Tán nhảm quá khứ + Review: Transistor

Khách quen

  

Transistor là một game RPG 2.5D với phong cách tech-noir cyberpunk do Supergiant Games phát triển và phát hành, và là game đầu tiên của hãng mà mình chơi. Trước đó thì mình chỉ chơi các game kiểu AAA các thứ như Call of Duty, Battlefield, Crysis…. Và mình coi các game indie như thế này là game cho trẻ con (2015 kiên is edgy lol). Và thực tế là bạn gái (cũ) của mình giục mãi mình mới miễn cưỡng chơi, và trải nghiệm đó thực sự thay đổi mình và cách mình chơi/tiếp nhận game.
Mình nhớ thì khoảnh khắc đầu tiên của game thôi cũng đã ám ảnh mình theo một cách kì dị nào đó, một cô gái gục khóc bên cạnh một người đàn ông bị cây USB to đùng xiên qua người, nền nhạc jazz chậm rãi, và hình ảnh cứ tĩnh như vậy, cho đến khi mình bấm thử chuột, và một giọng trầm ấm vang lên từ cây USB to đùng nọ

“Red, we aren’t getting away with this, are we ?”
Và cảnh chuyển, hé lộ dù chỉ là một góc, một góc rất nhỏ của thế giới, nhưng tone chủ đạo của nó đã lộ ra ngay lúc đó, hai người đó là một, con người trong thanh Transistor chính là giọng nói của game, và Red là phần còn lại, cùng với nền nhạc chậm rãi, đượm buồn ở phía sau. Càng tiến tới, ta càng cảm nhận được sức mạnh phi thường ẩn chứa đằng sau chiếc Transistor mà nhân vật Red đang cầm, và sức mạnh lớn nhất của nó, là tình yêu mà nhân vật bên trong đó dành cho Red. Trong một thế giới đang dần chết đi trước mắt Red, giọng nói trầm ấm đó cho chúng ta một chỗ dựa, một cái gì đó để bấu víu, cả về mặt cảm xúc và tinh thần, tạo nên một câu chuyện, dù đơn giản và gói gọn trong 8 tiếng, nhưng lại là một câu chuyện mang rất nhiều sức nặng, mà không cần phải mang bất cứ một thông điệp cao siêu nào cả. Cái kết của game làm mình thẫn thờ nhiều ngày liền vì sức nặng và chiều sâu khủng khiếp của nó, đầu óc của một thằng cu tuổi teen hồi đó chịu không nổi nhiều cảm xúc ảo được thể hiện một cách chân thực như vậy (mà giờ hết teen cũng chịu không nổi.

Và cũng chính Transistor làm mình trân trọng hơn về một phong cách nghệ thuật rõ ràng trong game, nhiều đến nỗi mà đến giờ mình không còn thấy game Crysis hay Call of Duty nào “đẹp” cả. Transistor, với những background tĩnh, không cần kĩ thuật đồ họa cao siêu hào nhoáng, thực sự vẽ lên một bức tranh tuyệt đẹp để người chơi bước đi lên nó, ngắm nhìn nó, chạm vào nó với sự ngưỡng mộ. Tất cả được tô điểm bằng một bộ soundtrack pha giữa Jazz và nhạc điện từ, mình không đơn giản là thích, mình ngưỡng mộ sự xuất sắc của OST khi nghe bình thường và nghe khi chơi game, dù thế nào nó cũng thực sự tuyệt vời, và đến bây giờ mình vẫn không thực sự thích OST của game/phim nào hơn Transistor.

Còn Gameplay ? Chà, với mình hồi đó chỉ biến bắn, nấp, bắn, nấp, thì mechanic lai giữa ARPG và TBS của game làm mình hơi gọi là…. nói chung hồi đó tui chơi ngu lắm, nhưng càng quen, càng hiểu game thì sẽ càng thích thú với những kết hợp chiêu mới, những đòn phản xạ mới, những cách tiếp cận mới mỗi khi gặp những kẻ thù khác nhau, thú thực gameplay dù khá mới lạ, nhưng mình không hẳn là ấn tượng như những phần khấc của game, và sau mỗi lần chơi lại mình lại tìm ra một hay hai vấn đề mới của nó, nhưng chúng nó là bé tí so với giá trị thực sự mà game mang lại cho mình.

Sau khi phiêu lưu với Red 8 tiếng lần đầu, mình đã bị mind blown hoàn toàn. Đây là những cảm xúc mình chưa bao giờ có khi chơi game (hồi đó), và tối hôm đó mình tìm mọi game có chung tag với Transistor để tìm lại trải nghiệm đó, và sau này trên công cuộc phiêu lưu của mình thì mình tìm ra nhiều tựa game nhiều giá trị hơn, nhưng ma thuật mà Transistor ngày ấy mang lại cho mình là khó có thể tìm lại, mình thích Transistor như thích tình đầu vậy (và thực tế hai cái đó liên quan đến nhau lol) , bạn sẽ tìm ra người khác tốt hơn, dành nhiều tình cảm hơn, nhưng chính người đó mới mang lại những cảm xúc thật nhất.

Vậy, tình đầu của bạn là game nào ?

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


2 cụng ly

  • Phạm Quốc Anh - 23.04.2018

    Đối với mình thì game đó là The Legend of Heroes: Trails in the Sky. Mặc dù cách chơi cũ kỹ nhưng OST + cốt truyện của game quá xuất sắc, chưa kể đồ họa cực đẹp cho dù nó ra lò năm 2004


  • Thai hoàng hải - 10.05.2018

    Ko biết mình đã chơi đi chơi lại nó bao nhiêu lần , cốt truyện đặc biệt , hệ thống skill có tính tuỳ biến cao ( mổi việc kết hợp skill có thể ngốn hàng giờ ) , đồ hoạ chất . Nói chung game của supergiant khi nào củng vậy từ thời bastion tới giờ :)))