân Daemon thì cũng đã vứt bỏ vương miện và danh hiệu Vua Biển Hẹp vì… chán! Laena sinh cho Daemon hai người con gái song sinh, Baela và Rhaena. Mặc dù ban đầu Viserys rất nổi giận về cuộc hôn nhân vì không cho ông biết, nhưng rốt cuộc ông cũng bảo Daemon đem hai con gái đến Red Keep vào năm 117 A.C, nhà vua vẫn một mực yêu thương em trai ông và ông nghĩ có thể khi được làm cha, Daemon sẽ thay đổi. Vào năm 120 AC, Laena tiếp tục sinh thêm một người con trai mà Daemon luôn muốn. Nhưng khi sinh ra thì là đứa bé không có hình dạng gì hết, rồi chết sau đó cùng với Laena.
Khi Lãnh chúa Corlys cùng vợ mình là Rhaenys vẫn còn đang khóc thương cô con gái thì bi kịch tiếp tục ập xuống nhà Velaryon khi chính Laenor cũng chết sau chị mình ít lâu. Tất cả báo cáo đều đồng ý là Laenor đang tham dự một hội chợ ở Spicetown khi anh bị giết. Thủ phạm được cho là người bạn đồng hành của Laenor (một số cho rằng là tình nhân), Ser Qarl Correy. Nhiều người kể lại là họ đã cãi nhau vì Laenor không còn thích Ser Qarl. Những thanh kiếm đã được rút ra sau đó và khi Sea Snake tới nơi thì chỉ còn thấy xác của con trai mình. Ser Qarl đã chạy trốn mất và không bao giờ thấy xuất hiện lần nữa. Nhưng một câu chuyện khác lại nói rằng chính Daemon đã thuê Ser Quarl giết Laenor để làm cho Rhaenyra không còn là vợ Laenor nữa.
Bi kịch tiếp theo là với hoàng gia, đó là vụ xô xát giữa các con trai của công chúa Rhaenyra với hoàng tử Aemond. Khi Aemond Targaryen vẫn chưa có con rồng nào để cưỡi, cậu nhóc muốn thử cưỡi con rồng mà Laena Velaryon để lại sau khi cô chết, Vhagar. Xô xát đã xảy ra giữa Aemond và các con trai của Rhaenyra, sau khi Aemond gọi Jacaerys và các em là con hoang và mang họ Strong. Hai bên đánh nhau bằng tay không – và cuối cùng Jacaerys đã dùng dao lấy đi một con mắt của Aemond. Aemond mất đi con mắt nhưng đổi lại cậu cưỡi được Vhagar (có vẻ khá là hời vì Vhagar là con rồng lớn nhất còn sống, và nó là một huyền thoại). Sau bi kịch ấy, vua Viserys đã gắng sức giải quyết mọi chuyện êm thấm. Ông cũng nghiêm cấm ai mà còn nói những lời xúc phạm đến con của Rhaenyra thì người đó sẽ bị cắt lưỡi. Ông lệnh cho hoàng hậu Alicent và các con phải quay về Vương Đô, Rhaenyra và các con cũng phải ở lại Dragonstone để hai bên khỏi cãi nhau. Ser Erryk Cargyll, anh em sinh đôi với Ser Arryk (cả hai đều thuộc Vệ Vương) sẽ thay thế Ser Harwin làm nhiệm vụ bảo vệ Rhaenyra còn Ser Harwin sẽ quay lại Harrenhal.
Bi kịch cuối cùng trong năm đó là vụ cháy lớn ở Harrenhal, nó đã cướp đi sinh mạng của Lãnh chúa Lyonel Strong và Ser Harwin Strong. Một số nghi ngờ Daemon đứng sau vụ này (lại là Daemon! :v :v) nhưng không hề có bằng chứng nào cả. Sau đó, vua Viserys cho gọi Ser Otto quay lại vị trí Cánh Tay Phải (sau khi được hoàng hậu Alicent thuyết phục). Sau đó thì Rhaenyra cưới chú Daemon của mình và cô sinh một hoàng tử vào cuối cái năm 120 A.C đầy bi kịch ấy – đứa bé tên là Aegon, và sau này được gọi là Aegon the Younger (phân biệt với Aegon the Elder – con trai cả của hoàng hậu Alicent). Hai năm sau, Rhaenyra có thêm một con trai nữa, cậu bé tên là Viserys, tuy không khỏe mạnh lắm nhưng rất thông minh, cậu cũng không ấp nở được quả trứng rồng của mình.
Chưa dừng ở đó, thêm nhiều vấn đề nữa nảy sinh. Con trai của ông, Aegon the Elder, đã cưới em gái là Helaena, và cô sinh cho anh hai người con song sinh Jaehaerys và Jaehaera (sau này được cho là đứa trẻ kỳ lạ, chậm phát triển, không bao giờ khóc và cười như những đứa trẻ khác), và một đứa con trai khác tên Maelor vào năm 127 A.C. Ở Driftmark, Sea Snake bắt đầu già yếu dần, và ông không có một người thừa kế chính thống dù có rất nhiều họ hàng. Cuối cùng ông chọ Lucerys Velaryon làm người thừa kế Driftmark và điều này khiến nhiều thành viên nhà Velaryon không bằng lòng, nhất là Ser Vaemond Velaryon. Anh thậm chí đã gọi Lucerys là con hoang họ Strong thẳng trước mặt Rhaenyra và nói chúng không có quyền thừa kế Driftmark. Rhaenyra không trả lời, mà sau đó cô ra lệnh cho Daemon chém đầu Ser Vaemond và vứt xác cho con rồng Syrax ăn.
Tuy nhiên, vấn đề này vẫn chưa kết thúc. Các em trai của Ser Vaemond lập tức đến Vương Đô nói chuyện này với nhà vua. Vua Viserys mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn mạnh khỏe, tuy nhiên vào những năm cuối cùng thì ông liên tục bị thương khi ngồi trên Ngai Sắt. Khi tất cả đến đại sảnh của Red Keep, vua Viserys ngồi lặng yên nghe trên Ngai Sắt, và cuối cùng ông cho người cắt hết lưỡi cả đám và tuyên bố: “Các ngươi đã được cảnh báo điều này. Ta không muốn nghe thêm về những câu chuyện hoang đường này nữa”. Sau đó ông cố gắng ngồi dậy thì bị một cây kiếm trên Ngai Sắt cắt vào tay trái, sâu tới tận xương. Vết thương ngày càng nghiêm trọng, và cuối cùng Maester phải cắt bỏ hai ngón tay của ông mới tránh cho vết thương nhiễm trùng. Để ăn mừng nhà vua qua khỏi, một bữa tiệc được tổ chức cho tất cả thành viên hoàng gia. Trước mặt nhà vua, hoàng hậu Alicent và công chúa Rhaenyra đều tỏ ra vui vẻ với nhau, cũng như con của họ. Nhưng sau khi nhà vua đi nghỉ, một số từ ngữ khinh bỉ cũng như mối hận thù hiện rõ trên gương mặt của từng thành viên hai phe Green và Black
Từ cuối năm 128 A.C đến năm 129 A.C, vua Viserys bắt đầu trở bệnh, và vào một ngày năm 129 A.C, khi đang chơi với Jaehaerys và Jaehaera trong phòng, ông đột nhiên cảm thấy mệt và sau khi công chúa Helaena đưa hai đứa cháu ra ngoài. Vua Viserys nắm xuống nghỉ và mãi mãi không tỉnh dậy nữa. Nhà vua mất sau 26 năm trị vì, thời kỳ của ông nối tiếp sự thành công của ông nội Jaehaerys của mình, nhưng những mầm mống bất hòa mà ông để lại đã dẫn đến sự chia rẽ của nhà Targaryen và cuối cùng bùng nổ sau khi ông chết.
4. Vũ Điệu bắt đầu
Cái chết của vua Viserys được một người hầu tìm thấy, anh lập tức báo cho hoàng hậu Alicent, và thay vì rung chuông báo hiệu nhà vua qua đời, bà cho triệu tập tất cả các thành viên của phe Green lại để bàn bạc. Hoàng hậu Alicent cùng Tướng chỉ huy Ser Criston vào phòng nhà vua. Sau khi xác định nhà vua đã chết, hoàng hậu ra lệnh phong tỏa căn phòng, người hầu phát hiện cái chết của nhà vua thì bị ném vào ngục để anh ta khỏi bép xép. Ser Criston sau đó trở về tháp Bạch Đao và cho các anh em Vệ Vương đi gọi các thành viên Tiểu Hội Đồng lại. Chỉ có năm Vệ Vương ở Vương Đô lúc này, Ser Criston Cole, Ser Arryk Cargyll, Ser Rickard Thorne, Ser Steffon Darklyn và Ser Willis Fell. Ser Erryk Cargyll và Ser Lorent Marbrand thì đang ở Dragonstone với công chúa Rhaenyra, và tất nhiên không hề biết nhà vua đã chết. Từng Vệ Vương đi tới tận nhà, thậm chí tới tận giường ngủ của các thành viên Tiểu Hội Đồng lại và hộ tống họ tới Red Keep.
Tất cả tập hợp ở phòng của hoàng hậu, trong khi xác nhà vua thì không ai quan tâm và đang lạnh dần. Những người có mặt là: hoàng hậu Alicent Hightower, Cánh Tay Phải Ser Otto Hightower, Tướng chỉ huy Ser Criston Cole cùng các Vệ Vương, Grand Maester Orwyle, Lãnh chúa Lyman Beesbury – chủ quản tiền bạc, Ser Tyland Lannister – chủ quản tàu bè, Lãnh chúa Larys Strong – chủ quản gián điệp, Lãnh chúa Jasper Wyde – chủ quản luật pháp. Grand Maester Orwyle bắt đầu cuộc họp bằng việc nói lại những truyền thống và các thủ tục sau khi nhà vua mất.
Ông nói, “Tư tế Eustane nên được triệu tập để cầu nguyện cho linh hồn của nhà vua. Quạ nên được gửi tới Dragonstone để thông báo cho công chúa Rhaenyra về cái chết của nhà vua. Có lẽ hoàng hậu nên viết bức thư đó, có thể điều đó sẽ giúp làm xoa dịu nỗi buồn cho công chúa? Những chiếc chuông thường được rung lên để thông báo về cái chết của nhà vua, mọi người ở Vương Đô nên biết đức vua đã băng hà, và tất nhiên chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị chào đón lễ nhậm chức của Nữ Hoàng Rhae—”
“Điều đó hãy để sau”, Ser Otto Hightower ngắt lời, “cho đến khi quyền thừa kế được xác định rõ ràng. Và đến khi nhà vua mới của chúng ta lên ngôi”
“Là Nữ Hoàng”, Lãnh chúa Beesbury gắt gỏng
“Là Vua”, hoàng hậu đáp, “người được quyền ngồi lên Ngai Sắt chỉ có thể là con trai lớn của nhà vua!”
Cuộc tranh cãi kéo dài tới tận bình minh, Lãnh chúa Beesbury thì luôn nói thay cho Rhaenyra. Ông đã phục vụ cho cả vua Jaehaerys và vua Viserys. Ông nhắc cho họ nhớ rằng Rhaenyra là chị cả và có dòng máu rồng nhiều hơn các người em trai của cô, và nhà vua đã nhất quyết chọn cô làm người thừa kế. Ông nói có hàng trăm lãnh chúa và hiệp sĩ đều đã quỳ trước công chúa Rhaenyra và thề trung thành với cô năm 105 A.C, tất cả đều đã thề sẽ bảo vệ quyền cho cô.
Tuy nhiên, với hoàng hậu và phe Green, tất cả đều vô nghĩa. Ser Tyland nói rằng đúng là có rất nhiều lãnh chúa đã thề bảo vệ quyền thừa kế của Princess Rhaenyra, nhưng họ đều đã chết hết. “Nó là chuyên xảy ra cách đây 24 năm”, anh nói. “Bản thân tôi cũng đã thề, mặc dù lúc đó tôi chỉ mới là đứa trẻ.” Lãnh chúa Wyde thì nói về Đại Hội Đồng năm 101 A.C và cả trước đó khi vua Jaehaerys chọn Baelon thay vì Rhaenys làm người kế vị sau cái chết của Aemon, rồi ông nhắc tới cả Aegon Nhà Chinh Phạt và chị em ông, rồi tới truyền thống của người Andal: quyền thừa kế của con trai luôn trước con gái. Ser Otto nhắc cho họ nhớ chồng của Rhaenyra là hoàng tử Daemon. Ông nói: “Chúng ta đều biết bản chất của hắn. Đừng để mắc sai lầm, nếu Rhaenyra ngồi lên Ngai Sắt thì Daemon sẽ cai trị chúng ta, một loại vua tàn bạo và không biết khoan dung như Maegor trước đó. Đầu của tôi sẽ bị chém đầu tiên, và tôi không nghi ngờ điều đó, hoàng hậu Alicent tất nhiên sẽ là người kế tiếp”.
Hoàng hậu Alicent tiếp lời: “Cũng như các con của ta, Aegon và các anh em đều là những người con trai của nhà vua, có quyền thừa kế tốt hơn các con trai hoang của Rhaenyra. Daemon sẽ tìm cách giết hết bọn chúng. Ngay cả Haleana và những đứa con nhỏ của cô ta. Một trong những đứa Strong đã lấy mất một con mắt của Aemond, đừng bao giờ quên điều đó. Lúc đó, nó chỉ mới là một cậu bé, và con hoang bản chất của chúng nó đều là quái vật!”
Ser Criston Cole bắt đầu nói, anh nhắc cho bọn họ, sau khi Rhaenyra mất thì Jacaerys sẽ là người thừa kế, và chỉ có Thất Diện Thần mới cứu nổi vương quốc nếu một đứa con hoang ngồi lên Ngai Sắt. Ông nói về những lần Rhaenyra cố gắng quyến rũ mình cùng với nỗi ô nhục của chồng cô ta. “Họ sẽ biến Red Keep thành một cái nhà chứa. Họ sẽ bắt con gái của mọi người, cũng như tất cả những người vợ. Thậm chí là những cậu bé… chúng ta đều biết Laenor Velaryon là người như thế nào.”
“Nếu chúng ta làm thế,” Grand Maester Orwyle cảnh báo, “nó chắc chắn sẽ dẫn đến chiến tranh. Công chúa sẽ không bỏ qua chuyện này, và cô ta có những con rồng.”
“Cùng những người bạn”, Lãnh chúa Beesbury tuyên bố, “Những người trọng danh dự, họ không bao giờ quên lời thề trước cô ta và người cha của cô. Mặc dù tôi là một ông già, nhưng không già đến mức mà chịu ngồi đây bàn bạc với những kẻ đang lên kế hoạch cướp vương miện của cô ấy.”
Sau khi nói xong, ông đứng dậy định đi ra, nhưng Ser Criston Cole đã bắt ông ngồi xuống và cắt cổ ông. Máu chính thức đã đổ ra, những giọt máu đầu tiên là của phe Black, và chúng không phải những giọt máu cuối cùng. Sau đó, những người còn lại bắt đầu lên kế hoạch để vị vua mới lên ngôi (tất cả đều đồng ý điều này phải diễn ra thật nhanh) và lên danh sách những đồng minh cũng như kẻ thù, nếu công chúa Rhaenyra từ chối Vua Aegon. Và Rhaenyra vẫn còn ở Dragonstone để chuẩn bị sinh con, phe Green nắm lợi thế chủ động, càng lâu Rhaenyra biết tin nhà vua đã chết, thì càng tốt. “Có thể con khốn đó sẽ chết trong khi sinh,” hoàng hậu Alicent nói.
Không một con quạ đưa tin, cũng như không một tiếng chuông kêu lên. Những người đầy tớ biết tin nhà vua chết đều bị bắt giam trong ngục. Ser Criston Cole ra lệnh canh giữ những thành viên của phe Black còn ở Vương Đô, cũng như các lãnh chúa và hiệp sỹ ủng hộ Rhaenyra một cách nghiêm ngặt.
“Đừng dùng biện pháp mạnh, nếu họ không chống lại,” Ser Otto Hightower đã ra lệnh “những người chịu quỳ xuống và thề trung thành với Vua Aegon sẽ an toàn”.
“Còn những người không đồng ý?”, Grand Maester Orwyle hỏi
“Thì chúng là những kẻ phản bội”, Lãnh chúa Jasper Wyde lên tiếng, “và chúng nên chết như những kẻ phản bội”
“Hãy để chúng tôi thề trước”, Lãnh chúa Larys Strong lần đầu lên tiếng trong đêm đó, “ít nhất để không có ai là kẻ phản bội trong chúng ta.” Sau đó Larys rút con dao, đưa vào bàn tay. “Lời thề máu”, anh nói, “để trói buộc chúng ta lại, cho đến khi chết”
Và từng thành viên cũng lấy dao rạch ở lòng bàn tay rồi nắm tay nhau, thề trở thành anh em sống chết cùng nhau. Hoàng hậu Alicent thì được miễn vì bà là phụ nữ. Sau đó, bà ra lệnh cho các Vệ Vương hộ tống các con mình đến. Hoàng tử Daeron thì khóc khi biết cha đã mất, hoàng tử Aemond thì đang mặc giáp để chuẩn bị luyện tập buổi sáng. Anh hỏi Ser Willis Fell khi biết tin: “Vậy Aegon sẽ thành vua, hay chúng ta phải quỳ và hôn con mụ lẳng lơ kia?”. Công chúa Helaena thì đang ăn sáng với các con, nhưng khi được hỏi Aegon đang ở đâu, thì cô trả lời: “Anh ấy không có trong phòng của ta, cứ đi tìm ở phòng các nhân tình của anh ấy”
Aegon được tìm thấy khi đang ở với người tình của anh. Ban đầu, Aegon từ chối kế hoạch của mẹ anh. “Chị của con mới là người thừa kế, không phải con” ,anh nói, “loại em trai nào mà lại đi cướp quyền thừa kế của chị mình?” Chỉ khi Ser Criston thuyết phục anh là Rhaenyra sẽ giết anh cùng với các em trai khi cô đội vương miện lên. Ông nói: “Khi các con trai của Targaryen còn sống, không đứa Strong nào có thể ngồi lên Ngai Sắt, Rhaenyra sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc lấy đầu các con của ngài nếu cô ta muốn con của mình cai trị.” Và chỉ duy nhất điều đó đã thuyết phục Aegon chấp nhận vương miện mà Tiểu Hội Đồng đề nghị.
Ser Tyland Lannister sau đó được phong làm chủ quản tiền bạc thay thế Lãnh chúa Beesbury, và anh chia ngân khố hoàng gia làm bốn. Một phần gửi cho Ngân Hàng Sắt ở Braavos canh giữ, một gửi đến Casterly Rock, một gửi đến Oldtown và phần cuối cùng sẽ dùng để mua lính đánh thuê nếu cần. Để thay thế vị trí chủ quản tàu bè của Ser Tyland, Cánh Tay Phải Ser Otto gửi quạ đến Quần Đảo Sắt để mời Lãnh chúa Dalton Greyjoy (một người nổi tiếng tàn bạo từ tuổi 16, và được mệnh danh là Thần Chết Của Pyke và Thủy Quái Đỏ) và đề nghị anh làm đồng minh.
Và từng ngày trôi qua, không một tư tế nào được mời đến để chăm sóc thi thể nhà vua. Không một tiếng chuông kêu lên. Những con quạ thì bắt đầu bay đi khắp nơi, nhưng không đến Dragonstone. Thay vào đó, chúng bay đến Oldtown, Casterly Rock, Riverrun, Highgarden và các lãnh chúa, hiệp sĩ trung thành với hoàng hậu Alicent. Từ sau Đại Hội Đồng năm 101 A.C, đã có nhiều lãnh chúa tán thành con trai nên được thừa kế hơn con gái nhưng tình huống bây giờ lại khác xưa. Công chúa Rhaenyra chắc chắn sẽ có được sự ủng hộ của Sea Snake và hạm đội thuyền Velaryon. Cùng với đó là các lãnh chúa vùng Biển Hẹp: lãnh chúa Bar Emmon, Massey, Celtigar, Crabb và thậm chí là nhà Tarth. Tuy vậy, trừ nhà Velaryon thì các nhà còn lại đều nhỏ bé và không nguy hiểm. Mối nguy thật sự là từ phương Bắc, Winterfell sẽ theo Rhaenyra (vì trước đây tại Harrenhal năm 92 A.C, nhà Stark đã chọn Rhaenys thay vì Baelon), cũng như các đồng minh của họ: nhà Dustin ở Barroway và Manderly ở Cảng White. Nhà Arryn tuy không đáp lời, nhưng cai trị Eyrie hiện giờ cũng là phụ nữ, nên rất có thể The Vale sẽ theo Rhaenyra, hoặc không thì cũng không can thiệp.
Mối nguy hiểm lớn nhất chính là nhà Baratheon, họ cũng đã từng theo Rhaenys tại Harrenhal, và dù lãnh chúa già Boremund đã chết, nhưng con trai của ông, Borros thậm chí còn hiếu chiến hơn cha, và các lãnh chúa ở Stormlands chắc chắn sẽ theo ông cho dù có theo phe nào. “Vậy chúng ta nên mời ông ta dẫn họ đến gặp nhà vua”, hoàng hậu Alicent nói. Bà lập tức cho người con trai thứ hai đi đến Storm’s End. Bà không gửi quạ, mà gửi… rồng! Và đó lại là Vhagar, con rồng già nhất và lớn nhất ở Westeros, trên lưng nó là hoàng tử Aemond Targaryen.
“Mục đích của cháu là phải cưới được một trong các con gái của lãnh chúa Baratheon”, Ser Otto nói với anh, “bất cứ ai trong bốn người. Tán tỉnh rồi cưới cô ta, và lãnh chúa Borros chắc chắn sẽ theo Aegon. Nếu thất b–”
“Cháu sẽ không thất bại”, hoàng tử Aemond ngắt lời, “Aegon sẽ có được Storm’s End và cháu sẽ lấy được cô gái”
Sau khi Aemond bay đi, mùi hôi thối từ xác chết của nhà vua bắt đầu bay khắp Pháo Đài Maegor, rất nhiều câu chuyện được đồn khắp nơi. Những tù ngục bên dưới Red Keep đã nuốt mất tất cả người được cho là không trung thành, kể cả Đại Tư Tế cũng bắt đầu nghĩ đến những người đã bị mất tích, và ông gửi thư đến Starry Sept ở Oldtown. Ser Otto Hightower, là người rất kỹ lưỡng, ông muốn có thêm thời gian để chuẩn bị, nhưng hoàng hậu Alicent biết là họ không thể nào trì hoãn được nữa. Hoàng tử Aegon cũng bắt đầu mất kiên nhẫn vì phải che giấu bí mật. “Có phải ta là vua hay là không?”, anh hỏi mẹ anh, “nếu ta là vua, thì trao vương miện cho ta.”
Và rồi cuối cùng những tiếng chuông đã kêu lên, tiếng chuông kết thúc một thời kỳ. Grand Maester Orwyle được phép gửi những con quạ đen bay khắp nơi báo tin là vua Viserys đã qua đời, và người lên ngôi là Aegon. Thi thể nhà vua được tắm rửa để chuẩn bị hỏa thiêu, và các kỵ sỹ thì phi ngựa khắp Vương Đô để đưa tin. Họ hét: “ĐỨC VUA VISERYS ĐÃ MẤT. VUA AEGON VẠN TUẾ!”. Khi nghe tin, một số thì khóc, một số khác thì ăn mừng. Nhưng đa số người dân đều chết lặng nhìn nhau, bối rối và thận trọng, rồi cùng nhau, họ cũng hét lên, nhưng lại là: “NỮ HOÀNG RHAENYRA VẠN TUẾ!”
Trong khi đó, sự chuẩn bị cho lễ nhậm chức được diễn ra rất nhanh chóng, và Hố Rồng được chọn là nơi làm lễ. Dưới kiến trúc đồ sộ của nó, những bức tường bằng đá dày, mái nhà kiên cố cùng cửa vào bằng đồng, đã làm cho nó trở thành một nơi phòng thủ lí tưởng cho những kẻ phản bội muốn quấy rối buổi lễ. Vào ngày được bổ nhiệm, Ser Criston Cole đặt vương miện của Aegon Nhà Chinh Phạt lên đầu con trai vua Viserys và hoàng hậu Alicent và tuyên bố anh trở thành Aegon Đệ Nhị, Vua của người Andal, Rhoynar và Tiền Nhân. Đại vương của Bảy Vương Quốc và người bảo vệ vương quốc. Đại Tư Tế ở Oldtown thì quá già và không thể đến Vương Đô, nên Tư Tế Eustane thay ông xức bảy loại dầu thơm cho Aegon và chúc phúc anh. Một số người tham gia bề ngoài họ rất vui mừng, nhưng ánh mắt của họ đã nói lên tất cả: một ánh mắt rất thù hằn khi thấy Aegon công khai cướp ngôi chị của mình. Cùng lúc đó, cờ hiệu của Aegon được kéo lên khắp Vương Đô, nhưng không phải con rồng đỏ ba đầu trên nền đen, mà lại là con rồng vàng ba đầu trên nền đen (có lẽ lấy theo hình con rồng của Aegon – Sunfyre, một con rồng vảy vàng và được coi là con rồng đẹp nhất).
*Và như vậy, với dấu mốc là buổi lễ lên ngôi của Aegon II, Vũ Điệu Của Bầy Rồng chính thức mở màn. Tuy Rhaenyra chưa biết tin, nhưng sớm thôi, tin tức cũng sẽ đến Dragonstone, và chắc chắn cô sẽ không để Ngai Sắt của mình bị cướp đi một cách trắng trợn như vậy. Hai phe Black và Green sẽ có những bước đi kế tiếp ra sao? Hãy cùng chờ đón phần 3b, khi mà những trận chiến đầu tiên nổ ra, báo hiệu một cuộc nội chiến vô cùng đẫm máu và khốc liệt, nhất là khi cả hai phe đều sở hữu vũ khí tối thượng – những con rồng.