Đầu tiên, xin được đi thẳng vào vấn đề: người bạn chơi game thân thiết nhất của tôi chính là bạn! Đúng, bạn đó, người đang đọc mấy dòng linh tinh này đó! Hay tôi phải nói chính xác hơn là các bạn nhỉ? Hay chính xác hơn là tất cả mọi người tôi quen trong Bàn Tròn (kể cả Lão Đăng) và xa hơn nữa là tất cả những “lão đại”, những “tay to” trên các forum game Việt Nam ngày trước. Tất cả mọi người đối với tôi đều là bạn thân, bạn cũ hay một loại bạn gì đấy chỉ xét về mảng game thôi!
Tới đây chắc một số ông sẽ cho rằng thằng này ngáo rồi? Hay lại một thằng edgelord nào đó? Hay nó ngoài đời thực tế là một thằng loser không bạn bè? Welp, có lẽ ý cuối đúng nửa vế đầu… Nhưng quay trở lại với vấn đề chính, tôi sẽ kể một chút về quá trình chơi game của mình vậy.
Nói ngắn gọn, hồi bé, người đưa tôi đến vơi game là ông anh họ, bọn tôi chơi NES với cả máy thùng arcade các kiểu rất vui và tôi cũng bắt đầu mê cái vụ “trò chơi điện tử” này từ đó! Có thể nói, lão anh họ là “người bạn chơi game” đầu tiên của tôi. Tôi với lão ý đã từng rất vui vẻ với đủ loại game trên GBA đến tận những năm cuối tiểu học, nhưng sau này vì hoàn cảnh các thứ nên lão ý cũng phải đâm đầu vào lo cơm áo gạo tiền cho gia đình các thứ nên cũng không còn game gủng với tôi được nữa. Thế là tôi mất đi “người bạn chơi game” duy nhất của mình, bước vào một thời kì lủi thủi chỉ chơi game một mình, tự tìm game hay một mình, tự mày mò cài game, phần cứng, tải game,… từ đây. Tất nhiên, tôi cũng có vài thằng bạn khác cũng chơi game đồ các thứ chứ, nhưng chơi hay đúng hơn là “ghiền” đến độ của tôi thì ngoài đời chưa gặp được thằng nào, chán. Mặc dù là những thằng bạn rất tốt nhưng khi nói về game thì tôi chả thể nào “bình loạn” được với bất kì thằng nào trong hội, đơn giản là game với bọn nó chỉ để vui, chỉ để giải trí, chứ không có thằng nào thực sự bấn loạn vì một thiết kế game đỉnh cao, một cốt truyện sâu sắc, hoặc một ông già làm game 55 tuổi đời từ Nhật Bản xa xôi. Bởi thành thực mà nói, khi đọc những bình luận của mấy anh em trên hội kể về những ngày ngồi PS3 hay Xbox với nhau, những game hay giới thiệu cho nhau, lắm lúc cũng tủi thân phết!
Nhưng như đã nói, cũng không buồn lắm, vì tôi có cả một hội bạn chơi game trên mạng cơ mà! Lên cấp 2, tôi được gia đình cấp cho một củ “khoai tây” với một đường truyền Internet thuộc tầm trung lúc đó. Ban đầu vẫn chỉ dùng Internet để xem cheat game GBA với mấy game GTA là chính thôi! Nhưng khi bắt đầu ngừng mua đĩa lậu vì nhận ra đó chả phải là đĩa bản quyền, yup, tôi đoán là hầu hết chúng ta đều bị mấy hàng đĩa game lừa vụ này, dĩ nhiên tôi đã bắt đầu mò được đến những thread tải game crack trên khắp các diễn đàn mạng, nào là VN-Zoom, GameVN, gamethu, minigames, vnsharing,…
Ban đầu cũng chỉ vào lấy link rồi lượn thôi, nhưng từ từ tôi đã bắt đầu đọc các bình luận, đọc 1 bình luận lại dẫn đến 10 bình luận khác, 10 cái lại dẫn đến 100 cái khác, tất cả như một chuyến phiêu lưu từ 1 thread game crack đến những thread tuyệt vời như thảo luận, guide hướng dẫn, tin tức,… Tôi vẫn còn nhớ thread “Thảo luận về Halo 2!” của VN-Zoom lúc trước, tôi đã quen 1 anh người Hà Nội, 1 cậu bằng tuổi tôi từ Lào Cai hay đâu đấy và một vài người khác tôi không nhớ nổi và chắc có lẽ tất cả chúng tôi đã spam tầm phải hơn 1000 bình luận vào cái thread đó, đến độ mod phải vào “dẹp tiệm” vì spam quá luôn! Giờ thì chắc chỉ còn là người lạ của nhau nhưng thực sự tôi hy vọng họ vẫn còn cháy niềm đam mê với game như tôi để biết đâu khi nào đó lại tình cờ gặp lại? Tôi cũng nhờ những bài guide hướng dẫn chi tiết đến từng nhiệm vụ trong GTA: San Andreas, những bài hướng dẫn từng đường đi nước bước cho Pokemon: Emerald, đến cả những bài hardcore hơn như hướng dẫn lên 9999 dmg cho Final Fantasy (dù tôi chưa bao giờ đủ kiên nhẫn làm nổi) hay những bài tôi rất thích và vẫn còn nhớ mãi như series giới thiệu về vũ khí của Master Chef trong Halo và vũ khí của Dante trong Devil May Cry của một “tay to” nào đó trên gamethu, cả một bài hướng dẫn Assassin’S CreeD II trên minigames nữa, và còn rất nhiều những bài viết cực kì cực kì tâm huyết khác. Đối với một thằng từng cực kì dốt tiếng Anh và chưa hình thành được game-sense thì những bài viết đó thực sự là vị cứu tinh, vẫn còn nhớ những tháng trời vò đầu bức tai không biết kiếm đâu ra HM-Surf trong Pokemon Emerald để đi tiếp, rất đau khổ đấy. Tôi từng nghĩ người ta được trả tiền để viết mấy bài đó nhưng sau này tôi mới biết làm gì có và tận bây giờ trong thâm tâm tôi vô cùng để phục những con người đó và từ lúc nào tôi xem tất cả bọn họ, những người tôi đã từng đọc post, từng reply hay chỉ đơn giản là từng ở chung một thread đều là những “anh bạn chơi game” của tôi, và tôi đã từng mơ về những buổi offline với tất cả mọi người nhưng lớn rồi thì mới biết mấy chuyện như vậy dễ gì… ai rồi cũng khác mà.
Những ngày đó nhìn chung thì tôi cứ đi học với bộ mặt một thằng học sinh cấp 2 hoàn toàn bình thường và nói về nhạc, phim hay một game online nào đó (thứ game duy nhất mà bọn bạn tôi thực sự chơi) và khi về nhà, mở Chrome lên, tôi quay trở về với con người thật của mình cùng anh em trên mạng. Đến mãi sau này vẫn buồn cười khi tôi kể cho hội bạn và bọn nó khá bất ngờ rằng tôi đã từng có một quãng thời gian như vậy. Bẵng đi nhiều năm sau, Facebook về Việt Nam, mô hình diễn đàn mạng không còn được ưa chuộng và những diễn đàn nhỏ bắt đầu sụp cũng như dần vắng bóng thành viên, công nghệ trở nên phổ biển khiến ai cũng có thể tiếp cận được và nó mang đến một thế hệ chơi game mới mà cá nhân tôi không ưa gì lắm vì không nhìn ra được sự nhiệt huyết trong đó nữa… Bây giờ tôi vẫn thường nghĩ về những ngày đó như là “thời hoàng kim” của cộng đồng game Việt Nam, buồn! Tôi cũng đã từng cố gắng đăng content lên các group game trên Facebook (Kick) nhưng phản hồi nhận lại rất đáng thất vọng dù tôi đầu tư bài viết của mình rất tâm huyết. Bởi vậy tôi thực sự mừng khi Lão Đăng tạo ra hội Bàn Tròn này, thực sự nó đã đem lại cho tôi thứ cảm giác đã mất đi của những ngày đó, dù có thể nói là chưa được trọn vẹn vì dù sao thì thời thế cũng thay đổi rồi, nhưng tôi thực sự vẫn rất biết ơn Lão Đăng hay xa hơn là bác Giang là người đã giới thiệu tôi vào đây và tất cả mọi “anh bạn chơi game” mà tôi quen dù tôi có thân với mọi người hay không, bác Hải, bác Hùng Lý, bác Như Tùng, Punished “Nghiêm” Snake, Hoàng Tiến Đức but no homo tho, bác Hùng Vũ, bác Kiên, bác Anh Đức Cao, bác Võ Dương Anh Kiệt, bác Tấn Minh, Ăn Cơm Bằng Muỗng aka Nguyễn Jack aka some Japanese shit,… và tất cả những người tôi không kể tên hết được, xin mọi người thông cảm, tất cả mọi người đều đã đem lại cho tôi một cộng đồng game thực sự giống như những ngày xưa tươi đẹp đó. Tất cả, kể cả những người tôi chưa từng quen đang đọc bài này, miễn là bạn có một con tim tâm huyết với game, bạn có chơi Metal Gear, tất cả các bạn đều là “những anh bạn chơi game” của tôi! Chậc, đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra “anh bạn chơi game” ngoài đời nào, nhưng hy vọng sẽ sớm gặp!
Bác thớt có tình cảnh khá giống mình nhỉ. Mình rất thích mô hình diễn đàn trao đổi về game thời xưa với những bài phân tích game chất lượng. Tình cờ tìm đc site này cảm giác như trở lại ngày xưa vậy, keep it up!
Câu chuyện của bạn cũng giống như tôi vậy. Ở cái thị trấn nhỏ ấy chắc chỉ có mỗi mình dò dẫm trong Metal Gear(PC), dàn trận đấu tank / lấy trực thăng thả sniper lên đỉnh núi trong Command and Conquer General hay xịn hơn là spam BM-21 Grad trong Word in Conflict Soviet Assault.
Cảm giác thật đặc biệt, rất đặc biệt nhưng cũng thật lạc lõng khi khái niệm game trong đầu những đưá trẻ xung quanh chỉ đơn giản là “bắn háp lai”.. để rồi sau đó mình mò lên gamevn như một bước phát triển tất yếu, và cũng tất yếu không kém, mình đã gặp những thứ không chỉ là game ^^