Hê lố anh em hôm nay buồn buồn làm bài cho đỡ buồn. Tạm thời rời xa các thứ liên quan đến “điện“ đi ta đến với những trò không cần điện và chạy bằng cơm của một thời trẻ trâu cứ phải gọi là khốc liệt, có lẽ là đặc quyền của 8x 9x.
Tuổi thơ của tôi sinh ra ở vùng đồi trung du, lớn lên ở đồng bằng Bắc bộ, trưởng thành ở phố phường đông đúc nên có lẽ tôi đã chơi được gần hết các trò chơi của tụi trẻ trâu rồi, chỉ gần thôi hế hế.
Oẳn tù tì và trái chuối chát đầu đời
Khi tôi còn nhỏ tôi ở chung với ông anh bà chị nhà bác trai, ông bà già nhà mình đi lên cơ quan làm từ sớm để các anh, chị ở nhà trông thằng em đang còn mũi xanh thò lò. Mà ở nhà thì có cái gì chơi ra hồn đâu, có mỗi cái rubich xanh đỏ tím vàng đủ cả, không biết bố mình kiếm ở đâu được đem về cho mình chơi nhưng khổ nổi được mấy hôm ông anh xoay mãi không được đem ra tháo tung.
Rồi là chơi game “oản tù tì”, nghe thì đơn giản đấy ai chẳng biết chơi, ấy thế mà chơi oản tù tì có thưởng mới vui chứ. Hồi đó mặc dù vẫn còn bé tí nhưng vẫn nhớ đến giờ là các bác có thể biết cái kỷ niệm đó in sâu thế nào rồi đấy… Lúc đóa mấy ông bà ý cũng đểu cứ oản tù tì thua thì phải đi vặt trộm chuối xanh. Khốn khổ cả nhà để dành cả bốn tháng mới được buồng chuối che chắn cẩn thận lại còn cọc đỡ khi gió to ấy thế mà mấy anh em ở nhà chuyên vặt trộm để chấm muối ớt.
Ấy vậy mà lúc các phụ huynh đi là về thấy buồng chuối xanh tự nhiên “hụt” mất nửa nải lôi 4 anh chị em ra hỏi tội, đứa nào đứa nấy đổ hết “ tại em T đòi ”… Số khổ được các ông bà ý cho miếng chuối xanh, đang ngơ ngác nhìn các ông bà ý ăn ngon lành khen ngon, hí hửng chấm thử phát rồi đút vô mồm. Mà mồm thì nhỏ miếng chuối xanh to chà bá, trợn mắt há mồm mới cắn được miếng, ui choa ơi vừa chát, vừa cay, mặt nhăn như đít khỉ. Vậy mà nghe bà chị bảo “cay tí mới ngon“. Thế là cứ gọi là “tự kỷ” ăn cay cho “chóng nhớn”, cố nhắm mắt nhắm mũi cắn vài miếng.
Mà công nhận cũng ngon thiệt có cái gì đâu chuối tiêu xanh cạnh bờ rào, muối trắng, cái loại muối hạt to như đầu đũa ngày xưa ý thêm vào ít mỳ chính đôi quả ớt trong vười rau, vừa cay vừa chát, còn không may ăn phải hạt muối to thì mặn nữa chứ, ấy thế mà đến giờ vẫn cảm thấy đấy là món ngon nhất trên đời kể từ lúc biết ăn dặm đến giờ.
Anh em cùng nhóm lửa
Rồi năm bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Mùa Đông có một trò mà gắn liền với tôi từ Nam vô Bắc, đến giờ thỉnh thoảng vẫn còn chơi đấy. Ngày đó nhà mình cạnh cái đồi thấp đến lúc trời lạnh mà lại chẳng có gì để chơi ông anh lại dắt mình lên trên đồi đào một cái lỗ cạnh sườn đồi, mà không đơn giản là đào lỗ thôi đâu nhá, phải làm sao cho đẹp, lại còn nhìn giống cái lò gạch của ông năm hàng xóm, có khi đào đi đào lại đến cái thứ 3 rồi mất cả buổi sáng mẹ gọi về ăn cơm mới ưng ý đốt lò ở vị trí đó.
Đến chiều ông anh xúi thằng em chui vào chuồng gà trộm hai quả trứng “gà ri” của bà già còn ổng đi bẻ cành khô về “nhóm lò”. Hai anh em hì hục cả tiếng đồng hồ, khói ho sặc sụa, bén lửa cháy cả lông mi, mặt mũi hai anh em đen thui như bôi nhọ nồi. Nhóm lửa xong cái lò ném hai quả trứng mà mình cất công chui vào tận chuồng gà bị con gà đang ấp trứng mổ cho phát khóc tóe loe. Rồi hai thằng vừa canh món trứng nướng, vừa ghé mồm thổi phì phò cho cái lò không bị tắt lửa, vừa ngồi nhìn ngắm ngọn lửa bập bùng lên từ cái lò đất đang chứa hai quả trứng gà thần, xuyên qua đó là dòng xe cộ đi lại tấp nập trên đường lộ dưới chân đồi rồi hai anh em lăn ra ngủ lúc nào không hay.
Mãi đến lúc mẹ đi chợ không thấy ông anh “bố tướng” với “cục cưng” của mẹ đâu mới hốt hoảng gọi hàng xóm láng giềng đi tìm, được lúc mới té ra hai anh em lên đồi chơi mệt quá ngủ luôn trên đấy. Hề hề giờ lắm lúc về chốn xưa gặp các bác vẫn còn nhắc hồi đó làm cả xóm lo tá hỏa. Và dĩ nhiên rồi hai quả trứng kia thì hôm sau mới lên khai quật nửa cháy đen nửa khô như bánh mỳ bột hai anh em tôi nhìn mà tiếc đứt ruột.
Vác quần xà lõn lên và đi
Hồi nhỏ và kể cả bây giờ tôi rất thích được đi, được nhìn, được nghe, và được cảm nhận mọi thứ mới để lưu nó lại trong trí óc.
Nhà ở cạnh cái đồi mà đối với người lớn nó chỉ như mảnh vườn hơi to thôi, nhưng với một đứa nhỏ 4 tuổi cao được đến cái mặt bàn uống nước thì đó là cả một thế giới rồi. Thế là chuyến đi khám phá thế giới trên đồi mà bây giờ gọi là đi “Phượt” khởi hành, hì hục trèo lên cái đốc nước mưa chảy xói mòn, trơn trượt bởi những viên đá phong hóa nhỏ xíu thêm mùi tanh tanh của quặng sắt nghèo, dọc hai bên là mấy cái bụi cỏ đuôi chó, xa xa là bụi hoa cỏ lau lách mà mình hay vặt ngọn lấy bông non để gặm, cái vị bông lau non thanh thanh, thơm mùi sữa, mà dẻo dẻo dai dai nhai tê hết lưỡi. Mất hết sức chín trâu hai hổ mới leo lên được cái dốc một mình (mọi hôm hay đi với ông anh ông ý kéo lên), nhẩy ngang qua cái hào ngày xưa chiến tranh mà chưa bị vùi lấp hết, nơi mà tràn đầy cỏ gừng, cỏ mật, cỏ cú, điểm vài cây ké, dám hoa xuyến chi (hoa cứt lợn) có mấy cái nhụy hoa bám vào quần áo rất ư là khó chịu, vài bụi cây bớp bớp (cây phân xanh) để mà lúc bị đứt tay hay lấy cây đó bịt vào, lác đác thêm vào đấy là mấy cây thông lấy nhựa còn xót lại tư thời “ la pô nê ông ở truồng “.
Tất cả mùi thơm ngọt ngào của cỏ mật, ngái ngái của hoa xuyến chi, vị man mát của cỏ cú, cỏ gừng, thêm cái mùi khén khét của nhựa thông bay trong không khí tạo nên một cái mùi thơm ngát mà đặc trưng của một góc xóm nhỏ trước đổi mới, một ký ức – không thể xóa nhòa. Xa xa bên phải vài bụi hoa Mua lác đác mấy cây sim đất (loại cây quả gần giống cây sim bình thường nhưng nó nằm dài dưới đất quả tròn hơn, ngọt hơn và thơm hơn).
Giờ mới biết tại sao ông anh mình hay lên đồi rồi chạy bẵng đi đâu, một lúc sau đem về một nắm quả mua chín thì ra là hái ở đây, cái vị quả mua nó chan chát hơi đắng mà ngọt nhẹ gần như ăn thuốc bắc viên ý, ăn vào mồm mép dính đầy một mầu tím than tay chân cầm nó vào thì đên xì mà nó thơm một mùi thơm khó tả mùi ngái ngái, đắng, ngọt có cả.
Phía dưới bên phải xa xa kia là bụi tre nhà ông Năm, đi qua đó là một cái đền nhỏ nơi mà chưa bao giờ tôi dám đặt chân qua đó, nửa sợ cái âm trầm hoang vu mà lạnh lẽo nơi đấy nửa nghe bà già kể trên đồi hồi chiến tranh có người chết ở đấy nên có ma, mà nhắc đến ma nói thật đi có khi nào hồi nhỏ thần hồn nát thần tính sợ ma mà phát khóc nên chưa?
Trước cửa đền là một cây hoa Đại hoa mầu trắng sữa với mùi thơm ngòa ngạt thơm ngát mà mỗi khi có cơn gió lạc thổi qua lác đác vài bông rơi xuống nhìn có vẻ tiêu điều hưu quạnh mà lạnh lẽo. Nơi đây dưới chân cái bát hương, nham nhở vài mảnh bát vỡ dưới đất, gió thổi qua kẽ mái đền dột nát nghe ù ù kinh dị. Vài tiếng dế kêu zéc zéc hay mấy con châu chấu ma bay phạch phạc qua. Quanh cái sân nhỏ trước của miếu cỏ dại và rêu xanh mọc đầy. Bên trong miếu tượng quan công diện mục dữ tợn, bụi bám đầy lem luốc, một cái góc áo của ông lăn lông lốc chỏng cheo dưới đất.
Nghe như phim kinh dị vậy ấy mà mình vẫn đi quanh đó vài vòng ngó nghiêng trong khi tim nó cứ đập thình thịch, mắt thì cứ mở to nhìn ngó chung quanh, chỉ cần có một tiếng chim ác kêu lên là mặt mũi xanh lét tim không còn đập nữa mà là reo ầm ầm cảm giác phê hơn xem film 3D chuẩn 1080 full HD + mô phỏng điều kiện thời tiết.
Dưới lưng chừng đồi kia là bụi tre nhà ông Năm, nhà ông trưởng xóm già rất quý trẻ con. Mình nhớ có lần đuổi theo con chó vàng nhà mình lao xuống đấy chơi với nó bị sâu róm nó cắn cho ngứa kinh khủng, lại còn bị gai đâm vào chân nữa chứ mà lúc đấy ngứa hết cả người làm gì thấy đau mà về cũng không ai biết. Đến giờ ở chân vẫn còn cái mắt cá đánh dấu huy hoàng to chà bá.
Chạy qua khúc bụi tre nhà ông Năm xuống gần đến bà ruộng thì – ối trời ơi cả một thiên đường nguyên một vườn cây sim mà của nhà hàng xóm ông Năm ( hề hề lâu quá rồi không nhớ tên nữa ). Mà phê nhất là hôm nào trời mưa nữa thì xuống đó quả sim chín rụng đỏ gốc luôn ăn đến ị cả ra quần.
Những cây cỏ dại
Giờ tính lại phương hướng đã……. Chạy thẳng một phát từ nhà phi qua ngôi miếu ông QUAN CÔNG là đến lãnh địa của mấy đứa nhà sau trong xóm chỗ đấy tràn ngập cây củ đậu, cây sắn dây, cây nào cây đấy nhìn to chế mẹ luôn nhìn mà chảy cả nước dãi. Hôm nào hên qua đấy chơi mà gặp mấy bác, mấy chú đang đào sắn dây đi bán thấy mình gọi lại cho một khúc là sung sướng hạnh phúc lắm rồi kéo về gần nhà lấy tay lau lau cho sạch đi rồi “CẮN” một phát ôi giời ngon chà bá luôn ngọt ngọt, ngai ngái thơm lừng thấm vào tận cỏ họng. Cắn vài miếng, sướng. Rồi để đấy đợi bà già về nhờ mẹ luộc lên để ăn ngay cho sướng. Mà khổ nổi làm gì nhiều nhặn gì được gần 2 khúc bằng cái bát con ăn cơm mà ông anh nhà bác đánh hơi được cũng chạy xuống tranh ăn với thằng em, thế là đánh nhau chí chóe, khóc lóc tòe loe ra, phải hai phụ huynh phải tung bom cay mới giản tán đám đông được.
Khi 5 tuổi bạn chơi gì?
Lên 5 tuổi có một cái trò mà chắc ai cũng biết là bắn bi. Hồi đó dưới nhà ngoại mình có ông anh hàng xóm cứ hôm chiều thứ bảy chủ nhật là ông ý hay sang rủ mình đi chơi bi lắm, mấy viên bi đủ mầu xanh đỏ tím vàng .. đủ bẩy sắc cầu vòng luôn. Nào là bắn bi, bi búng bi ném. Hế hế mà tính ra số hơi đên đi cầy rank Bi chiến mà toàn gặp bọn có level “tuổi” cao hơn nên toàn thua T.T
Rồi là trò nhẩy dây thun huyền thoại trai gái chơi tuốt với nhau, hồi đó mà gặp đứa nào CAO-TO-ĐEN-HÔI chơi cùng là sướng lắm nó như là super man của cả đám vậy chỉ khổ mấy đứa chết không nhảy chạm vào dây phải ra cầm dây cho tụi khác nhẩy cay cú lắm.
À mà có trò này không biết có phải độc quyền của mình không hề hề. Nhà mình gần đồi nên có mấy ổ kiến lửa ngoài vườn nên cứ rảnh là mình hay ra “ Chăn Kiến “ lăm, giống kiến đỏ con nào con nấy đỏ chóe, nó cắn cho phát thì đau đừng hỏi. Chiều nào đi học về là cũng ra đào đường cho nó đi, đất cát lại nắng ráo đàn kiến cứ leo lên gần mép rãnh là lại lộn chòng mòng xuống dưới nhìn hay đáo để. Cứ rảnh rảnh là lại chui vào chạn bát xúc cho bầy “PET kiến” thìa cơm với miếng thịt, khi thì lại xúc cho một nhúp đường bỏ dưới rảnh. Mà khi nào mà trời mưa là lại lo lo lắm không biết mưa bịt mất cửa hang nó có ra được không, rồi là có nhiều con chết đuối không. Đang ăn cơm mà còn lấy cái ô chạy ù ra che cửa hang lại hộ lũ kiến cơ mà.
Chiều mùa hè mình hay lên đồi hóng gió với lại chơi với lũ trẻ con trong xóm có trò câu chuồn chuồn cũng vui lắm, cứ nhờ bố bắt hộ con chuồn chuồn kim rồi xiên qua bông hoa cỏ đuôi chó rồi ra vung vung trước mặt con chuồn chuồn chúa là “a lê hấp” nó ùa vào nhai ngấu ngiến thò tay ra là bắt được nó ngay à.
Nhà mình ngày xưa có nuôi con chó ta lông vàng đệp trai mà khôn lắm, hôm nào đi học mà mẹ đón sớm, về đến nhà là thả ngay con chó trong nhà ra rồi chơi ngay bài “ NẮM ĐUÔI EM ĐI KHẮP THẾ GIAN”. Hế hế cứ chạy theo con chó từ nhà ra vườn rồi lên đồi chạy hết cả một góc đồi vậy. Mệt người chó nằm lăn ra vệ cỏ nghỉ, ngắm nhìn bầu trời trong xanh, ngửi mùi gió bay là là chung quanh. Ay da thơ mộng quá giờ biết đi đâu tìm lại cảm giác đó bây giờ.
Thế gian này có vô vàn trò chơi mà mình chưa biết, mỗi trò chơi là một bài học nào đó.
Với tôi game [geim] là trò chơi nên cứ cái gì chơi được là game.!
Sinh sau đẻ muộn, cơ mà cũng hên là thời kỳ trước cấp 1 được chơi nhiều trò để lại nhiều dấu ấn:
– bắn bi. Xưa bắn gà vãi luôn ấy, phải nói là không hề biết bắn luôn ấy. Aim như siệt =))
– bổ quả bàng ra làm đôi để ăn cái nhân nè. Trước sân nhà nội có cái cây bàng max bự, anh nhà đối diện hay quà nhà chơi rồi lụm mấy quả xong chẻ đôi ra ăn
– cái trò thích nhất là đặt 2 cục gạch, để lon ông thọ lên, rồi đun lửa ở dưới. Còn nhớ hồi đó có lần bày trò đó ra, mấy đứa trong xóm đứa nào cũng chạy về nhà lấy càng nhiều gia vị càng tốt. Nào là nước mắm, muối, tương ớt, xì dầu, bột nêm, đường, kẹo cao su, gạo…
Nhiều trò vui thuở nhỏ lắm =)))))
Anh thì chơi lộn mèo, bắn bi, hôm nào sẽ viết dài ra thành bài =))