Amicia và Hugo hay là Một bài biểu dương nghệ thuật xây dựng tính cách nhân vật

Khách mới

  

Trung Thu thứ 6 ngày 13, sau khi tui đã chán những tựa game thế giới mở, FPS này nọ, tui quyết định lần này tui sẽ chỉ thư giãn ở nhà, pha 1 li cà phê nóng và “coi” bộ phim A Plague Tale: Innocence. Tựa game này được phát triển bởi Asobo Studio (tên nghe lạ hoắc) và phát hành nhờ Focus Home Interactive (cũng là NPH của các tựa game như Insurgency: Sandstorm, Vampyr, Styx: Shards of Darkness,…) vào tháng 5/2019. Game có cách chơi khá giống với The Walking Dead series của Telltale hay Life is Strange của Square Enix, v.v.

Được rồi, thực sự tui không có ý định làm chán các bạn bởi mớ thông tin có sẵn, tràn lan trên mạng đó. Cái tui muốn nói, muốn kể với mọi người về A Plague Tale: Innocence chính là nghệ thuật xây dựng tính cách của 2 nhân vật trong game: Amicia và Hugo – một mối quan hệ khăng khít và truyền tải đầy đủ cảm xúc cho người chơi (hoặc ít nhất là với tui) cũng như câu chuyện tình bạn giữa Max và Chloe, hay là chuyện “tình phụ tử” giữa Lee và Clementine vậy.

Câu chuyện bắt đầu ở đâu đó gần biên giới nước Pháp, khi Amicia de Rune và cha của mình – Robert de Rune đang trên đường đi săn trong một khu rừng cùng với Lion – chó săn kiêm thú cưng của gia đình de Rune. Trong lúc Lion truy đuổi một con heo rừng thì bị một thứ kì bí gặm hết nửa phần dưới… và nửa phần còn lại bị kéo xuống hố ngay sau đó. Cảm thấy điều chẳng lành, cô và cha đã quay trở về nhà để cảnh báo cho mọi người về sự nguy hiểm của khu rừng và rằng chúng ta phải diệt trừ nó. Ngoài ra, ông muốn cô lên gặp mẹ của mình – một người dù là mẹ ruột nhưng Amicia rất hiếm khi gặp bà vì bà luôn phải bận bịu chăm sóc, “chữa bệnh” cho Hugo – em trai của cô – người em trai mà cô chưa từng nhìn thấy một lần vì em ấy rất hiếm khi ra khỏi phòng.

Hãy đi dạo và ngắm cảnh đi, bởi đây sẽ là lần cuối bạn được thấy biệt thự de Rune.

Và sau đó… à mà làm gì có sau đó? Trong lúc đang nói chuyện với mẹ và em trai, biệt thự de Rune bị phục kích bởi phe phản diện – giáo hội The Inquisition. Chúng tàn sát dã man từ người hầu cho đến cha của cô, tất cả nhằm tìm kiếm vị trí của Hugo vì lí do gì thì có trời mới biết (nhưng chúng ta sẽ biết sau này). Amicia bị ném vào một vòng xoáy hỗn loạn nhất mà cô có thể có trong cuộc đời của mình. Được mẹ cô giao phó sứ mệnh chăm sóc Hugo và phải đi tìm một thầy thuốc tên là Laurentius để tiếp tục cứu chữa cho “căn bệnh” của em trai, cô đã chạy trối chết ra khỏi ngôi nhà của mình, thực hiện nhiệm vụ của bản thân.

Trước tiên, để mà nói thì tui rất ấn tượng với cách mà cảm xúc của nhân vật, hay chính xác hơn là Amicia và Hugo được thể hiện trong A Plague Tale: Innocence. Trong chuyến hành trình đầy chuột – đại dịch Cái Chết Đen hoành hành, vượt qua khó khăn thử thách này và nọ, nhưng những nhà làm game vẫn luôn nhắc nhở chúng ta rằng: Hugo là một đứa trẻ và Amicia vẫn chỉ là một người chị “tập sự”. Cô lần đầu tiên gặp được Hugo đã phải vướng vào một đống rắc rối, đã vậy lại còn phải chăm sóc Hugo, bảo vệ cả 2 an toàn khỏi lũ chuột, những dân làng “giận cá chém thớt” và bọn lính của The Inquisition, nên đôi khi những sai lầm là không thể tránh khỏi.

Amicia đơn giản chỉ muốn Hugo được an toàn – vô cùng an toàn, không muốn em ấy phải chịu thêm những nỗi đau khác ngoài lời nguyền mà em đang có, mà đã có những lúc cư xử hơi vụng về và có phần hơi bồng bột. Nên nhớ rằng cô vẫn còn trong độ tuổi teen, rằng cô không cứng rắn, quyết đoán như kiểu nhân vật mà các tựa game khác thường có. Cô cố tỏ ra mạnh mẽ trước em trai, cố gắng giấu đi những thông tin về mẹ để Hugo không gây thêm rắc rối cho chính bản thân và cho mọi người xung quanh. Nhưng sâu bên trong, Amicia chỉ đơn giản là một con người bình thường, vẫn biết bối rối, phân vân, lo lắng cho Hugo khi bất lực nhìn em chịu đau đớn vì lời nguyền; vẫn biết giận dữ, sợ hãi, hối hận về những thứ mà cô đã làm và phải làm để dẫn hai chị em luôn tiến về phía trước.

Hugo – mặc khác – lại là một đứa trẻ đúng nghĩa. Em không thể hiểu được những hành động của Amicia – những hành động cần thiết để cả hai có thể sống còn trong một thế giới dịch bệnh và lũ người của The Inquisition thì luôn lăm le bắt em khỏi vòng tay của người chị thân yêu. Và vì thế, em vẫn lên tiếng trách móc Amicia vì những hành động ấy, làm tui cảm thấy thương em vô cùng. Em còn nhỏ quá, còn trong sáng quá để phải chứng kiến những cảnh đau thương chết chóc ngoài kia, chứng kiến một người bị thiêu sống, một bãi chiến trường hàng vạn xác chết, chứng kiến lũ chuột ăn sống một con người – dù xấu xa, nhưng vẫn là quá bi thảm. Em còn nhỏ quá, để phải chịu đựng một lời nguyền kinh khủng như vậy, để phải trốn chạy trong khi bản thân chưa hề gây nên tội lỗi.

Dù có quá nhiều thứ bủa vây em, Hugo vẫn còn biết yêu cái đẹp của thiên nhiên, cây cối, động vật. Tui thích những lúc em nhặt được những đóa hoa cài lên mái tóc nâu của Amicia, trông em dễ thương vô cùng. Và em đôi lúc cũng biết giận dỗi, “ghê tởm” người chị của mình vì những hành động bạo lực cần thiết để bảo vệ em khỏi những thứ nguy hại ngoài kia.

Một đứa trẻ đã làm gì mà phải chứng kiến cảnh tượng này?

Nhưng dù cho trải qua nhiều gian truân, thử thách với Amicia, Hugo vẫn luôn nghĩ về mẹ. Em yêu mẹ vô cùng và sau cuộc chạy trốn khỏi biệt thự nhà de Rune, chạy trốn khỏi dân làng, sau khi nghe Amicia hét lên mẹ đã chết và rằng Hugo không nên nghĩ về mẹ nữa, em đã không chấp nhận sự thật đó mà chạy, chạy khỏi Amicia, chạy để tìm kiếm thứ gì đó trong vô vọng, hay đơn giản chỉ là để khuây khỏa nỗi lòng?

Thậm chí mãi sau này khi nghe tin mẹ vẫn còn sống, em vẫn sẵn sàng rời bỏ Amicia, rời bỏ những người bạn mà em đang có, rời bỏ ngôi nhà thứ 2 của em – Château d’Ombrage để tự giao nộp bản thân cho The Inquisition để một lần nữa có thể gặp mẹ, để tìm thấy hơi ấm của người mẹ mà em vẫn luôn nhớ về. Và thậm chí, có lúc em sẵn sàng dẫn kẻ thù về đến mái ấm khi xưa, để giết chết Amicia trước sự chứng kiến của Nicholas để có thể giành lại mẹ của em, dù cái giá phải trả lại là người chị. Nhưng em đã rất dũng cảm để vượt khỏi sự kiểm soát của Macula – sinh vật cư ngụ trong dòng máu của em để một lần nữa đứng về phía chị và những người bạn thân thiết, để một lần nữa chống lại và kết thúc The Inquisition một lần và mãi mãi.

Cuộc “phiêu lưu” của hai chị em đã dẫn đến nhiều điều mới, giúp họ chín chắn hơn, giúp họ gặp những người bạn mới luôn hỗ trợ họ đạt được mục tiêu. Giữa Amicia và Hugo cũng dần không còn sự ngại ngùng nữa, mà dần hình thành nên một tình chị em đẹp đẽ, một mối quan hệ khăng khít được thể hiện một cách hoàn hảo không thua gì các tựa game như The Walking Dead hay Life is Strange, v.v.

Hai chị em vẫn luôn cố gắng, và giữa bao khó khăn và mệt mỏi, tui thật sự thích những giây phút ngắn ngủi mà chúng ta có thể ngắm nhìn Amicia và Hugo nghỉ ngơi, hay như khi 2 chị em khám phá Château d’Ombrage. Đó là những giây phút yên bình đầy quý giá, mà tui gọi là phần thưởng cho bản thân sau khi trải qua những con đường đầy chuột. Nhưng trên hết, hai chị em vẫn luôn khát khao có một cuộc sống mới, một nơi yên bình, không phải trốn chạy cùng với những người bạn, và với người mẹ kính yêu – người thân còn lại của cô.

Đây thực sự là một cái kết rất thỏa mãn tui, và thực sự bản nhạc kết thúc, dù đã xuất hiện nhiều lần xuyên suốt game, nhưng cũng đã bằng cách nào đó len lỏi đụng đến trái tim tui và làm tui thích tựa game này vô cùng. Điều đáng tiếc nhất trong A Plague Tale: Innocence với tui, là mặt giải đố trong tựa game này vẫn còn khá dễ và game không có multiple endings – một điều rất đáng tiếc. Nhưng dẫu sao đây vẫn là một tựa game hay và xứng đáng có một vị trí trong top 20 game của tui.

Ai tìm được bức ảnh nào đẹp hơn thế này không?

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện