Lưu ý: Người viết bài này là một gã đang ngấp nghé qua tuổi thanh niên, hy vọng níu kéo cái trai trẻ của mình và mong muốn được “mãi mãi tuổi 20”.
Thời gian mài đít trên ghế nhà trường, là học sinh, sinh viên, có lẽ 80% thanh niên có thể tự xưng danh game thủ, bởi nó là trò giải trí hấp dẫn nhất bấy giờ. Đương nhiên, phần ít ỏi còn lại theo style học đòi lớn sớm, đã ngày đêm cày thông thạo ở những “trò” chơi vui hơn, như thổi bóng nghe nhạc xập xình, làm… nguyện viên. Chứ với phần lớn anh em, cái đời học sinh, sinh viên thực tế nó bình dị lắm lắm, khác xa với những bộ phim điện ảnh made in Việt Nam từng cố gắng thể hiện, với những lo lắng về… đi prom, ăn chơi và yêu đương trên những chiếc 4 bánh, đầy chất hư cấu và tưởng tượng kỳ ảo!!
Trở lại với cái sự thật trần trụi và… quê mùa về mấy thằng ngố gan lắm là trốn học đi oánh điện tử, lớn lên với những ham mê điện tử. Bé thì 4 nút, pc thì bắn Half Life, rồi chơi PS2,… lớn hơn nếu có điều kiện thì bắt đầu chiến game offline các kiểu, không thì cũng mò ra quán bắn Gunbound, nhảy Audition chém gió, gần hơn thì bắt đầu đánh Dota or LoL.
Những trò chơi điện tử ấy mang tới cảm giác anh em kề vai, rồi cảm giác so tài cao thấp ngay sau đó, bonus thêm sự sung sướng khó có thể nói bằng lời khi chiến thắng. Có ai còn nhớ sự vui sướng của tất cả “anh em” sau trận thắng LoL với lớp bên, cảm giác bùng nổ khi phối hợp tiêu diệt bọn “óc chó” to mồm, quả là thiên đường màu hường!
Hay với hội ham mê võ lâm, kiểm thế,… cảm giác kéo vài chục mạng đi khuếch trương thanh thế, hảo hữu bang hội tấp nập, thân tình như anh em một nhà. Những cảm giác như thế thật khó quên, thật khó kiếm tìm trong cuộc sống, nhỉ?
Chưa thèm nói tới cái trải nghiệm cốt truyện tuyệt vời của những game offline, chúng ta đã đủ hồi tưởng lại được cảm giác của một thời oai hùng ngang dọc xa xưa.
Rồi, xong đoạn về… khoái cảm rồi, giờ tới mặt trái của những game – mơ (gamer), đó là khi nhắc tới nửa còn lại của thế giới.
Woman!
Chỉ không lâu trước đây, phái đẹp trong mắt chúng ta chỉ là những sinh vật phiền phức và ngớ ngẩn, thì bỗng một ngày kia, trở nên hấp dẫn một cách khó tả. Sự hấp dẫn ấy khiến chúng ta mồm há hốc, khiến chúng ta trở nên khờ dại như Ngạn trước đôi mắt biếc của cô bé Hà Lan…
Thế mới nên chuyện!
Mà đó, nhìn thử mà xem. Item Ngạn đang cầm trên tay còn là chiếc Guitar +3 có sức sát thương cao và damage phép thuật rồi mà vẫn “khóc hận một đời” (Thực ra vì thua con Xe máy +9 cường hóa sát thương chuẩn của Dũng, hề hề).
Thử tưởng tượng coi nếu thay vào đó Ngạn cầm chiếc… Gamepad thì mọi thứ sẽ còn bi đát tới nhường nào.
Và nếu là cầm chiếc bàn phím, một hình ảnh liên tưởng tuyệt vời tới các “anh hùng bàn phím” mạng xã hội, tốt nhất Mr Ngạn nên bóp phanh dừng lại, quẳng bố nó xe đạp vào bụi rậm rồi bứt ngay một nắm lá ngón sau đó đứng dậy, phủi đít đi bộ về nhà xào thịt bò ăn cho nó nhanh… Vốn dĩ, riêng chuyện hẹn hò thời niên thiếu đã là đủ rối rắm lắm rồi!
Hồi tôi còn học cấp 3, cùng lớp có thằng Quân “chó” đánh Dota khét lèn lẹt! Cái hình minh họa phía trên chính là hình ảnh của nó, một cao thủ bẩm sinh! Nghe giang hồ đồn thổi, từ nhỏ thằng Quân đã từng bị lầm tưởng lầm là “trẻ lang thang, cơ nhỡ” vì tội ngủ ở quán nét nhiều hơn ở nhà, bà đồng nát “tốt bụng” ấy cứ cương quyết đòi báo chính quyền, bắt thằng bé đi để… nuôi, đến chết cười. Từ cấp 2 đã chiến quán cùng mấy thằng anh, chả trách một khi đã vào quán nét, thằng nào cũng phải công nhận nó là thổ dân chính hiệu, tự nhiên cứ như ở nhà mặc quán lạ hay quen, thế mới tài!
Cá nhân tôi thì đã từng tận mắt chứng kiến cảnh thằng Quân “chó” biểu diễn biệt tài đi WC với đôi mắt nhắm nghiền trong một lần chiến game cùng nó ở quán nét. Nó đi không nhanh nhưng cực kỳ chuẩn xác, bước nào ra bước nấy, không chút xiêu vẹo, không đập mặt vào tường, dù mắt vẫn đang nhắm nghiền. Phong thái của nó phải nói là cực kỳ tự tin và ung dung, kéo khóa quần đánh “rẹt” và luôn ngắm rất chuẩn. Thế nhưng, tôi từng nghe thằng hàng xóm nhà nó nói, thằng Quân ở nhà như người say ấy, thậm chí cái công tắc đèn còn éo nhớ ở đâu, bạn đến chơi nhà mà nó cho ngồi im trong bóng tối gần tiếng đồng hồ mới tìm ra công tắc bật cái đèn… Đúng là đến lạy!
Một “anh tài” đích thực như thằng Quân “chó”, được anh em tôn sùng với khả năng carry bá đạo, kỹ năng cá nhân điêu luyện với năng lực lãnh đạo thần sầu, là hình tượng leader team đáng mơ ước, lại thất bại thảm hại trên con đường tình ái, phải làm bạn với bàn tay phải tới tận… bây giờ!
Không phải tại nó xấu trai, vô duyên, không hề! Ngược lại hoàn toàn là khác! Nhưng con bé nào, dù có cảm tình với thằng Quân “chó” tới đâu, có sẵn sàng ra quán điện tử để chàng combat còn nàng ngồi cạnh xem phim, có dở hơi Hàn Quốc theo kiểu “chỉ cần mình bên nhau là đủ”, cũng biến mất sau đúng 1 buổi hẹn hò quán nét… Cũng chỉ bởi vì, haiz, Quân “chó” là một thằng rất nghiêm túc.
ĐÚNG THẾ! Nó là một thằng chơi điện tử rất nghiêm túc!
Nghiêm túc tới mức, ngoài câu “Tại em làm anh chết mẹ nó rồi đây này!” ra, thằng bạn tôi cương quyết không nói câu gì khác với con bé ngồi cạnh. Mặc cho con bé nỗ lực trong vô vọng, thằng Quân cùng lắm chỉ gật gật cái đầu, y như mấy con vàng vàng lò xo gắn xe máy. Mê game quá, ngoài học ăn ngủ thì chỉ có game, thằng bạn tôi mù mờ tất cả những chuyện khác. Cũng khổ, là đam mê thôi mà, biết phải làm sao?
Hôm trước tình cờ gặp lại nó trên đường, thằng bé râu ria đầy mồm, quần đùi thì thủng đít kèm quả áo phông trắng in hình Anime, tay đang cầm gói bim bim, tôi biết nó vẫn chưa lấy vợ.
Nhớ có lần tôi nghe được mấy đứa bạn kháo nhau, mẹ thằng Quân kêu ca với chúng nó lắm. Thằng Quân nó cứ… lười lấy vợ! Mẹ nó sợ!
Chắc cụ bà không thể hiểu rằng, cái kiêu hãnh của một game thủ chân chính trong thằng Quân, đã cướp mất đi cái mơ ước của mọi thằng đàn ông trong nó, chứ không phải thay đổi cái giới tính đâu cụ ơi!
Đam mê thì không có gì sai, nhưng cũng đừng mù quáng chứ thằng bạn ơi!
Quả đúng là chuyện một chàng chơi… game mãi, tìm cuộc tình xa xôi quá! Bài hát Chuyện chàng cô đơn của anh Hoàng Bách chẳng khác nào quốc ca nếu coi thằng Quân bạn tôi là một đất nước.
Tao chỉ biết hát vậy tặng mày cho đỡ buồn thôi, Quân “chó” ạ!
Cái đm thằng này tao coi mày là bạn mà mày đem tao lên đây làm trò kể chuyện à, lần sau gặp bố đấm cho vỡ mồm nhé
1 like cho câu chuyện hay