Sau một khoảng thời gian lao đao học hành nước rút để thi vào cấp 3, mình thì học cùi nên cũng chọn trường điểm thấp lè tè. Không ngờ cũng lọt vào một trường tạm gọi là nổi của Sài Gòn. Ban đầu đám trong lớp đứa thì chơi Võ Lâm, đứa thì chơi CS, đứa thì Thiên Long. Cơ mà đứa nào cũng bá một phương trời mới chết! Đám chơi CS có team win giải BK năm đó, thằng chơi Võ Lâm thì đứng top 2 server (ông nội này vô lớp toàn ngủ chắc cắm đêm miết)… Mình thì không rủ rê được ai đánh Dday đâm ra tìm kiếm một map khác để chơi. Bất ngờ quay trở lại map DotA ngày xưa thì nhận ra nó đã quá khác rồi. Map rộng hơn, các con creeps di chuyển không còn vướng víu chặn lối nhau, đặc biệt là một số skill rất lạ mình chưa bao giờ được thấy trong Dday, nó không có stun mà là nó cho hiệu ứng không thể cast skill cũng không thể tấn công được. “Có vẻ thú vị rồi đây.” Từ đây mình bắt đầu chiêu mộ rủ rê một số đứa trong lớp chơi DotA, nó không thực sự hiệu quả vì đa phần chúng nó quen với kiểu cast skill/PK của một nhân vật có đủ item. “Trong DotA không nhất thiết phải có nhiều đồ mới hạ được địch thủ.” – đây là bài học đầu tiên của mình sau khi xem một anh chàng trong tiệm net cầm VS sạc bottle stun giết ngược con Lich với chỉ số HP ít hơn nửa.
Rồi cái gì đến cũng đến, mình chiêu mộ đủ năm đứa. Ban đầu vì không có đủ người nên mình luôn phải bắt cặp với một đứa nữa để chấp ba. Cảm giác dùng skill còn rất sida, nếu như một đứa quá quen với hệ thống skill của Dday mình tin chắc ngay khi qua DotA đảm bảo luôn cảm thấy thiếu mana hoặc cảm thấy skill của mình quá yếu để kết thúc creep hoặc hero địch. DotA không cung cấp cục regen thần tốc như Dday nó chỉ bán loại regen từ từ mà bị đánh cái là mất luôn tác dụng. Từ đó bọn mình chỉ nghĩ đến phương án là dùng bottle để regen, mỗi đứa một bình. Về item thì có quá nhiều thứ để chọn lựa, thật khôi hài khi cả đám đều đưa ra chuẩn lên đồ mọi hero là Kiếm chéo + Vanguard. Bởi vì hero quá mỏng manh lúc tiếp cận trụ và cây kiếm chéo cộng nhiều dòng, lol. Nói chung là khoảng thời gian đầu mình tốn rất nhiều thời gian để nghiên cứu về DotA, mình không nghĩ rằng đã có lúc phải ghi ra giấy từng item và học thuộc lòng nó. Đã bao giờ các bạn phải học thuộc item đến từng chỉ số của nó thay vì bỏ thời gian học Lục Vân Tiên hay Truyện Kiều chưa?
Đúng là chỉ có mỗi vnbattle.net mới có thứ để bàn luận sôi nổi về DotA (thực ra ở nước ngoài cũng có nhưng mình thì không rành tiếng Tây). Mình học được vô cùng nhiều kiến thức quý giá ở đây nhất là box Mechanics. Mình nhớ có một mod nữ (là nữ player DotA nhé) rất rành rọt về mechanics tên là LadyPainful. Mặc dù cô này bị ném đá khi tranh luận xoay quanh Pseudo Evasion của Void nó có phải là HP Removal hay không? Mà mình cũng rất nể bạn này vì đã bỏ công test rất nhiều thứ để tìm ra “chân lý” của DotA, cái box thứ hai là về guide chơi hero. Một số tay chơi có tiếng trên thế giới áp dụng lối build đồ gây ấn tượng với cộng đồng như Loda luôn là niềm càm hứng viết guide hero. Từ đó mà mình học được cách build đồ tốt hơn không chỉ đơn thuần là đồ nhiều “dòng” thì mạnh như mấy game cày cuốc khác.
Sau một khoảng thời gian chăm chỉ học hành DotA, mình đã nắm vững lý thuyết đồng thời cũng tập tành các hero đơn giản cũng như bắt đầu tham chiến nghiêm túc với GG client (tiền thân của Garena). Mình đặt chân đến một tiệm net gần nhà mang tên 317. Nó trông khá tồi tàn nhưng luôn là nơi lý tưởng của mấy bạn học sinh nghèo khó và hơn cả là có niềm đam mê vô hạn với game gủng. Cái tuyệt vời nhất chính là có một team DotA hiện diện tại nơi đây. Một người sinh viên năm cuối, một ông già gần 30 mặc áo vest, một thằng nhóc trẻ trâu thích hackmap, một anh chàng sắp cưới vợ và một thằng học sinh cấp 3 tầm thường là mình. Bọn mình không hẹn mà gặp nhau tại nơi thiên đường này, nói cho vui nhưng thực tình đó là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của tuổi trẻ các bạn à. DotA kết nối mọi người.
Mình chơi cùng team cũng như solo trong suốt những năm tháng cấp 3 mà không hề có một tựa game nào chen vào cả. Kiểu như dồn toàn bộ lực vào DotA. Nó cũng đồng nghĩa với những buổi cúp học, đi trễ về trễ, điểm thấp và giảng đường đại học thu hẹp hết mức có thể. Đôi khi mình luôn hỏi bản thân theo đuổi một tựa game đến nỗi như vậy là đúng hay sai? Quá khứ mình nghĩ vậy và hiện tại thì mình vẫn cảm thấy hài lòng về những điều đã làm. Tất cả là trải nghiệm, ai cũng có lúc sai lầm nhưng để đáng mặt đàn ông thì phải dám đối mặt sửa sai. Thế thôi.
Sau khi lên giảng đường đại học mình cố quên đi DotA vì nó ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống nhưng không thể. Mình cùng một đứa bạn lập nên group DotA của trường đồng thời kêu gọi toàn thể sinh viên join nó. Thật may mắn khi lúc này cũng có một anh khóa trên tự xưng trùm DotA, chính điều này vô tình thôi thúc mình try hard một cách khủng khiếp để giành chiến thắng cuối cùng. Team mình đã thắng với tỷ số 20-0 (4 BO5) dù trước đó không biết thua bao lần (cũng tầm 100 trận hơn). Sau khi Dota 2 xuất hiện hai năm tức là vào thời điểm Alliance vô địch TI 3 cũng là lúc mình chuyển sang. Môi trường Dota 2 khắc nghiệt hơn hẳn, không còn những pha solo kill ngớ ngẩn mà thay vào đó là một chuỗi combo phối hợp tuyệt vời giữa đồng đội.
Tính ra mình gắn bó với DotA và Dota 2 rất lâu rồi chắc cũng tầm chục năm (giờ vẫn chơi) có vô vàn kỉ niệm từ build team đến làm giải cho trường, đánh giải lớn nhỏ. Bản thân cũng từng có lúc gạt bỏ đi mọi thứ thực sự muốn go pro và fail nhưng dù sao nó vẫn là thứ gì đó rất khó bỏ. Có thể sau này mình không chơi nữa nhưng mình rồi cũng quay lại trường mở một cái giải thật to để anh em biết đến nó (nếu nó còn tồn tại và mình đủ tiền). DotA và cả Dota 2 là một thứ gì đó rất tuyệt vời.
Bài viết kết thúc tại đây. Mình vẫn còn chơi Dota 2 và sắp làm giải cho cộng đồng của mình. Dĩ nhiên sau này sẽ không dành nhiều thời gian cho nó nữa vì sắp tới mình sẽ hướng đến các tựa game hiện đại hơn. Cũng như hoàn thành một số kế hoạch liên quan về game DOS, SNES. Sắp tới mình sẽ đầu tư viết bài về series Chrono và Mother nhưng nếu có ai nhã ý muốn viết thì đỡ quá. Thân ái chào!
Update
Kể ra chuyện bén duyên với HSBT thì cũng là dịp tình cờ. Mình nhớ lúc đó vẫn đang làm biên tập viên của tờ báo game cũng khá nổi về mảng Dota (có một sự thật hơi buồn cười là dù mình chơi Dota rất nhiều, thậm chí bỏ cả mấy trăm giờ chỉ để test đi test lại mechanic, v.v… nên tính ra chuyện viết guide là không thành vấn đề, nhưng mình lại không thích viết). Khổ nổi các bạn trong đây thường không quan tâm đến cảm xúc của người viết, có những bài viết mình còng lưng suy nghĩ cách dùng ngôn từ nào, lấy ví dụ nào cho nó hấp dẫn đều bị ngó lơ. Chán nản quá nên mình mới đi lang thang trên mạng tìm kiếm tờ báo khác để đầu quân. Cái tên HSBT hoàn toàn mới mẻ, mình vô tình biết qua một bài báo về Dota được đăng trên group Dota2Vn. Bài viết phải thừa nhận khá là basic tuy nhiên văn phong của người viết bộc lộ rõ cảm xúc rất nhiều khi trải nghiệm nó. Mình đánh giá cao điều này. Và tự thân lần mò đến trang chủ, tìm fanpage và chủ động xin viết. Không ngờ anh chủ quán bia thấy tội tội nên chịu nhận vào viết. Mà viết thì cũng không lâu, do đợt đó công ty bên CVPM Quang Trung có gửi đơn phỏng vấn thành ra cũng chia tay anh Đăng từ đó. Về sau thì mình cũng thi thoảng xin ảnh viết bài không công cho vui, ảnh cũng chịu (ông chủ quán tốt nhất quả đất là đây chứ đâu). Giờ thì mình có nhiều thời gian rảnh hơn tí thành ra cũng có viết nhiều bài hơn tí.