Tại sao một sở thích nào đó không còn vui như trước nữa?

Khách quen

  

Tôi nghĩ là có rất nhiều người trong chúng ta đã nhiều lần tự hỏi bản thân mình câu hỏi này ở nhiều thời điểm khác nhau trong cuộc đời, dĩ nhiên cũng sẽ với một cơ số những thứ khác nhau. Hoặc nếu bạn chưa bao giờ phải tự hỏi bản thân mình như vậy thì tôi đoán là bạn may mắn thật đấy, ít nhất là đối với tôi.

Có hàng tá lý do người ta có thể nêu ra để trả lời câu hỏi trên và tôi cũng nghĩ là nó cũng đúng ở một mức độ nào đó và chúng ta, hầu hết, là không có cách nào để cứu vãn tình thế nữa. Cuộc sống thay đổi, môi trường thay đổi, điều kiện thay đổi, chính bản thân ta thay đổi,… những lý do khách quan đại khái như vậy chẳng hạn. Nhưng đó là một câu chuyện mang tầm vóc vĩ mô hơn, trưởng thành hơn và dành cho những người lớn hơn bàn luận vào một ngày khác. Lần này tôi sẽ chỉ nói đến một thứ thôi. Trò chơi điện tử.

Tạm thời cho rằng bạn giống như tôi đi. Chúng ta đều là những đứa đã bấm điện tử từ thuở còn là một đám nhóc tì chưa hiểu gì về sự đời (thật ra bây giờ vẫn chưa hiểu gì) và đều ở một thời điểm nào đó trong đời đều đã tự nhủ rằng: “Game vui thật đấy, càng lúc càng phát triển hơn và vui hơn, nhưng mình chả có điều kiện để thưởng thức mấy con game đình đám gì cả, sau này lớn lên có tiền mình sẽ tậu một dàn máy thật khủng và chơi cả ngày mới được, chắc mình sẽ không bao giờ ngừng chơi game đâu”. Xa hơn cả cái tiểu sử đó, bạn đang đọc bài viết này trên Hiệp Sĩ Bão Táp, điều đó cho thấy bạn máu lửa với video game hơn là chỉ một thú vui bình thường, nhỉ?

Nếu bạn càng giống tôi hơn nữa thì chúng ta đều đã và đang trải qua cùng một khủng hoảng. Chúng ta vẫn không hẳn là ngừng chơi game, chúng ta vẫn theo dõi tin tức về game, vẫn hóng chờ những siêu phẩm sắp ra mắt nhưng ở một mức độ nào đó chúng ta ít nhiều đã không thể thưởng thức trò chơi điện tử nhiều như trước nữa. Mất một thời gian để tôi đi ra kết luận thế này: có lẽ nó nằm ở cách chúng ta chơi game và đối xử với game nhiều hơn là game đang trở nên nhạt nhẽo hơn.

Nói một cách công bằng thì tôi không nghĩ những tựa game bóng bẩy ở thời đại bây giờ thua kém nhiều so với những sản phẩm ngày trước. Tôi đã bỏ thời gian chơi lại một số tựa mà tôi cực thích hồi còn bé và nhận ra cũng có một số chi tiết thật ngớ ngẩn và tệ hại, thứ duy nhất còn lại là niềm vui ngày bé đã giữ tôi chơi đến khi phá đảo. Cái niềm vui lúc đó tôi mạn phép cho rằng, nó chính là cách ta đối xử với trò chơi điện tử. Nghĩa là thế nào nhỉ? Ngày bé ta thiếu thốn trong điều kiện cũng như kiến thức vể trò chơi điện tử, thành ra ta không câu nệ và cầu kì trong nhu cầu của mình, điều đó khiến ta đón nhận game với một tinh thần thoải mái và hào hứng làm cho tựa game có thể trở nên thú vị hơn nhiều lần. Cái đấy tôi xin giải nghĩa là chúng ta trung thực với bản thân mình.

Có thể bạn sẽ cho rằng ối giời ơi, nói thế cũng nói, ai mà chả biết như vậy. Tôi hiểu, thật ra chính tôi cũng luôn biết là như vậy chứ. Nhưng nghĩ mà xem, liệu cả hai ta kể từ những ngày còn bé, ở thời điểm hiện tại chúng ta có còn trung thực với bản thân mình hay không?

Trung thực với nhu cầu của mình theo tôi là cách thiết yếu để chúng ta có thể thành công trong việc tận hưởng một thứ gì đó, ở đây là game. Trong một thời gian dài chơi game và tìm tòi mọi thứ về game đã làm con người chúng ta trở nên cầu kì và “góc cạnh” hơn trong việc lựa chọn một tựa game để chơi và cả cách chơi tựa game đấy. Nói đâu xa, ngày nay ai cũng kì vọng combat lúc nào cũng phải đỉnh cao như Dark Souls đấy thôi, cốt truyện thì phải sâu sắc và các thứ, còn hễ mà nông cạn một tí là chê lên chê xuống õng ẹo và cho rằng game thủ hardcore như mình không thể nào phí thời gian cho mấy cái game rác như vậy được và ít thì nhiều đôi khi có thể tỏ ra một chút khinh khi với những người có thể tận hưởng những cái “game rác” đó. Thế là chết đấy, ngày bé ta chơi game có vì cốt truyện hay gì đâu nhỉ? Ta cũng đâu nề hà combat phải sâu phải “có não” hay là phải phá đảo Dark Souls bằng Broken Straight Sword mới là thực sự phá đảo đâu. Ta chỉ chơi game vì vui thôi. Và tôi nghĩ đó cũng nên là cách ta đối xử với game bây giờ.

Sao chúng ta không chỉ đơn giản là tận hưởng một nền đồ họa tân tiến lóa mắt dù combat và cốt truyện thì chỉ có nước vứt vào thùng rác của mấy tựa như Assassin’s Creed. Cứ nhìn ông Đăng mà xem, chẳng phải ông ý rất vui sao, thế là tốt đấy. Thậm chí nếu chỉ xét về Assassin’s Creed thì tôi cho rằng nó cũng còn nhiều cái thú vị chán, quan trọng là chúng ta có cho phép nó để ta thưởng thức những cái hay của nó hay không? Tương tự, Dark Souls 2 cũng thú vị chả thua gì 2 phần còn lại, MGSV cũng chẳng phải là một tựa game phá hủy cả series mà trái lại còn sở hữu gameplay rất thú vị, Fallout 4 cũng không cần phải là một tựa RPG hardcord thì nó mới thú vị hay gì cả, DOTA2 cũng không cao cấp hơn LoL hay Liên Quân ở chỗ nào cả… và tất cả những sản phẩm khác trong thời hiện đại cũng vậy.

Quan trọng là chúng ta nên có một góc nhìn tích cực hơn và nhìn vào những điểm tốt của những tựa game, trên hết là ta hãy trung thực với nhu cầu của bản thân mình thay vì chạy theo những ảo giác rằng thế nào mới là “game thực sự” các thứ. Bạn thích một tựa game riêng nào đấy trong cả series thì cứ chơi luôn đi, không cần phải tự ép mình phải chơi từ phần đầu hay gì đâu. Và cũng không cần phải tự nhủ rằng đấy là “guilty pleasure” khi tận hưởng những tựa game đấy nữa, tôi cho rằng chúng ta không cần và cũng không nên cảm thấy tội lỗi với cái gì mà có thể khiến bản thân vui vẻ và giải trí, dĩ nhiên miễn là cái đấy không gây hại cho ai.

Tôi nghĩ là chúng ta ai cũng hiểu điều đấy nhưng một lần nữa, liệu rằng chúng ta có thực sự trung thực với bản thân mình chưa? Chúc các bạn chơi game vui vẻ và thành công trong cuộc sống.

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


1 cụng ly

  • ARI.Leisurely - 08.07.2020

    đó là hồi nhỏ chỉ cần thấy game chơi là sướng lắm rồi, nhưng bây giờ thì khác đi rất nhiều. Và mình thường nghĩ là do game hay game dở, đồ họa xấu,… vân vân và mây mây nhưng mà thực ra là mình ko hứng thú với game như hồi nhỏ mà thôi vì dù có chơi game nào thì từ từ mình cx chán cả