Trước và sau khi mình đã phải ở nguyên một chỗ trong một thời gian dài thì vẫn làm một công việc bàn giấy. Và phải nói thẳng với các bạn là đến tận giờ này mình vẫn chán ghét công việc ấy nhưng vẫn phải làm vì bản thân hiện chưa thể kiếm được công việc nào tốt hơn… Cứ phải nhìn cuộc đời mình cứ trôi đi còn ngày hôm nay sẽ là sự lặp lại của ngày hôm trước. Chắc vì thế mà mình mới chú ý tới game Day 7. Mình không biết liệu sẽ có kênh nào trên youtube phân tích game này không nữa… trong khi mở đầu của game khá hay đấy với nhiều địa điểm và khung cảnh nhưng sau này mình lại cảm thấy mệt mỏi vì căng thẳng liên tục và cảm thấy chán quá – có lẽ vì mình không thích chơi một cái trò chủ yếu xoay quanh việc cố gắng sinh tồn khi quanh đi quẩn lại ở một chỗ. Và về cốt truyện nữa, dù mình đã chơi game này khá nhiều lần nhưng vẫn cảm thấy mơ hồ với cái kết không thể tối tăm hơn về sự bế tắc của con người trong cuộc sống cũng như trong công việc.
Lối chơi
Giờ mỗi lần nghĩ tới Puppet Combo thì mình sẽ liên tưởng tới mấy tựa game kinh dị với đồ họa thời cổ với lối chơi thiên về sinh tồn trong hoàn cảnh hết sức tồi tệ cho đến khi với được thứ vũ khí gì đấy để chống trả. Dẫu vậy thì việc còn sống mà chạy thoát được đã là kết đẹp nhất rồi, còn nếu không thì hóa thân thành nhân vật phản diện để làm những việc mà người xấu sẽ làm… Nói chung thì với mình thì tất cả các game kinh dị của hãng này toàn thể loại hành động. Day 7 thì khác hoàn toàn với những game trước đó. Vì thế mà lúc đầu mình không nghĩ Day 7 là game kinh dị tâm lí. Bởi vì mình vẫn giả lập đi lòng vòng đủ hướng do lúc đầu bỡ ngỡ vì rơi vào mê cung toàn màu vàng này (đây là lần đầu tiên mình chơi game với chủ đề backroom – từ trước đến giờ mình chỉ nghe nói qua mấy kênh phân tích game ở youtube thôi) theo cách không ngờ nhất và có những kẻ khiến mình phải giả lập bỏ chạy khi tay không vũ khí tự vệ. Đã thế cái game này tuy có 2 cái ending nhưng mình không biết cái nào mới là good nữa: trở thành kẻ phản diện hoặc tất cả chỉ là một trò đùa.
Và về độ kinh dị trong game thì đúng là cũng có vài cảnh máu me rùng rợn mà nếu không phải vì đồ họa thì chắc mình đã không dám chơi tiếp. Thực ra cái khoảng khiến mình hú hồn nhất lại là cái cách mà các NPC thân thiện – vốn chỉ là những người bình thường – tiếp cận nhân vật chính một cách khá là bất ngờ với lí do tiếp cận chỉ để… nói chuyện. Cũng vì bị NPC đùng phát xuất hiện ngay trước mặt như thế nên khi gặp thực thể lạ thì mình đã không còn cảm thấy sợ nữa vì đã không còn bị bất ngờ nữa rồi (hoặc là do tạo hình của kẻ bí ẩn này trông… hài hài quá). Dù sao mấy cái phần âm thanh trong game này thì còn nghe được chứ đồ họa PS1 trong game thì làm mình mù mắt quá (dù tạo hình nhân vật cũng như bối cảnh thành phố nhìn cũng đẹp nhưng game này lại nhìn qua đôi mắt của của người có lẽ vốn không chú ý nhiều đến những gì xung quanh).
Ngày đầu tiên
Ngoài việc nói về việc làm thế nào mà Terrence đã tình cờ lạc vào thế giới The Backrooms: đang đi lên cầu thang thì bị rơi xuống. Mình đoán game này lấy bối cảnh về một thời điểm mà cái Creepypasta này chưa được phổ biến lắm nên nhân vật chính sẽ không biết mình cần phải xoay sở như thế nào ở một nơi như thế này… Và về bản thân nhân vật chính thì tới tận giờ này thì mình vẫn chưa biết gì nhiều lắm dù đã chơi lại game này cũng hai ba lần. Mình chỉ biết nhân vật này hay độc thoại khi một mình chứ không biết Terrence cụ thể đang làm công việc gì, mình chỉ biết là nhân vật chính đã làm việc này trong suốt… 22 năm. Dựa theo những dòng độc thoại cũng như trong những giấc mơ thì cũng chả có thông tin nào vui vẻ lắm về những người thân gia đình của nhân vật này.
Vào những giây phút trước khi bị rơi vào mê cung không lối thoát này thì cũng chỉ là một đêm bình thường như bao đêm khác đối với Terrence thôi – vừa mới xong việc trong ngày, chào tạm biệt đồng nghiệp và gặp những người mới trên đường về. Trên con đường đầy những tòa nhà chọc trời nhưng lại rất vắng người và không hiểu tại người dân ở thành phố này thích chơi hù người khác hay tại nhân vật chính mình điều khiển vốn đã quá mệt mỏi nên chả buồn bận tâm đến những người xung quanh cho đến khi họ đã đến rất gần nữa. Cái bực mình nhất khi chơi game này là có sự xuất hiện của khá nhiều nhân vật nhưng đa phần chỉ là lướt qua vì thời gian xuất hiện không nhiều.
Rõ ràng nhân vật mà bạn điều khiển không biết mình đã bước vào thế giới The Backrooms… Ngoài khoảng thời gian dài kinh nghiệm làm công việc bàn giấy ra thì mình không chắc Terrence còn biết làm gì khác không. Sau khi cố gắng bình tĩnh để tự trả lời cho câu sao mình lại ở đây, nhân vật chính không còn biết làm gì khác ngoài việc đi lang thang giữa những hành lang vô tận trong khi mang trong mình một nỗi sợ mơ hồ. Đến tận giờ này mình không rõ cái nơi mà nhân vật chính bị lạc có thật sự là backroom không hay chỉ đơn giản là lối ẩn dụ cho sự bế tắc trong cuộc đời vì trong quá khứ đã từng bị lạc một nơi tương tự như vậy.
Về những cái kết
Tùy vào khả năng xoay xở của Terrence mà game này có thể sẽ kéo dài cho đến ngày thứ 7. Dù sao thì nhân vật chính cũng sẽ sớm bị kiệt sức nếu không tìm ra được cái gì để bỏ vào mồm. Đã thế thì bản thân nhân vật này có thể sẽ sớm đánh mất đi lý trí khi bên trong tràn đầy sự sợ hãi và hoang mang do không biết phải đi đâu giữa những dãy hành lang rộng lớn nhưng nhân vật chính lại không cô đơn ở nơi này… Xét cho cùng, mình nghĩ kẻ phản diện thực sự trong game này không hẳn là thực thể lạ lảng vảng ở mê cung tường vàng này mà chính là Backroom – nơi tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần cho những con người không may lạc vào thế giới này. Nhiều lúc mình đã tự hỏi kẻ bí ấn ấy sao không xuống tay lúc nhân vật Terrence đã ngất vì đói khát kèm kiệt sức ấy – có lẽ vì giết chóc không phải là mục đích chính của tên này. Dù sao thì những người đã bị lạc vào thế giới này cũng có hai cái kết không được tốt đẹp cho lắm: bỏ mạng dưới tay những người đã bắt đầu hóa điên vì đói khát hoặc sẽ bị đẩy vào cảnh hóa điên cho đến khi trở thành kẻ săn mồi trong một vòng lặp lẩn quẩn vô hạn không lối thoát này.
Hoặc cũng có thể ngay từ đầu thì mọi thứ chỉ đơn giản là một trò đùa như cái kết con chó trong Silent Hill 2. Thay vì cứ cắm đầu tiếp tục đi làm một cái công việc ở một công ty nào đấy mà 22 năm vẫn không đâu vào đâu cả thì mình nghĩ bản thân nhân vật Terrence nên thay đổi cái gì đó trong đời mình thì có lẽ sẽ tốt hơn. Đằng nào bản thân Terrence cũng không thích công việc hiện tại và việc làm ca đêm liên tục cũng không tốt cho sức khỏe. Cũng vì cường độ làm việc như vậy nên nhân vật chính mà vợ con cũng rời xa – nhưng theo như mình thấy thì vẫn có hi vọng để làm lành lại. Có lẽ đó là việc mà mình nên làm trong hoàn cảnh hiện tại của bản thân.