Một phần dành cho GBA

Khách mới

  

Mục đích ban đầu là viết một bài review về Final Fantasy Tactics Advance, nhưng cảm xúc mãnh liệt quá nên muốn chia sẻ với những anh em đã và đang yêu thích hệ máy huyền thoại GBA, mong qua những trải nghiệm của mình anh em cũng sẽ phần nào tìm lại được tuổi thơ có lẽ đã ngủ yên của mình.

Niềm đam mê đối với games của mọi người có lẽ phần lớn đến từ khi được sở hữu một chiếc PS1, một chiếc PC, từ những tựa game nổi tiếng của những năm cuối thế kỷ XX đầu thế kỷ XXI mà hầu như “veteran gamers” nào cũng biết như Road Rash, AOE, Starcraft… rồi Disney Classic Packs như Tarzan, Lionking, Hercules. Mặc dù cũng giống mọi người, cũng say mê những tựa game huyền thoại trên PC kia, trong lòng mình không thể nào sánh với GBA (Gameboy Advance) – Một trong hai hệ máy nằm trong top 3 console bán chạy nhất mọi thời đại của Nintendo.

Không phải PC, mà GBA mới chính là chiếc máy gieo những hạt giống tình yêu đầu tiên đối với game trong lòng mình từ khi chỉ là một đứa trẻ con, và chúng vẫn lớn mãi lớn mãi đến tận bây giờ, tình yêu của mình đối với GBA vẫn không hề thay đổi (Dù sau này phải chia sẻ bớt cho NDS và sau này là 3DS haha). Và khi mình viết những dòng này, mình chợt nhận ra rằng những hạt giống bé nhỏ mà GBA gieo ngày ấy, ngoài tình yêu to lớn với hệ máy này, vẫn còn một hạt chưa từng nảy mầm: sự chia sẻ.

Nói thế nào nhỉ, mình là người ít nói, lại ngại giao tiếp với mọi người xung quanh nên rất ít bạn (để mọi người hình dung thì đối với mình, số bạn đếm trên đầu ngón tay (của một bàn tay) cũng là một niềm mơ ước). Trước khi biết tới game mình rất mê đọc truyện tranh, cảm giác gần như đó là cách duy nhất khiến mình được giao tiếp với mọi người, được sống trong một “xã hội”, tất nhiên là trong tưởng tượng. Hình vẽ thì bất động, nhưng những nhân vật trong game thì không. Cái cảm giác một thằng bé không có bạn bè, sống tách biệt với xã hội và mọi người xung quanh lần đầu tiếp xúc với game như gặp một người bạn lần đầu tiên trong đời và thân nhau ngay trong lần đầu gặp mặt, mình không thể nào quên được cảm xúc tới bây giờ vẫn rõ ràng như từng câu chữ, vẫn khiến mình mỉm cười mỗi khi nghĩ lại.

Đây là thứ cảm giác mà cho tới bây giờ mình chỉ trải qua đúng hai lần, cảm giác một điều gì đó sẽ ở bên bạn và gắn bó với bạn từ bây giờ tới mãi về sau này, đó là lần đầu tiên mình tiếp xúc với games, và sau đó 9 năm là lần đầu tiên mình tiếp xúc fiancé của mình bây giờ (bọn mình dự định cưới trong năm sau nhaaa). Đó mới chỉ là nói về lần đầu gặp mặt giữa mình và hai đứa (mình và games í), nhưng gặp nhau và thấy ấn tượng, thích nhau như bây giờ mọi người hay gọi là “crush” đó, nó là một chuyện, tình yêu đầu đời của mình với games là với GBA cơ. Games PC thời đó thì chả có cutscene cũng chả có hội thoại , chỉ mở lên là lao vào chặt chém trải nghiệm, dù nó interactive, nhưng mình không có cảm giác games và những nhân vật họ đang “sống”, điều này một đứa trẻ con 9 tuổi đâu thể nhận ra cho tới khi nó chơi tựa GBA đầu tiên trong đời “Final Fantasy Tactics Advance”. Thật sự phải dành lời khen cho Nintendo khi đối tượng mà họ hướng tới là trẻ em nên hình ảnh phần lớn các game GBA vô cùng tươi sáng, đáng yêu, bắt mắt nhưng không hề sáo rỗng, chỉ là hình thức mua vui rẻ tiền cho trẻ em. Những tựa game đặc sắc của hệ máy đều ẩn chứa những điều ý nghĩa sâu sắc mà phải tới mãi tận sau này đứa trẻ 9 tuổi hồi ấy mới có thể thấu hiểu hết những gì tác giả muốn truyền tải qua những tựa games của họ.

“Tình cảm của mình trong cuộc đời này chỉ có bấy nhiêu đó, có hai phần, … , và một phần dành cho GBA.”

Phải nói rõ ràng hơn một chút là những tựa game GBA mà mình được trải nghiệm không phải là trên những chiếc máy cầm tay “đắt đỏ” hồi đó, mà đều là qua VBA (Visual Boy Advance), một trình giả lập của GBA trên PC. Nhà mình ngày xưa thì cũng ở dưới mức trung bình nhưng không phải quá nghèo, bố mẹ đều là lao động chân tay nhưng anh em mình thì đều được lo đầy đủ không thiếu thứ gì, mình vào cấp 2 được bố mẹ sắm cho một chiếc PC nguyên bộ của COMPAQ, cấu hình như thế nào thì chịu, ngoài việc nó chạy Pentium Core 2 Duo. Mới đây mình vừa được biết là cái việc chạy ra hàng mua đĩa “ủng hộ nhà phát hành” nó là truyền thống lịch sử của anh em game thủ Việt Nam, mình thì cũng chả ngoại lệ, nhưng lần đầu tiên đi mua đĩa mình vừa hận vừa biết ơn chị bán hàng. Chuyện nó là vầy, hồi đó thì mình thông minh kinh khủng, tiền thì không có nhiều, “tiết kiệm” đủ đường mới đủ mua MỘT cái đĩa VCD (7k), mình bảo chị: “Chị tìm cho em cái đĩa nào mà một đĩa có nhiều game í chị ạ!”. Chị nhìn mình với vẻ mặt “khôn như mày quê tao xích đầy”, nhưng rồi cũng hậm hực đi tìm. Tầm dăm chục phút trong khi mình ngồi ngắm cái tập catalogue với đầy những tựa game hấp dẫn nhưng toàn 2 3 đĩa, éo đủ tiền nên chỉ thầm mơ tới một tương lai “tươi sáng” hơn đầy ước ao (mà thực ra sau này mua được cũng éo chơi nổi vì máy cùi), thì chị mang ra một cái đĩa ghi bút dạ “200 Mini games”. Không cần phải nói cũng biết lúc đó mình sướng như thế nào, trong đầu thầm tính 7k mà được 200 games, vị chi 1 games 35đ, lời kinh khủng tởm! Mình đưa tiền cho chị, hai người chả nói với nhau câu nào (mình thì không phải láo mà tại mê mẩn háo hức cầm đĩa về chơi quá nên quên). Về nhà mở lên đ*o chơi được game nào, giấc mơ tan biến, hết chuyện… Lúc đó mình buồn thúi ruột, chỉ biết ngắm tên từng tựa game trong nuối tiếc, click vào game đâu không thấy, chỉ thấy Windows XP báo không đọc được file này. Mình hận chị bán hàng lừa một đứa trẻ con như mình. Scroll lên scroll xuống cái list 200 games trong uất ức thì tự nhiên mình thấy một cái biểu tượng phải gọi là “đáng nghi” vô cùng!

Nói không phải chém chứ mình có game sense đỉnh cao nhất cmn quả đất luôn, nhìn thấy cái icon này là biết nó có cái gì đó liên quan đến game rồi! Mở lên thì thấy một cục hình vuông đen xì xì, nhìn kĩ hơn thì bên trên bao gồm những tab File, Option, Help,… Phải nói thêm nữa là ngoài game sense đỉnh thì khả năng tin học và ngoại ngữ của mình cũng “đỉnh” không kém! Nhìn mấy cái này thấy giống hệt Word, theo đúng thao tác được dạy, mình nhẹ nhàng click vô File rồi Open, cái list 200 “mini games” khi nãy hiện ra! “Eureka”, mình hét lên!!! Đến đây thì không phải nói thì thằng nào biết dùng máy tính cũng biết phải làm gì. Double click vào một tựa game có cái tên vô cùng là “thơ mộng” Final Fantasy bla bla, rồi có âm thanh, có logo Nintendo, logo GBA, logo của nhà sản xuất nhà phát hành, rồi title screen. Lòng mình đã hết oán trách mà thầm cảm ơn chị bán hàng dù xấu tính không hướng dẫn mình cách mở game nhưng mình thông minh quá rồi, cần gì đâu. Dù sao cũng cảm ơn chị!

“Không chỉ với games nói chung, GBA và các hệ máy của Nintendo nói riêng, mà trong cuộc sống này, con người ta ai cũng muốn chia sẻ và được chia sẻ.”

Nhiều anh em trong group có lẽ ngày xưa cũng một lòng say đắm GBA như mình, có lẽ còn hơn vậy nữa nhưng tới giờ vẫn chưa được chính mình sở hữu chiếc máy này. Cho tới cách đây 2 tháng thì chính bản thân mình cũng vậy, chơi game handheld mà phải chơi quả giả lập thực sự là một sự mất mát vô cùng lớn. Không phải tự nhiên trước giờ các tựa game Pokémon của Nintendo nó đều đẻ ra ít nhất là 2 bản, chả có thằng điên nào đi mua cả hai bản để cày (có thể cũng có mấy thằng điên như vậy), mục đích là để mọi người chơi cùng với nhau, trade với nhau những con Pokémon exclusive cho từng bản, để mọi người có cơ hội để battle, để tiếp xúc xã hội và trò chuyện trao đổi kiến thức hiểu biết về tựa game họ yêu thích với nhau. Trước và sau khi được tiếp xúc với GBA, điều duy nhất thay đổi trong cuộc đời mình là mình có thêm “một người bạn”, ngoài ra mình vẫn không có bạn bè nào cả. Thời đó internet không được phổ biến như bây giờ, bố mẹ mình còn dạy từ nhỏ là ra tiệm net là hư vô cùng, đồng nghĩa với việc gặp chỗ nào trong game mà bế tắc thì gần như là chịu chết, không có walkthrough hay cheathack gì cả. Hồi đó rất nhiều game mình phải bỏ dở tới khoảng 2 3 năm sau nhận thức tốt hơn trước và được tiếp xúc với internet thì mới biết phải qua những điểm nút như thế nào, và rồi lại tiếp tục trải nghiệm game. Có những chỗ mà phải mất tới cả tuần cả tháng mới mò ra được, thấy thực sự hạnh phúc biết bao, chẳng như bây giờ cứ đụng khó là youtube rồi trainer cheat, hack. Hồi đó lớp mình có 2 3 đứa có GBA nhìn “sang chảnh” vô cùng, đối với đứa trẻ như mình thì khi đó chả cần biết bố mẹ nó làm gì, nhà có nhiều tiền không, có ở mặt phố không mà chỉ cần thấy nó có cái điện thoại chơi được game, cái máy GBA cầm tay là đã giàu có lắm rồi. Không thân thiết quen biết ai nên thấy chúng nó mượn nhau, chuyền tay nhau chơi chỉ dám đứng ngó từ xa, thấy có game gì hay thì ghi lại tên để khi nào có tiền lại ra hàng đĩa hỏi mua về chơi, rồi thấy chúng nó chơi ngu cũng không dám mở miệng ra chửi, sợ bị tẩy chay. Hồi đó chúng nó gọi mình là thằng tự kỉ. Cũng từng xin bố mẹ mua sữa Fristi chỉ mong trúng một cái GBA mà cái ngày màu hồng đấy không bao giờ đến, ít ra cũng được an ủi vì mấy bộ nam châm kể cũng hay phết, bác nào tầm tuổi mình chắc biết. Có bạn hay không có bạn đối với mình hồi đó không quan trọng, chỉ cần học giỏi để chúng nó nể rồi tối về nhà chơi game là đủ.

“…những hạt giống bé nhỏ đầu tiên mà GBA gieo ngày ấy, vẫn còn một hạt chưa từng nảy mầm: sự chia sẻ.”

Đúng hơn là mình chưa từng cho nó cơ hội được lớn lên trong mình. Mãi sau này mình mới biết được rằng không phải không ai muốn làm bạn với mình, mà chính bản thân mình đã không cho họ cơ hội, khiến họ cảm thấy mình không muốn giao tiếp với họ. Và tới khi mình tình cờ được tham gia vào HNBT thì tình yêu của mình với game, với GBA năm nào lại càng lớn lên hơn bao giờ hết, chính là vì mình đã trao cho chính bản thân mình cơ hội được mở lòng để chia sẻ với mọi người, và được mọi người ở đây sẵn lòng tiếp nhận những chia sẻ đó. Không chỉ với games nói chung, GBA và các hệ máy của Nintendo nói riêng, mà trong cuộc sống này, con người ta ai cũng muốn chia sẻ và được chia sẻ. Người duy nhất mà mình chủ động mở lòng thật may mắn là người thấu hiểu mình, có thể chia sẻ mọi điều lớn nhỏ trong cuộc sống, chỉ cho mình nhìn cuộc sống này với con mắt khác, cũng thật may mắn khi hai đứa sắp được về chung một nhà. Tình cảm của mình trong cuộc đời này chỉ có bấy nhiêu đó, có hai phần, một phần dành cho gia đình đã có và sắp có, một phần dành cho GBA. Nếu nghĩ rằng nó thật khập khiễng và ngớ ngẩn thì mọi người đã hiểu nhầm rồi, tình cảm của mình không phải là vì ham mê giải trí, mà vì GBA là người bạn đầu tiên của mình, cùng mình trải qua suốt quãng đời học sinh, là cả một ký ức đẹp của tuổi thơ của mình… Và phải chăng mình học được cách biết sẻ chia sớm hơn, hay HNBT tồn tại sớm hơn thì sẽ chẳng có thằng nhỏ sáng chiều đi học rồi tối về nhà lại ngồi chơi game một mình vì nghĩ rằng chả có ai giống nó, những khó khăn trong game không biết nhờ ai giúp đỡ, niềm vui vỡ oà cũng không biết chia sẻ cùng ai,… mà nó đâu biết rằng vẫn có những người giống mình, những người luôn sẵn lòng chia sẻ giúp đỡ nó dù chưa một lần gặp mặt.

Chiếc máy cầm tay nhỏ xinh GBA nhỏ xinh ngày ấy đã bắt đầu tình yêu games của một đứa trẻ con không bạn bè, HNBT và những hiệp sĩ nơi đây khiến tình yêu ấy trở nên lớn hơn bao giờ hết.

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


4 cụng ly

  • Tuki - 07.12.2018

    Ra hai bản để kết nối lại…
    Mà có ai như tui không mua cả hai bản hai máy để tự train tự trao đổi những pokemon còn thiếu cho nhau để rồi…
    Để rồi khi hoàn thành ngoài cảm giác có chút vui ra thì đầy cảm giác cô độc đến bất lực…
    Ra nhiều bản để chia sẻ để kết nối lại…
    Mà tui thì mua cả để rùi tự mình tất cả…
    Tạo mọi điều kiện khiến mình đầy đủ như lại ko nhận ra, thiếu thốn là động lực lớn hơn để hoàn thiện… vì thiếu thốn buộc phải bức ra khỏi vỏ để tìm kiếm những thứ mình còn thiếu để hoàn thiện… vì ko đầy đủ phải phá vỡ bức tường để tìm kiếm, kết nối với người khác rồi trao đổi với họ, chia sẻ với họ, học hỏi… Để hoàn thiện.


  • Blues - 28.03.2019

    cứ nghĩ to đầu như mình còn thích GBA chắc tuyệt chủng rồi chứ! kỷ niệm của bạn làm mình nhớ tới tuổi thơ ghê.. hồi đó rất ít game, có game nào là chơi đi chơi lại miết, GBA thì thôi rồi, mình chắc phải chơi qua hết mọi thể loại luôn :)) đến bây giờ vẫn còn thích, mua cái retro mini về chơi luôn (bạn có thể lên mạng tìm mua, cũng rẻ, mua cho con mình sau này chơi :D)


  • Ys - 28.12.2019

    Dù không thuộc thế hệ ngày xưa nhưng khi có giả lập GBA thì sướng lắm, game gì nhìn cổ cổ cũng thích


  • Không Hy Vọng - 28.12.2019

    “Chiếc máy cầm tay nhỏ xinh GBA nhỏ xinh ngày ấy đã bắt đầu tình yêu games của một đứa trẻ con không bạn bè.”
    Dù có bạn bè nhưng vẫn chơi GBA và chia sẻ với chúng bạn, càng vui khi tất cả đều có hơn là chỉ có 1 đứa sở hữu