Sau khi hoàn thành Grand Theft Auto V (GTA V), tôi chẳng còn muốn đụng vào nó là mấy nữa. Map của GTA V được chia làm 2 phần: khu rừng núi, sa mạc và khu thành phố. Khu thành phố chắc chắn là nhiều hoạt động vui chơi đủ thứ hơn, trong khi rừng núi gần như tồn tại cho câu chuyện của game. Vậy thì Red Dead Redemption 2 (RDR2) liên quan gì ở đây? Hãy tưởng tượng game có vài địa điểm như thành phố Los Santos (như Valentine, Strawberry, Saint Denis) được bao quanh bởi mấy khu rừng núi như trong GTA V mà xem. Red Dead Redemption 2 đối với tôi là như vậy, giống GTA V ở thiết kế bản đồ nhưng phần đồi núi rừng rú rộng hơn nhiều so với phần thành phố, và đến đây tôi cảm nhận được một điều gì đó không lành khi mới vào game.
Nhưng trước khi nói về cái cảm nhận không lành của tôi, chúng ta cũng cần phải tìm hiểu chút những lời khen có cánh dành cho Red Dead Redemption 2 đến từ đâu. Một trong những lời khen có cánh tôi thấy nhiều nhất là câu chuyện của Red Dead Redemption 2 được viết rất tốt, tốt đến nỗi bạn có biến phần gameplay của RDR2 thành một bộ phim cũng được. Và chính vì nó tốt theo kiểu một bộ phim đã vô tình làm hại chính bản thân tựa game. Những lời khen này cũng dần tung hô nó là tựa “game của thế kỉ”, “tựa game của năm 2018”, hầu hết đều chú ý vào cốt truyện của game là chính. Đừng để những lời khen này đánh lừa bạn, vì RDR2 không tốt đến vậy…
(Spoiler nhẹ game)
Cái tốt
Như đã nhắc đến ở trên, câu chuyện của RDR2 thường được coi là một trong những câu chuyện hay nhất của video game trong thập kỉ vừa rồi. Tôi không hoàn toàn đồng ý lắm, nhưng tôi sẽ phải đồng ý với một cái: Athur Morgan có lẽ là một trong những nhân vật chính hay nhất mà Rockstar từng tạo nên, hay thậm chí là một trong những nhân vật chính hay nhất từng xuất hiện trong video game.
Arthur Morgan là nhân vật chính được người chơi điều khiển trong phần lớn thời gian ở Red Dead Redemption 2. Anh mang cho mình vẻ bề ngoài của một gã côn đồ khá đáng sợ, nhưng tính tình anh lại khá hài hước và mỉa mai, nhưng khi đã vào việc là rất nghiêm túc. Anh trung thành tuyệt đối với Dutch, người đã nuôi dạy anh khi còn tuổi thiếu niên. Arthur cũng mang trong mình chút máu nghệ sĩ, chăm viết nhật ký và vẽ rất khá (nghiêm túc, vẽ còn khá hơn cả người đang viết bài này hồi đi học vẽ). Nhưng trái ngược với cái máu nghệ sĩ, hài hước mỉa mai mà người chơi thường thấy, Arthur có một quá khứ đầy bất hạnh.
Mồ côi mẹ từ nhỏ, cha là tội phạm và cũng chết sớm. Cuộc đời Arthur, dựa vào trải nghiệm game của người chơi, ít nhất trải qua 2 mối tình. Mối tình đầu tiên mà người chơi biết đến sẽ là Mary Gillis, hay theo tên họ của người chồng quá cố của cô là Mary Linton. Arthur và Mary yêu say đắm lúc còn trẻ, nhưng tình yêu này bị gia đình Mary, hay cụ thể hơn ở đây là bố của Mary, một bợm rượu và một tay bài bạc, ngăn cản. Ông ta gọi anh là kẻ ngoài vòng pháp luật, tên ăn trộm và giết người, mặc cho mối quan hệ giữa anh và Mary rất thắm thiết và anh cũng rất thân với em trai Mary, Jamie. Mối tình đành phải kểt thúc, Mary đi lấy chồng còn Arthur lại tiếp tục trung thành với băng Van der Linde.
Và mối tình còn lại, chỉ được biết qua lời kể của Arthur, rằng anh có mối quan hệ với một cô hầu bàn là Eliza và họ cùng có với nhau một đứa con tên là Isaac. Arthur ít khi thăm hai mẹ con do lối sống ngoài vòng pháp luật của mình. Nhưng đến một ngày, Eliza và Isaac đã bị bọn cướp bắn chết ngay tại nhà chỉ vì vài đồng dollar ít ỏi. Đó là lúc mà Arthur có phần nhận ra rằng, cái lối sống ngoài vòng pháp luật này có thể mang đến cho anh sự tự do, nhưng chưa chắc đã mang đến cho anh hạnh phúc. Và đó là một phần lí do tại sao cả game không hề có một love interest cho Arthur, đó là cái khổ đau mà anh phải gánh chịu. Và giờ đây, tình cảm của anh dành nhiều hơn cho một gia đình chung: Băng Van der Linde.

Những cử chỉ nhỏ cũng có thế khiến nhiều người chơi nhìn nhận Arthur là một người thủ lĩnh lý tưởng hơn cả chính thủ lĩnh hiện tại của băng…
Và đây cũng là một phần câu chuyện của RDR2 tỏa sáng. Ngoài những cắt cảnh mang một đống kịch tính cảm xúc, khi người chơi cùng Arthur bắt đầu đi quanh khu trại của băng Van der Linde thì sẽ càng tìm ra nhiều đoạn hội thoại ẩn giữa các NPC và càng làm giàu thêm mối quan hệ giữa các thành viên trong băng Van der Linde. Thậm chí mỗi khi những xích mích xảy ra giữa các thành viên, Arthur có thể an ủi họ hoặc than phiền với những thành viên gây xích mích. Từng cử động của Arthur như việc không bao giờ chạy trong trại (bởi vì game không cho…), tôn trọng những cử chỉ đẹp của của những thành viên có thể biến Arthur trở thành một người thủ lĩnh lý tưởng hơn cả Dutch.
Arthur khác biệt với Dutch rất nhiều, Dutch muốn níu kéo lại cái cuộc sống tự do, không phải làm thuê cho bất kì ai, giết người cần giết, cứu người cần cứu, mọi việc là do chính Dutch quyết định cho ảo mộng tự do của mình. Arthur lại là một người dần dần thấy được cái lối sống của Dutch sẽ kéo cả băng vào cái chết, nhưng anh vẫn trung thành với Dutch, cùng lúc đó anh cũng có thể giúp đỡ từng người của băng rời khỏi cái chốn địa ngục này, vì anh quan tâm nhiều đến từng người của băng hơn, cái băng đó là gia đình mà anh không muốn đánh mất, không muốn để ai chịu khổ đau thêm lần nữa.
Red Dead Redemption 2 là một câu chuyện về sự thay đổi. Chắc chắn, cho dù là bất cứu câu chuyện lớn nhỏ nào, cái chủ đề về sự thay đổi vẫn hiện hữu trong đó, dù ít hay nhiều, dù rõ ràng như mặt trời hay ẩn mình lấp ló như những ngôi sao ban đêm. Chúng đã xuất hiện trong những cuộc xung đột giữa mối quan hệ của các nhân vật. RDR2 là một chuỗi câu chuyện bi kịch tuyệt vời của các nhân vật bị mắc kẹt theo cách của họ đến nỗi họ từ chối chấp nhận rằng mọi thứ đã và đang thay đổi, quá cứng nhắc trong lý tưởng của họ đến nỗi họ có thể nhìn thấy những tác hại mà họ đã gây ra cho chính họ và những người khác.

Trong khi người chơi vẫn còn trên lưng ngựa ngao du, tiếng nhạc nhẹ nhàng sẽ thi thoảng xuất hiện…
Và hỗ trợ cho câu chuyện tuyệt vời này chính là âm nhạc và âm thanh của game. Âm thanh có lẽ là một trong những khía cạnh hay bị bỏ qua trong video game nhất vì một phần, hầu hết người chơi hay review không có chuyên môn về cái việc này. Tôi cũng chả ngoại lệ, nhưng âm thanh của RDR2, đặc biệt là tiếng ngựa chạy là cực kì tuyệt vời, chúng có phần bass khá nặng và thậm chí có thể cảm nhận được nếu loa mọi người có chỉnh bass. Mỗi khi Arthur ngồi lên con Roach (yeah tôi đặt tên ngựa là Roach) và bắt đầu cưỡi ngựa lên đường đến nơi làm nhiệm vụ, tiếng chân ngựa chạy nghe cực kì tuyệt vời, chúng cực kì mạnh mẽ chứ không có yếu ớt như tiếng chân Roach trong The Witcher 3. Tôi sẽ không nói nó thật vì… thú thực là không ai làm âm thanh lại sử dụng âm thanh đời sống thực cả, nhưng chắc chắn rằng đây là một cái mà team làm âm thanh cho game nên tự hào.
Phần còn lại là âm nhạc, và tôi chỉ có thể nói là tuyệt vời. Bởi vì âm nhạc được ghép một cách hoàn hảo trong mỗi nhiệm vụ câu chuyện và không bản nhạc nào lại giống bản nhạc nào. Mỗi bản nhạc cho mỗi cuộc đấu súng là độc nhất cho cuộc đấu súng đó. Nhưng đó không phải cái thứ âm nhạc duy nhất mà tôi muốn đề cập tới. Khi người chơi cùng Arthur dạo quanh thế giới, âm nhạc rất hiếm khi xuất hiện, nếu có cũng chỉ là một tiếng ghi-ta nhẹ rồi lại để người chơi thưởng thức tiếp âm thanh thiên nhiên. Cái thứ âm nhạc này khiến tôi nhớ tới The Legend of Zelda: Breath of The Wild cũng dùng một tiếng piano nhẹ mỗi khi người chơi du ngoạn vùng đất Hyrule.
Cái tệ hại
Nhưng những lời khen trên mới chỉ là màn dạo đầu của bài viết này, và ở đây mới đến lúc tôi viết chỉ trích thực sự. Tôi thực sự mong muốn Red Dead Redemption 2 thành một game có thể khiến tôi đáng kinh ngạc hoàn toàn, nhưng thay vào đó, nó lại rất đáng thất vọng về gameplay. Đã có quá nhiều sự thay đổi về gameplay trong một game thế giới mở tính từ 2018 trở về trước.
Hầu hết những game thế giới mở của Ubisoft đã theo đuổi gameplay hoạt động theo hệ thống, mở ra nhiều kiểu chơi khác nhau tiếp cận mục tiêu. The Legend of Zelda: Breath of The Wild (BOTW) thì không yêu cầu người chơi buộc phải làm main quest để hoàn thành game, chỉ 2 điều duy nhất mà người chơi phải làm là hướng dẫn đầu game và đánh bại Ganon. Phần còn lại của Hyrule là đưa ra để người chơi tự khám phá và trải nghiệm theo cách của bản thân. Chưa kể đến là môi trường trong BOTW rất tuyệt khi để người chơi tận dụng nó cho nhiều việc kể cả việc hỗ trợ người chơi đánh bại quái vật hay giải đố.
RDR2 thì dường như chả thay đổi tẹo nào kể từ GTA V 2013 và RDR 2010, thi thoảng gặp sự kiện ngẫu nhiên thì cũng sẽ ảnh hưởng đôi chút đến việc có súng mới hay kiểu dạng như vậy. Thi thoảng trong câu chuyện chính nhưng những lựa chọn đó cực kì nhạt nhẽo vì chủ yếu là có thì sẽ có thêm content game hoặc không có thêm content game. Nhưng những lựa chọn đó cũng chả khiến game rẽ đi một hướng đi cực kì khác mà chỉ vẫn quay về hướng đi cũ, cực kì tuyến tính.
Mission Failed

Mission Failed vì phá luật… trong khi Arthur là kẻ ngoài vòng pháp luật…
Đây chính là điều đầu tiên người chơi sẽ cảm nhận khi chơi ở bất kì tựa game nào của Rockstar, và tất nhiên RDR2 cũng chả phải ngoại lệ cho điều này. Game bảo bạn làm gì, bạn phải như thế, không thì bạn thua game, cấm có sai.
Game bảo bạn xông lên bắn súng, bạn stealth, Mission Failed. Game bảo bạn cưỡi ngựa, nhưng bạn muốn đi bộ, Mission Failed. Game bảo bạn không được săn gấu, và bỏ lại NPC ở phía sau, làm ngược lại thì auto Mission Failed. Bạn không chờ NPC làm xong việc của mình rồi mới đi tiếp chứ gì, Mission Failed. Tất cả những điều này khiến tôi thực sự chán ngán và mệt mỏi. RDR2 dường nhu muốn nói rằng, không đây không phải lúc người chơi sáng tạo, mà là lúc Rockstar thể hiện tài năng biến mọi nhiệm vụ game trở nên tuyến tính của họ.

Đây là cách duy nhất để bắt kẻ bị truy nã, không thì Mission Failed
RDR2 sợ game thủ sẽ làm hỏng cái “trải nghiệm điện ảnh tuyến tính” mà họ tạo ra, vậy nên họ gắn Mission Failed cho mọi game thủ đang cố ý phá cách. Game sẽ sẵn sàng tự loại bỏ các cơ chế cho đến khi bạn kích hoạt được đúng chuỗi hành động mà nhà làm game mong muốn. Ở bounty hunter đầu tiên (Good.Honest.Snake Oil), game sẽ cho bạn gặp một tay thuốc lang. Game nói rằng bạn phải đối đầu với gã thuốc lang này nếu bạn xác định được vị trí của hắn trên bản đồ rồi. Tôi tưởng tôi sẽ phải rút súng ra để dọa gã, hoặc phải dùng dây thừng trói. Không, khi game nói rằng bạn phải đối đầu với gã nghĩa là bạn phải đối đầu với gã theo nghĩa đen. Bạn phải quay camera về phía NPC giữ chuột phải hoặc L1 rồi ấn một nút nó ghi là Confront, còn không thì đừng mơ tưởng mà tương tác với NPC. Những điều này là cấm kị trong tất cả các thiết kế game ở thời điểm hiện tại và càng cấm kị hơn ở game thế giới mở. Ngay cả game thế giới mở của Ubisoft trước đây cũng rất tuyến tính không khác gì game của Rockstar, giờ đã đổi thay.
“Súng là bạn thân nhất của người chơi”
Một trong những lí do dẫn tới Mission Failed nhiều đến vậy vì Rockstar chỉ cho người chơi tương tác thế giới của mình rất yếu ớt và hạn chế. Ví như việc tương tác với NPC, người chơi thường có ba lựa chọn, chào hỏi (Greet), đùa cợt (Antagonize) và giương vũ khí vào NPC để cướp tiền. Và nếu bạn có đùa cợt NPC thì bạn cũng có thể gỡ gạc tình huống đó vì game sẽ cho bạn nút Defuse. Nhưng đó là tất cả những gì mà bạn tương tác với NPC, chúng thậm chí còn không lên được cỡ lựa chọn hội thoại của Fallout 4 chứ đừng nói gì đến The Witcher 3 hay Fallout: New Vegas. Trò truyện với NPC trong RDR2 chả dẫn đến một tình huống thú vị nào hết, thay vào đó thường là sẽ chào hỏi nhạt nhẽo, NPC sẽ phản ứng theo cách tệ nếu như người chơi đùa cợt gây hấn, như việc bỏ đi, đấm Arthur hay rút súng ra bắn.
Tôi thực sự nhớ có một sự kiện ngẫu nhiên trong game, là một người phụ nữ bị ngựa chết đè lên người. Tôi giúp người phụ nữ đó và cố đưa cô về Valentine. Nhưng do định hướng đường không tốt mà tôi cưỡi ngựa chở cô vấp phải tảng đá. Người phụ nữ đó chạy nhanh nhất có thể, đến mức tôi không thể đuổi theo mà xin lỗi. Mà có đuổi kịp cũng chẳng thể xin lỗi vì đơn giản game không cho.
Và như đã nói ở trên, sự tuyến tính của RDR2 là một sự tuyến tính đến khó chịu. Nếu như bạn có thể stealth nhưng chả có cách nào để bạn đánh lạc hướng địch, vậy là bạn lại rút cung tên ra ngắm bắn hoặc ném dao rìu. Chả có cách nào bạn cố trộm lấy vũ khí của địch khi địch đang ngủ. Bạn cũng chả thể đặt bẫy địch như trong Watch Dogs 2, hay thậm chí còn chả thể đặt bẫy thú vật dù trong game hoàn toàn có sự kiện ngẫu nhiên NPC giẫm phải bẫy thú. Và bạn cũng chả khiến lũ kêu “I AM THE LAW” tới ổ tội phạm để thoát khỏi tình trạng truy nã (đến The Witcher 3 còn có thể dẫn đám lính đến tụi quái vật để chạy thoát khỏi bị chém). Trong RDR2, khẩu súng là bạn thân của bạn trong mọi cuộc chiến và không gì khác. Tất nhiên, bắn súng trong RDR2 không phải bắn súng trong DOOM hay Titanfall 2 nên về cơ bản chúng cự kì tẻ nhạt. Chỉ đơn giản là nấp, ngắm và bắn.
Bài này sao nana review của 7 ngày chơi game nhỉ
Cái duy nhất mà mình thấy giống trong bài viết của mình với video review của & ngày chơi game là các mục lớn được chia theo tên bộ phim The Good, The Bad and The Ugly thôi mà bạn…