Tuổi thơ chơi game (P.1): Thằng nhóc 5 tuổi và quả PC cà tàng.

Khách mới

  

Là một thằng con nhà giáo, tôi được tiếp xúc với máy tính từ rất sớm, chính xác là lúc 4 tuổi. Tôi vẫn còn nhớ chiếc máy tính đầu tiên mà bố mẹ mua. Đó là con máy tính với quả cấu hình siêu đỉnh cao: ram 1gb, chip intel gì gì đấy tôi không nhớ vì lúc đó bé quá, màn hình vuông nhưng được cái là cũng là màn mỏng chứ không phải cái loại dày cộp. Tôi còn nhớ rõ giá của nó lúc đấy là sáu triệu năm trăm ngàn vài chục nghìn gì đó. Cái giá của nó còn hơn một tháng lương của bố tôi và là thứ đắt thứ hai trong nhà tôi lúc bấy giờ sau cái xe máy SYM tàu! Với lương một công chức nhà nước làm công ăn lương lúc bấy giờ thì quả thật nó là một món đồ vô cùng giá trị! Bố mẹ và tôi yêu quý nó lắm, hằng tuần vẫn luôn lau chùi cẩn thận. Thậm chí mẹ tôi còn phủ lên cái màn hình một cái khăn kim tuyến nữa cơ (trông điệu dễ sợ). Mọi người không thể tưởng tượng được rằng tôi vui sướng và hào hứng thế nào khi lần đầu tiên được “UNBOXING” quả PC đầu đời này đâu!!

Mẹ tôi chăm chút, yêu quý nó kinh khủng luôn !

Vào những năm hai lẻ bảy, hai lẻ tám thì có lẽ cái cấu hình này không quá khỏe nhưng cũng là khá “ổn”. Ổn ở đây là trong những việc nhẹ nhàng như soạn giáo án, xem phim thôi chứ chơi game thì chắc vẫn lag kinh dị!

Quả máy này còn tốt chán so với quả máy của thằng bạn tôi. Nó là kiểu bố mẹ trồng trọt được mùa, thế là tậu luôn cho nó quả “PC Gaming” chất như nước cất. Ram chắc kiểu 512mb, chip các thứ thì đúng kiểu chạy Windows còn Lag, cộng thêm cái quả màn hình đúng kiểu nhìn vào là mù mắt. Rồi cả còn bộ “Gaming Gear” chuột bi, bàn phím Mitsushi trắng tinh khôi như màu cháo lòng nữa!!!

Quả bàn phím cháo lòng!!

Nhưng chính những chiếc PC “nát như tương” đó đã mở đầu cho cái “sự nghiệp” chơi Game “huy hoàng” của tui!

Không giống như các anh chị, chú bác, tựa game đầu tiên mà tôi chơi không phải là Super Mario hay Bắn Gà, mà đó là một cái trò chơi mà có lẽ khi nhắc đến ai cũng buồn cười, đó là trò XẾP HÌNH ! Không, không phải là cái kiểu xếp hình trong phòng ngủ hay là xếp hình Tetris đâu, mà đó là cái trò mà người ta cắt cái hình lớn ra thành nhiều mảnh rồi sau đó mình phải sắp xếp lại đấy! Trước khi có máy tính, bố tôi thường lấy bìa những quyển sách, vở rồi cắt ra thành nhiều mảnh để cho tôi “rèn luyện trí tuệ”. Phải nói thật với mọi người là trò đấy Max khó luôn!! Ai chơi rồi chắc biết. Nhưng mà từ khi có máy tính là bố tôi cho tôi chơi trên đấy cho đỡ tốn giấy :))

Phát triển trí tuệ…

Ờ thì chơi cái game đấy một thời gian thì tôi cũng thấy chán vì khó quá. Tôi bắt đầu lên kiếm mấy trò khác để chơi. Lúc đấy còn chưa lắp mạng cơ ! Mà không có mạng thì chơi gì ? Anh em đừng quên là trong Windows bao giờ chả cài sẵn mấy cái Game Offline. Có lẽ bây giờ làm quái có ai chơi mấy trò đấy nữa. Nào là Pinball, Minesweeper, Solitaire, … toàn là mấy cái game giải trí nhẹ nhàng thông thường. Ấy vậy mà nó lại vô cùng là thu hút đối với tôi. Đặc biệt là cái trò Pinball. Hồi đó nhìn vào cái Game mà sao thấy nó đẹp thế, sao thấy quả bóng trong game nảy hay thế,…

Sao các bản Window sau không còn trò này nữa nhỉ?

Hồi đầu chơi Pinball chỉ biết ấn giữ nút cách để lấy lực cho quả bóng nó bắn lên rồi nhìn theo quả bóng thôi chứ không biết dùng nút “z” và nút “?” để sử dụng mấy cái cần nảy !! Cho đến một ngày lúc quả bóng đang rơi xuống, tôi đè tay vào cái bàn phím, thế là cái cần nó giật lên và bắn quả bóng lên cao. Lúc đó tôi ngạc nhiên kiểu “Vãi, mình vừa làm cái gì thế này !??”. Thế là tôi thử mò từng phím một và tìm ra 2 nút để bật 2 cái cần bắn bóng 2 bên, tiện thể còn được “bonus” thêm cái phím giúp để lắc màn hình luôn !! Nói thật với anh em chứ lúc đấy sướng kinh khủng luôn ! Kiểu như mình vừa tìm được một cái bí ẩn mà Game hằng đêm che dấu vậy đó (mặc dù cái đấy ai cũng biết ). Hồi đấy không có Internet nên lấy đâu ra hướng dẫn chơi game trên Youtube như bây giờ ! Thế nên cái cảm giác tìm ra một tính năng mới trong Game là không thể diễn tả được. Thế là hôm sau tôi sang nhà thằng bạn khoe với một cái điệu bộ như kiểu Cristoforo Colombo tìm ra châu Mĩ. Tưởng nó ngạc nhiên lắm ai dè nó chơi luôn câu: “Tưởng gì,… cái này tao biết lâu lắm rồi!”.

Max chán @@.

Lại nói đến thằng bạn tôi, cậu ta còn mê Game không kém, thậm chí còn hơn tôi! Khác với tôi, cậu ta không bao giờ chơi mấy trò như “safe hình”, ghép tranh,… Chẳng hiểu sao mà cái ông cài Win cài cho lắm Game thế !! Nào là Beach Head 2000, Alien Shooter, Counter-Strike,… vân vân và mây mây! Tôi nhìn mà phát thèm. Lúc đấy chẳng biết làm sao để cóp game nên tôi toàn trốn bố mẹ sang nhà thằng bạn quẩy! Hai thằng chơi tập trung lắm, thằng này chết là đổi cho thằng kia, có lúc tranh nhau suýt nữa là đánh nhau nhưng rồi hai đứa lại cười khì rồi quẩy tiếp! Phải nói rằng với cái thằng chỉ xếp hình với Pinball như tôi thì mấy cái game này đêm lại cái cảm giác khác hẳn, phải nói là phê lòi!!!! Từ cái xe tăng, tiếng súng, thằng địch trong Beach Head 2000 đối với tôi lúc đó quả thật là đỉnh cao.

Beach Head 2000- Đỉnh cao của tôi!!

Có lúc tôi đã thốt lên với thằng bạn: “Sao giống thật thế !!! Sự thật là với cái máy tính củ khoai như của thằng bạn tôi lại chơi được những trò “xịn xò” như thế làm tôi thực sự ngạc nhiên vì trước đó tôi còn trêu thằng bạn tôi về cái màn hình dầy cộp của nó! Khá là ghen tị ! Thế là tôi hỏi chú tôi làm sao để cóp game. Và chú tôi đưa cho tôi một cái thứ đen đen, nhỏ bằng hai ngón tay và chỉ tôi cách cóp. Là một thằng cũng gọi là biết dùng máy tính thì tôi đã ghi nhớ rõ mấy cái bước copy đó. Thế là tôi háo hức chạy 1 mạch sang nhà thằng bạn rồi nhanh tay cóp hết mấy trò của nó vào Usb, cóp nhanh lắm, mấy giây là xong ! Rồi tôi chạy một mạch về nhà, hí hửng để chơi mấy con Game “xịn” trên cái dàn máy yêu quý của tôi. Paste xong tôi nháy đúp vào cái biểu tượng cái máy bay thả bom để chiến game thì ai ngờ, màn hình hiện lên cái bảng báo lỗi to tổ chảng. Thì ra là tôi cóp cái Shortcut ngoài màn hình chứ không phải là cóp game 😭😭. Nói thật với anh em là cay không chịu được!!!!

Lúc đấy thì có biết gì đâu, sang nhà nó hỏi cài thế nào thì nó bảo tao chịu vì ông cài Win cài hộ game cho nó luôn. Và thế là tôi phải sang nhà nó chơi game dài dài…. Mà quả thật, chơi game cùng bạn bè cũng có nhiều cái hay của nó. Nào là mấy lúc chết ngu, lag,… cười vỡ bụng!!

Cái bảng thông báo khá là cay.

Mấy con game “nhẹ nhàng” đó là một phần của tuổi thơ của tôi. Câu chuyện này chỉ là mộti kỉ niệm nho nhỏ trong khoảng hơn chục năm du hành trên con thuyền mộng mơ: game. Đó là cái quá trình chơi Game từ cái thời cởi truồng tắm mưa, từ cái thời mà Internet là cái điều xa xỉ và từ cái thời mà bố tôi đang dùng 110i. Khi viết mấy dòng này tôi thực sự cảm thấy bồi hồi, xao xuyến. Chắc chắn mọi người ở đây ai cũng sẽ có những ký ức, kỉ niệm riêng của mình về lần đầu tiên được tiếp xúc với môn nghệ thuật thứ 7 và khi nghĩ lại thì ai cũng sẽ có những cảm giác bâng khuâng!

À thì đây là cái bài viết đầu tiên của tôi tại Hiepsibaotap. Lúc viết cái này thì không biết có được ad duyệt bài không😆. Rất mong mọi người ủng hộ để tôi có thể viết lên những câu chuyện hay hơn nữa từ chính tuổi thơ của tôi.

Thanks For Reading!!


Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


1 cụng ly