Lần đầu tiên tui được tiếp xúc với game là từ rất sớm, khoảng 4-5 tuổi. Thời đấy thì chỉ loanh quanh mỗi GTA Vice City mấy game trên trang game24h. Tui nói thật, cái thời mà tiếng Anh còn chả biết là cái chi chi, việc đọc từng chữ một pờ-a-nờ-dờ-e-rờ, sờ-e-a-đấp liu-a-y-sờ, nờ-u-tờ-tờ-e-rờ-tờ-o-o-lờ-sờ để ghi cheat rồi quậy phá, lâu lâu thì cố gắng tuân thủ luật giao thông là cái thú mà trong khắp đám con nít của xóm chỉ có mình tui có (vì chỉ có tui ra net lúc 4-5 tuổi).
Sau này lớn hơn, nhờ có một “senpai” người hàng xóm (hơn tui 3 tuổi) đã dẫn dắt con nít cả xóm đến với bộ sưu tập những game online nổi tiếng thời đó như: Warcraft, Gunny, Audition, Khu Vườn Trên Mây và game cả bọn chơi nhiều nhất hồi ấy – Võ Lâm Chi Mộng. Và từ đó mở ra một “cuộc đua”, đua xem đứa nào có Kim Ngưu trước, đua xem item của ai mạnh hơn, đua xem cấp ai cao hơn, vân vân và mây mây. Cũng có một đứa nhà giàu nạp tiền liên miên (cũng là bạn thân nhất của tui thời đó) rồi đi khoe là mình có đồ đẹp, có thú cưỡi Sư Tử làm cả bọn vừa ứa nước miếng vừa tức vì không có tiền (hoặc có mà không nỡ nạp vào game vì lí do gì đấy).
Luyên tha luyên thuyên thế thôi, cuộc cạnh tranh này cũng có hồi kết. Vị “senpai” xưa kia giờ đã đưa cả lũ con nít đến với một tựa game mới – một tựa game đến ngày nay vẫn còn nổi – Liên Minh Huyền Thoại (chứ không phải Dota đâu).
Thoạt đầu, vì day dứt với các tựa game của Zing Me nên xóm tui chia thành 2 “thế lực” (nói cho ngầu thôi UwU chứ mấy đứa vẫn chơi với nhau như thường): phe anti LMHT và phe chơi LMHT. Tui là người dẫn đầu phe anti với câu chế ngày xưa mà bây giờ tui vẫn còn nhớ: “Liên Minh Huyền Thoại hay là Liên Minh Ve Chai?”. (hồi đó mỗi lần nhắc câu này là cả bọn đều cười té ghế =))) ). Chống được nửa năm, sau khi chán chê việc nâng cấp mãi mà không ra Sát Lang, cày mãi mà không lên được cấp 60 để chơi tiếp nhiệm vụ trong VLCM và ba lăng nhăng khác, tui lại lò mò nhờ thằng bạn và “senpai” dẫn mình vào thế giới LMHT.
Lần đầu tiên vào LMHT cái gì nhìn cũng khoái, đặc biệt tui ấn tượng nhất vụ lính đi ra đường rồi choảng nhau “bụp bụp” nhìn nó say mê sao ấy, rằng tui là thủ lĩnh của bọn nó và tui phải lãnh đạo “đế chế” này (cùng với 4 người khác) để hủy diệt “đế chế” của đối phương. Rồi cũng trải qua luyện tập, xin mẹ đi net với anh em để cày cuốc lên tới level 30 các kiểu, khám phá ra nhiều tướng mới như Garen, Yi, Ashe và cũng lần đầu biết đến vụ “phạt vì rời trận”. Cũng trải qua những trận đánh máy, đánh thường và thua liên tục, nhưng nào cần gì thắng hay thua? Chỉ cần có bạn bè ở bên cười nói là đủ, là vui lắm rồi. Sau nửa năm như thế, cả bọn lại chuyển qua Fifa Online 3 cũng dưới sự giới thiệu của “senpai”. Cũng những trận đá giải, solo với nhau chứng tỏ bản lĩnh, nhưng tui nào đâu có biết, những trận banh cuối cùng (trong Fifa và cả ngoài đời thực) cũng là dấu hiệu đánh dấu sự sụp đổ của một tình bạn thời thơ ấu mà giờ tui vẫn còn nuối tiếc.
Sau khi chuyển nhà với ba mẹ, những trận Fifa với máy đã không còn sức hấp dẫn với tui nữa, đá với người thì ăn hành liên tục nên tui dần từ bỏ Fifa và quay trở lại với Liên Minh Huyền Thoại để tìm kiếm sự thỏa mãn khi được chiến thắng. Tui vẫn còn ngây ngô, vẫn pick Yi rồi vào đấu máy cùng 4 người chơi khác mà tui chả bao giờ biết mặt. Có trận thắng, có trận thua nhưng nói chung là cũng vui. Thời đó cộng đồng LMHT với tui vẫn còn chưa có tí gì gọi là “Toxic” (thậm chí lúc tui đấu với máy trong quán net còn có một ông chú tốt bụng chỉ tui lên Gươm của Vua vô danh mà không nói gì về cái độ “ngu” của tui với con Master Yi làm tui cảm động hết biết).
Tui dần thích nghi với cuộc sống mới của mình. Vẫn đến trường, ráng kết bạn, thi đua để đứng đầu lớp, blabla. Nhưng bên cạnh đó, tui còn nghe được lũ bạn “chém gió” về việc chúng đang ở rank Vàng, Bạch Kim, blabla (dù mới lớp 7, lớp 7 đó bruhhh). Việc này lại càng kích thích tui phải cố gắng “cày rank” để còn cái chém gió với các bạn. Nhưng nỗ lực này chắc chỉ kéo dài được… 4 tiếng. Vì lúc đó thời gian thì có hạn mà tìm một trận rank chắc tới… 3 phút. Việc này làm tui nản ghê gớm và tui quyết định sẽ chỉ dính với chế độ Thường Chọn ẩn trong ít nhất… 2 năm tiếp theo. Và cũng vì thế, rank của tui luôn luôn là Đồng, nhưng tui vẫn cố gắng “chém gió” về việc mình đạt rank Vàng như thế nào để lấy tí… sĩ diện.
Lên đến lớp 9, lúc này đã “tự do” hơn và có nhiều thời gian cho game hơn, tui đã quyết định một lần nữa “cày rank” vì cái khung và một skin free ở cuối mùa mà-tới-giờ-tui-mới-biết-là-nó-có-tồn-tại (hàng free thì ai mà không thích). Tui “ảo tưởng sức mạnh rằng “mình có thể lên Vàng V trong 3 tuần từ… Đồng V”, rằng “mình sẽ hành bọn này ra bã”. Nhưng thực tế đã đập tan cái ảo mộng của tui bằng feeder, trẩu tre, và cũng chính vì cái ngu của tui nữa. Hậu quả là tui đã mắc kẹt ở Đồng V tới… hết mùa.
Sau đó một mùa, tui cũng cố gắng lặn lội lên được Vàng I với sự giúp đỡ của vài người bạn. Và cảm giác “trên đỉnh nhìn xuống” thật là khác lạ. Mọi thứ dường như có tính chiến thuật hơn, mọi người pick tướng hợp lí hơn. Mặc dù feeder và trẩu tre vẫn còn đó như một sự dĩ nhiên tồn đọng trong LMHT, tui đã có cái nhìn khác hơn về tựa game này. Tui đã có khái niệm lên đồ hợp lí hơn (trước đó thì chỉ nâng đồ theo gợi ý thôi), biết thế nào là roam, là support, là tank, là snow ball, gọi combat, nhìn map, và vài kĩ năng khác. Tui cũng đã có những người bạn mới cùng chơi (mặc dù nó chửi tui ngu liên tục vì tui ngu thật) làm tui hồi tưởng không ngớt về lúc tui còn chơi với “đám con nít trong xóm nhỏ”. Mọi thứ vẫn như ngày xưa, vẫn vui như thế. Dù cả bọn có thua liên tục các trận rank, bọn tui vẫn cười nói, vẫn hùa nhau chửi tui theo lệ (dù có gánh hay feed, tui vẫn bị chửi). Bị chửi thì cũng buồn đôi lúc, nhưng thứ tui thật sự quý chính là tình bạn của cả bọn, và tui thực sự muốn giữ tình bạn này như thời tuổi thơ của tui.
Nhưng thực ra từ hồi biết đến game offline là gì, tôi cũng đã dần ít mặn mà với LMHT và tui chỉ chơi với bạn hoặc khi nào tui thấy chán hoặc tui còn quá ít thời gian để cảm thấy “đã” đối với một tựa game offline nào đấy mà tui đang cố gắng “phá đảo”. Tui cũng dần mơ tới những tựa game online đòi hỏi kĩ năng cao khác (còn cộng đồng toxic hay không thì không biết…). Tui mơ tới PUBG, Fortnite, Path of Exile, Monster Hunter World, CSGO và nhiều không kể hết. Và cái game online đầu tiên trong số đó mà tui nghĩ tới đầu tiên: Dota 2.
Lúc này tui nhớ là tui vẫn đang dậm chân ở Bạc II trong LMHT và cực kì khát khao một tựa game khác với LMHT nhưng vẫn là thể loại Moba đó. Và tui nhớ tới đối thủ của LMHT – Dota 2, cũng như về những khí chất “thượng đẳng” tới từ những con người “thượng đẳng” trong fandom mà tui cũng muốn thử nếm sự “thượng đẳng” ấy một lần cho biết mùi. Mặt khác tui cũng nghe nhiều về việc các tướng trong LMHT “copy” từ hero Dota 2 ra thế nào, vậy nên tui cũng muốn chơi thử “bản gốc” cho biết. Và tui nói thật là cuộc tình của Dota 2 với tui cũng rất “gì và này nọ”. Lần đầu tiên tải Steam về, download Dota 2, bật game, vào tutorial và nhận ra một điều… máy mình không chơi được game. À thì nói không chơi được cũng là hơi quá, nhưng mà với con Intel HD Graphics 3000 cũ rích, việc để graphic ở mức lowest và để resolution ở 800×600 mà chơi một tựa game Moba đúng là một cực hình thật sự. Nhưng mà bỏ qua vụ đó, thì cái phần tutorial của game cũng cụt lủn không kém. Không có giải thích về hệ thống rune, lane, cũng chả có cái phần “quan trọng nhất”: lừa bay vèo vèo (Courier đó). Tui nói thật chứ, một trong những tính năng quan trọng nhất mà lại không hề có trong tutorial. Lạy chúa tôi, vào làm 1 trận PvP nhìn lừa team mình bay vù vù còn mình thì chả biết làm thế nào để… chất đồ lên con lừa.
Ngoài những cái đó ra, vì là một người chơi từ LMHT chuyển qua, tui còn chẳng biết thế nào là deny lính, các chỉ số intelligence, strength, chặt cây lấy tầm nhìn blabla. Mọi thứ đều mới mẻ, và đa số thì không có trong tutorial, thật là ba chấm không biết nói gì cả. Một vài ví dụ điển hình như:
- Đầu trận người ta tranh chấp rune, mình thì đóng cọc tại trụ.
- Đi offlane, cầm carry mà đẩy lên tới tận trụ của đối phương, để rồi ăn hành sấp mặt.
- Cầm mấy con có animation siêu rùa như con rồng 2 đầu, để rồi farm con nào trật con đấy.
- Nhìn người ta phân thân ra 5 thằng, tàng hình múa may các kiểu rồi tự nhủ “ủa nó hack hay gì?”
- Có lần tui làm thế quỷ nào mà nghịch ra được góc nhìn thứ ba trong Dota 2. Tui chả biết có tính năng này hay không nhưng thực sự là tui đã nhìn được từ góc nhìn thứ ba, mỗi tội chả biết phóng lại ban đầu như thế nào và con hero nó che hết cái màn hình nên chả thấy gì cả, đành… out.
- Cái này theo tui là hài nhất: mới chơi mà pick Io =)))))) thật sự là dân newbie như tui nhìn cái quả cầu ấy trông đẹp và khá là cool ngầu theo một mức độ nào đấy. Vào trận thì ôi thôi nó khó thôi rồi. Theo tui để ý thì hình như Io còn chả “đánh thường” được và ta nói cái trận đấy nó tếu phải biết.
Và vài ba câu chuyện tếu khác nữa trong quá trình làm quen với Dota 2 của tui. Tui cũng có lần mò lên mạng chịu khó đọc guide này guide nọ, nhưng mà nó rối quá nên vài giờ sau là… quên sạch. Thực sự thì tui đã rất cố rồi, nhưng mà hỡi ơi nội cái chuyện đọc một đống skill và item bằng tiếng Anh ngày đó thôi cũng đã là hơi quá sức với tui. Và thế là tui không ngần ngại xóa game, để rồi 1 tuần sau đó… tui lại tải lại Dota 2. Thực sự Dota 2 có một cái gì đấy tui không thể cưỡng được, và thậm chí lúc tui viết bài này tui vẫn mỉm cười nhớ lại những kỉ niệm chơi của mình, đồng thời phân vân xem có nên tốn thêm 14GB nữa cho Dota 2 không. Tui cũng không biết diễn tả cảm xúc của tui như thế nào, như kiểu “yêu nhưng cũng không yêu, ghét nhưng cũng không ghét”.
Chỉ mới cách đây 2 tuần thôi, tui vừa tải lại Dota 2 và xóa nó với 1 lí do củ chuối… không có tiếng Việt. Tui đã tự hứa là lần này tui sẽ luyện cho đến cùng nhưng hỡi ơi, game lại không có tiếng Việt và tui không biết làm cách nào để chuyển ngôn ngữ (hay gọi là việt hóa) cho game. Thực ra là lần cuối cùng tui tải Dota 2 trên con lap cũ của tui, nó có full tiếng Việt luôn (mỗi tội hơi thô như google dịch ấy, nhưng vẫn hiểu được các skill, item this skill, item that để làm gì). Nhưng lần này tải về thì không có nữa mà trong mục language cũng không có option Vietnamese. Tự nhủ thôi cho qua nhưng vào làm 1 trận với máy thì cảm giác tự ti vì chả hiểu cái khỉ mốc gì về item và skill trong tui dâng trào và tui lại… xóa game để lấy chỗ tải Metro. Nhưng giờ đây khi đã xóa vài tựa game “không hay với tui” đi rồi, tui lại còn dư cho Dota 2 và thực sự đang cân nhắc về việc có nên tải Dota 2 hay không.
Hành trình tìm “sự thượng đẳng” dở khóc dở cười của tui cuối cùng chỉ kết thúc ở việc biết được “cơ bản của cơ bản của cơ bản” trong Dota 2. Và trái tim tui vẫn luôn chừa một chỗ trống cho Dota 2 để biết đâu được ngày nào đấy tui sẽ thông hiểu tựa game này, trở thành game thủ chuyên nghiệp và đem về hàng triệu USD… Đùa thôi chứ nếu trình độ am hiểu của tui đủ để chơi được tựa game này “bình thường” như LMHT là tui đã hạnh phúc lắm rồi.
P/S: Cần tìm người dạy chơi Dota 2, nhưng tui không có gì trả công đâu 🙁