Mỗi game thủ hardcore hẳn đều có một tựa game, một serie nào đó để yêu mến, dành thời gian khám phá mọi ngóc ngách có thể để khi có ai đó bàn luận về nó, họ có thể tự hào rằng mình là một fanboy chính hiệu. Đó là cảm giác rất “sướng” đúng không nào? Tôi cũng thế và dòng game của tôi là The Elder Scrolls – cái tên mà bất kỳ dân mê RPG nào cũng đều biết.
Tôi không phải một hardcore gamer, tôi chưa chơi hết tất cả các phiên bản TES, và còn nhiều thứ về nó mà tôi chưa biết được, thứ duy nhất tôi tự hào với tư cách một fanboy là tình yêu tôi dành cho nó. Với tôi, TES không đơn thuần là dòng game ưa thích, là cả bầu trời thơ ấu “dữ dội”, nó còn là một người bạn đồng hành cùng tôi qua bao năm tháng, cho tôi những cảm xúc mà cuộc sống đời thường không có được, và có khi nó là cả một “đích đến”.
Sở dĩ gọi là đích đến bởi rất nhiều lần TES đã bỏ tôi lại, lạnh lùng và tàn nhẫn, buộc tôi phải miệt mài theo đuổi. Nói làm màu vậy thôi chứ thật ra đơn giản là PC tôi… không chơi nổi. Không biết các bạn thế nào, chứ tôi đến tận năm lớp 7 mới có chiếc PC đầu tiên và từ đó mới biết video game là gì, trước đó thì toàn ôm máy arcade thùng ngoài quán mà giã “Song Long”, “Bộ Đội”… thôi. Còn nhớ đĩa game đầu tiên tôi cầm trên tay là The Sims 1 của thằng bạn cùng lớp cho mượn, thế là từ đó bao ngày tôi đều nhịn ăn sáng tích tiền để đóng góp cho ông chủ tiệm đĩa, giá thị trường lúc ấy là 7,000d, bằng 2-3 ngày của tôi. Tuy thùng đĩa rất nhiều (hồi ấy cứ game nào được giới thiệu trên tạp chí Thế Giới Game là tôi lùng mua hết) nhưng con PC của tôi lại quá đỗi cùi: Pen III, Ram 128, VGA 24mb ở thời điểm 2004!. Với cấu hình “khủng” như thế, mỗi khi mua đĩa về quy trình luôn được lặp lại là: cài game, chép crack và… cầu nguyện máy chơi nổi. Gian nan khổ ải là thế nhưng tôi vẫn không từ bỏ, trái lại tôi rất quý chiếc PC cằn cỗi ấy bởi nó là của ba mẹ tôi tích tiền mua được.
Skywind – bản mod renewal tái hiện Morrowind trên nền tảng Skyrim là thứ biết bao fan đang mong mỏi chờ đợi
TES đã đến với tôi rất tình cờ. Một ngày đâu đó cuối 2004 ở tiệm đĩa, tôi đã bắt gặp cái ảnh cover màu vàng nâu với những biểu tượng lạ mắt và dòng chữ rất đẹp: The Elder Scrolls III – Morrowind. Tôi mua luôn không ngần ngại, đơn giản vì cái bìa đẹp là tiêu chí chọn game của tôi ngày xưa. Về đến nhà hào hứng bỏ đĩa vào máy, set up, chép crack và hiển nhiên là… không chơi được vì game yêu cầu VGA 32mb. Chẳng hiểu vì sao cảm giác lúc ấy rất khác với mọi lần, rất là cay cú, nó khiến tôi nhất quyết phải chơi tựa game này cho bằng được. Sang nhà bạn chơi nhờ, hoặc chờ lúc bà chị đi vắng lén mở máy ra mà chơi, thậm chí đem đĩa vào lớp tin học cày luôn,… cứ thế đến khi tiêu diệt xong Dagoth Ur. Đến 2006, lại một lần nữa tôi ngậm ngùi nhìn Oblivion giành hết mọi giải GOTY trong khi bản thân mình không thể thưởng thức nó 1 cách trọn vẹn. Ngày ấy Swiftshader, 3d Analyze và Oldblivion là những thứ giúp tôi có thể chu du Cyrodiil với vỏn vẹn… 5-6 fps. Có lẽ hầu hết các bạn sẽ dừng cuộc chơi tại đây rồi, nhưng tôi vẫn cày cuốc ngày này qua tháng nọ với sự kiên trì chẳng biết từ đâu ra. Trong suốt những năm ấy, dù có chơi rất nhiều game nhưng Morrowind và Oblivion vẫn là hai thứ chiếm nhiều thời gian của tôi nhất. Rồi đến khi Skyrim đổ bộ, tôi tiếp tục ôm hận dù đã có chiếc PC khá khẩm hơn chút đỉnh: vẫn số khung hình dưới 10fps mà phải ai dư thời gian lắm mới chịu nổi. Tôi mất đến hơn 1 tháng mới xong chuỗi main quest, khi mà những người chơi khác đã mod miếc ầm ầm cả rồi tôi vẫn miệt mài chơi bản vanilla trong niềm hạnh phúc. Thật may, bây giờ thì cảnh khổ sở ấy không còn nữa.
Tôi đã mất hàng tháng trời để tiêu diệt gã này
Bên cạnh lời khen ngợi, cũng không ít người chê bai TES: rằng lối dẫn truyện nhàm chán hay combat quá tù túng, thiếu sức hấp dẫn. Họ chê đúng, cá nhân tôi một phần cũng cảm thấy như vậy nếu đem TES so sánh với những The Witcher hay Dragon Age, nhưng ở TES lại có những thứ mà tôi không tìm thấy ở những trò chơi kia. Còn nhớ khi lần đầu chơi Morrowind, tạo nhân vật xong và bước chân xuống bến tàu ở Seyda Neen, tôi đã thực sự bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của thế giới fantasy mà Bethesda Softworks đã xây dựng. Rừng nấm khổng lồ tỏa bóng rợp trời, những sinh vật quái dị ẩn hiện trong làn sương mù huyền ảo, những con Silt Strider cao bằng cả tòa nhà, khu đầm lầy đầy rẫy chết chóc và nhất là hòn đá Baar Dau lơ lửng trên bầu trời Vivec City, những khung cảnh đầy nghệ thuật ấy khiến một thằng nhóc 12-13 tuổi như tôi mê mẩn đến quên ăn quên ngủ. Cứ thử hỏi một gamer đã từng chinh chiến Morrowind ngày ấy xem, hẳn họ sẽ bảo rằng thế giới của Morrowind cứ như một vùng đất ở hành tinh khác vậy. Nét đặc sắc của các nền văn hóa từ đời thực như Ai Cập, Ả Rập được lồng ghép vào cùng trí tượng bay bổng của đội ngũ thiết kế đã tạo nên một thế giới huyền ảo vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa tìm thấy những cảm xúc như vậy ở bất kỳ tựa game nào khác, kể cả Oblivion và Skyrim.
Ngắm nhìn những khung cảnh thơ mộng thế này thôi cũng là một niềm hạnh phúc rồi
Tôi sẽ không dành thêm lời ca tụng cho Morrowind hay TES nữa, việc đó đã quá nhiều reviewer làm rồi, và các bạn cũng đã có cảm nhận của riêng mình về chúng. Tôi chỉ muốn nói TES đã cho tôi rất nhiều thứ, không những là trải nghiệm về mặt giải trí hay cảm thụ nghệ thuật mà còn là những bài học về cuộc sống. Một gã Khajit gian manh trong Skyrim đã dạy tôi rằng chẳng có bữa ăn nào miễn phí trên đời này cả, lần ấy nhân vật của tôi suýt trả giá bằng tính mạng, chỉ bởi hám tiền mà lọt vào bẫy phục kích của cả ổ trộm cướp. Lần khác tôi đã vội vàng tin lời một cô gái mà ra tay loại trừ nhóm người theo chính nghĩa đang truy bắt ả ta. Tôi đã buồn suốt vài ngày khi chứng kiến câu chuyện cảm động về người em trai mòn mỏi chờ đợi chị mình đến điên dại mà không biết rằng cô ta đã chết. Rồi một lần vì nóng lòng làm nhiệm vụ cho Dark Brotherhood mà tôi đã xuống tay với một cô gái, để rồi sau đó biết rằng chị cô ta đã bị ám sát vài ngày trước, và giờ thì người mẹ của hai cô gái cũng đã tự vẫn, tôi đã thực sự hối tiếc khi đọc lá thư tuyệt mệnh bà để lại. Đó là những bài học giá trị mà không nhiều trò chơi có thể truyền tải được.
Đã mười bốn năm kể từ ngày TES tìm đến với tôi, những hoài niệm về tuổi thơ gắn liền với thế giới Tamriel huyền bí là một trong những điều tuyệt vời nhất mà tôi có được. Giờ đây khi đã chìm đắm trong thế giới ấy hàng ngàn giờ, tôi dành nhiều thời gian cho công việc hơn là TES, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thường mở PC lên, vào game đánh đấm một chút để tìm lại cảm giác quen thuộc, hay đơn giản chỉ để ngắm trời mưa ở một ngôi làng nhỏ xinh nào đó, những thứ tưởng chừng vô nghĩa nhưng lại có cảm xúc lớn với tôi. Còn bạn thì sao? Nếu bạn cũng có một tình yêu như thế thì đừng ngại chia sẻ nhé!
Ối giời ơi … bao lâu mong mỏi rồi cũng thấy một bài viết về Series này … phải nói thật là bài này đem lại cho tui nhiều cảm hứng lắm í … cảm giác hứng khởi tuôn trào- thanks alot .
Bài viết hay lắm bạn. Cảm xúc ở đoạn nói PC “xịn” kéo không nổi vì mình cũng từng như thế, hehee
Quest 1: ko biết
Quest 2: Saadia và Kematu
Quest 3: The straw that broke
Quest 4: Mourning never comes
Cảm ơn bài viết rất hay của bạn, mình có hứng chơi lại Skyrim rồi :))
Đã từng giống chủ thớt khi đối mặt với skyrim 10fps. Vẫn ráng cày được cái quest đầu tiên. Về sau cũng xóa vì quá bực mình và tìm cho mình một bản game khác chạy ổn hơn trên chiếc mày cùi Dragon Age Origins :’)
Về sau cũng cày hết main quest của TESV và mò mẫm mod miếc các kiểu. Giờ bán máy rồi, chỉ còn con lap cùi ngồi xem youtube. Nhưng cảm xúc đầu tiên ấy chưa bao giờ quên :3
lớp 7 là sướng rồi , lần đầu tiên mình chơi game pc là 6 tháng trước , trước dấy không biết game pc là gì luôn . toàn chơi điện thoại
Chắc chả ai như mình, chơi một tí là lên google gõ cách cheat :))
Cái quest cuối là bắt con nhỏ Redguard phải không? 😀 Tôi thì ấn tượng nhất với quest về gia đình mất tích ở ngọn hải đăng bên bờ bìa phía bắc. Tới khi khám phá ra sự thật thì đau lòng vl.